Cẩm Y Vệ nhanh chóng thu thập hành trang, người ra kẻ vào tất bật, tấp nập, nhưng ai cũng đều nhìn thấy Trường Nhạc quận chúa như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng Thẩm đại nhân.
Thẩm Yến bận bịu nghe cấp dưới báo cáo tình hình, chuyên chú đánh giá các tình huống có thể xảy ra, thậm chí còn bàn bạc một số vấn đề cần thiết với đám người Lục Minh Sơn vừa đến.
Cho nên Trường Nhạc quận chúa nhàn nhã không có việc gì, chậm rãi ung dung lắc lư sau lưng Thẩm đại nhân, như hình với bóng.
Thỉnh thoảng, trong lúc Thẩm đại nhân suy nghĩ hoặc trò chuyện, nàng sẽ ở bên cạnh, tủi thân than thở một câu: “Thẩm đại nhân, huynh khát không, ta lấy nước cho huynh uống nhé? Đây là trà mà nhóm Linh Bích cất công vào tận rừng hứng sương để pha đó, rất mát, lại nhuận giọng.”
Thẩm Yến quay đầu, cảnh cáo liếc nàng.
Lưu Linh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng chỉ một lát sau, khi Thẩm Yến tiếp tục quay cuồng trong chính sự, nàng lại như quỷ hồn vo ve bên cạnh, thủ thỉ: “Thẩm đại nhân, huynh có mệt không? Ta xem huynh toát cả mồ hôi rồi kìa, nếu nóng nực, khó chịu huynh nhất định phải nói với ta một tiếng đó.”
“...”
Thẩm Yến mím môi, cắn chặt răng, chàng bận trăm công, nghìn việc, không rảnh chơi đùa với Lưu Linh.
Cô nương này thật sự quá phiền, càng lúc càng dính người, lại dai dẳng như keo da chó, muốn kéo ra cũng không được.
Nhưng dù Thẩm Yến không để ý đến Lưu Linh, tinh thần nàng vẫn cực kỳ hăng hái, “Thẩm đại nhân, có muốn ăn cơm không? Sáng nay huynh còn chưa ăn mà…”
“Nàng,” Thẩm Yến bị nàng quấn lấy đến mức da đầu tê rần, chàng nhắm mắt, day day ấn đường, kéo nàng qua một góc, “Qua đây với ta.”
Đúng lúc Lục Minh Sơn và Nhạc Linh đang cùng trò chuyện thì bắt gặp cảnh Thẩm Yến kéo tay Trường Nhạc quận chúa đi ra ngoài. Thẩm Yến thấy họ nhưng làm như mắt điếc, tai ngơ. Lưu Linh bị Thẩm Yến kéo nhanh đến độ chân bước lảo đảo, vì còn bận giữ thăng bằng cho nên không thấy Nhạc Linh và Lục Minh Sơn.
Nhạc Linh không khỏi ngẩn người, cảm thán từ tận đáy lòng: “Thì ra tình cảm giữa quận chúa và Thẩm đại nhân tốt như thế, khó trách…”
Trước ánh mắt xin lỗi chân thành, cùng l0ng nguc ấm áp, vòng tay vỗ về của Lục Minh Sơn, Nhạc Linh khẽ chớp mắt, một dòng lệ lặng lẽ chảy xuống, nàng ta dịu dàng cười: “Minh ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều, muội nhất định sẽ giúp quan hệ giữa huynh và quận chúa trở về tốt đẹp như ban đầu.”
“Linh muội muội… Đa tạ muội. Ta từng đối xử với muội như vậy, nhưng muội vẫn tình nguyện…”
“Minh ca, huynh nói ngốc nghếch gì thế? Kỳ vọng lớn nhất cả đời ta chính là Minh ca luôn hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ cần huynh sống thoải mái tất thảy đều đáng giá.” Nhạc Linh nhỏ giọng thì thầm, khéo léo vào vai nữ tử nhu nhược, yếu đuối, hệt một đóa sen trắng cam chịu, đáng thương.
Nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu như hạnh phúc vui vẻ, sự hạnh phúc đó lại chẳng hề có ta trong đó? Ngươi dựa vào cái gì muốn ta thành toàn giúp ngươi? Nằm mơ! Ta sống khổ sở như thế! Mệt mỏi như thế! Lục Minh Sơn có chết ta cùng phải kéo ngươi xuống địa ngục cùng. Ai bảo ngươi là người yêu của ta, ai bảo ngươi cũng yêu ta mà còn làm chuyện có lỗi với ta?
Lúc này Thẩm Yến đã kéo Lưu Linh đến một dãy phòng trống, đóng cửa, lạnh giọng hỏi nàng: “Nàng đang làm gì thế? Ta trêu chọc gì nàng nào?”
“Không. Huynh chẳng làm gì cả.” Lưu Linh thản nhiên đáp, “Căn bản ta rảnh quá nên kiếm chuyện chọc huynh.”
“...:”
Thẩm Yến thấy nàng ngang nhiên nói mát mình, mày kiếm nhíu chặt, rất không kiên nhẫn đáp: “Nàng muốn gì cứ nói thẳng, ít vòng vo tam quốc đi. Ta không rảnh đi đoán tâm tư nàng.”
Thẩm Yến giống như một thanh kiếm trong bóng tối, tâm tình chàng chính là mũi kiếm. Khi chàng trực chỉ ngươi, đó chính là lúc sát khí bức người, khiến cho đối phương toàn thân run lẩy bẩy, nháy mắt rơi vào sợ hãi tột độ.
Hiện giờ, thanh kiếm này đang chỉ thẳng hướng Lưu Linh.
