Mộ Mỹ Phương ngơ ngác nhìn cô, giống như không hiểu tiếng người, một lát sau mới phát ra tiếng rên rỉ đau đớn: "Đó đều là người thân của cháu đấy, là một trong những người thân ít ỏi còn lại trên đời này của cháu đấy."
Khóe miệng Mộ Thi Hàm nở một nụ cười châm chọc: "Dì ba à, cháu vì cái gia đình này mà liều sống liều chết, thế mà bọn họ lại hận cháu không thể chết đi, nhưng cháu không muốn chết, cháu muốn sống thật tốt, bảo vệ ông ngoại và sản nghiệp của cha mẹ cháu."
"Thi Hàm, nhất định là cháu đã hiểu lầm rồi, dì hai của con chỉ là không muốn để con gả cho Lãnh Tử Sâm mà thôi, Lãnh Tử Sâm..." Mộ Mỹ Phương liếc mắt nhìn Lãnh Tử Sâm, do dự không biết có nên nói những lời này trước mặt Lãnh Tử Sâm hay không.
Mộ Thi Hàm dường như đã đoán được Mộ Mỹ Phương sẽ nói như vậy từ trước, cô cười nhạo: "Dì ba ơi, bọn họ nói cái gì dì cũng tin, cho nên trong lòng dì, mãi mãi luôn là thân với bọn họ hơn với cháu, có đúng không? Cho dù cháu làm cái gì thì vị trí trong lòng dì, trước sau vẫn luôn thua kém bọn họ nhỉ?"
"Dì..." Bà ta đã quen với sự thờ ơ và cự tuyệt người khác cách xa ngàn cây số của cô, nay cô lại đột nhiên nói như vậy với bà ta, trong lúc nhất thời Mộ Mỹ Phương không có cách nào chống đỡ được.
"Dì ba, cháu biết dì hy vọng một nhà chúng ta sẽ mãi mãi hòa thuận, cháu cũng đã từng hy vọng như thế, nguyện vọng tuy đẹp đẽ như thế, nhưng đáng tiếc lại không thể thực hiện được." Mộ Thi Hàm ngừng một chút: "Dì cảm thấy cháu đối xử với bọn họ như thế là máu lạnh vô tình, còn lời nói bọn họ nói với dì lại vô cùng lừa tình, còn dì, thế mà lại chịu cách nói đó, dì có biết không? Nhìn thấy dì như thế, cháu rất thất vọng."
Mộ Mỹ Phương ngơ ngác nhìn Mộ Thi Hàm, nhất thời không nói được lời nào, Mộ Thi Hàm như thế khiến bà ta cảm thấy vô cùng xa lạ, đã quen với việc cô kiệm lời, nay cô lại đột nhiên mở miệng nói với mình như vậy, bà ta nghi ngờ cô đã thay đổi thành một con người khác.
Mộ Thi Hàm đưa túi tài liệu mình mang theo cho bà ta: "Dì ba, dì cứ xem cho kỹ đi, đây đều là chứng cứ bọn họ hại cháu, nếu dì thà tin lời nói từ một phía của bọn họ, chứ không chịu tin chứng cứ sắt thép của cháu, vậy tình cảm của chúng ta đến đây là chấm dứt."
Mộ Mỹ Phương run rẩy cầm lấy túi tài liệu, thậm chí bà ta còn không dám mở ra, thất thần nhìn Mộ Thi Hàm, cảm giác gia đình này có lẽ đã thật sự không thể quay về như trước được nữa.
Sau khi Mộ Thi Hàm giao tài liệu cho bà ta xong, cũng không nhìn bà ta nữa mà quay sang phía Lãnh Tử Sâm, dịu dàng nói: "Đói bụng không anh? Anh có muốn ăn chút trái cây trước không?"
Lãnh Tử Sâm lắc đầu: "Không cần đâu."
Không bao lâu sau, thím Trần bước ra: "Cô cả, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
Mộ Thi Hàm gật đầu, đẩy Lãnh Tử Sâm tới nhà ăn, bỏ lại Mộ Mỹ Phương với khuôn mặt đờ đẫn.
Chờ đến khi bóng dáng của Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm biến mất khỏi phòng khách, Mộ Mỹ Phương mới run rẩy dùng tay mở túi tài liệu ra.
Bên trong túi tài liệu là hồ sơ Thôi Giai Kỳ chuyển khoản cho Trang Vĩ Tuấn, còn có chứng cứ Trang Vĩ Tuấn thuê sát thủ định giết Mộ Thi Hàm.
Đương nhiên cũng có cả ảnh chụp thân mật của Trang Vĩ Tuấn và Thôi Giai Kỳ khi bọn họ gặp nhau...
Ngoài ra, còn có chứng cứ Mộ Mỹ Dung cho người động tay vào xe của Lãnh Tử Sâm, chứng cứ vô cùng đầy đủ, hơn nữa Mộ Mỹ Dung còn bị toà án kết tội, tất cả điều này đã chứng tỏ Mộ Mỹ Dung thật sự đã làm ra những chuyện không thể tha thứ.
Mộ Mỹ Phương không ngốc, khi xem xong những chứng cứ đó, bà ta còn gì mà không rõ nữa? Người chị hai tốt đẹp của mình thật sự không thể khoan dung cho cô con gái này.
Mộ Mỹ Phương nghĩ tới những lời Mộ Thi Hàm vừa nói, trong lòng giống như có hàng ngàn con sâu đang gặm cắn, đau đớn không chịu được.
Bà ta đã bất công, chỉ nghĩ Thôi Giai Kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, Mộ Thi Hàm lạnh nhạt vô tình, nhưng lại không chịu nghĩ nếu như không có Mộ Thi Hàm, thì Mộ Thị sẽ trở nên thế nào, đám người bọn họ sẽ phải trải qua cuộc sống thế nào.
Mấy năm qua, họ sử dụng đồng tiền mà Mộ Thi Hàm cực khổ kiếm ra được, nhưng chưa từng hỏi Mộ Thi Hàm vất vả thế nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Mộ Mỹ Phương vô cùng rối bời, cả người giống như bị rút đi mọi sức lực, yếu ớt dựa vào sô pha.
Khi Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm ăn cơm xong bước ra, bà ta vẫn duy trì tư thế đờ đẫn như vậy, nhìn thấy Mộ Thi Hàm bước tới, bà ta mới giật giật người mình, há miệng thở dốc, thế nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói được gì.
Khi Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm tới cửa, bà ta bất ngờ lớn tiếng nói: "Thi Hàm, thật xin lỗi, thật xin lỗi…"
Đối với lời xin lỗi đột ngột của Mộ Mỹ Phương, Mộ Thi Hàm cũng không quá bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô thì dì ba không phải là người vô lý, sở dĩ cô mềm lòng với mẹ con Mộ Mỹ Dung, chẳng qua là vì không thể dứt bỏ được chút tình thân trong một khoảng thời gian ngắn.
Mộ Thi Hàm nhìn về phía bà ta, thản nhiên nói: "Dì ba, dì cứ ở lại chỗ này đi, dì là con gái của ông ngoại, chưa từng làm chuyện gì tổn thương tới cháu, cháu sẽ không giận chó đánh mèo với dì, trước đây như thế nào thì sau này chúng ta vẫn như thế đấy."
Sau khi Mộ Thi Hàm nói xong lập tức đẩy Lãnh Tử Sâm rời đi.
Mộ Mỹ Phương nghe thấy Mộ Thi Hàm nói như thế, cười khổ một tiếng.
Xem ra Thi Hàm vẫn luôn là người rõ lý lẽ như thế, người không rõ lý lẽ là bà ta, là do bà ta quá ngây thơ, lại khờ dại hy vọng vào điều xa vời, rằng người một nhà bọn họ vẫn có thể sống bên nhau hạnh phúc.
...
Sau khi Thôi Giai Kỳ bị vệ sĩ quăng ra ngoài, cũng không lập tức rời đi mà đứng canh ở bên ngoài cổng lớn của biệt thự, nhìn thấy xe của Mộ Thi Hàm chạy ra, cô ta lập tức chặn trước đầu xe.
"Cậu Sâm cũng thấy rồi đó, vợ chưa cưới của anh là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết, anh lấy một người phụ nữ như thế sẽ không thể hạnh phúc đâu."
Lãnh Tử Sâm nhướng mày: "Phải không? Cho dù cô ấy có lòng dạ rắn rết thì tôi vẫn thích, cô có ý kiến gì không?’
Thôi Giai Kỳ bị Lãnh Tử Sâm oán hận như thế, tức khắc nói không nên lời, ánh mắt cô ta nhìn Mộ Thi Hàm tràn ngập căm hận: "Mộ Thi Hàm, cô có biết không? Tôi hận cô, tôi thật sự rất hận cô."
Mộ Thi Hàm uể oải nhìn cô ta một cái, cười lạnh lùng: "Ngu ngốc."
Cô vất vả gánh vác cả Mộ Thị, để hai mẹ con cô ta không lo cơm ăn áo mặc, cô ta không cảm kích thì thôi đi, còn hận cô, muốn cô chết đi.
Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng, sau khi cô chết đi thì Mộ Thị sẽ là của cô ta sao? Cho dù đưa Mộ Thị cho cô ta thì cô ta có thể gồng gánh sao? Ngu ngốc như thế, đáng đời cô ta tự mình lao đầu vào tìm đường chết.
"Mộ Thi Hàm, cô cũng chỉ ỷ vào mình có chút thông minh thì tự cho là ghê gớm, cô cho rằng cô là cái thá gì? Dựa vào đâu mà ông ngoại để lại toàn bộ cổ phần cho cô chứ? Tôi không cam tâm, tôi hận, tôi hận cô chết đi được, tôi hận không thể khiến cô chết…"
Nếu đã xé rách mặt, Thôi Giai Kỳ cũng không còn sợ mà nói hết điều trong lòng ra, theo cô ta, thế giới này rất bất công, ông ngoại là người bất công nhất, cô ta thật sự không cam lòng.
"Vậy cô cứ từ từ hận đi, tôi rất thích nhìn cô rõ ràng rất hận tôi, nhưng lại bất lực không làm gì được tôi."
"Phụt."
Lãnh Tử Sâm nghe thấy Mộ Thi Hàm nói như thế, phụt một tiếng cười thành tiếng, anh thật sự không ngờ vợ của mình lại có một mặt đáng yêu như vậy, có vẻ như càng ở bên cô lâu, càng phát hiện ra cô đáng yêu.
Mộ Thi Hàm giống như không nghe thấy tiếng cười của Lãnh Tử Sâm, chậm rãi nâng kính cửa sổ lên.
"Mộ Thi Hàm, cô sẽ chết không được tử tế, cô sẽ..."
Thôi Giai Kỳ còn chưa kịp nói xong thì có một chai nước khoáng bay ra từ trong xe, đúng lúc đập vào miệng cô ta, khi chai nước khoáng rơi xuống, trong miệng cô ta cũng có máu tươi chảy ra ngoài, đi theo dòng máu còn có vài chiếc răng.
Lãnh Tử Sâm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Nếu lần sau còn để tôi nghe thấy cô nói những lời ác độc này với vợ của tôi, tôi không ngại cắt đứt lưỡi của cô đâu."
Thôi Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào máu đang không ngừng chảy ra khỏi miệng mình, hai mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh..