Tô Thư Nghi đành kiên trì nhờ Dương Tùng Đức đẩy mình đi vào.
Lâm Bảo Châu vừa nhìn thấy cô đã ngừng khóc ngay lập tức, vẻ ghen ghét trong đáy mắt gần như muốn phun lửa tới nơi!
Cố Gia Huy nhanh chóng nhìn về phía Lâm Bảo Châu: “Bảo Châu, em ra ngoài một lát trước đi.”
Lâm Bảo Châu ngàn vạn lần không muốn, nhưng vẻ mặt Cố Gia Huy quá kiên quyết, cô ta chỉ đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn oán hận trừng Tô Thư Nghi.
Dương Tùng Đức cũng thức thời đi ra ngoài.
Thoáng cái, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy.
Tô Thư Nghi nhìn mặt Cố Gia Huy trắng bệch, đùi bị bó thạch cao, trên mặt và cánh tay chi chít vết bỏng, ngoài ra còn nơi cô không nhìn thấy dưới lớp quần áo, không biết bị thương bao nhiêu nữa.
Mắt Tô Thư Nghi chợt đỏ hoe.
Nhưng cô vẫn gắng sức kiềm chế cảm xúc của mình, khẽ nói: “Cố Gia Huy, lần này thật sự cảm ơn anh.”
Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi, giọng nói bình thản: “Em thật sự nên cảm ơn anh đấy.

Em điên khùng như vậy, còn quay lại phòng lấy cái dây chuyền kia nữa chứ.

Nếu không có anh thì em đã chết trong đám cháy rồi.”
Thật ra, lúc cứu Tô Thư Nghi anh ta cũng đã nhìn rõ, thứ Tô Thư Nghi liều mạng trở lại lấy chỉ là một chiếc dây chuyền pha lê?
Tô Thư Nghi siệt chặt góc áo bệnh nhân của mình, khẽ nói: “Thật ra anh không cần phải làm tới mức này.”
“Không cần?” Cố Gia Huy chợt nhướng mày: “Tô Thư Nghi, đây là vấn đề cần hay không cần à? Em cảm thấy anh sẽ trơ mắt nhìn em đi chết hay sao?”

Tô Thư Nghi bỗng nhiên không biết nên đối mặt với ánh mắt Cố Gia Huy thế nào, đành phải quay đầu đi: “Thật ra anh chỉ cần lo cho bản thân là được.

Tôi không đáng cho anh đánh cược mạng mình để đi cứu như thế.”
Nghe Tô Thư Nghi cứ mở miệng ra là mấy câu ‘không cần thiết’ với ‘Không xứng đáng’.

Tuy Cố Gia Huy đã không ngừng dặn bản thân đừng tức giận với Tô Thư Nghi nữa, nhưng cơn tức vẫn thoáng cái bùng lên.
Anh ta đứng dậy, bàn tay dán băng gạc nắm lấy cằm Tô Thư Nghi, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình trên giường bệnh, giọng nói lạnh lùng: “Tô Thư Nghi, có đáng hay không, có cần thiết hay không đều do anh quyết định.

Em nói thế nào cũng vô dụng!”
Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy trước mặt, chỉ thấy tình ý sâu trong đáy mắt anh ta hoàn toàn không cách nào che lấp.
Cô luống cuống tay chân.
Không.
Không được!
Lúc này cô và Cố Gia Huy tuyệt đối không thể.
Nghĩ tới đây, đáy lòng cô quyết tâm, vội vàng vùng khỏi tay Cố Gia Huy, cũng lạnh giọng đáp: “Cố Gia Huy! Chú ý thái độ của anh đi.

Đừng quên bây giờ tôi chính là thím của anh đấy!”
Thím!

Một chữ này tựa như nước lạnh, hoàn toàn xối cho Cố Gia Huy cứng cả người.
Tô Thư Nghi nhân cơ hội tránh thoát tay anh ta, cau mày nhìn đối phương: “Cố Gia Huy, anh cũng sắp cưới Bảo Châu rồi.

Tôi hi vọng sau này sẽ không xảy ra trường hợp mất khống chế như vừa rồi nữa.”
Dứt lời, cô không nhìn Cố Gia Huy thêm nữa, trượt xe lăn rời khỏi phòng bệnh, để lại mình Cố Gia Huy mất hồn mất vía ngồi thừ ở đó.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Thư Nghi mới dừng xe lăn lại, tựa vào lưng ghế thở hổn hển.
Phản ứng kịch liệt vừa rồi của Cố Gia Huy tựa như một cây gai, cắm thật mạnh vào đáy lòng cô, khiến cô xót xa khó diễn tả thành lời.
Khi Cố Gia Huy tìm mọi cách tra tấn, sỉ nhục cô, cô cho rằng anh ta hận mình phản bội nên mới muốn trả thù.
Nhưng hôm nay thấy được tình ý không cách nào che lấp trong đôi mắt lạnh lùng kia, lại thêm hành vi liều mạng cứu người của anh ta cũng khiến cô hiểu rõ, cô hoàn toàn sai lầm rồi.
Anh ta vẫn chưa buông bỏ được cô, hoàn hoàn chưa thể buông tay.
Bởi vì không buông được nên lúc trước mới không ngừng tìm cách tra tấn cô.

Bởi vì không nỡ buông, nên sau khi rõ ràng chân tướng mới tiếp tục mong đợi thứ không nên mong đợi.
Nhưng chuyện đến nước này rồi, còn có gì có thể chờ mong cơ chứ?
Cô đã trở thành thím của anh ta, anh ta cũng sắp thành em rể của cô.