Tay chàng chống lên cánh cửa phía sau nàng, nhốt nàng trong không gian nhỏ hẹp, ép nàng đối diện với ánh mắt âm u, lạnh lẽo, tưởng chừng chỉ cần nàng trả lời không đúng, chàng sẽ lập tức động thủ b0p ch3t Lưu Linh.
Thẩm yến nhìn rất nguy hiểm, ai biết khi chàng nổi giận có đánh cả nữ nhân hay không?
Nhưng Lưu Linh không sợ chàng, khí chất u ám, lạnh lẽo của chàng quả thực có thể khiến một trưởng thành sợ đến tay chân run rẩy, luống cuống, lại không thể làm tiểu tình nhân của chàng thay đổi sắc mặt dù chỉ một chút.
Ánh mắt nàng đầy vẻ tùy ý, thoải mái, vì bị chàng ấn lên cửa, búi tóc càng thêm lỏng lẻo, vài lọn tóc đen nhánh như mực rơi toán loạn trên gò má tuyết trắng, xinh đẹp, động lòng người. Nàng ha ha cười lớn: “Bây giờ hùng hổ như vậy, thế sao tối qua không thấy huynh thẳng thắn, dứt khoát tuốt kiếm thế.”
Im lặng hồi lâu, nàng mới nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ trầm thấp.
Lưu Linh không cam lòng ngước mắt nhìn chàng, tóc rơi trên trán được chàng vén ra sau tai.
Nàng nghe được chất giọng trầm thấp, lành lạnh, thản nhiên của người đối diện: “Hôm qua ta thẳng thắn, dứt khoát tuốt kiếm ra, thì hôm nay liệu nàng còn sức nỗ lực bám đuôi ta nổi không?”
“...” Lưu Linh bị chàng làm nghẹn họng, nhíu mày khẽ lườm chàng.
Đối diện là khuôn mặt cương nghị thấp thoáng ý cười.
Nàng tức giận mắng: “Hai mặt (*)”
(*) Từ gốc là "闷骚." chỉ những người bên ngoài lạnh lùng, vô cảm nhưng bên trọng lại tình cảm, nhiệt tình. Kiểu giống mấy anh Tsundere.
“Này, sao nàng chỉ cho bản thân trêu đùa người khác, lại không để họ phản công chứ?” Thẩm Yến cưng chiều bật cười.
“Ý ta là huynh đừng chỉ nói mồm, hãy thể hiện bằng hành động thực tế chút đi.”
Thẩm Yến nheo mắt nhìn nàng thật lâu, nhìn thiếu nữ cứng đầu, dũng cảm không sợ trời chẳng sợ đất trước mặt. Chàng bất động thanh sắc, lòng có chút lạnh. Chàng hiểu ý Lưu Linh, cô nương này chỉ muốn cùng mình trải qua một tình yêu mãnh liệt, điên cuồng. Nàng chẳng bận tâm đến việc bản thân bị phá hủy, cũng chẳng thèm chú ý đến danh dự, tiếng tăm. Nàng chỉ muốn được sống vô ưu, vô lo, bất chấp thói đời đầy quy củ, xiềng xích.
Hiện tại nàng chỉ muốn gạo nấu thành cơm với Thẩm Yến.
Mặc kệ chàng có đồng ý cưới nàng hay không.
Nói cách khác, chàng không cưới nàng, thậm chí còn khiến Lưu Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn --- nàng chán ghét thứ tình cảm dây dưa không rõ.
Thẩm Yến thầm nghĩ: Cô nương chàng thích đã sa đọa đến mức nào rồi? Nàng hư hỏng như thế có đáng để chàng trở thành thánh nhân cứu vớt cuộc đời nàng không? Bỏ mặc hay vươn tay đỡ?
Hiện giờ dây dưa ở đây chẳng giải quyết được vấn đề gì, Thẩm Yến không thèm để ý đến nàng nữa, định xoay người rời đi.
Người bên cạnh đột nhiên ‘A’ một tiếng, Thẩm Yến theo bản năng vươn tay ôm nàng vào lòng.
Chàng không nhịn được lo lắng nhìn cô nương trong ngực, nghe nàng trấn định đáp: “Vừa rồi kém chút nữa trẹo chân ngã, đa tạ Thẩm đại nhân đã ra tay đỡ.”
Thẩm Yến không còn lời nào để nói, chằm chằm nhìn nàng. Chàng còn chưa bước nửa bước, nàng thì vẫn vững vàng đứng đó, làm sao có thể ‘suýt trẹo chân ngã’?
Nàng rõ ràng cố ý làm trò lừa chàng.
Thẩm Yến bất đắc dĩ bật cười, trước nét mặt ngơ ngác của Lưu Linh, chàng nâng cằm nàng lên, ra lệnh: “Nào, cười một cái.”
“...”
Lưu Linh ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn nở nụ cười.
Khuôn mặt lạnh lùng đến thế, dung nhan lại tựa như ngàn vạn đóa hoa yêu kiều bung nở trong sắc xuân diễm lệ. Đôi mắt nàng đặc biệt rất đẹp, thanh tịnh, sạch sẽ, giấu đi tâm hồn sâu sắc, nhạy cảm. Thi thoảng vào lúc không ai để ý lại lộ ra sự dịu dàng, ấm áp thuần khiết nhất.
Hai thứ tưởng chừng như mâu thuẫn đến tột cùng lại hòa hợp một cách hài hòa trên người nàng, không khiến người ta nhận thấy bất cứ sự kỳ quái nào, ngược lại tăng thêm mị lực câu hồn đoạt phách, dễ dàng mê hoặc bất kỳ người nào. Khiến họ sa đọa, khiến họ chìm đắm, khiến họ không thể từ chối nàng.
Tim Thẩm Yên bỗng chốc mềm như kẹo bông đường, chẳng nỡ trách cứ nàng nữa.
Đối với chàng nụ cười của Lưu Linh, không giống bất kỳ người nào.
Chỉ vì nụ cười này chàng sẵn sàng nghe theo lời nàng, lý trí dường như hoàn toàn thúc thủ vô sách, không trong sự khống chế của chàng nữa.
Một lần nữa, chàng chắc chắn mình thích Lưu Linh. Rất thích.
Nàng già mồm, lập dị nhưng lại dũng mãnh, kiên cường, da mặt dày không ai bằng, nhưng cũng mong manh và yếu ớt hơn bất kỳ ai.
Dù nàng có muốn lên trời xuống biển, chàng cũng tình nguyện đi theo nàng, bảo hộ nàng, che chở nàng.
“Thẩm đại nhân, huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Lưu Linh kịp thời lấy lại phản ứng, đẩy đẩy nguc chàng: “Vì sao huynh lúc nào cũng không chịu làm đến bước cuối cùng thế?”
Lần nào cũng thế!
Tình thâm nghĩa nặng, hợp tình hợp lý.
Lần nào Thẩm Yến cũng chỉ hôn một cái, ôm một cái, nhất quyết không chịu tiến đến bước quyết định.
Lần đầu nàng còn cho là Thẩm đại nhân thẹn thùng. Được rồi! Nàng thông cảm.
Lần thứ 2, Thẩm đại nhân chưa có vị hôn thê, chắc chắn kỹ thuật không được thuần thục cho lắm, sợ mất mặt.
Xấu hổ đúng không? Được rồi thông cảm lần nữa.
Lần thứ ba, đến sờ vào chỗ không nên sờ cũng đã sờ rồi, nhưng… vẫn không chịu đi đến bước kế tiếp… Thông cảm cái quỷ gì nữa.
Lưu Linh không thể lý giải nổi Thẩm Yến làm cao cái gì… nam nhân không phải mỗi khi lên giường đều trở thành cầm thú sao?
Không phải tất thảy nam nhân đều không muốn vướng bận vào hôn nhân, chỉ muốn tiêu dao tường hoa ngõ liễu à? Không phải đó là giấc mơ của tất thảy đàn ông trong thiên hạ ư?
Thẩm Yến nâng trán, Lưu Linh đúng là cô nương chấp nhất.
Cãi cọ lâu như vậy, chủ đề kéo đi xa như thế, nhưng nàng vẫn có thể kiên định đưa cuộc đối thoại của hai người về lại điểm xuất phát ban đầu.
Chàng nhìn Lưu Linh, một hồn lâu sau trước ánh mắt long lanh, trong sáng của nàng, chậm rãi mở miệng: “Nàng muốn nghe bản đã sửa đổi, chải chuốt câu từ, hay muốn nghe bản không nguyên gốc.”
“...” Cái này khác nhau ở chỗ nào? “Đã chải chuốt câu chữ thì thế nào?”
“Trong lòng ta thương xót, nâng niu nàng, không nỡ để nàng ở giữa nơi rừng không mông quanh, chẳng người mai mối này tằng tịu với nhau, hủy mất thanh danh của nàng.”
“Ta không quan tâm cái đó! Này! Thẩm đại nhân không được trừng ta! Ta sai rồi… thế bản nguyên gốc thì sao?”
“Sợ nàng không chịu nổi.”
“...”
Lưu Linh nhất thời ngẩn người, ngơ ngác nhìn chàng một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, hờ hững đẩy chàng ra, lạnh lùng nói: “Hạ lưu.”
Nàng lần nữa nghe thấy tiếng cười trầm thấp của chàng sau lưng.
Lưu Linh quay đầu nhìn chàng, thần sắc chàng vẫn thế, lạnh nhạt, hờ hững, nàng nhất thời cũng không rõ rốt cuộc lòng chàng ra sao, lời chàng vừa nói là thật hay giả, là đang giễu cợt nàng, hay là chân tình thực cảm?
Vành tai Lưu Linh nóng lên, đỏ ứng, tạm thời không muốn quấn lấy Thẩm đại nhân hỏi vấn đề này nữa. Cũng không dám trong lúc chàng bận rộn xử lý chính sự quấy rầy chàng.
Quận chúa đột nhiên ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, khiếm đám thị nữ nhao nhao cảm thán: Quả nhiên chỉ có Thẩm đại nhân trị được quận chúa! Thẩm đại nhân vừa xuất chiêu, chỉ cần nói đúng 2 câu đã khiến quận chúa thôi náo loạn.
Nhưng bên này vừa yên, lại có kẻ không màng sống chết muốn đến chọc tổ ong vò vẽ. Nhạc Linh đột nhiên chủ động đến tận cửa cầu kiến, tuyên bố muốn xin lỗi quận chúa, nói bản thân có lỗi với Lưu Linh.
Lưu Linh cảm thấy nàng ta phiền phức ghê gớm. Lục Minh Sơn cũng đã tới rồi, hà cớ gì nàng ta cứ quấn mãi lấy mình không buông?
Nàng căn bản chẳng để ý đến Nhạc Linh, cũng không cảm thấy Nhạc Linh làm gì có lỗi os nàng, nhưng nàng ta cứ khăng khăng muốn tìm khổ.
Lưu Linh phân phó thị nữ đưa Nhạc Linh xuống làm hạ nhân hầu hạ mình, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt mình là được.
Vừa nhìn thấy Nhạc Linh chịu khổ, Lục Minh Sơn đã không nhịn nổi, muốn tìm Lưu Linh nói chuyện, lại được Nhạc Linh khuyên nhủ.
Nhạc Linh hai mắt long lanh, thấp giọng, tỏ vẻ đáng thương: “Minh ca, là ta và chàng có lỗi với quận chúa. Nếu như ta chịu khổ một chút mà có thể khiến quận chúa tha thứ cho huynh, thì dù phải làm gì ta cũng tình nguyện.”
Đáy mắt Lục Minh Sơn tràn đầy cảm động. Hắn là kẻ cân đong đo đếm trong tình yêu, dù là việc gì cũng tính toán cái được cái mất rõ ràng, nhưng trong trò chơi tình ái này lại quá mức trì độn, tuy nhiên bản thân hắn lại chẳng nhận ra điều đó. Chỉ bằng hành động này, trong một ngày, cái nhìn của hắn đối với Nhạc Linh càng tốt hơn. Trong thời gian hắn còn chìm đắm trong đau lòng thương xót cho tình nhân thì đột nhiên bàng hoàng phát hiện Lưu Linh đã đi quá xa khỏi tầm với của hắn, xa đến độ hắn cố sức chạy theo cũng không đuổi kịp.
Nhưng nàng là vị hôn thê Lục gia sắp xếp cho hắn, hắn không nở để nàng đi.
Đặc biệt Lưu Linh càng lúc càng theo đuổi Thẩm Yến đến mức không cần mặt mũi, điều này khiến Lục Minh Sơn tâm phiền ý loạn.
Xưa nay Lục Minh Sơn không hề biết, khi Lưu Linh yêu thích một người có thể cố chấp, mãnh liệt như thế.
Không, có lẽ hắn không nên vội vã như vậy.
Bản tính Lưu Linh vốn cố chấp. Hắn càng khuyên giải, nàng sẽ càng chạy theo Thẩm Yến. Trái lại, nếu hắn tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, có khả năng nàng sẽ sớm cảm thấy chán, chẳng mấy mà hết yêu thích việc bám đuôi thứ mới mẻ mang tên Thẩm đại nhân.
Lục Minh Sơn hy vọng, tâm tư hiện tại của quận chúa chỉ là nhất thời hứng thú. Dù sao hiện tại hắn có việc cầu Thẩm Yến, trước khi chính thức mở miệng, hắn không muốn đắc tội kẻ này --- những tên thích khách kia, người bên ngoài đoán già, đoán non do Lục gia phái tới.
Mặc dù ngoài miệng vẫn kiên định tuyên bố: “Thẩm đại nhân nhất định hiểu lầm rồi.” Nhưng trong lòng hắn biết rõ, võ công, chiêu thức kia, ngoại trừ người của Lục gia còn có thể là ai.
Tiếp sau đó xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ.
Nhạc Linh vì muốn chiếm được hảo cảm của Lục Minh Sơn, cả ngày khúm núm bên người quận chúa, diễn vai hạ nhân số khổ, bị bắt nạt, đay nghiến, vô cùng đáng thương. Có lẽ nàng đóng quá nhập tâm, cho nên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trong thời gian làm việc.
Chạng vạng tối, lúc theo thị nữ đi giã gạo, thần chí đột nhiên hoảng hốt, nhất thời nhũn chân rớt xuống sông.
Lục Minh Sơn ôm cô nương ướt sũng, tái nhợt trở về làm toàn thể người có mặt đều kinh động.
Dù gì cũng gặp nạn khi theo phụ thị nữ của Lưu Linh, vì thế nhóm thị nữ theo đúng quy củ lập tức trở về báo lại tình hình cho quận chúa. Thần sắc các nàng vô cùng bình tĩnh, chẳng thấy chút khẩn trương, --- bởi vì các nàng biết, chỉ cần bản thân không quá phận quận chúa sẽ bảo vệ người mình đến cùng. Huống chi lần này thực sự là chuyện ngoài ý muốn, các nàng động cũng chẳng động đến Nhạc Linh cô nương, thậm chí còn chẳng nói với nhau nửa lời. Quận chúa muốn mượn tay các nàng để trừng trị một người là một việc rất dễ dàng. Nhưng quận chúa kiêu ngạo không thích mấy trò bẩn thỉu ấy, các nàng cũng lười dây dưa với Nhạc Linh.
Lưu Linh mới từ chỗ Thẩm Yến trở về, ung dung nhấp một ngụm trà nghe thị nữ tường thuật lại sự việc. Nàng hoàn toàn không có cảm giác gì, mặt mũi lạnh tanh, lãnh đạm ‘À’ một tiếng, biểu thị đã biết.
Quận chúa tiếp tục thổi thổi chén trà nóng trên tay, trước ánh mắt chăm chú của đám thị nữ, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đến an ủi một chút.”
“...”
Linh Bích nổi giận đùng đùng, bất bình thưa: “Quận chúa, Lục công tử nói mấy người Linh Âm hại Nhạc cô nương ngã xuống sông, muốn đem trói các nàng ấy lại, đưa đến trước mặt Nhạc cô nương cúi đầu nhận tội.”
“Hắn dám!” Lưu Linh vỗ bàn đứng bật dậy, chén đĩa trên bàn bị hành động của nàng làm cho đổ ngả, đổ nghiêng. Vừa ngẩng đầu đã thấy Linh Tê dẫn đường đưa Thẩm Yến bước vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dạng quận chúa nổi cơn thịnh nộ.
Lưu Linh chột dạ thầm nhủ, vừa rồi có phải mình quá hung dữ không? Vốn ban đầu đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp trong lòng Thảm mỹ nhân, nay còn tự tay phá tan tành chút hình tượng còn sót lại, chắc Thẩm Yến không đến nỗi không cần nàng nữa đó chứ?
Lưu Linh thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Thị nữ của ta, ta tự có cách dạy dỗ. Không có sự cho phép của ta, không kẻ nào được quyền động đến. Bản quận chúa tự đến nhận lỗi với Nhạc cô nương.”
Nhưng điệu bộ này của nàng nào có giống ‘Đi nhận lỗi’? Nói đến cãi nhau còn tạm tin được.
Tới cửa, Lưu Linh ra hiệu Thẩm Yến nhường đường nhưng chàng vẫn bất động như núi Thái Sơn. Tính tình cáu giận mới được nàng cật lực d3 xuống kia, nháy mắt lại bùng lên. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm đối đến đôi con ngươi đen huyền, sâu thăm thẳm của Thẩm Yến.
Cơn giận lập tức bộc phát, quát lớn: “Huynh làm gì thế? Ta đi qua cửa cũng cần huynh phê chuẩn hay sao?”
“Nhạc Linh đang sinh bệnh, nàng cứ thế này qua đó, là muốn trở thành bệnh nhận tranh giường với người bệnh hay sao?”
“...”
Lưu Linh ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Thẩm Yến hồi lâu, đối phương vẫn thế cương chính, sơ lãnh. Thì ra chàng vì mình mà suy nghĩ, nàng lại hiểu lầm chàng.
Cũng đúng, Thẩm Yến vốn là người không dễ dàng thương hại, càng không phải kiểu hành động cảm tình, dễ bị tình cảm lấn át lý trí.
Nàng bật cười, cúi đầu nhìn cách ăn vận của bản thân. Bởi vì mới từ bên ngoài về, Thẩm Yến cũng thông báo hôm nay nghỉ lại đây chưa vội lên đường, Lưu Linh trở về phòng đã rửa mặt mũi sạch sẽ, uống trà đọc sách xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Lúc này nàng mặc trên người một bộ y phục tơ tằm màu trắng ngà, đơn bạc lại tùy ý, nhưng cũng chưa đến mức ốm yếu, tiều tụy như người bệnh.
Lưu Linh thờ ơ hỏi lại: “Vậy ta nên làm gì?”
“Ta đi cùng nàng.”
“...!”
Lưu Linh thoáng giật mình, con ngươi hơi nhíu lại. Nàng biết trong giai đoạn Lục Minh Sơn xuất hiện, Thẩm Yến không thích xuất hiện cùng nàng. Về cơ bản chàng luôn tìm cách trốn tránh Lưu Linh. Nguyên nhân cũng không khó đoán, Thẩm Yến không muốn cho người khác có cơ hội nói này nói nọ, xì xào bàn tán sau lưng 2 người.
Nhưng dụng tâm của chàng lại bị sự mặt dày của vị quận chúa nào đó hủy sạch sẽ.
Trong tình huống khó xử như hiện tại, Thẩm Yến tình nguyện đi cùng nàng, khiến Lưu Linh vừa bất ngờ, vừa vui vẻ.
Lúc ra đến cửa, nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm đại nhân đi bên cạnh. Thị nữ dẫn đường phía trước, nàng nhân lúc mọi người không để ý, vươn tay sờ bên hông Thẩm đại nhân, nhưng bị Thẩm đại nhân cảnh giác bắt được.
Ánh mắt chàng nhẫn nại, như đang nói: Nàng có thể hành động thận trọng một chút!! Cư xử bình thường một chút được không?
Lưu Linh hỏi: “Thẩm đại nhân đi theo giúp đỡ ta, là vì đau lòng vì ta, sợ ta bị người khác bắt nạt à?”
“Ta sợ nàng khi dễ người khác.” Thẩm Yến lạnh nhạt đáp.
Lưu Linh hừ một tiếng, cất bước vượt qua chàng. Tà váy dài thướt tha bay trong gió, thắt đáy lưng ong. Vạt áo lay động, hương thơm ngọt, ấm phảng phất quyện trong gió.
Từ khi quen Thẩm Yến, Lưu Linh đã không còn xa lạ một kiểu miệng nói một đằng, đầu nghĩ một nẻo, ngoài lạnh, trong nóng của chàng.
“Lục công tử, chúc mừng. Chúc mừng! Vị này… Phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là nàng ấy đã có thai 3 tháng. Thời kỳ này của thai kỳ nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cẩn thận, sao còn làm mấy việc khổ cực kia chứ?”
Đại phu là người đi theo hầu hạ Lục Minh Sơn, tự nhiên biết quan hệ giữa Lục Minh Sơn và Nhạc Linh. Sau khi kiểm tra bệnh tình, liền tự chủ trương thêm danh xưng “phu nhân” vào, hy vọng nịnh nọt Lục công tử vui vẻ.
Nhưng lão ta vừa ngẩng đầu đã bắt gặp sắc mặt vô cùng khó coi của Lục công tử.
Sao biểu hiện lại kỳ quái như thế nhỉ?
“Mang thai ba tháng?” Nghe được âm thành sau lưng, Lục Minh Sơn hoảng hốt quay đầu, thấy Thẩm Yến và Lưu Linh đang đứng trước cửa. Bình thường hắn thấy hai người này đồng thời xuất hiện luôn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ trong lòng quá rối loạn, không rảnh phản ứng với tình cảnh ngượng ngùng này.
Lưu Linh nửa thật, nửa giả, thở dài: “Chúc mừng Lục công tử, chẳng biết lúc nào có thể uống rượu mừng của hai vị? Có điều Nhạc Linh cô nương đang mang thai, vậy mà còn không tự cẩn thận chạy ngược chạy xuôi như thế? A, co lẽ nàng thực sự quá ngây thơ, căn bản chẳng rõ cơ thể mình.”
“A Linh.” Lục Minh Sơn thở sâu một hơi, mệt mỏi nói: “Giữa ta và nàng có lời gì cứ nói thẳng, không cần thiết phải lên tiếng châm chọc, mỉa mai như thế.”
