Tạ Tư Hành vừa xuất hiện, những người vây quanh Ngự Hàn không hẹn cùng im lặng.
Khí chất tại thượng vốn có trên người hắn hoàn toàn khác hẳn với khí chất của những cậu ấm quen sống nhung lụa như bọn họ, hắn từ từ đi tới, cứ như đây không phải một trường đua sôi động mà là buổi tiệc rượu cao cấp nào đó.
Đối với họ, kiểu người như Tạ Tư Hành là ngôi sao không thể vươn tới, lúc hắn đang hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, bọn họ còn đang âu sầu tìm cách đòi thêm tiền tiêu vặt từ bố mẹ.
Mà hiển nhiên lý do Tạ Tư Hành xuất hiện ở đây chỉ có một.
Kiều Lam bị ánh mắt rét lạnh của Tạ Tư Hành quét qua, vô thức rùng mình, vội vã thả tay Ngự Hàn.
Nhưng cậu ta vẫn không nhịn được tò mò, lại sợ Tạ Tư Hành tiếp tục nhìn mình, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Anh Hàn, anh Tạ tới đón anh à?”
Hu hu ngọt quá, sao lại ê răng thế này?
Ngự Hàn chau mày, sao y biết được, có phải y gọi Tạ Tư Hành tới đâu.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống bùng lên trong mắt y, kiêu căng bướng bỉnh dưới lớp lông mi hệt như một ngọn lửa rực cháy.
Có lẽ gương mặt dưới chiếc mũ bảo hiểm lúc còn trên đường đua cũng như bây giờ, mang theo cao ngạo chinh phục mọi thứ, áp đảo tất thảy.
Tạ Tư Hành hỏi: “Chơi mệt chưa?”
Ngự Hàn: “Cũng tạm.”
Không tính là mệt, chỉ là chuyện đạp chân ga mà thôi.
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Thế không biết giám đốc Ngự chịu nể mặt, chia chút thời gian còn lại cho tôi không?”
Ngự Hàn nhìn kỳ thị hắn, không hiểu vì sao hôm nay tên này nói chuyện khách sáo như vậy.
Y lười biếng nói: “Được, vậy thì đi thôi.”
Ngự Hàn không cãi lại, xem Tạ Tư Hành tới đón mình là chuyện hiển nhiên.
Mà dù Tạ Tư Hành không đến thì y cũng đang định đi.
“Ừ.” Hàng mày Tạ Tư Hành giãn ra, tâm trạng có vẻ khá vui.
Chỉ có quản lý Nghiêm mới biết vừa rồi khi Tạ Tư Hành đến câu lạc bộ bọn họ, biểu cảm trên mặt hắn như một năm câu lạc bộ làm hắn lỗ mất mấy triệu vậy.
Ngự Hàn quay qua chào đám Phương Kỷ Minh: “Đi đây, lần sau lại tụ họp.”
Phương Kỷ Minh gật đầu, chỉ hận không thể lập tức tiễn Đại Phật Tạ Tư Hành đi.
Chào hỏi bọn họ xong, Ngự Hàn liền đi tới chỗ Tạ Tư Hành, Tạ Tư Hành vươn tay khẽ kéo y lại gần một chút.
Ngự Hàn không nhận ra hành động của Tạ Tư Hành, y vẫn còn chìm đắm trong dư vị k1ch thích ban nãy, quả là ngầu không chịu được.
Tuy nói mức độ k1ch thích không thể so với ngự kiếm phi hành, nhưng chỉ cần đẩy tốc độ lên tới cực hạn cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Ngự Hàn không để ý, nhưng những người bên cạnh lại thấy rõ động tác che chở ấy của Tạ Tư Hành, nhất là Kiều Lam, cậu ta trợn trắng mắt hỏi: “… Trước đó tôi từng nghe người ta đồn Tạ Tư Hành không thích anh Hàn mà?”
Phương Kỷ Minh phê bình: “Không tin được đâu.”
Trước kia hắn đã đích thân trải nghiệm tầm quan trọng của Ngự Hàn đối với Tạ Tư Hành, dù về sau cứ hễ nhớ tới là lại thấy lạ, nhưng đúng là xem trọng thật.
Chẳng qua tình cảm của bọn họ khi đó hài hòa như bây giờ không?
Phương Kỷ Minh nhìn bóng lưng dần biến mất của Ngự Hàn và Tạ Tư Hành, luôn cảm thấy có gì đó đã thay đổi.
Trong lúc hắn đang ngẩn người, Tạ Tư Hành đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ.
Khác với trạng thái đối mặt với Ngự Hàn, giờ phút này đôi mắt kia mang theo ý ngầm cảnh cáo, sắc bén đáng sợ.
