Trịnh Tư Niên nghe nói ngày nào Lâm Hàn cũng lôi kéo đám vệ sĩ bọn họ sắp xếp cho đánh nhau ở bệnh viện, thậm chí đám vệ sĩ còn đánh không lại.

Nếu không phải tổng giám đốc bất động như núi, anh ta còn cho rằng Lâm Hàn điên rồi.

“……”

Tạ Tư Hành im lặng một lát, vậy mà không cảm thấy ngạc nhiên.

Như là người kia có thể làm ra chuyện như thế.

Nghĩ một lát, hắn nói: “Vậy cho em ấy xuất viện đi.”

Cứ để Ngự Hàn tiếp tục nằm viện cũng không có gì hay, ngược lại còn dễ bị người mang thù mò đến.

Được hắn cho phép, Trịnh Tư Niên lập tức đi sắp xếp.

May mà Ngự Hàn hồi phục rất nhanh, sau khi tháo thạch cao có thể xuất viện ngay.

Lúc Ngự Hàn xuất viện Tạ Tư Hành không tới đón, y còn chưa kịp nói gì, hệ thống đã thở dài thườn thượt.

Nó vốn cho rằng quá trình cảm hóa vai ác rất tiến triển, nào ngờ vẫn là nó nghĩ nhiều.

Ngược lại Ngự Hàn lại không thấy gì, y đã sớm muốn rời khỏi bệnh viện mình bị kiềm hãm.

Siêu xe băng thẳng qua vườn hoa xinh đẹp, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.

Có người mở cửa xe thay y, Ngự Hàn bước xuống mới phát hiện đó là một người đàn ông trung niên dáng vẻ đoan chính, cũng là chú Vương – quản gia nhà họ Tạ.

Sau khi gả cho Tạ Tư Hành, một tháng Lâm Hàn khó có khi nhìn thấy Tạ Tư Hành mấy lần, cho nên phần lớn thời gian đều là người quản gia này ở cạnh y.

Lâm Hàn trời sinh lương thiện, từ ký ức có sẵn, dường như mối quan hệ với ông quản gia cũng không tồi.

“Phu nhân.”

Giọng nói cung kính của chú Vương quản gia gọi Ngự Hàn hoàn hồn.

Mỗi lần nghe thấy xưng hô “Phu nhân”, Ngự Hàn đều không nhịn được nổi da gà.

Y được gọi là điện hạ, bệ hạ, Tiên Tôn, nhưng chưa có ai từng gọi y là phu nhân.

Vì thế Ngự Hàn chân thành nói với quản gia: “Có thể đừng gọi tôi là phu nhân không?”

Chú Vương sửng sốt một lát, sau đó quả quyết nói với y: “Không được.”

Thôi được rồi.

Ngự Hàn cũng không ép, chỉ là xưng hô mà thôi, chờ y và Tạ Tư Hàn thuận lợi ly hôn sẽ không nghe thấy nữa.

Ngự Hàn đi thẳng vào biệt thự.

Từ việc nhà họ Tạ có cả một tòa trang viên ngay giữa trung tâm thành phố, có thể thấy Tạ Tư Hành không những có lượng tài sản khổng lồ mà địa vị cũng rất cao.

Ba đời nhà họ Tạ vẫn luôn là giới nhà giàu có tầm ảnh hưởng lớn đến thành phố A, tới đời bố của Tạ Tư Hành vì không biết nhìn người, sau khi bị hãm hại thì sụp đổ, tất cả tài sản bốc hơi trong một đêm, đến cả vợ chồng nhà họ Tạ cũng vì gánh nặng chồng chất mà tự kết liễu cuộc đời.

Trong một đêm tan cửa nát nhà, khi ấy Tạ Tư Hành nhỏ tuổi không thể không tới ở nhờ nhà chú, nghe nói là khoảng thời gian cực kỳ u ám.

Nhưng Tạ Tư Hành với hai bàn tay trắng lại có thể lần nữa vươn lên trở thành nhân vật nổi tiếng hàng top ở thành phố A vào mười mấy năm sau, lấy lại những gì đã mất, có thể thấy người này rất có đầu óc kinh doanh và thủ đoạn cứng rắn, lại bởi vì tính cách không thể phỏng đoán, cho nên phần lớn đều sợ hắn một phép.

Ngự Hàn đi vào biệt thự như đang đi khảo sát lãnh thổ của mình, xem xét thật kỹ càng.

Trong lòng y chợt lóe lên một suy nghĩ.

Trước khi xuyên vào một quyển sách, Ngự Hàn đều sẽ vạch ra mục tiêu cho mình, thông thường đều sẽ là đạt tới giá trị vũ lực cực đỉnh ở thế giới kia, chỉ cần đạt tới là y có thể có được thành tựu hoàn hảo.

Mà ở trong quyển sách này, Tạ Tư Hành thân là vai ác hiển nhiên chính là cái đỉnh kia, đến cả vai chính cũng phải nhường đường cho hắn.

Y nghĩ kỹ rồi, mục tiêu của y là Tạ Tư Hành.

Chỉ cần vượt qua Tạ Tư Hành là có thể bù đắp cho tiếc nuối chưa thể trở thành Thiên Đế ở thế giới trước, nói không chừng còn có thể lấy thêm một thành tựu hoàn mỹ.

Có thể k1ch thích tính háo thắng của Long Ngạo Thiên là sự khen ngợi cao nhất Ngự Hàn dành cho Tạ Tư Hành.

Chú Vương vừa quay lại đã nhìn thấy Ngự Hàn với vẻ mặt phấn chấn, trong mắt rực cháy ngọn lửa hừng hực.

Chú Vương: “?”

Ông không khỏi nhớ tới lời dặn dò trước đó của Tạ Tư Hành.

“Em ấy muốn làm gì cứ mặc em ấy làm, đừng ngăn cản.”

Khi Tạ Tư Hành nói ra những lời này, giọng nói của hắn vẫn rất bình thản, nhưng chú Vương lại nghe ra hàm ý khác trong đó.

Khi bố mẹ Tạ Tư Hành còn sống, chú Vương đã đảm nhiệm chức quản gia trong nhà họ Tạ, từ sau lúc Tạ Tư Hành lấy lại tất cả đã lần nữa mời chú Vương quay về.

Có thể nói chú Vương gần như trông nom Tạ Tư Hành lớn lên, cũng rất quan tâm săn sóc cho hắn.

Chú Vương biết rất rõ cậu chủ nhà mình chán ghét Lâm Hàn biết bao nhiêu, dù sao trước đây chuyện Lâm Hàn tr4n tru0ng xuất hiện trong phòng Tạ Tư Hành khiến dư luận dậy sóng, hắn cũng chỉ có thể bị ép cưới cậu ấm mềm yếu vô năng này.

Nhưng Tạ Tư Hành từ trước tới nay luôn làm theo ý mình lại ghét nhất bị người ta lừa gạt cho vào tròng, cho nên dù Lâm Hàn là người bị hại thì trong mắt hắn cũng không khác gì những kẻ đã lừa hắn.

Lâm Hàn lúc còn ở trong nhà họ Tạ chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Tạ Tư Hành tốt lên, mà tính cách của Lâm Hàn lại quá hiền lành nhát gan, thường thì Tạ Tư Hành chưa nói được mấy câu, cậu ta đã bị dọa khóc.

Tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đều biết Tạ Tư Hành không thích Lâm Hàn, bản thân Lâm Hàn cũng biết, cho nên chưa từng phá vỡ khuôn phép, cũng không dám nói nhiều, thậm chí đến cửa cũng không dám bước chân ra ngoài, chỉ sợ chọc cho Tạ Tư Hành mất hứng.

Nhưng sao chú Vương nghe ra Tạ Tư Hành như đang dung túng hơn cho Lâm Hàn vậy nhỉ?

Chẳng lẽ là diễn?

Thật ra trong lòng chú Vương thấy xót thay cho cậu chủ nhà họ Lâm, trong mắt ông, tuy Lâm Hàn yếu đuối kiệm lời, thế nhưng tính cách lại tốt hơn gấp trăm lần các cậu chủ giới nhà giàu khác, ông đã từng thấy rất nhiều người a dua nịnh hót nhà họ Tạ, dường như chỉ có mình Lâm Hàn là thật lòng đối xử với cậu chủ nhà ông.

Cậu chủ của ông từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, có thể gặp được một người thật lòng với mình không hề dễ, nếu Tạ Tư Hành có thể chấp nhận Lâm Hàn, đó sẽ là một điều rất vui đối với chú Vương.

Nghĩ vậy, chú Vương không nhịn được nở nụ cười: “Phu nhân…”

Ngự Hàn bên kia đã bắt đầu lên kế hoạch bước đầu xây dựng đế quốc thương nghiệp của mình.

Bây giờ y không có gì cả, nơi này không giống sân nhà y, y gần như không có bàn tay vàng, còn hệ thống… càng là có mà như không.

Vì vậy y nên bắt đầu xây dựng nghiệp lớn như thế nào đây nhỉ.

Y đã đắc tội với nhà họ Lâm, bây giờ người duy nhất có thể lợi dụng…

Ngự Hàn suy nghĩ thật lâu, bóng đèn đột nhiên lóe sáng: “Cứ đến đòi Tạ Tư Hành một khoản đã!”

Chú Vương: “……?”

Chú Vương đứng đờ ra một lát, làm bộ không nghe Ngự Hàn nói gì, chỉ nghĩ mình đang nghe nhầm: “Phu nhân, cậu đói bụng à?”

Bây giờ trong đầu Ngự Hàn chỉ toàn là nghiệp lớn của riêng mình, làm gì rảnh hơi đi thỏa mãn h4m muốn ăn uống.

Y nắm chặt tay chú Vương, chân thành nói: “Tôi muốn gặp Tạ Tư Hành. Ngay bây giờ.”

Chú Vương thầm nghĩ quả nhiên mình vừa nghe nhầm, phu nhân vẫn thật lòng thích cậu chủ.

Xem ánh mắt chân thành nồng thắm này đi, không phải chân ái mới là lạ.

Chú Vương càng hài lòng hơn, dịu giọng nói: “Bây giờ cậu chủ đang ở công ty, chắc sẽ không quay về sớm vậy đâu, hay là phu nhân chờ chút xem?”

Ngự Hàn tiếc nuối: “Tôi không thể tới công ty tìm anh ta à?”

“Phu nhân bằng lòng ra ngoài ư?” Trong ấn tượng của chú Vương, Lâm Hàn chưa bao giờ muốn tới công ty của Tạ Tư Hành.

Thật ra trước kia có tới một lần, nhưng sau khi Lâm Hàn quay về thì hai mắt đỏ bừng, tự khóa mình trong phòng khóc một lúc, từ đó về sau không dám tới nữa, đến cả chú Vương cũng không biết vì sao.

Bây giờ thấy phu nhân bằng lòng đi, chú Vương vui mừng xiết bao: “Được được.”

Chẳng trách cậu chủ lại nói dù phu nhân muốn làm gì đi nữa thì cứ để y làm, có lẽ là đã sớm đoán ra được phu nhân sẽ chủ động đi thăm mình.

Chỉ là trước khi Ngự Hàn đi, chú Vương còn phải chuẩn bị một lát.

Nửa tiếng sau, Ngự Hàn nhìn hộp cơm trong tay, hàng mày cau chặt: “Gì đây?”

Chú Vương cười tủm tỉm: “Một khi cậu chủ làm việc sẽ dễ quên bữa, phu nhân mang một phần cơm cho cậu ấy đi.”

Ngự Hàn cau mày, dường như cực kỳ chán ghét: “Không cần đâu, trông bóng muốn chết.”

Một Long Ngạo Thiên như y sao có thể làm ra chuyện này, sẽ OOC đấy được chưa.

Chú Vương vẫn giữ nguyên nụ cười, đẩy hộp cơm vào ngực Ngự Hàn, nói câu thâm sâu: “Muốn lay động một người đàn ông thì phải quan tâm đến mọi thứ của người đó.”

Hệ thống gào lên: [Nói hay lắm!!]

“?”

Ngự Hàn muốn nói mình không muốn lay động Tạ Tư Hành, nhưng lại nghĩ đến mình đang định đi đào mỏ… xin xỏ người ta, có lẽ hành động này có thể khiến Tạ Tư Hành càng dễ nhả hơn.

Y bất đắc dĩ cầm lấy: “Chỉ lần này thôi.”

Chú Vương đẩy Ngự Hàn lên xe, mỉm cười nói: “Chắc chắn cậu chủ sẽ rất cảm động.”

Hệ thống cũng nói: [Chắc chắn Tạ Tư Hành sẽ rất cảm động!]

Ngự Hàn: “…”

Y nói: “Không phải tôi muốn đi cảm hóa Tạ Tư Hành, phiền cậu tỉnh táo một chút.”

Hệ thống cười khanh khách: [Nghĩ một đàng nói một nẻo ~]

Đã chạy tới công ty Tạ Tư Hành rồi còn bảo không phải.

Ngự Hàn: “…”

Được lắm, chờ y tới rồi biết.

Công ty của Tạ Tư Hành cách trang viên nhà họ Tạ một tiếng đi đường, Ngự Hàn ngồi trên xe chán muốn chết, bèn tranh thủ nhớ lại cốt truyện gốc.

Thật ra trước kia Lâm Hàn từng có một công ty, là ông Lâm tiện tay cho cậu ta khi vừa quay về nhà họ Lâm, quy mô không lớn, nhưng không biết có phải vì Lâm Hàn thật sự không biết làm ăn hay không mà tiền lãi của công ty liên tục bị hao hụt, nhanh chóng phá sản đóng cửa.

Lúc ấy trong giới quý tộc giàu có bọn họ còn gọi Lâm Hàn là “cậu ấm phá sản”, mỉa mai cậu ta vô tích sự.

Cũng vì vậy mà ông Lâm càng cho rằng Lâm Hàn là đống bùn nhão không trát nổi tường, thái độ với cậu ta cũng càng thêm ghét bỏ, ngược lại còn làm nền cho Lâm Vũ Thành.

Dù sao so với một thanh niên bình thường yếu đuối như Lâm Hàn, Lâm Vũ Thành vừa có năng lực vừa biết lá mặt lá trái lấy lòng hai ông bà nhà họ Lâm, cho nên địa vị của cậu chủ thật nhà họ Lâm còn không cao bằng cái tên cậu chủ giả, từ trước tới nay đều bị người ta nhạo báng coi khinh.

Nghĩ vậy, Ngự Hàn cười lạnh.

Dù rằng Lâm Hàn bình thường nhưng cung cách làm việc cũng coi như ổn thỏa, tuy không thể nâng đỡ công ty tiến lên cũng sẽ không dễ dàng khiến công ty phá sản, bảo phía sau chuyện này không có Lâm Vũ Thành nhúng tay, chắc chắn Ngự Hàn không tin.

Chẳng qua bây giờ phải tạm thời đặt mối thù với nhà họ Lâm qua một bên, chiến trường hiện tại của Ngự Hàn là Tạ Tư Hành.

Tuy chuyến này Ngự Hàn đi là muốn kiếm chút trợ lực từ Tạ Tư Hành, còn phải mang theo hộp cơm, nhưng khí thế của y không thể thua kém được.

Cho nên Ngự Hàn bảo tài xế ngừng xe ven đường, chui vào cửa hàng chọn tới chọn lui, mua một bộ chiến bào khoác lên người.

Tốt lắm, rất có khí thế.

Ngự Hàn cực kỳ hài lòng.

Một tiếng sau, chiếc xe đỗ xịch trước cửa công ty.

Ngự Hàn mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà dát thủy tinh khổng lồ.

Khối lượng tài sản nhà họ Tạ rất lớn, sản nghiệp cũng rất nhiều, mà bản thân Tạ Tư Hành còn là truyền thuyết ai ai cũng đồn thổi trong giới thượng lưu thành phố A.

Sau khi Tạ Tư Hành tan cửa nát nhà, những mối quan hệ của bố mẹ cũng tan thành mây khói, hắn được gửi nuôi cho chú trên danh nghĩa, gần như không được bất cứ thứ gì.

Cho nên Tạ Tư Hành xem như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ lúc mười bảy tuổi hắn đã bắt đầu thoát ra khỏi nhà chú, tự dựa vào năng lực xuất sắc và phong cách làm việc khác hẳn người bình thường, có thể nói mỗi bước đều đạp lên nguy hiểm trùng trùng.

Bây giờ hắn còn chưa đến ba mươi tuổi đã nắm trong tay một nửa sản nghiệp trong nước, đứng trên độ cao rất nhiều người cả đời cũng chưa thể với tới nổi.

Nhưng chỗ tài giỏi của Tạ Tư Hành không chỉ có thế.

Tạ Tư Hành thâu tóm vô số sản nghiệp lớn nhỏ, công ty của chú y hiển nhiên cũng nằm trong số đó.

Nội tình bên trong không nhiều người biết, nhưng không ai dám phê phán Tạ Tư Hành thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách càng khó lòng khiến người ta nắm bắt.

Giao tiếp với loại người này không khác gì bảo hổ lột da.

Ngự Hàn lại rất kích động.

Người như Tạ Tư Hành mới xứng làm đối thủ của y.

Y dứt khoát đi vào.

Lâm Hàn rất ít khi tới công ty Tạ Tư Hành, cũng không hay ra ngoài, cho nên hầu hết người trong công ty đều không nhận ra y.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa sẽ không ai chú ý tới Ngự Hàn.

Trái lại Ngự Hàn còn rất nổi bật.

Trong tòa văn phòng người đến người đi, ai ai cũng vội vàng nện bước, mặc đồ hay trang điểm đều theo tiêu chuẩn tinh anh trong giới, trong tòa nhà này mọi người đều cố gắng trèo l3n đỉnh kim tự tháp, dường như chỉ có vậy mới là bình thường.

Chỉ có Ngự Hàn là khác.

Thanh niên có vẻ ngoài sáng sủa, khuôn mặt thanh tuấn mang theo vẻ ngạo nghễ, y bất cần đi vào, ngón trỏ trái lười biếng móc một hộp cơm màu hồng nhạt.

Y đứng trong đại sảnh công ty rộng lớn, vậy mà biểu cảm vẫn cực kỳ bình thản, hệt như một cậu ấm đi lạc, lại như quốc vương cao quý đang tuần tra lãnh địa, giơ tay nhấc chân đều tỏ rõ khí phách.

Nếu bỏ qua chữ “Fu.ck” bằng tiếng Anh màu đen cực to trên chiếc áo hoodie trắng y mặc thì càng đẹp hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play