“Giữa ta và công tử có quan hệ thế nào? Dù chúng ta đã từng là hôn thê, hôn phu của nhau, nhưng hiện giờ phu nhân của ngươi cũng đã hoài thai, ngươi còn muốn quản lời nói của bản quận chúa?” Lưu Linh híp mắt, ý vị thâm trường khẽ mỉm cười: “Ngươi rất đáng gờm, mà vị Nhạc cô nương đây cũng chẳng kém. Chúc hai người bạch đầu giai lão.”
Sắc mặt Lưu Linh lãnh đạm, bình thản như không, nhưng lời nói có chút ác ý. Giống như đang nhắc nhở, lại vô tình gieo vào lòng hắn nhưng hoài nghi. Lục Minh Sơn cho hạ nhân ui ra ngoài, ngơ ngác ngồi trước giường, nhìn cô nương đang được ánh trăng bao bọc, nét mặt nàng dưới ánh sáng trong trẻo thoáng trở nên mờ ảo không chân thực.
Hắn biết mình không nên hoài nghi Nhạc Linh, thế nhưng hắn không tự chủ được suy nghĩ những lời vừa rồi Lưu Linh nói….
- -- Lục Minh Sơn, vị Nhạc cô nương này của ngươi, rất đáng gờm đó.
Mang thai ba tháng, lại có thể kín đáo che giấu tất cả mọi người, không để ai hay biết.
Nàng xuất hiện bên cạnh Lưu Linh, âm thầm chịu bao khổ nhục để làm gì?
Nàng có âm mưu gì?
Đang yên đang lành, nàng khăng khăng đòi làm người hầu của Lưu Linh, cả ngày quần quật làm công việc khổ nhọc của thị nữ. Tự mình khiến bản thân mệt mỏi, đáng thương, nàng…
Rốt cuộc nàng muốn gì?
Một đáp án vô cùng sinh động lại đáng sợ xuất hiện trong đầu hắn, Lục Minh Sơn không dám suy nghĩ nữa. Cô nương hắn yêu thương, cô nương hắn tâm tâm niệm niệm không dám quên đi, sao có thể đáng sợ, tâm cơ đến thế?
Nhất định là Lưu Linh cố ý lừa hắn….
“Minh ca.” Nghe được thanh âm nhỏ bé, yếu ớt của người trong lòng, Lục Minh Sơn quay đầu nhìn lại, Nhạc Linh trên giường đã tỉnh, chật vật chống người ngồi dậy.
Hắn đưa tay đỡ nàng, năm lấy cổ tay mảnh mai, tinh tế. Cổ tay nàng gầy yếu như thế, màu da nhợt nhạt như vậy… Tim Lục Minh Sơn run lên, ném toàn bộ những nghi ngờ vừa nhen nhóm ném ra sau đầu.
Linh muội muội bị hắn hại khổ như thế, sao hắn có thể nhẫn tâm không tin tưởng nàng?
Hắn mạnh mẽ nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Linh muội muội, muội biết không, muội đã mang thai ba tháng.”
Mặc dù nói sẽ không hoài nghi, nhưng hắn vẫn nhịn không được cặn kẽ quan sát biểu lộ của Nhạc Linh.
Biểu cảm trên mặt nàng chân thành, tha thiết, không có chút vết tích ngụy trang, nàng thoáng giật mình lo lắng nhìn xuống bụng, nhẹ nhàng chạm lên bụng dưới bằng phẳng, vừa khóc vừa cười nói: “Chàng nói ta đã mang thai?”
“Ừ.”
Hai người nhất thời trầm mặc, không ai chịu chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng này. Đó căn bản không phải biểu cảm một đôi phu phụ, khi được làm cha làm mẹ nên có.
“Linh muội muội, muội…”
“Minh ca, đứa bé kia không phải của huynh, ta biết.” Giọng nói của Nhạc Linh rất nhạt. “Là của vong phu. Hắn ta chết đột ngột, ta cũng không để ý nên chẳng nghi ngờ gì. Nhưng ta không muốn bỏ rơi đứa trẻ này, đứa bé này là minh chính duy nhất người ấy đã từng sống trên trần đời. Minh ca, mấy ngày nữa, chàng tiễn ta về nhà cũ ở Hoài An đi. Ta muốn trở về nha, an ổn sinh con, nuôi con khôn lớn.”
“... Ta không biết muội đã hoài thai, bằng không…” Bằng không hắn đã không dự định cho nàng làm thiếp.
Lục Minh Sơn có chút rối: Một năm trước. Hắn gặp lại Nhạc Linh. Nhạc Linh đã lấy chồng, hai người tương kính như tân. Duy nhất có một thiếu hụt trong cuộc sống gia đình, đó là trượng phu nàng bị mù, không tài nào thưởng thức mỹ mạo như hoa như nguyệt của nàng.
Lục Minh Sơn thương tình cho nên luôn lưu tâm trông nom, để ý hai người.
Ai ngờ Trường Nhạc quận chúa biết được, đối với việc này vô cùng giận giữ, yêu cầu chàng ngừng quản việc của tình nhân cũ.
Nhưng Lục Minh Sơn không tài nào mặc kệ Nhạc Linh được.
Ba tháng trước, Nhạc Linh đến Nghiệp Kinh tìm hắn --- nàng nói phu quân mình đã chết, nàng về nhà ngoại, phụ mẫu muốn nàng đi bước nữa, tái giá với một lão già, nàng hy vọng Lục Minh Sơn có thể thu lưu nàng. Một chữ ‘Tái’ khiến lòng Lục Minh Sơn đau như cắt.
Dù là vô tình hay cố ý, Nhạc Linh lại một lần nữa dấy lên trong lòng hắn thương tiếc, cùng yêu thương, hắn không nỡ nhìn nàng chịu khổ vì vậy quyết định giữ nàng lại bên mình.
