Editor: Pepsi

Lưu Linh đến phủ Định Bắc Hầu thăm lão Hầu gia. Lần này, Lão Hầu gia đã có thể nói chuyện được rồi. Ông bằng lòng gặp Lưu Linh, vậy nên dù sắc mặt Hầu phu nhân không tốt nhưng bà ta cũng không thể ngăn cản Lưu Linh vào phủ được. Hầu phủ lớn là thế, vì chuyến viếng thăm của Lưu Linh, người thật lòng vui mừng ngoài lão Hầu gia ra, chắc chỉ còn Trương Tú mà thôi.

Dưới thái độ lạnh lùng của Hầu phu nhân, Trương Tú chủ động xin dây trói giặc, dẫn Lưu Linh vào gặp Lão Hầu gia.

Thấy lão Hầu gia nằm trên giường, Lưu Linh thoáng kinh hãi. Lần trước khi nàng gặp ngoại tổ phụ, là mùa thu năm ngoái. Khi đó, ông vẫn còn là một ông lão nhanh nhẹn, quắc thước, mắng người vô cùng hùng hổ. Thế nhưng lần này, ông ngoại nằm trên giường kia, vừa tang thương vừa tiều tụy đến nỗi người ta có thể thật sự cảm nhận được thời giờ đang trôi qua.

Nằm dưới cửa sổ, tắm ánh mặt trời, ông lão được bao phủ trong ánh nắng màu vàng trắng, lông mày và tóc đều tựa như tuyết, đôi mắt nâu trũng sâu vào hốc mắt, bàn tay đang đặt trên trường kỷ khô gầy như vỏ cây. Khi ông mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục nhưng lại đầy từ ái và dịu dàng.

Ông lão khó nhọc vươn tay về phía Lưu Linh: “A Linh tới, sao không gọi ta hả?” Ông quát hỏi người hầu hạ bên cạnh.

“Gia gia.” Lưu Linh đi lên trước, cầm tay ông. Lòng nàng đau nhói, muôn vàn lời nói chỉ hoà lại thành một câu: “Con xin lỗi, gia gia.”

“Đừng xin lỗi, không liên quan gì đến con đâu.” Lão Hầu gia quát bảo người hầu lui xuống, rồi ra hiệu cho Lưu Linh ngồi cạnh mình. Ngoại tôn nữ rúc vào lòng ông, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp như giọt sương, mắt nàng rưng rưng dòng lệ nóng khiến tim ông cũng phải co thắt lại: “A Linh, trải qua cơn bệnh nặng này, gia gia đã nghĩ thông rồi. Là ta có lỗi với con, nếu không phải năm đó ta ngăn cản, con sẽ không tủi hờn như thế rồi.”

Giọng nói của ông run rẩy: “Ta ích kỷ, A Linh à! Ta không muốn con cái ly tán nên mới tàn nhẫn với con như vậy. Ta chăm sóc con, thương yêu con, không phải là một loại đền bù sao? Con nói đúng, ta không xứng trôm nom con, ta không nên quản con...”

“Không…” Lưu Linh nói: “Là con nói lẫy thôi. Trong nhà này, người duy nhất có thể coi sóc con, con chỉ muốn là gia gia thôi.” Nàng ngẩng đầu, nhìn ông lão thê lương và gầy yếu mà trong lòng chua xót: “Vì vậy gia gia phải khoẻ nhanh lên, con đợi người khoẻ lại.”

Lão Hầu gia thở dài rồi lắc đầu. Trong lòng ông hiểu, ông đã đến hồi gần đất xa trời, cùng lắm chỉ đang chịu đựng qua ngày thôi, sao có thể khoẻ mạnh lên như A Linh mong đợi? Ông chỉ thấy khổ sở một điều, cái nhà này bạc đãi A Linh, để duy trì sự phồn vinh ngoài mặt, họ đã một mực hy sinh A Linh. Ông thương yêu A Linh một phần là đang thay họ trả món nợ năm đó. Đáng tiếc họ không biết cảm kích, nghĩ ông đang hạn chế sự phát triển của Hầu phủ, là ông sai.

Ông khó chịu biết bao, nếu ông đi rồi thì trên đời này còn ai sẽ thương yêu A Linh như ông đây?

Một tiểu cô nương, tôn quý là vậy, song hầu như chưa hề biết đến hơi ấm của tình người. Con bé sống cô đơn đến thế, như tự hành hạ bản thân mình.

