EDIT: BRANDY

Lưu Linh và Nhạc Linh không thể nào chung sống hòa bình. Thẩm Yến vốn có dự cảm từ sớm, cho nên trước khi rời đi đã cẩn thận dặn dò Cẩm Y Vệ ở lại, chú ý tình hình bên quận chúa.

Quả nhiên chàng vừa đi, Lưu Linh nhàm chán lại bắt đầu sai sử, hạch sách, cố ý soi mói Nhạc Linh.

Người như nàng, trời sinh quen đóng vai người xấu, phương thức bắt nạt người khác trước giờ vẫn thế, quang minh chính đại, kiêu ngạo, phách lối, nàng rõ ràng thân phận và địa vị của mình, cũng biết đối phương chẳng thể chống lại được nàng.

Dưới sự điều đình, hòa giải của Cẩm Y Vệ, Nhạc Linh bị phái đi ra sau miếu nhỏ nhóm lửa nấu cơm, Cẩm Y Vệ hy vọng bằng cách này có thể tách 2 cô nương phiền toái bớt tranh chấp.

Nhưng Lưu Linh không làm gì, thị nữ của nàng cũng sẽ tự áo mượn oai hùm, nhất định không chịu hỗ trợ Nhạc cô nương.

Vì đảm bảo an toàn, đáng nhẽ họ phải đặt tất cả trong tầm kiểm soát, tại phạm vi chỉ trong miếu. Nhưng Nhạc Linh mặt mũi đáng thương, hai mắt rưng rưng, nắm áo họ cầu xin: “Các vị đại ca, ta không đi xa đâu, chỉ muốn vào trong núi tìm chút đá và củi để bắc nồi nấu cơm, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì, cầu xin các huynh cho ta ra ngoài đi.”

Một cô nương liễu yếu đào tơ, lại dùng ánh mắt khẩn thiết, rưng rưng như thế cầu xin mình, đương nhiên không thể cứng rắn nổi.

Nhạc cô nương có lỗi gì đâu? Nhóm Cẩm Y Vệ phần lớn đều mơ hồ đoán được giữa nàng và quận chúa có khúc mắc, nhưng cụ thể ra sao, thì không rõ.

Nhưng có một điều ai cũng tai nghe mắt thấy rõ ràng, Trường Nhạc quận chúa cao quý như vậy lại khi dễ một tiểu cô nương thân cô thế cô, thực sự không nên.

Cho nên Nhạc Linh vì tránh tré quận chúa trách phạt, đành lủi thủi trốn ra khỏi chùa.

Nhưng nàng ta cũng rất mau đã trở lại, nhưng không về một mình mà còn dẫn theo một đám người quần áo rách rưới trở về. Họ tự xưng là bá tánh Giang Hoài, do lũ lụt nên toàn bộ ruộng đất, nhà cửa, gia súc đều bị nhấn chìm, tầm hơn 10 người kéo nhau chạy nạn đến tận đây.

Chúng Cẩm Y Vệ an bài Nhạc Linh, cùng đám người ra phía sau miếu, tìm chút đồ ăn, nước uống để lấp đầy bao tử.

Ở phía sau miếu dựng tạm một lán nhỏ lâm thời, dùng làm bếp nấu, đám người toàn thân bẩn thỉu, rối rít nhận lấy thức ăn Cẩm Y Vệ phân phát, còn Nhạc Linh nhìn qua con heo hồng phấn nhốt trong rọ, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc.

“Sao nhiều người thế!” Một đoàn ăn mày ùa đến, đám người bên phía quận chúa dĩ nhiên không phải mắt mù, tai điếc, phái thị nữ đến xem xét tình hình. Chúng thị nữ đứng bên cửa, nhìn đám người nhem nhuốc, bẩn thỉu, ồn ồn ào ào, cúi đầu hùng hục nhét đồ ăn vào miệng, thì chẳng muốn tiến vào.

Nhạc Linh bộ dạng nhu thuận, cúi người bước đến bên cạnh dịu dàng lên tiếng: “Chào các vị tỷ tỷ, bọn họ đều là dân chạy nạn, nếu không phải ta vô tình phát hiện được, áng chừng đã chết đói chết khát trên đường. Mấy vị Cẩm Y Vệ đại ca tốt bụng đây đã phát chút lương khô cứu người, không biết quận chúa có thể…”

Linh Tê nhẹ gật đầu: “Ta đi bẩm báo với quận chúa một tiếng.” Sau đó liền dẫn theo thị nữ rời đi.

Một Cẩm Y Vệ đứng bên cạnh cửa nhìn thiếu nữ mặt mày lãnh đạm đang ngồi dưới bóng cây bồ đề vàng, bĩu môi, nói mát: “Ta thấy có hỏi hay không hỏi cũng như nhau cả, quận chúa nhìn đã biết là người ích kỷ, ngang ngược, khó chung sống, sao có thể có tấm lòng cứu khổ cứu nạn?”

Nhạc Linh vẫn giữ thái độ khiêm nhường, nhu thuận, rũ mắt, không mặn không nhạt, thấp giọng nói: “Các đại ca đừng nên nói vậy, quận chúa và chúng ta không giống nhau.”

Lời này của nàng ta nói ra vừa khéo.

Thấy mấy vị Cẩm Y Vệ càng lúc càng nhìn Lưu Linh không thuận mắt, nàng ta mới vừa lòng tránh đi, đến trước mặt một vị đại thúc vừa rồi không cướp được đồ ăn chỉ chỉ lồng trúc, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, vô cùng chân thành reo lên: “Đại thúc! Thúc nhìn xem! Chỗ kia còn có một con heo nhỏ! Đại thúc chắc đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt đúng không…”

… Tất cả mọi chuyện liên tiếp xảy ra tạo thành hậu quả như hiện tại.

Trong tay Lưu Linh cầm một mồi lửa sắc mặt quyết tuyệt, uy nghiêm, chỉ về phía Nhạc Linh đang co quắp quỳ trên mặt đất, lại chỉ vào từng người, tường người đang mổ xẻ con heo nhỏ, giọng điệu rét lạnh, xen lẫn phẫn nộ: “Không được ăn! Đó là của ta! Là Thẩm Yến cho ta!”

Khóe mắt Nhạc Linh thoáng nhác thấy bóng Thẩm Yến cùng vài Cẩm Y Vệ khác đi tới, nàng ta như thể đột nhiên có được dũng khí, nhào đến ôm lấy chân Lưu Linh.

Tay Lưu Linh vung lên, ngọn lửa xém chút nữa thiêu rụi đôi mắt Nhạc Linh, sắc mặt Lưu Linh tái nhợt lùi về sau một bước.

Nhạc Linh lại như thể không phát hiện ra, nức nở khóc lớn: “Đều là tại tiểu nữ. Tiểu nữ không biết đó là do Thẩm đại nhân tặng người… nhưng họ chỉ là những người dân vô tội, bọn họ đã quá đáng thương rồi! Mong người nguôi giận! Heo cũng đã bị nướng, quận chúa xin hãy rủ lòng từ bi, cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp…”

“Không được!” Lưu Linh vẫn kiên trì, hét lớn: “Tất cả dừng lại, buông xuống, ta sẽ cho các người cái khác…”

Nhưng Nhạc Linh lại càng gào khóc to hơn, ngắt lời của Lưu Linh: “Quận chúa, chỉ vì một con heo mà người muốn tất cả phải chết theo hay sao!??”

Một đám nạn dân không biết vì lý do gì quận chúa nổi giận, cả người khúm núm quỳ rạp dưới đất, chân tay run bần bật. Lời nói cvà biểu hiện của Nhạc Linh khiến cho bọn họ sinh lòng bất mãn với thiếu nữ cao quý, hung ác kia, đồng thời đồng cảm hơn với Nhạc Linh cô nương tốt bụng, lương thiện.

Những âm thanh oán trách lầm bầm vang lên, từ nhỏ thành lớn dần, vo ve như tiếng hàng trăm con ruồi cùng lúc kêu lên, vô cùng hỗn tạp.

Lưu Linh lạnh lẽo liếc nhìn Nhạc Linh, chút thủ đoạn này của nàng ta, nàng sao có thể không hiểu, nhưng khinh thường so đo.

Nhiều người như thế kì quái nhìn nàng, chỉ trỏ có, thầm chửi bới có, nhưng tuyệt đốt không khiến lập trường của Lưu Linh dao động.

Nàng lạnh giọng: “Nhạc Linh! Những người khác ta có thể tha! Nhưng ngươi thì không thể.”

Nàng cầm ngọn đuốc trong tay hướng thẳng về phía khuôn mặt Nhạc Linh, đáy mắt mang theo sự quyết tuyệt, khắc nghiệt, khuôn mặt vô cảm, không chút thương tiếc.

Điều này làm Nhạc Linh kinh hãi tột cùng.

“A! Cứu mạng! Thẩm đại nhân cứu mạng…” Trong giờ khắc sinh tử, Nhạc Linh run rẩy, hét toáng lên, cầu xin giúp đỡ.

Cây đuốc lướt qua sợi tóc, một mảng tóc cháy rụi, chỉ còn chưa đầy một tấc nữa sẽ chạm đến khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu của Nhạc Linh.

Đúng lúc này một bàn tay dài hữu lực, nắm lấy mu bàn tay Lưu Linh, vừa vặn ngăn cản sự thịnh nộ của nàng.

Nhạc Linh sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất, chật vật lăn vài lòng trên nền đất bẩn thỉu, khó khăn dập tắt vụn lửa vương trên tóc.

Đến khi nàng ta ngẩng đầu, cả người lấm lem bùn đất, nhìn thê thảm, khốn khổ như một tên khất cái, lòng vẫn chưa hết kinh sợ, không dám nhìn vào mắt Lưu Linh.

Vì biến cố đột ngột này, đám dân chạy nạn trong miếu đều sợ hãi đến mức không bật được thành tiếng, trăm triệu lần không dám tin, vị quận chúa trẻ tuổi này nói giết người, liền giết người, mặt không đổi sắc.

“Buông ta ra…” Lưu Linh quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Yến. Thời điểm tay nàng bị một người từ phía sau nắm chặt, nàng đã biết là chàng. Ngoại trừ Thẩm Yến ra, ai có gan dám ngăn cản Lưu Linh đang thịnh nộ.

Đôi con ngươi nàng hừng hực nộ khí, khuôn mặt vì phẫn nộ mà thoáng đỏ bừng, toàn thân đè nén không nổi cơn tức giận mà run lên.

Nàng nhìn về phía chàng, đôi mắt chất chứa thất vọng và giận dữ.

“Không thể.” Thẩm Yến đáp.

Chàng dùng chút lực, đã dễ dàng đoạt đi cây đuốc trong tay Lưu Linh.

Lưu Linh nhìn chàng, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Chàng phát lệnh, phân phát thêm lương thực cho nạn dân, đồng thời đưa Nhạc Linh xuống dưới. Hết thảy đều được tiến hành chỉnh chu, nhanh chóng, đâu vào đấy. Xong xuôi, chàng mới quay đầu, nhìn về phía nàng: “Nhạc cô nương đã nhận lấy giáo huấn rồi, về sau người có thể tiếp tục giáo huấn nàng ta. Nhưng hiện tại, cảm xúc của người đang bất ổn, dễ làm ra chuyện sai trái, cho nên dừng lại ở đây thôi.”

“Nàng cướp đồ của ta.” Vành mắt Lưu Linh ửng đỏ, “Vì sao huynh lại giúp nàng ta?” Giọng nàng tràn đầy căm hận: “Tại sao? Tại sao lại giúp nàng ta?”

“Ta không giúp nàng ta, người ta giúp chính là người. Người… Ta sẽ tặng người thứ tốt hơn.”

Ngày kế tiếp, bởi vì nạn dân, chàng bắt buộc phải sửa lại lộ tuyến.

Lưu Linh một ngày trời không chịu nói chuyện với ai, Thẩm Yến qua thăm nàng mấy lần, dù cảm xúc đã ổn định, đã không còn tức giận nữa, nhưng vẫn không thèm để ý đến chàng.

Thẩm Yến thở phào, chỉ cần cảm xúc của nàng bình yên, không bị kích động, vậy thì cũng sẽ dễ dàng nói chuyện thôi.

Chàng sợ Lưu Linh nghĩ quẩn.

Ngày ấy khi La Phàm đến cứu nàng, phát hiện ra bí mật kia, Thẩm Yến vẫn thời thời khắc khắc để trong lòng, chưa từng quên.

Đến tối, cả đoàn lại hạ trại, dừng chân giữa một rừng núi, Lưu Linh vẫn không mở miệng. Nàng một mình im lặng nhìn mọi người bận rộn. Hạ nhân hỏi thăm ý kiến của nàng, nàng cũng không đáp lời.

Chúng thị nữ tương đối bình tĩnh trước tình hình này, bởi vì quận chúa nhà họ tính tính xưa nay vốn tùy hứng, dở dở ương ương, hỷ nộ vô thường, thường xuyên xảy ra trạng thái hiện tại.

Hai, ba ngày nữa đến khi quận chúa tự mình nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ ổn. Còn bây kẻ nào gan to, chạy đến trêu chọc nàng, thì xác định tự đào hố chôn mình.

Đêm dần khuya, tất cả mọi người trong doanh trướng đều đã đi ngủ. Thẩm Yến nhìn lều của Lưu Linh đã tắt đèn, mới cùng đám thuộc hạ đi tuần tra xung quanh. Sắp xếp xong xuôi người nhận nhiệm vụ gác đêm, chàng mới tìm một vị trí thuận lợi có thể quan sát rõ ràng lều của Lưu Linh.

Chẳng mấy chốc đã nửa đêm, Thẩm Yến nghe được động tĩnh từ phía lều của nàng. Một lúc sau, một cô nương toàn thân áo trắng khom người đi ra.  Nàng đứng giữa rừng núi hoang dã bạt ngàn, đảo mắt nhìn quanh, chắc chắn không thấy ai, mới chậm rãi ngồi dựa vào tảng đá bên cạnh lều vải.

Không còn giữ dáng ngồi tiêu chuẩn của quý nữ danh giá, mà ngồi xổm xuống, hai tay ôm chân, cằm chống trên gối.

Tóc mây dài như hòa cùng màn đêm đen huyền bí ẩn, bao quanh thân thể nàng. Áo trắng mỏng manh, che đậy thân hình mảnh mai, kiều diễm, chẳng khác nào một tầng bạch quang ôm lấy đóa hoa xinh đẹp nhất đất trời.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, giữa hoang vu núi đồi, cùng tiếng gió rì rào bất tận, vẻ mặt nàng thoáng trở nên nhu hòa,dịu dàng hơn, nhưng vẫn vô cùng lạnh nhạt.

Loại lạnh nhạt trời sinh kia chỉ có trong bóng đêm u tịch mới càng thể hiện rõ ràng, sâu sắc.

Bởi vì quá giống nhau.

Thẩm Yến ngẩn người quan sát nàng. Chàng thấy được sự cô độc của nàng, sự gắng sức bảo vệ chính mình giữa thế gian hỗn loạn, nhiễu nhương.

Chỉ trong đêm dài đằng đằng, trong bóng tối tĩnh mịch, nàng mới thoáng để lộ ra sự yếu đuối trong lòng.

Lưu Linh cao giọng: “Đó là Thẩm Yến cho ta! Đó là của ta.”

Nàng chất vấn chàng: “Huynh dám cản ta?”

Nàng ủy khuất: “Tại sao! Tại sao huynh lại giúp nàng ta!?”

Thẩm Yến nhắm mắt lại, nhịp tim thoáng bất ổn. Chàng đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt như có ánh lửa bập bùng, thẳng thắn nhìn về phía Lưu Linh.

Nàng đang bình tĩnh hưởng thụ màn đêm chỉ thuộc về mình, chợt nghe thấy tiếng bước chân, nheo mắt nhìn vào bóng đêm thăm thẳm, bóng hình quen thuộc chậm rãi bước đến.

“Thẩm Yến!” Trong cơn kinh ngạc chưa kịp định thần đã bị chàng kéo lên. Nàng cố gắng theo kịp bước chân chàng, hơi cáu kỉnh: “Huynh làm gì vậy?”

“Cho người thứ tốt hơn.” Thẩm Yến chê nàng đi quá chậm, dứt khoát bế nàng, đề khinh công, bay lên.

Cây cối, lều trại, vạn vật như bị vứt lại phía sau.

“Tốt hơn là cái gì?” Chàng bay quá đột ngột, Lưu Linh theo bản năng ôm chặt lấy cổ chàng, hít một ngụm không khí: “Tim của huynh?”

“Đó là thứ tốt nhất rồi!”

“...Không biết xấu hổ. Ta hiếm lạ lắm sao?” Lưu Linh khinh thường đáp.

“Nhìn xem.”

Hai người đứng trên một tảng đá lớn, Thẩm Yến buông nàng xuống. Nàng không biết đây là nơi nào, nương theo hướng chàng chỉ, Lưu Linh ngước mắt nhìn theo.

Phía trước 2 người là vực sâu thăm thẳm, trên đỉnh đầu là muôn vạn vì tinh tú, lấp lánh.

Gió mạnh thổi vạt áo hai người quấn lấy nhau.

Chàng ngẩng đầu, với tay lên không trung, bàn tay hữu lực, ổn trọng.

Ngón tay chàng chỉ vào vạn dặm tinh quang lấp lánh, nhẹ nhàng chuyển động.

Dưới bàn tay chàng, từng mảnh, từng mảnh tinh tú ảm đạm dần thắp sáng, hợp thành đại dương bao la, ngàn sao hội tụ, lung linh, rực rỡ. Những vì sao như từ trong tay Thẩm Yến bừng lên sức sống.

Ngón tay chàng như có phép thuật, đem vì sao đẹp đẽ trên cao hái xuống cho nàng, giống như… đem kết tinh của những điều thuần khiết, đẹp đẽ nhất nhân gian tặng hết cho nàng.

Lưu Linh nín thở, nhìn chằm chằm Thẩm Yến.

Trên thế gian, nàng không tìm được người nam tử nào đẹp hơn người trước mặt mình.

Nhất định là như vậy.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play