Nhạc Linh không ngại làm thiếp --- nàng có gì trong tay mà phải để ý? Nàng đã thành bộ dạng này, còn thứ gì để vướng bận nữa?
Không thể chấp nhận được, đương nhiên là người Lục Gia. Một tiểu bối nhà họ cật lực vun trồng, lại chỉ vì một ả nữ nhân phạm phải sai lầm không đáng có. Họ sao có thể đồng ý?
Nhưng Lục Minh Sơn kiên quyết bảo hộ Nhạc Linh. Những năm nay hắn vẫn luôn thuận theo trưởng bối, duy chỉ có chuyện này là bướng bỉnh đến cùng.
Thế nhưng khi hắn quyết định giữ lại nàng bên cạnh, đương nhiên không tính đến việc nàng hoài thai.
Tâm tình Lục Minh Sơn rối thành một mớ bòng bong, vì nghĩ rằng Nhạc Linh đang mang trong mình cốt nhục của kẻ khác, cho nên hắn không thể mở miệng nói được ra câu “Ta sẽ chăm sóc mẹ con nàng.”.
Mà việc này đã sớm nằm trong dự liệu của Nhạc Linh.
Nàng lập tức cho hắn đáp án: Ta không muốn chàng nuôi, chàng tiễn ta đi thôi.
“Linh muội muội, xin lỗi…” Lục Minh Sơn nắm chặt tay nàng, không dám nhìn vào mắt Nhạc Linh.
Nhạc Linh cười, hốc mắt đỏ lên: “Không sao, dù sao chàng cũng đã xin lỗi ta rất nhiều, việc này có là gì. Cả đời này, chàng luôn luôn thiếu ta.”
Lục Minh Sơn à Lục Minh Sơn, đời này ngươi nợ ta nhiều như thế, nếu không thanh toán sạch sẽ, ta sao có thể an ổn nhắm mắt xuôi tay được?
Bởi vì ngươi năm đó vứt bỏ ta, khiến ta chịu biết bao thống khổ! Không không phải tại ngươi, phu quân của ta làm sao phải chết. Tại sao ta phải nhịn nhục mang theo hài tử 3 tháng tuổi, trèo non, lội suối, cũng phải đến bên cạnh quận chúa cho bằng được, giải oan cho chính mình!?
Sau khi Lục Minh Sơn rời đi, Nhạc Linh xuống giường, đi đến bên bọc quần áo, lấy ra một chiếc áo yếm màu xanh lá mạ, dùng kéo cắt thẳng đường may xuống, rút ra một chiếc túi. Sau khi dùng kéo rạch ra, lộ ra một lá thư. Nàng ta ngừng thở, cẩn thận nhìn bốn xung quanh, khi đã chắc chắn không có ai mới tỉ mỉ mở lá thư ra. Từ cô nương dung mạo xinh đẹp, chữ viết cũng vô cùng uyển chuyển dễ nhìn.
“Khi cô nhận được lá thư này, chứng tỏ việc muốn Lục công tử nuôi con của mình đã thất bại. Hiện giờ đứa bé vô hình chung trở thành gánh nặng của cô. Không sao, chúng ta chỉ cần tống khứ nó đi là được.”
Không!
Nhạc Linh run rẩy, điên cuồng kêu lên.
“Vì muốn trở lại bên cạnh Lục Minh Sơn, ngay cả trượng phu của mình cô cũng dám giết, một đứa bé thì tính là gì! Đừng mềm lòng không cần thiết.
Không!!!
Nhạc Linh vuốt lá thư, hai bàn tay run rẩy, chỉ muốn đem lá thư này xé thành từng mảnh vụn.
“Giết đứa nhỏ, giá họa cho A Linh, khiến Lục Minh Sơn đoạn tuyệt với A Linh. Ta chỉ cần A Linh triệt để cắt đứt với Lục Minh Sơn, cô không cần thương hại A Linh. Cô biết nên làm thế nào rồi chứ? Bản thân A Linh sẽ không chủ động gây sự với cô, nếu có thể cô cũng không làm được, ta sẽ không nghĩ biện pháp giúp cô nữa.”
Cả người Nhạc Linh run rẩy, lặng lẽ đốt lá thư. Đôi mắt nàng ta lóe lên ánh sáng quỷ dị, nhìn lá thư dần dần cháy rụi trong mồi lửa.
Trong khoảnh khắc ấy chút thiện tâm duy nhất còn sót lại trong tim nàng ta cũng bị thiêu hủy hoàn toàn.
Nàng yêu Lục Minh Sơn, lại điên cuồng hận chàng ta, vì yêu sinh hận, dù hận vẫn điên cuồng yêu người đó. Vì tình yêu đầy đau khổ đó nàng ta sẵn sàng biến thành ma quỷ, bị chính dục niệm của bản thân nuốt chửng, trở thành ả đàn bà hai mặt ngoan độc, tàn nhẫn.
Nhưng thế thì đã sao?
Chỉ cần Lục Minh Sơn yêu nàng? Nàng tình nguyện đeo tấm mặt nạ giả dối này cả đời.
Dù sao nàng ta cũng đã nghe theo sắp xếp của Từ cô nương, đồng ý làm nội ứng của nàng ấy trong Lục gia.
Việc Nhạc Linh mang thai không chỉ là đả kích đối với Nhạc Linh và Lục Minh Sơn. Tâm tình Lưu Linh cũng chẳng tốt hơn. Nàng chưa từng điều tra sau lưng Lục Minh Sơn, đương nhiên cũng không thăm dò vấn đề liên quan đến Nhạc Linh.
Toàn bộ những gì nàng biết về cô nương đó đều qua lá thư Từ Thời Cẩm gửi.
Cho nên, nàng cho là đứa bé là con của Lục Minh Sơn.