Phương Kỷ Minh giật thót, còn tưởng mình nhìn lộ liễu quá, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện hình như Tạ Tư Hành không nhìn mình.
Hắn quay qua, phát hiện trong số những người ở đây chỉ có mặt Phó Xán Nham trắng bệch.
Phương Kỷ Minh lập tức hiểu ra, hắn đã bảo mà, chọc ai thì chọc chứ đừng chọc Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn rất thẳng thắn, dù là vả mặt cũng phải dùng cách quang minh chính đại, không bao giờ chơi bẩn, đây cũng là cái quan trọng nhất khiến Phương Kỷ Minh thay đổi cách nhìn đối với Ngự Hàn.
Nhưng Tạ Tư Hành thì khác.
Người thường xuyên lăn lộn trong giới kinh doanh lừa lọc chém giết lẫn nhau sao có thể là người lương thiện.
Nếu bị Tạ Tư Hành để mắt… Phương Kỷ Minh nhịn không được nhìn Phó Xán Nham đầy thương hại.
Quản lý Nghiêm ân cần dẫn Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đến cổng câu lạc bộ, mãi tới khi bọn họ cùng lên xe, tận mắt thấy cả hai rời đi mới quay về câu lạc bộ.
Ông vừa tới phòng làm việc đã thấy Phó Xán Nham chờ mình ở đó.
Quản lý Nghiêm không khỏi ngạc nhiên: “Cậu Phó có chuyện gì vậy?”
Phó Xán Nham nghiêng đầu qua một bên nhìn về hướng khác, bình tĩnh nói: “Tôi không tham gia trận tranh giải mùa sau nữa.”
“Hả? Vì sao?” Quản lý Nghiêm ngạc nhiên nói: “Không phải cậu đã chuẩn bị cho cuộc thi này lâu lắm rồi ư?”
Những tay đua xe luôn rất xem trọng các giải đấu, quản lý Nghiêm biết Phó Xan Nham cũng rất quan tâm tới cuộc thi này, thậm chí vì tranh tài mà hơn nửa đêm còn luyện đua xe trong trường đua.
Nhưng Phó Xán Nham chỉ lắc đầu: “Bây giờ tôi không có tư cách tham gia cuộc thi.”
Phó Xán Nham nhớ đến Ngự Hàn chỉ luyện một lần đã chinh phục quãng đường đua gã đã từng tập vô số lần, còn phá vỡ kỷ lục của gã, cảm thấy đua xe mà mình vẫn luôn tự hào cũng không giỏi đến như vậy.
Ngự Hàn dùng hành động thực tế nói cho gã biết dù chỉ là nghiệp dư vẫn mạnh hơn người yêu đua xe chân chính như gã.
Điều này khiến Phó Xán Nham ý thức ban nãy mình dùng danh nghĩa yêu đua xe để đi xem thường một người mới như Ngự Hàn là thái độ ngu ngốc biết bao nhiêu.
Dù gã đã thật lòng xin lỗi, gã vẫn cảm thấy bây giờ mình không xứng tầm tham gia thi đấu.
Chí ít trước khi vượt qua Ngự Hàn, Phó Xán Nham phải tự thôi thúc mình.
Quản lý Nghiêm nghe vậy cũng không khuyên gã nữa, dù sao ông cũng cảm thấy Phó Xán Nham hơi quá đáng, không tham gia trận đấu xem như trừng phạt nho nhỏ cũng tốt.
Ông dừng lại một lát, nói: “Thật ra cậu Tạ còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu.”
Phó Xán Nham ngẩn ra, nhớ tới ánh mắt cảnh cáo trước khi đi của Tạ Tư Hành, lo sợ nói: “… Cái gì?”
“Cậu Tạ nói, đừng ghép tên của người khác trước tên Ngự Hàn.” Quản lý Nghiêm nhớ lại vẻ mặt Tạ Tư Hành lúc nói câu ấy.
Khi đó Ngự Hàn vừa chạy ba vòng xe xong, Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn trên màn ảnh, lạnh lùng nói như vậy.
Không có gì khác biệt, dường như chỉ đang trần thuật một sự thật.
Khi đó quản lý Nghiêm rất chấn động, chờ tỉnh táo lại thì thấy câu này rất đúng.
Nhưng người nói là Tạ Tư Hành nên mới khiến quản lý Nghiêm khiếp sợ.
Phó Xán Nham nghe thấy, mãi mà không nói gì.
Một hồi lâu sau, gã mới gật đầu: “Tạ Tư Hành… nói đúng lắm.”
Ánh sáng chói lòa của Ngự Hàn không nên bị bất cứ ai che khuất.
