Tại bệnh viện, Chu Chí Viễn đang ngồi trước phòng khám chuyên khoa thần kinh để chờ Lâm Nhã Tịnh đang tái khám bên trong.
Sự đẹp trai và phong độ của anh khiến không ít nữ y tá, lẫn cô gái gần đấy cứ mãi ngắm nhìn.

Lúc này có một cô gái cũng đang ngồi chờ như anh bất ngờ di chuyển chỗ ngồi đến gần anh, tỏ ý muốn được làm quen.
"Chào anh! Em là Nhã Dinh, Giám đốc của Tập đoàn FGA, chúng ta có thể làm quen với nhau được không?"
Lời giới thiệu và chào hỏi hết sức cụ thể ngầm khoe khoang của cô gái khiến Chu Chí Viễn cảm thấy vô cùng buồn cười.
Anh nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt vẫn lơ đễnh trước sự hiện diện bất ngờ của cô gái, đến cả bàn tay đang chìa ra phía trước chờ đợi được bắt tay cũng bị anh lơ đẹp, ấy vậy mà sau đó anh lại bâng quơ cất lời:
"Người trong tên có chữ Nhã đúng là rất xinh đẹp!"

Lời nói bâng quơ không rõ ràng của Chu Chí Viễn vô tình lại khiến cô gái vui thầm, nét mặt lộ rõ biểu cảm đắc ý, tự mãn, lại còn ái ngại tiếp lời:
"Cảm ơn anh đã khen!"
Bấy giờ Chu Chí Viễn mới quay qua nhìn cô gái với biểu cảm kinh ngạc lạ thường, anh thản nhiên hỏi lại một câu thẳng thừng:
"Tôi khen cô khi nào?"
"Thì lúc em vừa tự giới thiệu xong thì anh nói đó, người trong tên có chữ Nhã rất xinh đẹp..."

"Tôi khen vợ tôi mà! Vợ tôi tên Lâm Nhã Tịnh, "Nhã" trong thanh nhã, "Tịnh" trong yên tĩnh, có nghĩa là người dịu dàng, trầm ổn.

Còn cô, tôi thấy đâu có trầm ổn đâu, nãy giờ bị lơ mà vẫn nói chuyện quá trời."
Ai mà ngờ chỉ muốn làm quen nhưng lại bị vả không thương tiếc như thế này.

Những gì Chu Chí Viễn nói khiến Nhã Dinh ngượng đến đơ cả cơ mặt, nhưng qua mấy giây sau để vớt vát lại chút sỉ diện nên cô lại chuyển sang câu hỏi khác.
"Do buồn chán nên em mới định nói chuyện với anh thôi! Mà anh đưa mẹ đi khám bệnh hả? Trùng hợp thật, em cũng đưa mẹ đi khám!"
Cô ta tự hỏi xong lại tự trả lời, còn cười rất tươi với Chu Chí Viễn.

Vừa hay đúng lúc này, Lâm Nhã Tịnh đã quay trở ra.

Anh liền đứng dậy, đi đến nắm tay cô, sau đó đi đến trước mặt cô gái ấy, điềm nhiên trả lời:
"Đúng là trùng hợp, tôi cũng đưa mẹ đi khám, nhưng là mẹ của con tôi!"
Nói xong, người đàn ông kiêu ngạo ấy ung dung nắm tay cô gái của mình cùng rời đi, trong khi đó cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, còn người phụ nữ ở lại chỉ biết dõi ánh mắt hậm hực nhìn theo, tức đến không nói nên lời.
"Lúc nãy anh nói với cô gái kia cái câu đó là sao vậy? Em không hiểu gì hết trơn!"
"Thì người ta gạ gẫm anh, nên anh phũ á mà!"
Chu Chí Viễn tự cao trả lời, nói xong còn khoác tay qua vai cô, cả hai vừa rảo bước trên hành lang vừa trò chuyện.
"Ra là vậy, chắc lúc đó cô ta quê lắm ha!"
"Ai kêu cô ta mặt dày!"
"Ủa mà ai cho anh nói chuyện với người phụ nữ khác vậy?"
Còn tự mãn ta đây một lòng chung thủy sắc son với vợ chưa được bao lâu thì anh đã bị một câu hỏi của cô làm cho sượng mặt ra, vội vàng thanh minh.
"Thì anh phải trả lời, người ta mới biết anh có vợ rồi chứ!"
"Anh im lặng thì một hồi người ta cũng tự rời đi mà, đâu nhất thiết phải ngồi đó tiếp chuyện.