Hai người họ chỉ có thể xem như người dưng tương đối quen thuộc mà thôi.

Cái gai trong lòng như không ngừng quấy đảo, khiến Tô Thư Nghi khó chịu vô cùng.
Người từng khắc ghi xương tủy, nghĩ rằng sẽ bên nhau cả đời, vậy mà kết quả lại thành ra như bây giờ.
Nhưng Gia Huy, anh tới muộn quá rồi, không phải muộn một ngày, hai ngày, mà là muộn những hai năm…
Xe lăn của Tô Thư Nghi vừa ra ngoài, Dương Tùng Đức còn chưa kịp đẩy cô về phòng thì Lâm Bảo Châu đã bất ngờ từ trong góc chui ra chặn đường.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Bảo Châu lúc này lấm lem nước mắt.

Cô ta cắn môi nói: “Tô Thư Nghi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tô Thư Nghi rất hiểu biết tính tình của Lâm Bảo Châu, nếu lúc này không nói chuyện với cô ta, chắc chắn cô ta sẽ dây dưa không dứt.

Cô chỉ có thể nén chịu đau đớn trong lòng, quay sang nói với Dương Tùng Đức: “Anh về trước đi.”
Dương Tùng Đức đánh mắt nhìn Lâm Bảo Châu với vẻ không tin tưởng, thấp giọng nói: “Mợ chủ, tôi đứng ngay cuối hành lang, có việc gì thì cô cứ gọi.”
Tô Thư Nghi gật đầu.
Dương Tùng Đức vừa đi, Lâm Bảo Châu cũng gỡ sạch lớp ngụy trang cuối cùng, xé ruột xé gan gầm nhẹ với Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi! Con ả không biết xấu hổ này! Rốt cuộc cô muốn dây dưa Gia Huy tới bao giờ nữa!”
Tô Thư Nghi nhìn Lâm Bảo Châu, không biết nên khóc hay nên cười: “Lâm Bảo Châu, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi quấn lấy Cố Gia Huy?”
“Đương nhiên là cô quấn lấy Gia Huy rồi! Nếu không sao anh ấy lại chịu thương nặng như thế chỉ vì cứu cô!” Vừa nghĩ đến chuyện vết thương khắp người Cố Gia Huy đều do cứu Tô Thư Nghi mà thành, Lâm Bảo Châu lập tức hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Loại đàn bà ti tiện, từ nhỏ đến lớn cô còn biết làm gì khác ngoài việc cướp đồ của tôi không!”
Tô Thư Nghi vốn dĩ chẳng thèm để ý tới Lâm Bảo Châu, nhưng nghe đến lời này, hai mắt cô không khỏi lạnh xuống: “Lâm Bảo Châu, cô tự hỏi lương tâm mình đi.

Từ nhỏ đến lớn rốt cuộc là ai thích cướp đồ của ai?”
Tiểu học và cấp hai, Tô Thư Nghi đều học trường tư nhân, học cùng với Lâm Bảo Châu.
Khi đó cô phải chịu không biết bao nhiêu ấm ức vì Lâm Bảo Châu.

Cô thầm mến một anh lớp trên, Lâm Bảo Châu sẽ đi tỏ tình, yêu đương ba ngày đã đá người ta; Cô muốn giành được danh hiệu học sinh ba tốt, Lâm Bảo Châu bảo Khương Dĩ Mai đi tặng lễ, danh hiệu học sinh ba tốt sẽ thành của cô ta; Cô tham gia câu lạc bộ, Lâm Bảo Châu trực tiếp khiến thầy cô giải tán cả câu lạc bộ luôn.
Từ nhỏ cô đã không hiểu, rõ ràng giữa hai người, Lâm Bảo Châu mới là người sặc sỡ lóa mắt, vì sao còn một mực nhằm vào cô như thế?

Sau đó cô không chịu nổi, nhân lúc thi cấp ba thi vào một trường bình thường, lúc này mới thoát khỏi sự tra tấn của Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu oán hận nhìn Tô Thư Nghi: “Chính là cô muốn cướp đồ vật của tôi! Đừng tưởng tôi không biết, từ nhỏ cô đã ganh tị với tôi, chỉ cần là thứ gì của tôi thì cô đều muốn cướp! Chẳng qua trước kia cô vẫn luôn không thành công.

Cũng không biết chuyện của Gia Huy lần này cô đã dùng hết bao nhiêu biện pháp không biết thẹn mà lại thành công được!”
Tô Thư Nghi thật sự bị chứng ảo tưởng bị hại của Lâm Bảo Châu dọa cho hãi hồn luôn rồi.
“Cô muốn nghĩ sao thì tùy cô.” Cô mặc kệ Lâm Bảo Châu: “Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi đã kết hôn rồi, không có hứng thú với người đàn ông của cô đâu.

Cô thích thế nào thì cứ thế đi.”
Nói xong, cô đẩy xe lăn rời đi thẳng.
Lâm Bảo Châu oán hận nhìn theo Tô Thư Nghi, môi sắp bị cắn rách tới nơi.
Nhưng thật ra cô ta biết những gì Tô Thư Nghi nói đều đúng, mọi vấn đề dường như không phải xuất phát từ Tô Thư Nghi, mà là ở chỗ Gia Huy.
Lần này Gia Huy bị thương, đám cưới chắc chắn sẽ trì hoãn.

Cô ta sợ vừa hoãn lại là sẽ hoãn tới khi hủy bỏ luôn.
Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giữ Gia Huy lại đây?
Ánh mắt Lâm Bảo Châu lập lòe, nhìn xuống phần bụng của mình.
Chẳng lẽ chỉ có cách kia thôi sao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play