Một năm trước Lục Minh Sơn trùng phùng với Nhạc Linh.
Hiện tại Nhạc Linh đã mang thai 3 tháng.
Thế mà Lục Minh Sơn còn muốn khuyên Lưu Linh hồi tâm chuyển ý.
Chuyện này thật nực cười biết bao nhiêu.
Tâm tình Lưu Linh bực bội, đi đến bờ sông tản bộ. Ngày cả thị nữ cũng không được phép đi theo nàng, nhưng đương nhiên không thể dùng giọng điệu sai sử thị nữ để đuổi Thẩm đại nhân đi được.
Tà dương rơi rải rác trên đỉnh núi, núi non, sông nước đẹp như một bức tranh. Gió thổi nhẹ thổi hiu hiu xuyên qua những tán lá, lay động hàng lau dập dờn tựa mỹ nữ đang nhảy múa. Cò trắng từng đàn ung dung bay lên trời. Thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm, sáng và tối sao mà sống động, an bình.
Nàng lẳng lặng đứng cạnh bờ sông, sương mù lơ lửng, chỗ này không có đèn chỉ có hàng ngàn vì sao lấp lánh rọi xuống, cùng tiếng kêu thánh thót của chim rừng bầu bạn cùng hai người họ.
“Ta chỉ muốn nghịch nước thôi.” Sợ Thẩm Yến hiểu lầm, Lưu Linh quay đầu nhìn chàng giải thích. Nàng tháo giày, bỏ vớ, xắn cao váy, ngồi xuống bên cạnh mép sông.
Nước lạnh thấu xương, lại khiến tâm tình nàng cảm thấy dễ chịu, khoan khoái.
Lưu Linh ngẩn người nhìn ra xa xăm, yên lặng hồi lâu: Mẫu thân nàng trầm mình dưới hồ tự vẫn. Có lẽ vì nước luôn khiến người ta cảm thấy an toàn, thoải mái, vì thế dễ dàng dẫn dụ họ từng bước, từng bước đi xuống chăng?
Lưu Linh nhìn thẳng về phía trước, nước tràn qua đầu gối, dâng lên đến tận bắp chân, váy áo đã bị ướt một mảng. Nước lạnh như vậy, lạnh buốt, lạnh đến thấu xương, lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái.
Mặt trăng sáng vằng vặc, mặt trời đã chìm vào giấc ngủ dài, cô nương xinh đẹp đứng trong nước, diễm lệ lại quỷ dị. Thẩm Yến lẳng lặng nhìn nàng.
Lưu Linh ngơ ngác nhìn ra xa, nàng như nhìn thấy cửa chính màu đỏ son huy hoàng, xung quanh là những chùm đèn lồng đỏ rực rỡ, lấp lánh. Nhưng đến khi nheo mắt nhìn lại chỉ thấy hai màu đen trắng chết chóc, đèn giấy trắng, lụa đen, tượng trưng cho người chết.
Nàng tiến lên muốn nhìn cho thật rõ, sau lưng chợt một lực đạo cực kỳ mạnh mẽ kéo nàng lại.
Lưu Linh tức giận, vùng vẫy hồi lâu nhưng không thoát ra được.
Lưu Linh chau mày nhìn kẻ giữ chặt lấy nàng, trong thoáng chốc bừng tỉnh, đột nhiên bật cười lớn: “Huynh lao theo ta làm gì? Sợ ta nghĩ quẩn, nhảy sông tự vẫn sao?”
Không đợi Thẩm Yến trả lời, nàng đã bổ nhào qua, ôm chặt eo chàng, thở dài nói: “Thẩm Yến, huynh đối với ta thật tốt… Ta rất thích huynh.”
“Quận chúa, ta không lo lắng nàng nhảy sông. Nhưng nếu nàng còn không buông tay, có tin ta một cước đạp nàng xuống sông không?” Thời điểm thiếu nữ bổ nhào vào ngực chàng, cố ý dùng sức vẩy mạnh nước, bọt nước không những bắn ướt y phục của chàng, còn văng lên cả mặt mũi, tóc tai Thẩm Yến.
Chàng tức giận cắn răng.
“... Thẩm đại nhân, huynh đúng là vô tình.” Hơi nước mờ mờ ảo ảo bao bọc lấy hai người, Lưu Linh cúi đầu, im lặng nhoẻn miệng cười, “Thẩm đại nhân, nhắc mới nhớ ta chưa từng thấy huynh gọi tên ta bao giờ. Vì sao lại không gọi tên ta? Có phải cảm thấy tên ta rất khó nghe không?”
Nàng vốn chỉ định trêu chọc chàng, ai ngờ Thẩm Yến vô cùng nghiêm túc đáp: “Ừ.”
“... Ta không tin.” Lưu Linh nổi giận, lại nhịn không được nghi ngờ: “.... Huynh biết tên ta là gì không đó?”
“Không biết.”
Trả lời thật dứt khoát, thật sảng khoái.
“... Nhưng Lục Minh Sơn gọi ta nhiều lần như thế, huynh cũng nghe thấy vậy mà còn nói không biết tên ta? Huynh bị nghễnh ngãng à?”
“A Linh!”. “A Linh”, Lục Minh Sơn ngày nào cũng như ngày nào đi qua đi lại réo tên nàng.
Nàng là hoàng thân quốc thích, mang họ của hoàng tộc, danh tự nào khó đoán đến thế?
Lưu Linh nói vậy, cũng nói ra thắc mắc của mình.
Ai biết ánh mắt Thẩm đại nhân thoáng chốc tối đi, mặt cũng trầm xuống với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, lẳng lặng nhìn nàng, lạnh lùng đáp: “Lục Minh Sơn… Tai sao ta phải biết hắn gọi nàng thế nào? Liên quan gì đến ta?”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT