Mộ Thi Hàm nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lãnh Tử Sâm và Diêu Mộng Phạn thì thấy có hơi buồn cười.
Cô thích bầu không khí này, cảm thấy vô cùng thú vị khi nhìn Lãnh Tử Sâm bị mẹ của mình dỗi hờn đến mức nói không nên lời.
Cách thức sống chung giữa mẹ con như thế mới là tốt nhất nhỉ?
Lãnh Tử Sâm đáng thương vô cùng nhìn Mộ Thi Hàm: "Vợ à, em nhìn mẹ anh đi, bà ấy luôn bắt nạt anh như thế đấy, anh nghi ngờ mình không phải là con ruột của mẹ luôn á."
Mộ Thi Hàm suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng nói: "Không sao cả, bị mẹ mình bắt nạt cũng là một loại hạnh phúc."
Lãnh Tử Sâm:...
Lời nói của Mộ Thi Hàm khiến Diêu Mộng Phạn bật cười: "Thi Hàm, con đáng yêu quá đi mà, không hổ là con dâu của mẹ."
Con trai có phải là con ruột hay không cũng không sao, con dâu là con ruột là được rồi.
Mộ Thi Hàm:...
...
Đối với Thôi Giai Kỳ, những ngày sống trong nhà họ Mộ giống như đang ở thiên đường nơi trần gian.
Cô ta được sống trong biệt thự lớn, ăn sơn hào hải vị, như thể cô ta được quay về khoảnh khắc khi còn là thiên kim nhà họ Mộ.
Nếu không phải bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta cũng không biết cuộc sống ở nhà họ Mộ là hạnh phúc tới nhường nào, hạnh phúc khó mà có được vào giờ phút này, cô ta thật sự không muốn mất đi một lần nữa.
Mấy ngày qua Mộ Mỹ Phương đều đi gặp bạn bè, không thèm đếm xỉa tới cô ta, cũng không rảnh đi hòa giải mối quan hệ giữa Mộ Thi Hàm và cô ta.
Cộng thêm việc Mộ Thi Hàm vẫn mãi không trở về nhà họ Mộ, Mộ Mỹ Phương cho rằng Mộ Thi Hàm đã cam chịu để Thôi Giai Kỳ trở về đây ở.
Nếu đã đồng ý cho cô ta trở về đây sống thì đồng nghĩa với việc, mối quan hệ của hai người vẫn chưa tới mức không thể cứu chữa được, nhận thức được như vậy, cuối cùng cũng khiến cô ta cảm thấy vui mừng.
Ăn cơm trưa xong, Thôi Giai Kỳ lười biếng ngồi trên sô pha, ăn trái cây theo mùa do người làm cắt sẵn, trông có vẻ vô cùng thoải mái.
Mộ Mỹ Phương bước đến gần cô ta, ngồi xuống và hỏi: "Giai Kỳ, cuối tuần mà cháu vẫn ở mãi trong nhà thế sao? Con gái ở nhà, khi nào rảnh thì vẫn nên ra ngoài tụ họp cùng bạn bè, nếu ở mãi trong nhà sẽ mốc meo đấy."
"Bạn bè của cháu có thể gặp khi đến trường rồi.
Tới cuối tuần, đương nhiên cháu phải ở nhà cùng dì ba chứ, dù sao dì cũng hiếm khi trở về." Đùa à, thật vất vả mới dọn về đây, đương nhiên phải ở nhà hưởng thụ sự vui sướng khi làm thiên kim nhà họ Mộ chứ.
Thôi Giai Kỳ vốn đã quen việc nói những điều khiến người bề trên vui vẻ, Mộ Mỹ Phương khi nghe thấy lời cô ta nói xong, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng lạ thường: "Giai Kỳ quả nhiên là một đứa bé ngoan, còn biết ở cùng với dì ba."
Không giống Mộ Thi Hàm, bà ta đã trở về mấy ngày rồi mà vẫn không thấy cô đến thăm mình, tự chủ gả cho một tên thiếu gia ăn chơi trác táng thì thôi đi, đằng này ngay cả người thân của mình mà cô cũng không thèm để ý tới.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền ra tiến động, sau đó ngay lập tức nghe thấy giọng nói bất ngờ của thím Trần: "Chào cô cả và cậu cả, hai người về rồi."
Mộ Mỹ Phương hơi sửng sốt, bà ta vừa mới nghĩ đến Mộ Thi Hàm, không ngờ cô lại quay trở về rồi.
Còn về Thôi Giai Kỳ, bàn tay đang rũ xuống của cô ta nhẹ nắm thành nắm đấm.
Tuy vô cùng hận Mộ Thi Hàm, nhưng từ trước đến nay cô ta cũng rất sợ hãi Mộ Thi Hàm, đặc biệt là những điều Mộ Thi Hàm làm mấy ngày qua, khiến cô ta e dè.
Cô ta đã từng cho rằng mình có thể đạp Mộ Thi Hàm dưới chân, ai ngờ rằng sau khi thật sự đối nghịch với Mộ Thi Hàm, hai mẹ con cô ta thế nhưng lại thất bại thảm hại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, liên tục nhắc nhở bản thân có dì ba ở đây, Mộ Thi Hàm sẽ không dám đuổi cô ta đi.
Lúc này, Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm vào trong, chỉ thấy cô quét mắt nhìn Thôi Giai Kỳ, bình thản nói: "Là tự cô cút, hay là để tôi kêu người ném cô ra ngoài?"
Thôi Giai Kỳ kinh ngạc trừng to mắt, cô ta không ngờ Mộ Thi Hàm lại thẳng thừng như thế, vừa trở về đã bảo cô ta cút, cô thậm chí còn chưa chào Mộ Mỹ Phương.
"Chị họ, em..."
"Câm miệng, đừng gọi tôi là chị họ, tôi không có người em họ như cô." Mộ Thi Hàm lạnh lùng cắt ngang lời cô ta.
Nước mắt của Thôi Giai Kỳ đảo quanh hốc mắt, cô ta nhìn về phía Mộ Mỹ Phương, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.
Mộ Mỹ Phương cũng bị sốc trước hành động vừa rồi của Mộ Thi Hàm, lúc đầu bà ta không nhận ra ý tứ của Mộ Thi Hàm, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Thôi Giai Kỳ thì lập tức giận dữ: "Thi Hàm, cháu như vậy là rất quá đáng, Giai Kỳ là em họ của cháu đấy, hơn nữa đây còn là nhà của ông ngoại cháu, là nhà của chúng ta."
"Phải không? Nhưng cháu nhớ rõ ông ngoại đã sang tên chủ căn nhà cho cháu, cháu là chủ nhân của ngôi nhà này, có quyền quyết định ai được ở trong căn nhà." Giọng điệu của Mộ Thi Hàm vẫn rất lạnh nhạt.
Mộ Mỹ Phương tức giận đến mức run rẩy cả người: "Nếu dựa theo lời cháu nói thì ngay cả dì cũng không có tư cách ở đây đúng không?"
Mộ Thi Hàm suy nghĩ một chút: "Dì là con gái của ông ngoài, cũng xem là như bề trên của cháu, dì hiếm khi về đây một lần, cho dì mượn ở vài ngày cũng được."
Mộ Mỹ Phương nghe thấy chữ mượn này, tức giận đến mức đen mặt đi, bà ta chỉ vào mặt Mộ Thi Hàm: "Cháu...!Sao cháu có thể nói như thế? Vì sao cháu lại biến thành như vậy rồi?"
Mộ Thi Hàm không thèm để ý tới bà ta, mà nhìn về phía Thôi Giai Kỳ vẫn còn ngồi trên sô pha: "Họ Thôi kia, không cần phải kiểm tra sự kiên nhẫn của tôi."
"Em...".
đam mỹ hài
"Có dì ở đây, dì xem ai dám quăng con bé ra ngoài." Mộ Mỹ Phương tức giận đến mức đứng bật dậy, hùng hổ nhìn Mộ Thi Hàm.
Mộ Thi Hàm đưa mắt ra hiệu với Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành đi phía sau, hai người họ ngầm hiểu, bước đến trước mặt Thôi Giai Kỳ, không đợi Thôi Giai Kỳ phản kháng đã trực tiếp nhấc người lên, ném thẳng ra cửa.
Mộ Mỹ Phương trơ mắt nhìn Thôi Giai Kỳ bị vệ sĩ ném ra ngoài, bà ta tức giận đến suýt nữa thở không ra hơi, dùng tay vịn lấy thành sô pha, thở hổn hển.
"Cháu...!Cháu..." Mộ Mỹ Phương đột nhiên bật khóc: "Ông trời ơi, nhà của tôi bị làm sao thế này? Vì sao lại biến thành như vậy, một gia đình đang yên lành vì sao lại biến thành như thế?"
Mộ Thi Hàm giống như không nhìn thấy bà ta đang kêu la, cô nhìn sang thím Trần, thản nhiên nói: "Thím Trần, Tử Sâm đói bụng rồi, thím bảo người đi nấu vài món ăn đi, lát nữa chúng tôi muốn ăn cơm."
"Vâng, thưa cô cả."
Thím Trần nhìn Mộ Thi Hàm kêu người quăng Thôi Giai Kỳ ra ngoài, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Mấy ngày qua Thôi Giai Kỳ liên tục làm khó đám người giúp việc bọn họ, lúc thì nói đồ ăn không hợp, muốn làm lại cái khác, lúc thì nói trái cây không đủ ngọt, muốn đi mua cái khác, đêm hôm khuya khoắt, mọi người đều đã ngủ, nhưng cô ta lại nói là mình đói bụng, kêu bà ấy dậy nấu bữa khuya..."
Thím Trần kêu người đi nấu cơm, Mộ Thi Hàm ngồi xuống sô pha, trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng Mộ Mỹ Phương khóc nức nở, Mộ Thi Hàm cũng không dỗ dành bà ta, để mặc cho bà ta khóc.
Mộ Mỹ Phương khóc một hồi lâu, khi đã trút giận gần hết, mới nhìn về phía Mộ Thi Hàm mà nức nở nói: "Thi Hàm, vì sao chứ? Vì sao cháu lại biến thành bộ dạng này? Bộ dạng này của cháu không phải là cháu mà dì quen biết."
Mộ Thi Hàm mím môi, một lát sau mới thấp giọng nói: "Bị ép buộc."
Nếu không vì trái tim cô bị dao cắt vào, cơ thể bị lửa thiêu cháy thì sao cô phải đến nỗi biến thành dáng vẻ thế này? Tất cả đều là do bọn họ ép buộc, nếu có thể thì cô cũng không muốn trở thành như vậy, nếu định sẵn người bị thương luôn là người tốt, vậy thì cô tình nguyện lựa chọn làm một người xấu..