Ngự Hàn lên sàn một cách chói lọi, hiển nhiên đã làm các tinh anh thương giới phải chấn động.

Bọn họ nhìn Ngự Hàn không chớp mắt, những tấm ảnh chụp y nhanh chóng lan rộng khắp các nhóm chat công ty.

[Cậu chàng đẹp trai này là của nhà ai đây (ảnh)]

[U là trời đẹp trai quá]

[Còn cầm theo hộp cơm nữa kìa, đáng yêu quá trời quá đất]

[Người nào được cậu ấy quan tâm cũng hạnh phúc quá đi hu hu]

[Tôi muốn biến thành hộp cơm trong tay cậu ấy quá!!]

[Có phải chưa ai nhận không? Hay là để tôi lấy cho]

Trịnh Tư Niên pha cafe xong chuẩn bị quay về bàn làm việc, khi đi qua trợ lý Tiểu Mạch của mình, phát hiện cô gái này đang cười mờ ám với cái màn hình đi động.

Anh ta cong ngón trỏ gõ lên đầu cô: “Đi làm còn dám nghịch điện thoại, cẩn thận bị tổng giám đốc thấy.”

“Tổng giám đốc không nhỏ mọn như anh đâu.” Tiểu Mạch hết hồn, ôm đầu lên án.

Trịnh Tư Niên uống một hớp cafe, thuận miệng nói: “Cô đang xem gì thế?”

Nhắc đến đây Tiểu Mạch lại nổi máu, cô cười he he, đưa ảnh chụp trong nhóm công ty cho Trịnh Tư Niên xem: “Thư ký Trịnh quen người này không? Là người nhà ai trong công ty chúng ta vậy?”

Trịnh Tư Niên nhìn thoáng qua.

Khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên ảnh, cafe trong miệng lập tức phun xa 3m.

Tiểu Mạch: “?”

Tiểu Mạch thấy thư ký Trịnh ngày thường bình tĩnh điềm đạm vọt tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc với tốc độ lên tới hàng trăm mét.

Tạ Tư Hành đang xử lý công việc trong văn phòng, nhìn Trịnh Tư Niên té lộn nhào bò vào, hàng mày khẽ cau lại: “Có chuyện gì mà vội như vậy.”

“Tổng giám đốc, phu, phu nhân tới rồi!”

Chẳng trách Trịnh Tư Niên lại như đi đánh trận, sự tích gần đây của Ngự Hàn đã vượt xa những gì Trịnh Tư Niên từng trải trong cuộc đời, anh ta có cảm giác chắc chắn Ngự Hàn tới công ty là để quậy phá gì đó.

Khác với Trịnh Tư Niên như nhìn thấy sóng thần thú dữ, Tạ Tư Hành lại bình tĩnh tới mức đáng kinh ngạc, nghe vậy chỉ cụp mắt.

Hắn nghĩ một lát, sau đó nói: “Đưa em ấy tới phòng họp bên cạnh.”

Trịnh Tư Niên ngạc nhiên, anh ta không ngờ tổng giám đốc lại không hề bất ngờ chút nào.

Hệt như đã sớm đoán ra.

Nghĩ tới những hành động đáng sợ Ngự Hàn gây ra trong bệnh viện, Trịnh Tư Niên thật sự rất sợ ông cha này làm chuyện gì xấu trong công ty bọn họ.

Lát nữa Tạ Tư Hành vẫn còn có cuộc họp, Trịnh Tư Niên nhanh chóng tìm thấy Ngự Hàn đang ngồi trò chuyện rôm rả với cô gái trực sảnh.

Từ xa nhìn lại, nụ cười của thanh niên rạng rỡ lóa mắt, không biết nói gì mà chọc cho cô gái trực sảnh xinh đẹp nhất công ty cười tới mức thẹn thùng.

Lại gần thêm chút nữa, Trịnh Tư Niên nhìn thấy dòng chữ mặt sau chiếc áo hoodie trắng trên người Ngự Hàn: “Toàn viên ác nhân”(1).

“……”

“Chào cậu.” Trịnh Tư Niên nghe thấy mình khó khăn cất tiếng.

Ngự Hàn quay lại, chữ “Fu.ck” trước ngực lại lần nữa chói mù mắt anh ta.

Trịnh Tư Niên: “……”

Thì ra trên đời còn có kiểu áo như vậy.

Anh ta cố đè nén chấn động xuống đáy lòng, giới thiệu thân phận của mình.

Hệ thống nói: [Đây là thư ký của Tạ Tư Hành, năng lực làm việc thuộc top đầu, là một trong số ít người Tạ Tư Hành tin tưởng, nếu ký chủ có thể lôi kéo anh ta theo phe mình, không chừng sẽ rất có lợi đối với việc cảm hóa Tạ Tư Hành đấy ~]

Trọng điểm của Ngự Hàn hoàn toàn lệch đi: “Năng lực làm việc thuộc top đầu?”

Y nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Tư Niên.

Trịnh Tư Niên chỉ thấy mình bị y nhìn đến mức rợn cả người.

Rõ ràng y chưa hề nói gì, nhưng Trịnh Tư Niên vẫn cảm thấy áp lực, anh ta chỉ có thể cố gắng để mình trông cung kính hơn.

Trịnh Tư Niên dẫn Ngự Hàn tới một phòng họp trống.

Ngự Hàn tùy tiện ngồi xuống, tự nhiên như đang ở trong nhà mình.

Trịnh Tư Niên pha ly cafe đặt trước mặt Ngự Hàn, nhịn không được lặng lẽ đánh giá y.

Lần trước anh ta nhìn thấy cậu ấm nhà họ Lâm đã là rất lâu trước kia, nhớ mang máng lần đó cũng là Lâm Hàn chủ động tới công ty để gặp tổng giám đốc.

Khi đó mặt Lâm Hàn tái nhợt, giống hệt một con thỏ, dù không có ai ngồi trong phòng họp vẫn vô cùng câu nệ, Trịnh Tư Niên cũng thả ly cafe trước mặt cậu ta như vậy, Lâm Hàn lập tức căng thẳng đến mức đứng lên khách sáo với anh ta.

Bây giờ thì…

Ngự Hàn liếc xéo tách cafe trên bàn: “Tôi chỉ uống nước ấm 60o.”

Trịnh Tư Niên: “… Được.”

Anh ta pha lại một cốc nước khác cho Ngự Hàn, y cầm lên uống một hớp, hỏi: “Tạ Tư Hành đâu?”

Vậy mà dám gọi thẳng tên tổng giám đốc!

Trịnh Tư Niên đè nén cơn khiếp sợ: “Tổng giám đốc đang họp ạ.”

“Ừ.” Ngự Hàn bình thản nói: “Thế chờ anh ta họp xong thì bảo tới gặp tôi.”

Dưới giọng điệu ngạo nghễ coi trời bằng vung ấy, Trịnh Tư Niên cầm lòng không đặng mà ứng tiếng “Vâng”, sau đó mới chợt nhớ ra mình là thư ký của Tạ Tư Hành chứ không phải Ngự Hàn.

Có lẽ là vì… Ngự Hàn có cùng tính chất nào đó với tổng giám đốc, khiến người ta không nhịn được thần phục.

Trịnh Tư Niên nhớ tới đoạn video giám sát xem được cách đây không lâu, hình ảnh Ngự Hàn một chọi mười vẫn còn lưu lại thật sâu trong đầu anh ta, mãi mà không thể quên được.

Nhìn thanh niên thông minh hiện tại, Trịnh Tư Niên không thể nào lồng ghép y với người trong video giám sát.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Trịnh Tư Niên quay về chỗ Tạ Tư Hành: “Tổng giám đốc, phu nhân bảo lát nữa anh đi gặp cậu ấy.”

Tạ Tư Hành lạnh nhạt nói: “Em ấy có nói mục đích tới đây không?”

Trịnh Tư Niên lắc đầu, lại nghĩ tới bộ đồ đi đầu thời trang của Ngự Hàn, nhịn không được nhắc nhở: “Tổng giám đốc, hình như phu nhân không có ý tốt đâu.”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng, không thèm quan tâm lời anh ta cho lắm.

Chỉ là hắn bắt đầu chờ mong xem Ngự Hàn muốn làm gì.

Kết thúc cuộc họp, hắn đi vào phòng họp Ngự Hàn ngồi.

Phòng họp được thiết kế theo kiểu trong suốt, có thể thấy rõ bóng người ngồi bên trong, đôi mắt thâm trầm của Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn thật lâu, sau đó mới thong thả đẩy cửa ra.

Ngự Hàn ngồi ở bên trong, nghe tiếng ngẩng lên, trông không được vui: “Anh bắt tôi đợi hai mươi phút rồi.”

“Xin lỗi.” Tạ Tư Hành xin lỗi không thành tâm, còn nói: “Nếu em có thể đánh tiếng trước với tôi là muốn tới đây, có lẽ sẽ không phải chờ lâu như vậy.”

Ý là Ngự Hàn không mời mà đến, không thể trách hắn để Ngự Hàn chờ.

Ngự Hàn hừ một tiếng, cũng không phải y để bụng chuyện chờ đợi bao lâu.

Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Y đẩy hộp cơm màu hồng nhạt trên bàn rồi hất cằm: “Ăn đi.”

Lúc này Tạ Tư Hành mới chú ý tới trên bàn còn có hộp cơm, bất ngờ nhướng mày.

Quả nhiên vẫn là đoạn diễn ấm áp kinh điển.

Mấy người xuyên sách này luôn cho rằng người đàn ông sẽ bị hành động đó làm cho cảm động, luôn tự nguyện tỏa hơi ấm, không ngờ Tạ Tư Hành đã sớm nhìn thấu, vô cùng nhàm chán.

Mặt Tạ Tư Hành thoắt cái lạnh đi: “Không cần.”

Vốn tưởng người này sẽ có gì khác, thì ra vẫn giống nhau.

Hắn đứng dậy, ngón tay thon dài tùy ý phủi đi vạt áo không có chút nếp nhăn, giọng nói càng lúc càng lạnh: “Nếu em tới đây chỉ để làm chuyện này thì về đi.”

Hắn không cần loại quan tâm dối trá này.

“Ai bảo.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Tôi tới tìm anh để nói chuyện.”

Khuôn mặt Tạ Tư Hành không nhìn ra vui giận, nhưng động tác đi ra chợt dừng lại.

Ngự Hàn ngả lên lưng dựa, dù vội vẫn ung dung: “Nếu anh không muốn ly hôn với tôi, vậy thì cho tôi một công ty đi.”

Tạ Tư Hành khựng hẳn, ánh mắt tra xét lại nhìn về phía y.

Muốn một công ty?

Đúng là một cái cớ mới mẻ, Tạ Tư Hành chưa từng nghe ai nói như vậy.

Còn về Ngự Hàn, y cũng chỉ vừa mới nghĩ ra, thật ra y vốn muốn chạy đi vay tiền Tạ Tư Hành, dù sao không có tiền sẽ không thể làm việc lớn ở thế giới này.

Nhưng bây giờ Ngự Hàn đổi ý rồi.

Y luôn biết lợi dụng tình thế hiện có để xoay chuyển càn khôn, nếu Tạ Tư Hành không chịu ly hôn với y, thế thì y phải dứt khoát lợi dụng thân phận này cho tốt.

Ngự Hàn cười khẽ: “Đường đường là một tổng giám đốc, chẳng lẽ đến một công ty cũng không chịu cho tôi?”

Tạ Tư Hành lại ngồi xuống, đôi mắt đen như mực nhìn y chằm chằm: “Tất nhiên là không.”

Vừa hay hắn cũng đang muốn xem thử rốt cuộc người xuyên sách này định làm gì.

Chỉ là một công ty mà thôi, hắn vẫn cho được, nhưng không phải cho một cách dễ dàng như vậy.

“Tôi có thể cho em nếu em muốn.” Vẻ mặt Tạ Tư Hành trầm tĩnh, nói một cách rành mạch: “Nhưng người làm ăn phải để ý được mất, tuy tôi có thể giao công ty cho em, nhưng tôi cũng có yêu cầu.”

Ngự Hàn hất nhẹ cằm: “Anh nói đi.”

“Xét thấy tiền lệ em đã từng có công ty làm ăn bị phá sản, công ty tôi giao cho em sẽ không quá quan trọng, nhưng nếu em làm ăn không tốt, tôi sẽ thu hồi lại, hơn nữa còn đòi gấp mười số tổn thất em gây ra cho tôi.”

Tạ Tư Hành hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng nếu em kiếm được số tiền gấp mười tiền vốn, vậy tôi sẽ tặng công ty này với danh nghĩa cá nhân cho em.”

Dứt lời, hắn nhìn về thanh niên luôn thong thả từ nãy tới giờ, chậm rãi cất tiếng: “Em thấy sao?”

“Gấp mười?”

Ngự Hàn lặp lại lần nữa, vẫn chưa trả lời hắn.

Tạ Tư Hành nhìn y, sắc mặt không thay đổi.

Mới vậy đã chùn bước, cùng lắm cũng chỉ tới thế.

Còn tưởng Ngự Hàn đưa ra yêu cầu này, hẳn sẽ không sợ chút khó khăn ấy.

Thì ra là đang phô trương thanh thế à.

Hắn cụp mắt xuống, để lộ vẻ chán nản, không biết vì sao bỗng cảm thấy hơi thất vọng.

Một lát sau, phòng họp tĩnh lặng có tiếng cười của Ngự Hàn vọng ra.

“Chỉ gấp mười, anh đang khinh ai đấy?”

Tạ Tư Hành nhìn lên: “?”

Ngự Hàn vươn ra hai ngón tay, nở nụ cười tự tin mà càn rỡ: “Gấp hai mươi, nếu không đạt được thành tích này, tôi sẽ tùy anh quyết định.”

Mãi một lúc lâu sau Tạ Tư Hành vẫn không nói gì, không biết có phải bị sự tự tin cực đại của y làm chấn động hay không.

“Nếu em tự tin như vậy, thế được.” Tạ Tư Hành dừng một lát, nói: “Vậy thì gấp hai mươi.”

Ngự Hàn: “Tôi còn một yêu cầu nữa.”

Tạ Tư Hành gật đầu.

Ngự Hàn dò hỏi hệ thống: “Trước đó cậu nói năng lực làm việc của Trịnh Tư Niên thuộc top đầu, muốn kéo anh ta về phe mình?”

Hệ thống phấn khởi nói: [Đúng vậy, Trịnh Tư Niên là một trong số ít người được Tạ Tư Hành tin tưởng, nếu tạo mối quan hệ tốt với anh ta, nói không chừng có thể dò ra hành tung của Tạ Tư Hành, ký chủ phải nắm chắc cơ hội đấy!]

Ngự Hàn hiểu ra, cưng chiều nói: “Chuyện vặt, anh đây sẽ thỏa mãn cậu.”

Y quay lại nói với Tạ Tư Hành: “Tôi muốn Trịnh Tư Niên, anh điều anh ta tới công ty của tôi đi.”

Giọng nói y quá to, Trịnh Tư Niên canh ngoài cửa phòng họp suýt nữa mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.

Hệ thống: [???]

Hệ thống: [Không phải vụ ấy!!]

**********************

Chú thích:

(1) Toàn gia ác nhân: Ohm thì đây là một kiểu khẩu hiệu được in trên mấy cái áo hàng chợ, xuất phát từ bộ phim Outrage, và trông nó như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play