Phòng ngoài của nhà bếp phía đông được xây dựng theo yêu cầu của Thẩm Nhạc Nhiên khi còn ở vương phủ, đến nay đã hơn một tháng, cũng sắp làm xong rồi.
Bởi vì chuyện lần trước của Tiền Tư, Thẩm Chí Hoan lọc sạch đám người cả trong cả ngoài hết một lần, để những người dựa vào quan hệ đi vào mà đục nước béo cò đều phải cuốn xéo, Lý Diễm Phân từ trước đến nay đều mặc kệ mấy chuyện này, luôn luôn tùy mấy huynh muội bọn họ lo liệu việc nhà, cho nên sau khi huynh trưởng nàng đi, thì phòng ngoài của nhà bếp phía đông vẫn luôn được làm dưới sự theo dõi của nàng.
Khi hoàng hôn buông xuống, khí trời nóng bức rút đi.
Lưu Xuyên là quản gia của nhà bếp phía đông, khom lưng đi theo sau Thẩm Chí Hoan: "Tiểu thư, về cơ bản là đã xây xong, còn dư một chút việc hoàn thiện khoảng đêm nay là có thể kết thúc, chỉ là bây giờ những vật liệu xây dựng thừa còn đang chất đống ở kia, người xem nên để ở hậu viện có lẽ lần sau còn có thể dùng tới, hay là để nô tài sai người đưa đến chợ ngói bán?"
Thẩm Chí Hoan đi qua hành lang gấp khúc, ở xa đã nghe thấy mấy tiếng đập từ nhà bếp phía đông truyền đến, đáp: "Bán cả đi, có lẽ sau này sẽ không dùng nữa."
Lưu Xuyên lên tiếng, sau khi Thẩm Chí Hoan đi qua cửa thuỳ hoa* thì dừng bước.
(*) Cửa thuỳ hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Lúc xây phòng ngoài vẫn giữ nguyên tắc giản lược tất cả, cũng không trang trí bên ngoài quá nhiều, người bên trong cũng đều ai bận việc nấy, Thẩm Chí Hoan cũng không đứng gần, rất ít người nhìn thấy nàng, nhìn thấy cũng không dám dừng lại lâu, chỉ có thể yên lặng cúi đầu cố gắng làm việc.
Thời tiết vừa nóng vừa khô hanh, bụi bặm rất nhiều, Thẩm Chí Hoan cất bước đi vào, ngửa đầu nhìn hai gian phòng có chút đơn điệu này, suy nghĩ một lát cau mày nói:
"Đến lúc đó ngươi đến hậu viện bên kia của Lý Sinh lấy hai túi hạt giống hoa tường vi…… Thôi, trong vườn hoa giống có, ngươi dẫn người đi lấy mấy cây tới đây, để chúng nó bò lên trên góc tường đi, trông đẹp chút."
"Vâng, lát nữa nô tài liền đi."
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy tiểu thư người xem cái phòng ngoài đối diện hành lang ở phía tây kia đã có một cánh cửa, có cần lắp thêm một cánh cửa nữa không?”
Thẩm Chí Hoan lắc đầu, nói: “Che mưa chắn gió được là đủ rồi, làm nhiều lại thấy rườm rà.”
Lưu Xuyên gật gật đầu, nói: “Vậy lát nữa nô tài sẽ phân phó xuống, bảo bọn hắn không cần làm nữa.”
Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, đá một miếng gỗ vụn bên cạnh chân mình, đi qua phòng ngoài phía bên phải đến hành lang dài bên cạnh, nàng hơi nghiêng đầu một chút, bỗng nhiên thấy một hình dáng quen thuộc.
Lục Dạ đang ngồi ngay phía trước nàng, hắn mới đi ra từ hậu viện nhà bếp phía đông, trong tay cầm một cái dây thừng, đang hướng về phía bên cạnh nàng mà buộc một cái cọc gỗ.
Động tác rất thành thạo, ngày thường ở trong mắt Thẩm Chí Hoan sợi dây thừng dày cộp thô ráp có thể cắt vào tay nhưng ở trong tay hắn lại trở nên ngoan ngoãn, sợi dây thô ráp quấn quanh lòng bàn tay rộng và mạnh mẽ của hắn, bị hắn quấn chặt quanh cây cọc từng lớp một.
Đôi chân dài của hắn giang rộng, cơ bắp trên cánh tay thon dài hơi hơi nhô lên, mặt hắn không có cảm xúc hơi cúi đầu, có vẻ hơi lạnh nhạt. Dáng người đĩnh bạt, bả vai rộng lớn, ẩn chứa cơ lưng cường tráng sau lớp quần áo, lại đến chỗ eo bụng thu hẹp, đường cong ở eo và mông gần như hoàn mỹ.
Cổ áo hơi mở rộng, khe rãnh chỗ xương quai xanh rõ ràng, trên làn da màu mật có lớp mồ hôi mịn.
Sự hoang dã chưa được thuần phục để lộ ra ngoài.
Thẩm Chí Hoan cảm thấy trong cổ họng có chút khô rát, nàng mím môi, lúc đang muốn nhìn sang chỗ khác, nam nhân lại quay đầu nhìn qua không hề báo trước.
Ánh mắt của cả hai đột nhiên chạm vào nhau.
“……”
Thẩm Chí Hoan trong lòng giật mình, lúc này lại nhìn đi chỗ khác thì chẳng phải giống như là nàng nhìn trộm hắn bị bắt quả tang ư?
Trong lòng nàng có hơi hoảng loạn, trên mặt lại không hiện lên chút nào, bình tĩnh đối diện với hắn, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường như cũ.
Nam nhân quấn chiếc cọc trong tay xong, đứng dậy, chân dài dẫm cọc gỗ xuống càng sâu hơn, cong môi mỉm cười với nàng, khôi ngô sạch sẽ.
Thẩm Chí Hoan khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, Lưu Xuyên ở bên cạnh lúc này đi lên, nói: "Tiểu thư, người xem còn có chuyện gì muốn phân phó nữa không?"
Nàng xoay người sang chỗ khác, liếc nhìn xung quanh và nói: "Phần còn lại ngươi tự xem mà chỉnh sửa là được rồi."
Lưu Xuyên lên tiếng, nói: "Vậy khi nào hoàn thành, nô tài liền lập tức thông tri cho tiểu thư."
Nàng nghĩ nghĩ, lại thấp giọng nói: “Phát thêm cho bọn hắn hai đồng bạc tiền công, thời tiết nóng nực, cho bọn hắn một ít tiền tiêu vặt.”
Lưu Xuyên nói: “Cứ giao cho nô tài, tiểu thư người yên tâm đi.”
Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, lại nói: “…Sau khi hoàn thành, ngươi giữ lại mấy người vừa mắt, sắp xếp một số việc vặt ở trong phủ cho bọn hắn làm.”
Lưu Xuyên ngoài miệng nhanh chóng đáp lại, trong lòng lại không khỏi nghi hoặc: Tiểu thư nhà ông cho tới bây giờ vẫn chưa từng quan tâm những người này đi đâu, trước khi rời đi thường chỉ đưa thêm tiền, lần này sao đột nhiên lại muốn giữ lại mấy người?
Thẩm Chí Hoan phân phó xong mới nhấc chân đi xuống bậc thang, nàng đi đường không thích có người đỡ, Lưu Xuyên và Thấm Lan đều cung kính đi theo phía sau.
Thấm Lan theo bản năng đưa tay ra nhắc nhở: “Tiểu thư, người chậm một chút.”
Bậc thang ở đây hơi lộn xộn, có cả gỗ vụn chưa được thu dọn sạch sẽ, bên cạnh có một đống gỗ nằm ngổn ngang, một số còn nằm chắn ngang bậc thang.
Góc tường cũng dựng rất nhiều cột gỗ dự phòng thô to nặng nề, khi Thẩm Chí Hoan xuống bậc thang thì vén làn váy lên, nhìn rõ dưới chân mình, thậm chí cũng chú ý đến những cột gỗ to lớn được sắp xếp chỉnh tề ở góc tường. Nhưng vào lúc nàng nhấc chân lên, từ nhà bếp phía đông có một nha đầu vội vàng chạy ra lao nhanh về phía trước.
Nha đầu này tên là Lan San, trong tay bưng khay, bên trên đặt một chén canh nhỏ.
Nơi này vốn đã hơi lộn xộn, tiếng ồn từ chỗ đám công nhân làm việc ầm ĩ không ngừng, mọi người đều đang ai bận việc nấy, ả ta lại từ bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài, cho nên ban đầu cũng không ai chú ý tới ả ta, nhưng đến khi Thẩm Chí Hoan ý thức được, nha đầu này đã bưng khay vọt tới trước mặt nàng rồi.
Thẩm Chí Hoan ngẩng đầu thấy, theo bản năng liền muốn né tránh, Lan San lại trước một bước bị đống gỗ trên bậc thang vướng lảo đảo một chút, cái khay trong tay ả ta liền trượt xuống ——
Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt, hoàn toàn không có cơ hội để mọi người phản ứng.
Lan San theo bản năng chống vào tường, lại giơ tay chống vào cột gỗ dựng ở ven tường, cột gỗ bị tác động, đột nhiên mất ổn định, vừa lúc rơi về phía Thẩm Chí Hoan.
Mà Thẩm Chí Hoan vừa bước lên bậc thang để ngăn không cho bát canh nóng hổi trong khay đổ vào người, khi nghiêng người muốn tránh, dẫm hụt bậc thang, thân thể mất khống chế mà ngã xuống.
Nếu nàng cứ ngã xuống như vậy, xà gỗ to lớn cồng kềnh sẽ rơi thẳng lên người nàng.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn lại, trong đám người vang lên tiếng hít hơi lạnh.
Có người kinh hãi kêu lên: "Cẩn thận!"
Đồng tử Thấm Lan co lại: “Tiểu thư ——”
Sắc mặt Lưu Xuyên trắng xanh, muốn giơ tay ra đỡ, nhưng sự tình xảy ra đột ngột, thân thể con người cần có thời gian phản ứng, đến khi ông ấy cất bước tiến lên đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng mà vào lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, động tác rất nhanh, giơ tay ôm lấy eo Thẩm Chí Hoan, vóc người hắn cao, ôm eo nàng nhấc hẳn lên, nhấc nàng tránh khỏi cột gỗ.
Rầm ——!
Trụ gỗ nặng nề đập xuống đất phát ra âm thanh nặng trĩu, bụi bặm trên mặt đất bay tán loạn rồi lại rơi xuống.
Không khó tưởng tượng, cột gỗ nếu cứ như vậy đập vào người, không chết thì cũng sẽ tàn phế, càng không nói đến Thẩm Chí Hoan là một tiểu cô nương thân kiều thể nhược như vậy.
Không ai thấy rõ ràng Lục Dạ từ phía bên kia hành lang chạy tới giải cứu Thẩm Chí Hoan trong thời gian ngắn như vậy bằng cách nào.
Khi Thẩm Chí Hoan hạ xuống đất không đứng vững mà lắc lư một cái, đập trán vào bả vai nam nhân, thật là cứng.
Nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, chắc là do khẩn trương, tiếng thình thịch thình thịch nối tiếp nhau. Nhưng điều kỳ quái là, bên tai nàng nghe thấy lại là tiếng thở dốc nặng nề thuộc về một người khác.
Nàng ở trong lòng hắn, có thể cảm thấy rất rõ ràng sự chuyển động lên xuống của ngực hắn, đôi bàn tay to thô ráp mạnh mẽ kia đang siết chặt eo nàng, như thể chúng sắp bẻ gãy thắt lưng nàng ra vậy.
Thậm chí chính Thẩm Chí Hoan cũng không biết mọi chuyện vừa rồi diễn ra như thế nào, mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút không chân thực.
Như là một cảnh nhanh chóng mà hư ảo trong mơ, mờ mịt rút đi, mọi hỗn loạn ồn ào xung quanh đều ùa về. Nàng nghe thấy tiếng nói của người đi qua đi lại, vội vàng dò hỏi, thậm chí còn có cả tiếng những chiếc cọc tre bị đổ lăn trên mặt đất cách đó không xa.
Thẩm Chí Hoan chậm rãi ngẩng đầu, nam nhân ôm chặt lấy nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm căng cứng của nam nhân.
Thẩm Chí Hoan di chuyển thân thể, ở trong lòng ngực hắn nhẹ giọng nói: “Buông ta ra đi.”
Lục Dạ không nhúc nhích.
Thẩm Chí Hoan chỉ cảm thấy eo mình bị hắn siết đau, nàng hơi nhúc nhích lại lần nữa, ngữ khí lạnh lùng hơn: “Buông ta ra.”
Lục Dạ gần như không thể nghe thấy mà thở ra một hơi, thoáng buông lỏng tay ra, động tác của hắn có chút cứng nhắc, cũng rất thong thả.
Sau khi Lục Dạ buông Thẩm Chí Hoan ra, Thẩm Chí Hoan lui về phía sau một bước, tạo ra khoảng cách với hắn. Cái cảm giác bị đè nén và gần như khiến người hít thở không thông mà khẩn trương ập vào trước mặt kia cũng theo đó biến mất, trên eo nàng dường như vẫn còn cảm giác bị siết chặt, nàng khống chế ý nghĩ muốn xoa eo, lạnh mặt nhìn về phía mọi người với vẻ mặt nôn nóng ở phía trước đang nhìn nàng.
Thấm Lan sắc mặt tái nhợt chạy tới, giọng nói có chút run rẩy: “Tiểu, tiểu thư……, người không sao chứ?”
Lưu Xuyên vội vàng chạy tới quỳ trên mặt đất: “Là… Là do nô tài sơ sẩy, xin tiểu thư trách phạt!”
Nha hoàn và gã sai vặt vốn đang đứng ở một bên cũng đều theo sau quỳ trên mặt đất, có người vội vội vàng vàng muốn đi tìm đại phu, bị Thẩm Chí Hoan ngăn lại, những công nhân ở phía trước đang bận việc riêng cũng đều dừng động tác lại, mở to mắt nhìn sang.
Thẩm Chí Hoan hạ mắt nhìn một đám người đang quỳ trước mặt mình.
Lần này may là có Lục Dạ, nếu không có hắn, bây giờ nàng ra sao thì cũng không cần nói nữa.
Nói không sợ hãi là giả, nhưng trên mặt nàng chưa từng biểu hiện ra, nhẹ giọng nói: “Đứng lên, đi làm hết đi.”
Đám người đang quỳ tốp năm tốp ba đứng dậy, Thẩm Chí Hoan xoay người lại, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Lưu Xuyên còn cúi đầu quỳ gối ở một bên, Thẩm Chí Hoan nói: “Đứng lên đi, ta không trách ngươi.”
Lưu Xuyên vẻ mặt đau khổ đứng lên, nói: “Tiểu thư, nếu không phải nô tài……”
Mà một bên đám người vốn đang làm việc sau khi trải qua sợ hãi, ánh mắt của họ dần dần thay đổi, không ngừng di chuyển giữa hai người Thẩm Chí Hoan và Lục Dạ.
Dù sao thì mới vừa rồi mọi người đều nhìn rõ, cái nam nhân không biết họ tên này, thế nhưng lại đưa tay ôm eo Tứ tiểu thư.
Không chỉ là ôm, cả hai người còn gần như dính vào với nhau, nếu coi chuyện này là khinh bạc, người này nên bị chặt tay chân, phạt trượng rồi đuổi ra khỏi phủ mới đúng.
Thẩm Chí Hoan, trong kinh thành có tiếng là tuyết trên núi cao, sáng trong như trăng sáng, vẻ đẹp của nàng không thể khinh nhờn, nhìn một cái đều là được ban ân, mà cái nô tài này lại ôm nàng, cùng nàng tiếp xúc da thịt.
Thẩm Chí Hoan ngắt lời Lưu Xuyên, mắt lạnh đảo qua mọi người đang vây xem, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chuyện ngày hôm nay ai dám nhiều lời nói thêm một chữ, cẩn thận đôi mắt của các ngươi!”
Mỹ nhân đẹp thì đẹp đó, nhưng lại không thể chạm vào được.
Mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt, có hơi hoảng loạn bắt đầu tiếp tục công việc của mình, lại còn cố ý vô tình dùng khóe mắt chú ý tới động tĩnh ở bên này.
Lúc Thẩm Chí Hoan nói chuyện, Lục Dạ đứng ở bên cạnh Thẩm Chí Hoan.
Trong lòng hắn còn sợ hãi thoáng cử động ngón tay, sự cứng nhắc dưới sự khẩn trương cao độ kia đã dịu xuống rất nhiều.
Nha đầu đụng vào Thẩm Chí Hoan hiển nhiên cũng sợ hãi không nhẹ, sắc mặt ả ta trắng xanh co vào một góc, thân thể khẽ run lên. Giờ phút này thừa dịp mọi người đều đang chú ý Thẩm Chí Hoan có bị thương hay không, tạm thời không ai chú ý tới, ả ta dù đang quỳ trên mặt đất còn run rẩy muốn bò đi.
Nhưng mà ả ta mới vừa đi được một bước, lại bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.
Lan San dừng động tác lại, chậm rãi giương mắt nhìn qua.
Nam nhân đang nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn về phía hắn, khóe môi nam nhân nhếch lên chậm rãi nở một nụ cười với ả ta, ánh mắt vừa hung ác nham hiểm vừa tàn nhẫn độc địa.
Hắn chỉ lẳng lặng mà đứng, nhưng ả ta cũng đã cảm thấy mình bị bóp cổ, cảm giác ớn lạnh từ trong xương tăng lên cuốn lấy toàn bộ cơ thể ả ta.
Cái chết dường như có thể đến ngay tức khắc.
Nàng khàn giọng kêu lên: “Không…… Tha mạng, ta……”
Thẩm Chí Hoan nhận thấy được tiểu nha hoàn không đúng lắm, sau khi thấy vẻ mặt hoảng sợ của ả ta, theo ánh mắt ả tả hướng về phía người ở bên cạnh mình.
Lục Dạ lại không có gì khác thường, có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu nhìn về phía nàng, khóe môi nhếch lên, ý cười mang theo vẻ dịu dàng.
Thẩm Chí Hoan ngoảnh mặt đi, tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, không ngừng cầu xin Thẩm Chí Hoan tha thứ: "…… Tiểu thư, nô tỳ không phải là cố ý, tiểu thư khai ân, tha…… Tha cho nô tỳ đi."
"Tiểu thư xin người……"
Thẩm Chí Hoan không dao động, lạnh lùng nhẹ giọng nói: "Chuyện thứ nhất lại là xin ta tha thứ, chứ không phải là nhận sai với ta?"
Tiểu nha hoàn sửng sốt, vội vàng nhận sai nói: "Nô tỳ biết sai! Là nô tỳ đi đường không mang theo mắt mới đụng phải tiểu thư, là nô tỳ lỗ mãng, tiểu thư khai ân……"
Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, việc xảy ra vừa rồi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Chí Hoan cũng không có lạnh nhạt vô tình như lời đồn, theo hành vi trước đây của nàng, phạt tiền tiêu vặt đánh vài trượng rồi để ả ta nhận được bài học là được. Nhưng Thẩm Chí Hoan thấy bộ dạng này của ả ta không biết như thế nào, vẫn cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm, nàng thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi là nha hoàn trong phòng nào?"
Tiểu nha hoàn ngẩn người, cúi đầu ấp úng không nói ra nguyên do, Thẩm Chí Hoan híp mắt lại, hiển nhiên là không kiên nhẫn mà nói: "Còn không nói?"
Nàng liếc mắt nhìn Thấm Lan, Thấm Lan lập tức hiểu ngầm, giương giọng nói: "Kéo nô tì ngu xuẩn này xuống đi, phạt tám mươi trượng, lột sạch quần áo trục xuất khỏi phủ!"
Tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch, phạt hai mươi trượng thì đã mất đi nửa cái mạng, phạt tám mươi trượng chẳng phải là muốn đánh một người đang sống như ả ta chết luôn ư, huống chi còn muốn lột sạch quần áo, đây là đến chết cũng không cho ả ta thể diện.
Ả ta vội vàng mở miệng, giọng nói như tiếng muỗi kêu, lắp bắp nói: "Nô tỳ… Nô tỳ là người trong phòng phu nhân."
Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên bật cười: "Nói thì cứ nói, có cái gì không dám nói, hay mới vừa rồi là ngươi cố ý?"
Lan San trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nói: “Không… Không phải! Nô tỳ thật sự không cố ý!”
“Nô tỳ vội vàng… Vội vàng đưa canh cho phu nhân cho nên mới……, còn mong cô nương minh xét.”
Vẻ mặt Thẩm Chí Hoan có hơi phiền chán.
Theo lý mà nói, thật ra nàng không tin việc này là do Lý Diễm Phân sai khiến.
Thẩm Chí Hoan tự nhận mình vẫn hiểu rõ Lý Diễm Phân, tuy bà ta không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không có ý nghĩ muốn giết nàng.
Nguyên nhân chỉ có một, bà ta không có cam đảm.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì, không nói tới việc bên phía Hoàng đế sẽ tra rõ, cha và huynh nàng cũng sẽ không chịu để yên, Lý Diễm Phân xét đến cùng vẫn là nữ nhân buôn bán khắc nghiệt, bà ta không chịu được hậu quả lớn như vậy. Huống hồ nếu như nàng tiến cung, đối với sự phát triển của Hầu phủ chưa chắc không phải là một chuyện tốt, Lý Diễm Phân ước gì nàng nhanh chóng gả ra ngoài, sao có thể vào ngay lúc này bố trí ra chuyện như vậy chứ?
Huống hồ việc đi tới nhà bếp phía đông ngày hôm nay là quyết định nhất thời, nàng đứng ở chỗ kia vị trí cũng là ngẫu nhiên, nói là kế hoạch được sắp xếp từ trước thì có hơi gượng ép.
“Tiểu thư, xin người…… Xin người tha cho nô tỳ.”
Thẩm Chí Hoan từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương đang quỳ gối dưới chân mình, nàng không xem chuyện này là mưu hại, nhưng cũng không có nghĩa là Thẩm Chí Hoan sẽ cảm thấy tiểu nha đầu này có bao nhiêu vô tội, càng sẽ không dễ dàng buông tha ả ta.
“Phạt nửa năm tiền tiêu vặt, ba mươi đại bản, trục xuất khỏi phủ đi.”
Lan San vừa nghe vậy liền tê liệt ngã xuống mặt đất, vô lực nói: “Tiểu thư……”
Thẩm Chí Hoan xoay người sang chỗ khác, nghiễm nhiên là không muốn nói gì về chuyện như vậy nữa.
“Trở về thôi.”
Bầu trời đã tối sầm lại, những đám mây trên trời có màu sắc kỳ dị, màu xám ảm đạm cùng màu vàng kim óng ánh đan xen tạo nên một bức họa suy sụp mà tráng lệ.
Thẩm Chí Hoan dẫn theo đoàn người ra khỏi nhà bếp phía đông, Lục Dạ đứng tại chỗ, nhìn sống lưng thẳng tắp của nàng, hình dáng cao ngạo lại mảnh khảnh cách hắn càng ngày càng xa. Khi nàng bước đi, làn váy trắng như tuyết đung đưa, đảo lộn giống đám mây, dường như trong vô hình nhẹ nhàng che lại miệng mũi của hắn, như rơi vào trong một vùng hư ảo và mông lung khiến người say mê hít thở không thông.
Giữa hai người bọn họ có một cái lạch trời, nàng sẽ không quay đầu lại, nhưng không sao cả.
Ngay khi Thẩm Chí Hoan sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, đứng dưới bầu trời bát ngát, xoay người quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Lục Dạ có chút ngoài ý muốn, lại nghe thấy nàng mở miệng nói: “Ngươi, theo đến đây đi.”
Tầng mây lặng lẽ cuồn cuộn, mây xám nuốt chửng đám mây màu vàng kim còn sót lại.
Lục Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, cong lưng lên tiếng: “Vâng, tiểu thư.”