Ông đi rồi thì ai sẽ bảo vệ A Linh? Ai có thể đối xử tốt với A Linh vô điều kiện?

Lão Hầu gia run giọng: “Ta rất hối hận, không giúp con tìm được một bến đỗ tốt để tránh gió. Mà hôm nay ta đã không thể... A Linh, gia gia có lỗi với con rồi!” Hiện nay ông bệnh tật triền miên, tất cả mọi sự vụ trong Hầu phủ đều được giao cho nhi tử. Ông không thể nhất ngôn cửu đỉnh, muốn cho A Linh cái gì thì những người khác đều không dám hó hé như trước nữa.

“Gia gia, con rất khỏe, người đừng lo lắng cho con.” Chần chừ một lát, vì muốn làm ông lão yên lòng, Lưu Linh lấy lại bình tĩnh: “Có Thẩm đại nhân ở đây mà. Gia gia, người không biết thôi, chàng đến Giang Châu tìm con rồi!”

Nhắc tới Thẩm Yến, vẻ mặt vốn nhạt nhòa của Lưu Linh trở nên sinh động hơn rất nhiều, giúp xua tan đi sự âm u trong phòng.

Lão Hầu gia sững sờ nhìn Lưu Linh hầu như phải gọi là “mặt mày hớn hở”. Từ nhỏ A Linh nhà ông luôn có ý tưởng lớn, ngạo mạn, bi quan và cố chấp. Con bé khá gai góc, hại người hại mình. Thần kỳ biết bao, con bé sẽ thích một người đến vậy.

Trên đời này thật sự có người sẵn lòng thật dạ với A Linh, không xa không rời sao?

Lão Hầu gia từng cho rằng nhất định có một gia tộc cường đại ở sau lưng, mới có thể bảo vệ được A Linh.

Tuy vậy trải qua trận bệnh này, ông đột nhiên cảm thấy: Gia tộc cường đại nhường nào, nếu họ không bằng lòng thì có thể bảo vệ A Linh được bao lâu đây? Trên đời này, bài toán hai chọn một rất ít, phần lớn những người nói “Ta buộc lòng phải” chẳng qua là chưa tới mức đó. Nếu một người thật lòng muốn bảo vệ một người khác, có hàng nghìn cách thức; nếu hắn không muốn, dù ngươi có trao tận tay cách làm cho hắn thì hắn cũng sẽ nhẫn tâm bỏ qua thôi.

Người trước như Thẩm Yến, kẻ sau như Lục Minh Sơn.

Quả thật gia tộc của Thẩm Yến sẽ không dây dưa lằng nhằng với Hoàng thất.

Nhưng nếu Thẩm Yến đồng ý thì cậu ta có thể bảo vệ A Linh.

“Gia gia, không chỉ riêng Thẩm đại nhân sẽ bảo vệ con. Con cũng muốn bảo vệ chàng.” Lưu Linh khẽ cắn môi, nói ra dự định từ trước tới nay của bản thân: “Con nghĩ, con đã suy nghĩ từ lâu, nếu con có thể đạt được ước muốn, nếu con có thể gả cho Thẩm đại nhân, con sẽ không qua lại với người bên này nữa đâu ạ.”

“... A Linh!” Lão Hầu gia hoảng hốt ho khan: “Gì mà không qua lại với người bên này? Con muốn quên tổ tông của mình, buông bỏ thân phận của mình sao? A Linh, dù là phụ thân con, các cữu cữu con không thân thiết với con, nhưng có họ thì sẽ không có ai dám nhằm vào con. Tuy nhiên nếu con không qua lại nữa, giả sử Thẩm Yến không cần con nữa...”

Lưu Linh nói khẽ: “Con đã tìm được điều tốt nhất.” Khựng lại một lát, thần thái trong mắt nàng như nước mùa xuân đang lay động, nàng đưa tay ra dấu và nói bằng một giọng đầy ngưỡng mộ: “Con đã thấy được điều tốt nhất.”

Nàng đã tìm được.

Lưu Linh lẳng lặng nhìn lão Hầu gia với ánh mắt điềm tĩnh và không hề gợn sóng. Lão Hầu gia dần dần không nói tiếp được nữa mà chỉ kinh ngạc nhìn nàng.

Chầm chậm, ông bật cười thành tiếng, vừa chua xót vừa cô liêu: “Được rồi, tùy con. Đau đớn nhiều hơn vui vẻ, nó đã làm con không vui như vậy, con không cần nó cũng không sao cả.”

Lưu Linh đứng dậy, quỳ xuống ngay phía trước, rất cung kính khấu đầu với lão Hầu gia.

Lão Hầu gia cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thất thần.

Ông dần cảm thấy, mối quan hệ giữa A Linh và ngôi nhà này từng chút một bị ngăn cách ra. Đại gia tộc nặng nề này, gia tộc khiến nàng không thở nổi, gia tộc khiến nàng phải lủi thủi độc hành trong mênh mông trời đất, nàng không cần. Nàng bị bắt phải chịu đựng mệt mỏi bấy nhiêu năm, nàng hờ hững bấy nhiêu năm, cuối cùng cũng có một ngày, nàng tỉnh lại từ trong hỗn độn.

Vì xứng với điều tốt hơn, Lưu Linh muốn mình bò ra khỏi vũng bùn. Nàng cam chịu vứt bỏ mọi thứ để theo đuổi điều tốt đẹp hơn.

Nói vài câu, lão Hầu gia bắt đầu mệt mỏi. Thị nữ ở ngoài cửa xin phép, Lưu Linh đứng dậy, phúc thân với lão Hầu gia rồi đi ra ngoài. Nàng cảm thấy bụi bặm trên thân mình từng chút bị rũ bỏ đi, tương lai đầy hi vọng làm nàng mong đợi hơn. Đi tới cánh cửa, Lưu Linh nghe được chất giọng già nua của lão Hầu gia: “Bảo Thẩm Yến tới gặp ta một lần đi.”

Lưu Linh gật đầu.

Nàng lại nghe tiếng nói như mê sảng của lão Hầu gia: “A Linh, con nói với Thẩm đại nhân, chuyện Hầu phủ của chúng ta, cầu xin hắn đừng điều tra nữa. Nơi đây không có án mạng, không có ai hạ độc, con hãy nói, ta vứt bỏ da mặt hơn nửa đời người của mình chỉ để xin hắn đừng tra xét nữa.”

“Gia gia!” Lưu Linh chợt quay đầu lại: “Bọn họ...” Muốn mưu sát người mà.

Nàng không nói tiếp, trong ánh mặt trời chói chang, nàng nhìn thấy ông lão ấy đang rơi nước mắt, câu nói còn lại như nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra thành lời.

Nàng phần nào hiểu được nhưng lòng lại thật xót xa.

Cuối cùng lão Hầu gia vẫn nghĩ cho ngôi nhà này.

Năm đó, ông không giúp mẫu thân nàng kể rõ oan tình, là vì Hầu phủ; bây giờ, ông không cho Thẩm Yến điều tra chuyện mình bị hạ độc, vẫn là vì Hầu phủ. Ngẫm nghĩ, một khi tội danh được thành lập thì lão Hầu gia sẽ không sao nhưng đám cữu cữu kia của Lưu Linh đời sau lại sẽ lang bạc kỳ hồ.

Thật ra đám cữu cữu đó của nàng, phụ thân của nàng không phải muốn hại chết Lão Hầu gia. Chỉ là ý tưởng của họ không hợp với lão Hầu gia, bọn họ muốn Hầu phủ đi một con đường tích cực khác, lão Hầu gia lại cho đó là đang tự chịu diệt vong. Bọn họ rất cần lão Hầu gia bước ra khỏi đài, nhường chỗ cho họ phát triển sự nghiệp của riêng mình.

Vậy mà họ lại ác tâm hạ độc lão Hầu gia!

Còn Lão Hầu gia lại cầu cạnh cho họ!

Gia tộc bẩn thỉu, mục nát và đầy kín gỉ đồng này, mỗi khi liếc nhìn đều làm nàng thấy ghê tởm.

Sau khi ngoảnh đầu, Lưu Linh đi ra ngoài. Vài lần nàng quay lại nhìn lão Hầu gia, ông lão đang tựa mình dưới cửa sổ ấy tập trung nhìn bóng lưng của nàng. Ông như bị bỏ lại phía sau, già đi là chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Dù có tính toán khác nhưng ông lão ấy, vào lúc nàng gian khổ nhất, ông đã nuôi dưỡng nàng, khích lệ nàng. Ông thăm bệnh cho nàng, tìm đồng bạn cho nàng, ủng hộ nàng ra ngoài đi xa... Tuy rằng ông đang muốn bồi thường lại nhưng từ lâu ông ấy đã không còn nợ nàng nữa rồi.

Là Lưu Linh thiếu ông.

Trí nhớ quay về thuở bé, nàng bị bao vây bởi đủ mọi ánh mắt chán ghét và đáng sợ. Nàng đã đi một chặng đường gian khổ nhưng chẳng ai nói lại với ông ấy một câu.

Xuống xe ngựa, lão Hầu gia ôm nàng vào lòng một cách hiền lành và dịu dàng: “A Linh ngoan, sau này đây sẽ là nhà của con. Ở cùng gia gia, gia gia sẽ bảo vệ con.”

Lưu Linh lại quay đầu, nhìn cánh cổng lớn đỏ thắm đang dần dần đóng lại đằng sau lưng mình.

Ánh mắt nàng dịu xuống.

Cho đến hiện tại phủ Định Bắc Hầu chưa bao giờ là nhà của nàng.

Gia gia luôn cố hết sức bảo vệ nàng.

Nàng cần gì phải tự oán tự trách mình chứ?

Trên đời này, luôn có người yêu thương nàng. Nàng từ nhỏ đã vậy, đến khi nàng lớn cũng thế, luôn có người thích nàng. Nàng không thể so sánh ai đáng thương hơn.

“Quận chúa, người, người tới tìm Thẩm đại nhân ạ?” Bên cạnh có người do dự hỏi.

Lưu Linh khựng lại, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy bảng hiệu “Bắc Trấn Phủ Ty”. Nàng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, vốn dĩ tâm trạng đang không yên nên mới lại ngẩn ngơ đi đến nơi này.

Nàng cúi đầu cười: Có lẽ nàng rất yêu Thẩm Yến. Trong lúc bất giác, nàng có thể vô thức đến đây.

Không nhận được câu trả lời của Quận chúa, Hiệu úy nho nhỏ vừa bảo đồng bạn vào thông báo, vừa kiên nhẫn hỏi lại Quận chúa.

Lưu Linh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần.” Thẩm đại nhân vừa quay về Nghiệp Kinh thì lập tức vào trấn phủ ty ngay. Chàng hẳn là rất bận rộn, nàng không cần chàng phải ở bên mình.

Năm ngoái nàng nói những câu đó với Thẩm Yến, bảo chàng luôn không ở bên nàng, luôn bỏ mặc nàng, tất cả đều là giận dỗi thôi. Lưu Linh chỉ cần sự khẳng định của chàng, nàng không cần chàng luôn phải làm bạn với mình. Tâm tính nàng kiên định, nếu mỗi một nhiệm vụ của Thẩm Yến, nàng đều lo lắng khó chịu muốn chết muốn sống, nàng sẽ không dám thích Thẩm Yến.

Lưu Linh quay lại, từ từ trở về.

Thế nhưng Nghiệp Kinh lớn đến vậy, nàng không biết mình nên đi đâu.

Không có một nơi nào được gọi là “nhà”, để nàng có thể tạm dừng bước chân.

Lưu Linh nghĩ thầm: Lúc chưa gặp được Thẩm Yến, mình cũng từng tới đây, chẳng hề cảm thấy có gì không chịu nổi; sau khi gặp được chàng, mỗi lần ở một mình, nàng sẽ không tự cảm thấy thật đáng buồn. Chắc là biết có người thương mình nên nàng mới không có gì phải băn khoăn.

Tựa như suy nghĩ trước kia, nàng cảm thấy mấy chuyện giữa những người yêu nhau thật ngớ ngẩn, nhìn thấy khiến người ta phải nổi hết gai ốc. Song bây giờ nàng chỉ ước sao có thể làm hết từng chuyện ngốc nghếch đó với Thẩm Yến mà thôi.

Tình yêu khiến người ta dại khờ nhưng lại ngọt như ăn mật.

“Cô nương, cô muốn mua cái này à?” Thấy nàng nhìn chằm chằm bánh ngọt nhỏ trong quán nhỏ hồi lâu, người trông quán bèn hỏi.

Lưu Linh gật đầu, lẩm nhẩm: “Thẩm đại nhân chắc sẽ thích ăn.”

Nàng hài lòng móc bạc ra.

Sau đó nàng đến cửa hàng sách đi dạo một chút, mua về một đống sách, định bụng sẽ đọc với Thẩm Yến.

Tiếp đến nàng đi một chuyến tới tiệm tạp hóa, lần này nàng mua nhiều món đồ chơi ly kỳ cổ quái. Cầm không được, nàng bèn quay đầu lại ra hiệu. Thị nữ theo hầu lập tức bước lên, một người móc bạc, một người giúp Quận chúa cầm đồ.

Dương Diệp ra chiều đau khổ: “Quận chúa, người mua nhiều đồ ngổn ngang vậy làm gì ạ?”

“Thẩm đại nhân thích chứ sao.” Sắc mặt Lưu Linh lãnh đạm.

Tuy sắc mặt nàng lạnh nhạt nhưng trong lòng lại rạo rực, ghi nhớ từng sở thích của Thẩm Yến.

Lúc không đi thi hành nhiệm vụ Cẩm y vệ, Thẩm Yến thích làm ổ ở trong nhà, đọc sách, thưởng thức trà và nghe hát. Chàng sống rất an tĩnh, khác hẳn với Lưu Linh. Chính vào những ngày ở Giang Châu, Lưu Linh mới nắm rõ được tính cách nhạt nhẽo của Thẩm Yến.

Bởi chàng không có nhiều hứng thú lắm nên mới có tinh lực dồi dào chơi với nàng, quậy cùng nàng. Nàng có thể làm ổ với chàng cả ngày, cùng chàng chơi với những đồ vật ly kỳ cổ quái.

Lưu Linh mới phát hiện: Hoá ra trên đời này có nhiều thứ thú vị đến vậy!

Mỗi khi nghĩ thế, trong lòng Lưu Linh càng thích chàng hơn một chút.

Xế chiều, Lưu Linh đang đi dạo trong chợ, vừa mua đồ vừa giải sầu. Mãi đến khi Dương Diệp xin ý kiến của nàng, nếu mua thêm nữa thì không còn đủ người hầu mất. Lưu Linh bèn quay lại nhìn đồ đạc được chất thành một ngọn núi trong l0ng nguc của mỗi người, lúc ấy nàng mới đành ngừng hành động dạo phố của mình lại dù chưa thoả mãn. Đến lúc về lại phủ đệ của mình, sắc trời đã không còn sớm.

Nhóm Lưu Linh vừa vào phủ, thấy Linh Tê đang chờ mình ở trước cửa phủ, cảm thấy không khí có gì đó không đúng. Nghi ngờ nhìn lại, Linh Tê đánh mắt ra sau lưng: “Quận chúa, Thẩm đại nhân đến tìm ngài.”

“Hả... Chàng đến đây lúc nào?” Lưu Linh đi đến hậu viện, vừa hỏi.

“Buổi chiều đã đến rồi... Quận chúa, sao Thẩm đại nhân đến đây ạ?”

Lưu Linh cũng không biết.

Vào nhà, Lưu Linh thấy ngọn đèn dầu ở bên trong, Thẩm Yến đứng lên, chờ nàng đến gần.

“Có chuyện gì sao?” Nàng cau mày: “Xảy ra đại sự gì à, chàng muốn thương lượng với ta sao? Nghe Linh Tê nói chàng đến đây lâu rồi, gấp lắm ư? Xin lỗi, ta không biết chàng tới...”

Trong khi nàng đang luyên thuyên, Thẩm Yến đặt một hộp gấm lên bàn rồi mở ra. Một chiếc chuông gió xuất hiện trước mắt Lưu Linh.

Chàng cầm chuông gió, nhẹ nhàng đung đưa. Làn gió ấm áp bay tới mang theo tiếng leng keng, đứng cách vài bước chân đã nghe tiếng du dương văng vẳng.

Chàng đi tới và đặt chuông gió vào tay nàng: “Một món quà nhỏ nhé, tặng nàng.”

Lưu Linh ngơ ngác nghe tiếng reo sôi nổi của chuông gió, trong lòng cảm động như con sóng lớn lướt ra từ biển rộng, mãnh liệt và kiên định.

Thẩm Yến điềm nhiên nói: “Vốn định mấy ngày nữa ta sẽ dành ra chút thời gian thích hợp hơn đưa cho nàng. Nhưng vừa đúng dịp nó được hoàn thành, cũng phải qua đây một chuyến nên sẵn tiện ta mang nó đến cho nàng luôn. Một món đồ chơi thôi, nàng cầm chơi đi.”

Lưu Linh cầm chuỗi chuông gió, cúi đầu nghiêm túc ngắm nghía. Hình dáng cá nhỏ ngây thơ đáng yêu, được điêu khắc từ ngọc. Bên trên là đầu cá, bên dưới là xương cá, màu sắc xanh biếc cổ xưa, rung một cái sẽ có tiếng vang lên.

Lưu Linh hỏi: “Sao chàng biết ta thích những món này?” Nàng chưa từng nói với Thẩm Yến, rằng nàng thích những món đồ mỹ nghệ nho nhỏ như này lắm.

Thẩm Yến đáp: “Ta đoán?”

Lưu Linh lẩm nhẩm: “Ta nhớ chàng không biết khắc ngọc...” Nàng còn nhớ rõ lúc ở Giang Châu, Thẩm Yến nghiên cứu rất nhiều ngọc thạch. Tay nghề của chàng ổn, gọt ngọc như vẩy nước, nhưng chạm trổ lại kém quá xa. Khi đó chàng đã lãng phí rất nhiều ngọc đẹp, khiến Lưu Linh thấy mà đau lòng, còn góp ý với chàng.

Thẩm Yến xoa đầu nàng: “Bây giờ tài nghệ cũng chẳng ra hồn.” Chàng cầm lấy chuông gió trong tay Lưu Linh, chỉ cho nàng xem chỗ mình chạm trổ hư, bình tĩnh và tự nhiên.

Lưu Linh nói tiếp: “Lễ mừng năm mới ta tặng chàng rất nhiều lễ vật, chàng còn nói chàng đã tặng ta nhiều thứ rồi nên sẽ không tặng ta nữa mà.” Nhớ tới tình hình khi đó, mặc dù nàng hiểu nhưng cũng hơi mất hứng. Dầu gì cũng là năm mới...

Thẩm Yến đáp: “Ừ, không muốn thì nàng có thể trả lại cho ta.” Chàng chìa tay lấy lại nhưng Lưu Linh vội bảo vệ, không chịu cho chàng chạm vào. Thẩm Yến nhướng mày, phì cười.

Lưu Linh cúi thấp đầu: “Chiều ta có đi tìm chàng, nhưng không vào.”

Thẩm Yến hơi khựng lại: “Ta biết.”

“Sao chàng tới tìm ta?” Lưu Linh hỏi.

“Nhớ đến vẻ đẹp như hoa của nàng, ta cảm thấy mình nên tới một chuyến.” Thẩm Yến thuận miệng nói, thái độ thờ ơ tự nhiên.

Lưu Linh lắc đầu: “Chàng hỏi thử tình huống của ta, cảm thấy tinh thần ta hơi không tập trung, tâm trạng xuống thấp. Chàng lo lắng cho ta nên mới ra khỏi sở ty, tới phủ tìm ta. Vì để ta vui hơn, chàng cố ý cầm lễ vật chàng đã chuẩn bị rất lâu đến để dỗ dành ta. Tuy nhiên ta không ở trong phủ, vì sợ bỏ lỡ nên chàng vẫn đợi. Chờ tới bây giờ, ta mới về.”

Lưu Linh ngẩng đầu lên và nhìn Thẩm Yến.

Vẻ mặt Thẩm Yến khá bình tĩnh, chàng chậm rãi cười: “Té ra ta là tình thánh.” Chàng trêu: “Biết ta thích nàng nhất là gì không? Nghĩ đặc biệt nhiều, nàng...”

Lưu Linh bước lên một bước, ôm chặt thắt lưng chàng.

Thẩm Yến cứng đờ, tay để hai bên, không biết đặt vào đâu. Lưu Linh ôm chàng chặt vậy, nghiêm túc và chân thành thế, đến nỗi chàng không muốn nói thêm gì nữa cả. Ngừng một lát, Thẩm Yến vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Chàng nghe Lưu Linh nói khẽ bên tai: “Cảm ơn chàng, ta thích chàng.”

Thẩm Yến bật cười, vừa ôm lấy nàng: “Ta biết, nàng không cần phải nói điều đó mỗi khi gặp nhau đâu.”

Thế nhưng nếu không nói, Lưu Linh cảm thấy mình sẽ không giấu được cảm xúc mãnh liệt này. Nàng nhất định phải cho Thẩm Yến biết, nàng rất yêu chàng.

Kế tiếp, thấy tâm trạng nàng đã bình thường lại, Thẩm Yến vốn định rời đi. Lưu Linh dùng đồ ăn vặt mình mua ở trên đường ban ngày dụ dỗ Thẩm Yến ở lại. Hai người ngồi xổm ăn cùng nhau, vừa vây trước lò lửa rồi nhặt chọn và lựa những món khác mà Lưu Linh đã mua.

Thẩm Yến kinh ngạc vô cùng, nhìn Lưu Linh như thể nàng đã mua một hộp bảo bối về. Chàng nói đói bụng, nàng sẽ lập tức lấy trong bọc vải ra một đống đồ ăn vặt, còn có món chính đã nguội. Hâm nóng lên, mùi vị rất thơm.

Thẩm Yến cắn một miếng bánh rồi bắt bẻ: “Hơi ngọt.”

Lưu Linh lấy ra một loại bánh ngọt khác kiểu bách hoa đút vào miệng chàng: “Cái này ta nếm thử rồi, không ngọt lắm đâu.”

Thẩm Yến cắn vài cái, cũng đút nàng ăn rồi nói: “Nếu có rượu thì...”

Lưu Linh lại từ một cái bọc vải lớn khác lấy ra một bình da trâu cho chàng: “Ta thấy có người xếp hàng mua rượu, tất cả mọi người đều bảo rất thơm. Ta cảm thấy chàng sẽ thích nên mua chút rượu, chàng nếm thử đi...”

Thẩm Yến nhìn nàng với ánh mắt rất kỳ quái.

Lưu Linh hỏi: “Sao thế?”

“Nàng, nàng không cần phải...” Thẩm Yến giơ tay ôm nàng ngồi lên chân mình, vẻ mặt phức tạp. Một hồi lâu, chàng cười: “Không có gì, ta cảm thấy nàng thật sự rất tốt, ta rất thích.”

Lưu Linh cọ cọ vào cổ chàng, nhẹ giọng: “Chàng thích là tốt rồi.”

Nàng thoả mãn, chỉ vì đã làm chàng cao hứng.

Thẩm Yến hỏi: “Hình như ta ngửi được mùi vịt nướng...”

Lưu Linh “Á” lên, vẻ mặt lúng túng, vội nhảy ra khỏi ngực chàng: “Chàng có thể ngửi thấy được hả?!” Bọc vải xa như vậy, mũi Thẩm Yến đúng là mũi chó mà. Nàng cuống quít nói: “Xin lỗi chàng, ta sẽ cho người lấy đi...”

“Sao phải lấy đi?” Thẩm Yến kéo nàng lại, đoạn giơ tay, có kình phong nổi lên, bọc vải bị ném ở đằng xa được kình lực nâng lên, Thẩm Yến đá chân một cái, bọc vải đã bay tới và rơi vào tay chàng.

Ngơ ngác nhìn Thẩm đại nhân tung hứng võ nghệ cao cường như đang chơi đùa, Lưu Linh vui thích nghĩ: Thẩm đại nhân ưa nhìn thật đấy... Sau đó miệng nàng bị chặn lại bởi một miếng thịt vịt được đã xé xuống.

Thẩm Yến xé từng miếng thịt xuống và đút vào miệng nàng: “Không phải là ta không ăn thịt thì nàng không thể ăn. Lưu Linh, ta làm nàng vui vẻ, chứ không phải gia tăng thêm gánh nặng cho nàng. Nàng hiểu không?”

Lưu Linh được chàng dịu dàng đút ăn, trong lòng thấy ấm áp. Nàng nghe lời chàng, lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó đưa tay ôm lấy chàng: “Không hiểu. Nhưng thời gian cả đời còn dài, ta sẽ học.”

Thẩm Yến dừng một lát: “Ừ, nàng có thể học. Bây giờ phiền nàng dời tay khỏi y phục của ta đi... Dầu dính vào ta rồi!”

“...” Phát hiện bắp thịt của Thẩm Yến bất chợt cứng ngắc, Lưu Linh hoảng hồn vội lùi ra sau. Nàng ngồi không vững, trơn tuột, tay đầy dầu mỡ càng níu chặt lấy y phục của chàng, để lại một mảng dầu mỡ. Nhìn trên áo Thẩm Yến in rõ dấu vết rồi ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Yến, Lưu Linh bật cười.

Dưới sự chống cự của Thẩm Yến, Lưu Linh ôm cổ chàng thật chặt, mặc chàng uy hiếp thế nào nàng cũng không chịu buông ra: “Thẩm đại nhân, ta thật sự rất thích sống cùng với chàng, giống như bây giờ vậy.”

“Ta biết, nhưng tay nàng đừng đụng vào ta!”

“Thẩm đại nhân, chàng xem ta mua nhiều đồ thế, đều là mua cho ta và chàng, chàng rất thích đúng không?”

“Nàng bỏ cái tay ra đi!”

“Thẩm đại nhân, chúng ta sống cùng với nhau, chắc chắn sẽ rất thú vị, mỗi ngày đều nói không hết chuyện, chơi không đủ trò. Vậy nhất định rất đáng mong đợi.”

“... Nàng lấy cái tay ra trước đã nào.”

“Thẩm đại nhân, chàng nói thử xem, ta thật sự có thể gả cho chàng không? Hiện tại ta đang bị hứa cho ai đó, thật không liên quan sao? Ta rất sợ, rất khổ. Gặp chàng rồi thì lại nhớ chàng. Ta thật sự sợ không thể ở bên chàng... Ta thật sự sẽ được gả cho chàng ư?”

“... Được.” Thẩm Yến đáp: “Không phải sợ, nàng đừng lo lắng gì cả. Cứ đi theo ta, hãy tin ta, ta dĩ nhiên sẽ lấy nàng.”

Lưu Linh gật đầu, nhoẻn miệng cười.

Những gì Từ Thời Cẩm nói khiến lòng nàng bất an, nàng không tin Từ Thời Cẩm. Nhưng nàng tin Thẩm Yến. Thẩm Yến nói nàng không cần phải bận tâm thì nàng chẳng cần bận tâm gì cả.

Dù rằng nàng bị Trường Nhạc Quận chúa và bệ hạ phong làm An Hoà công chúa, chiếu chỉ ban xuống, tháng sau sẽ theo Sứ giả Di Cổ quốc rời kinh, đến Di Cổ quốc thành thân; dù Thẩm Yến được Thiên hộ thăng làm Trấn Phủ sử, được hạ chỉ đi theo, hộ tống nàng xuất kinh; dù Tần Ngưng quấy rối, gả thay bất thành nhưng vẫn kiếm cớ theo nàng rời kinh... thì trong lòng Lưu Linh vẫn không sợ hãi.

Nàng tin tưởng Thẩm Yến, chàng nói nàng chỉ phải đi bước cuối cùng này, còn lại hãy giao hết cho chàng.

Vì hoàn toàn tin tưởng Thẩm Yến, Lưu Linh sẽ không nghi thần nghi quỷ, sẽ không ưu sầu về hôn sự của mình. Nàng sống thoải mái ở kinh thành, nếu có tâm trạng, nàng sẽ đến tham gia các bữa tiệc để thể hiện cảm giác tồn tại. Trong trận đấu Polo, điều khiến nàng ngạc nhiên là, nàng tình cờ chạm mặt Lục Minh Sơn và Nhạc Linh vốn đã biến mất từ lâu.

Lục Minh Sơn vẫn là công tử Lục gia nho nhã, so khí thế bây giờ với năm ngoái, trông hắn càng tang thương và tiều tụy hơn.

Cản Lưu Linh lại, Lục Minh Sơn thấp giọng: “A Linh, có thể tiến cử Thẩm đại nhân vì ta không?”

Lưu Linh nhướng mày, liếc nhìn sau lưng.

Linh Bích tiến lên quát: “Càn rỡ, Quận chúa... Không, khuê danh của công chúa chúng tôi, sao ngươi được phép gọi hả?!”

Lưu Linh không biến sắc, hoàn toàn không ngó ngàng đến Lục Minh Sơn, mà chỉ nhìn qua Nhạc Linh phía sau hắn.

Nhạc Linh yên lặng đứng đó, vừa nhu nhược vừa trìu mến, khiến người ta rung động.

Trong hoàn cảnh khó khăn như ở Lục gia, nàng ta có thể ở lại, thậm chí có thủ đoạn để Lục Minh Sơn đưa nàng ta tới tham gia chơi môn Polo dành cho nhóm quý nữ này —— so với Lục Minh Sơn, Lưu Linh hứng thú với Nhạc Linh hơn.

Nhạc Linh ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Linh với ánh mắt hơi loé sáng.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play