CHƯƠNG 111

Bận rộn cả một buổi sáng cô mới làm ra thành phẩm đầu tiên, vội vàng chụp ảnh, gửi tin nhắn Zalo cho Cố Mặc Ngôn, muốn hỏi xem anh thích gì.

Trong phòng họp của tập đoàn Ngôn Diệu.

Tất cả các giám đốc của các bộ phận trong tập đoàn đều đang run rẩy làm báo cáo.

“Cố tổng, đây là kết quả trong quý này của chúng tôi.” Một người đàn ông trung niên trong số đó vừa lau mồ hôi, vừa thận trọng nói: “Anh có hài lòng không?”

Ngón tay thon dài của Cố Mặc Ngôn lật xem tài liệu trong tay, vẻ mặt lạnh lùng: “Ông cảm thấy tôi sẽ hài lòng với thành tích này à?”

Những người trong phòng họp lại sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Vậy… xin hỏi là vấn đề ở chỗ nào?”

“Toàn bộ.” Cố Mặc Ngôn thẳng thừng thốt ra hai chữ, sau đó ném tài liệu trong tay, mặt không cảm xúc nói: “Làm lại.”

Cả phòng họp trở nên im ắng.

Đây chính là Cố Mặc Ngôn, tuy anh là một người đàn ông ngồi xe lăn, nhưng với sự lãnh đạo quyết đoán và chuẩn xác của mình, anh mới có thể khiến tập toàn Ngôn Diệu trở thành công ty đứng đầu một phương chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi.

“Vâng, vâng, Cố tổng.” Người đàn ông trung niên dè dặt nhận lại tài liệu. Giám đốc tiếp theo đang run rẩy chuẩn bị bắt đầu báo cáo, nhưng lúc này…

Ting.

Tiếng chuông điện thoại to rõ vang lên trong phòng họp yên tĩnh.

Ngay lập tức, những người trong phòng đều sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, hoang mang nhìn nhau.

Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám mở điện thoại trong thời gian họp?

Ngay lúc những người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, Cố Mặc Ngôn lại thản nhiên đánh mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng lên trên bàn của mình.

Trên màn hình hiển thị Tô Thư Nghi gửi một bức ảnh tới.

Ngón tay thon dài của Cố Mặc Ngôn lướt qua màn hình điện thoại, lập tức nhìn thấy mấy món ăn trong ảnh, còn có tin nhắn Zalo của Tô Thư Nghi.

‘Chủ nợ, hôm nay anh muốn ăn gì?’

Kết hợp với chút icon nịnh nọt.

Những người trong phòng họp nhìn thấy Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại lên thì mới chợt nhận ra, chiếc điện thoại vừa mới vang lên không phải của người khác, mà là của Cố Mặc Ngôn.

Bọn họ đánh mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Phải biết Cố Mặc Ngôn là người cuồng công việc đến mức nào, bình thường ngoài công việc ra thì anh hoàn toàn không cần tới điện thoại. Bây giờ anh lại đọc tin nhắn Zalo trong cuộc họp?

Lúc mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ thì một cảnh tượng gây sốc hơn đã xảy ra…

Họ nhìn thấy ánh mắt Cố Mặc Ngôn rơi trên màn hình điện thoại, đôi môi mỏng gợi cảm đột nhiên nhếch lên một đường cong.

Những người trong phòng nhất thời như bị sét đánh, tất cả đều trợn tròn mắt.

Anh, sếp lớn như núi băng của bọn họ lại mỉm cười?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play