Không chừng là anh cũng có ý gì đó, nhưng thấy em ra nên mới cố tình lật mặt."
Giờ thì hay rồi, cứ tưởng lấy được lòng nữ nhân của mình nhưng nào ngờ với sự ngang ngược của cô, anh lại bị vu oan không chút thương tiếc.
"Này vợ, em nghĩ oan cho anh rồi đó nha! Em nghĩ sao một cô gái xấu như vậy mà anh lại thèm để ý tới vậy?"
"À...!Hóa ra là còn để ý người ta nữa ha, chắc nhìn kỹ lắm mới biết xấu hay đẹp luôn cơ!"
"A...a...!đau anh mà vợ...!Tất cả là lỗi của anh, anh thề là sau này không dám nói chuyện với gái nữa, cũng không dám nhìn bất cứ cô gái nào luôn, vợ tha cho anh đi, tai anh đau quá rồi..."
Đã bị nghĩ oan, lại còn bị véo tai nên người đàn ông không dám đôi co thêm nửa lời, liền nhận hết lỗi, thề thốt đủ kiểu, hòng làm vợ vui lòng và cuối cùng cũng được Lâm Nhã Tịnh buông tha.
"Tạm bỏ qua cho anh lần này! Sau mà còn tái phạm thì đừng có trách em!"
"Vâng, thưa Phu nhân! Thuộc hạ xin phục mệnh, không dám tái phạm thêm lần thứ hai nữa đâu."
Chu Chí Viễn vừa xoa xoa vành tai bị véo đến đỏ ửng của mình, vừa ngậm ngùi trả lời.

Trong khi đó Lâm Nhã Tịnh lại bật cười khoái chí.
"Đúng là chồng ngoan của em!"
Cô nàng lại còn tinh nghịch hơn nữa khi vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu anh, sau đó dúi hết số giấy tờ kết quả khám bệnh vào tay anh rồi hiên ngang tiếp lời:
"Cận vệ hãy mau mau chuẩn bị du thuyền để đưa bổn cung ra khơi đi nào, vì sức khỏe của bổn cung đã hoàn toàn bình phục!"
Nói xong cô nàng liền tung tăng rời đi trước với gương mặt hồn nhiên, vui tươi hơn bao giờ hết.

Gần hai 20 năm sống trong sự kiên cường và mạnh mẽ, lúc nào cũng phải gồng mình lên chống chọi với sự khắc nghiệt trong cuộc sống.
Nhưng từ ngày có anh, cô lại trở thành một đứa trẻ vô ưu vô lo.

Thậm chí cô còn biết cái cảm giác thức ăn có thể tự vào miệng mà không cần phải động tay, không cần chịu lạnh hằng đêm mỗi khi sơ ý tốc chăn ra khỏi người, vì lúc nào cũng có một vòng tay ấm áp ôm lấy xuyên suốt cả đêm dài.
Ngay lúc này cũng vậy, Lâm Nhã Tịnh cứ hồn nhiên như một đứa trẻ.

Mặc dù sự ngang ngược và nghịch ngợm của cô nhiều lúc rất quá đáng, nhưng đối với Chu Chí Viễn thì bấy nhiêu đó chẳng là gì, vì giới hạn chịu đựng của anh với cô là vô hạn.

Anh vẫn luôn yêu chiều cô hết mức, ôn nhu, nhã nhặn trong mọi tình huống, vì đó là người anh yêu!
Nhìn cô vui vẻ thì anh cũng hạnh phúc! Mặc dù đôi lúc cũng ủy khuất đó, cũng ấm ức lắm đó, nhưng anh vẫn mỉm cười và yêu thương cô không thay đổi.

Lúc này cũng vậy, khi anh xem hồ sơ khám bệnh của cô xong đến lúc nhìn lại đã thấy cô đi trước một quãng rất xa, nên anh liền cong môi cười trong tâm thế yêu chiều rồi vội vàng đi theo..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play