Bây giờ gã mới hiểu ra.
***
Ngự Hàn ngồi lên xe Tạ Tư Hành mới chợt nhớ ra một chuyện: “Không đúng, sao anh biết tôi ở đây?”
Đến cả Phó Nhàn y cũng không nói, sao Tạ Tư Hành lại biết?
Ngự Hàn chau mày: “Anh sai người theo dõi tôi?”
Tạ Tư Hành: “…”
Tạ Tư Hành: “Không cần phải theo dõi.”
Ngự Hàn ồ lên: “Vậy sao anh biết?”
Tạ Tư Hành cầm vô lăng, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi tự có cách của tôi.”
Thật ra là có người thấy Ngự Hàn đi vào câu lạc bộ, Tạ Tư Hành vốn đã đến nhà hàng thủy tạ được đặt chỗ trước, nghe thấy tin này lại ma xui quỷ khiến tự lái xe đến chỗ Ngự Hàn.
Cũng may hắn đến, bằng không sẽ không được chứng kiến màn trình diễn đặc sắc như vậy.
Khóe miệng Tạ Tư Hành nhếch lên.
Chẳng qua dù Tạ Tư Hành không nói, Ngự Hàn vẫn biết.
Chỉ cần nhìn vẻ ân cần của quản lý Nghiêm với bọn họ là biết ngay trường đua xe này có quan hệ chặt chẽ với tập đoàn họ Tạ.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?” Ngự Hàn nhìn cảnh đường phố lóe lên ngoài cửa sổ: “Đây đâu phải đường về biệt thự?”
“Đương nhiên không phải.”
Tạ Tư Hành lời ít ý nhiều: “Dẫn em đi ăn.”
Ngự Hàn nghe thấy là đi ăn, lập tức thả lỏng: “Ừ, vừa hay tôi đang đói.”
Tạ Tư Hành nghe vậy, nụ cười lập tức biến dạng.
Tạ Tư Hành làm lụng vất vả cả ngày về nhà, đang định ăn tối với Ngự Hàn thì phát hiện trong nhà không chuẩn bị phần cho mình, đâu phải chỉ mỗi Ngự Hàn đói, hắn còn đói hơn.
Ngự Hàn bỗng cảm thấy nụ cười của Tạ Tư Hành mang theo ý sâu xa nào đó, nhưng y lại nghĩ không ra nên từ bỏ, ngâm nga ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trong xe thoáng lặng một chốc, Tạ Tư Hành đột nhiên cất lời: “Đua xe không tệ.”
Ngự Hàn quay lại: “Anh thấy rồi à?”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng.
Ngự Hàn rất hưởng thụ sự khen ngợi của hắn, nhướng mày nói: “Anh thấy chưa, trên đời này không có chuyện gì Ngự Hàn này không làm được.”
Dù là mở công ty hay thu phục lòng người, y đều xứng làm No.1.
Tên tuổi của Long Ngạo King không phải chỉ nói suông.
“Vậy à.” Tạ Tư Hành mỉm cười, không phủ nhận.
Ngự Hàn chau mày: “Không tin?”
Tạ Tư Hành: “Không phải.”
Ngự Hàn cười lạnh: “Xuống xe, để tôi lái.”
Tạ Tư Hành: “?”
Dù Lâm Hàn có bằng lái, nhưng nhìn Ngự Hàn là biết không phải người bị bằng lái trói buộc, muốn biến chiếc Maybach thành xe đua, chân đạp cần ga hết nấc.
Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: “Em không sợ mình có tiền án à?”
Nếu để Ngự Hàn lái thật, có lẽ đêm nay chỉ có thể ăn cơm tù.
Ngự Hàn không bị Tạ Tư Hành dọa sợ, hừ nói: “Ma tiền nhất khấu ba ngàn năm, quay về phàm trần không làm tiên! Nếu tôi thành ma, ông trời sao làm khó nổi tôi?”
Nói tóm lại là: Không sợ.
Tạ Tư Hành hoàn toàn câm nín, nếu không phải hắn đang lái xe, hắn rất muốn dừng lại để thảo luận với Ngự Hàn xem thế nào là thành ma.
“Ngự Hàn, tôi nghĩ em nên thay đổi cách nghĩ đi.” Tạ Tư Hành cố gắng làm mình tĩnh tâm: “Ở đây không thể thành ma.”
Tạ Tư Hành muốn dùng logic để khuyên Ngự Hàn.
“Vì sao?” Ngự Hàn cau mày: “Ở đây mà cũng có thiên đạo áp chế tôi?”
Tạ Tư Hành: “… Không có.”
“Thế là được rồi.” Ngự Hàn tự tin đến phách lối, nói: “Nếu thiên đạo đã bất công, vậy tôi sẽ là anh hùng thời loạn! Huống gì tôi đã khiêm tốn đi nhiều rồi.”
Nếu thuộc thế giới của y, mấy thứ lặt vặt này không xứng lượn lờ trước mặt y.
Y chỉ có tấm thân này, nhưng chưa bao giờ ngại dời non vượt biển, trảm yêu trừ ma, tung hoành thiên hạ!
Tạ Tư Hành im lặng nhìn Ngự Hàn, trong lòng bắt đầu thấy may vì đây là xã hội pháp trị.
Bằng không chỉ e dù là Lâm Vũ Thành hay Phong Cảnh Dư đều sẽ không thoát nổi Ngự Hàn.
Cũng may Ngự Hàn vẫn biết chế tài pháp luật, đến giờ vẫn chưa hành xử khác người, không thì không biết Tạ Tư Hành phải đến sở cảnh sát đón người bao nhiêu lần.
Trong lúc nói chuyện, Tạ Tư Hành đã lái xe đến nhà hàng thủy tạ được đặt chỗ trước, nhân viên phục vụ thấy biển số xe liền biết đó là Tạ Tư Hành, đon đả nói: “Chào anh Tạ, những món anh đặt đều đã chuẩn bị đầy đủ.”
Tạ Tư Hành đột ngột rời đi, chưa kịp hủy hẹn, mà đồ ăn hắn gọi vẫn còn giữ lại.
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, quay đầu nói với Ngự Hàn đi phía sau: “Đi thôi.”
Ngự Hàn đang quan sát cách trang trí trong nhà hàng, phát hiện nơi này lịch sự tao nhã, còn mang bầu không khí cổ điển, nghe vậy mới sực tỉnh, đuổi theo bước chân hắn.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào căn phòng chính giữa quán.
Phòng này thuộc phòng cao cấp nhất nhà hàng, được làm riêng cho Tạ Tư Hành, những phòng khác cách đó xa hơn, đảm bảo tính yên tĩnh và bảo mật, là một nơi hoàn hảo để ăn uống nói chuyện.
Tạ Tư Hành và Ngự Hàn ngồi xuống, thức ăn lần lượt được đưa lên.
Ngự Hàn không kén ăn, Tạ Tư Hành gọi gì y cũng thích.
Tạ Tư Hành ăn được một chút đã buông đũa, ngẩng đầu nhìn Ngự Hàn ngồi đối diện.
Tư thế ăn của Ngự Hàn không nhã nhặn lắm nhưng cũng có thể xem là cảnh đẹp ý vui, Tạ Tư Hành chỉ nhìn qua đã thấy thú vị.
Nhìn ra ngoài một chốc, hắn phát hiện dù món nào Ngự Hàn cũng ăn, nhưng hình như y ăn thức ăn cay nhiều hơn hẳn, cay đến mức đỏ cả tai.
Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm đôi tai đỏ ửng của y, ánh mắt tối sầm, rót cho y một chén trà lạnh.
“Cảm ơn.”
Ngự Hàn cầm lên uống một hớp, cuối cùng cũng xoa dịu cảm giác cay nồng.
Chờ ăn uống no say, Ngự Hàn thỏa mãn ngửa ra sau.
Thấy Ngự Hàn đã no, Tạ Tư Hành cũng phải hỏi việc chính.
Hắn ngồi nghiêm túc, cất tiếng hỏi: “Đoạn video kia…”
“Nhận được rồi à? Không phải hôm nay là sinh nhật anh hả, vừa hay gặp được ông chú trời ơi đất hỡi nhà anh, cho nên nhờ ông ta giúp chút chuyện vặt. Tiếc là giọng hát ông ta hơi khuyết tật, anh xem tạm đi.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Không cần cảm ơn, anh em với nhau cả.”
Nghe xưng hô của Ngự Hàn dành cho Quý Ôn Phong, trong mắt Tạ Tư Hành ngập tràn ý cười, nhưng nghe đến nửa câu sau, nụ cười nhanh chóng dập tắt.
Kiểu xưng huynh gọi đệ thế này, dù nghe bao nhiêu lần đều thấy khó chấp nhận nổi.
Nghĩ đến tính cách cực đoan của Quý Ôn Phong, Tạ Tư Hành chợt khựng lại, hỏi: “Không bị thương chứ.”
Ngự Hàn tỏ vẻ “Sao thế được, khinh ai đấy”, nói: “Ông ta không chịu nổi một đòn của tôi.”
“Vẫn phải để ý hơn.”
Tạ Tư Hành biết Ngự Hàn hiểu ý câu nói ngày đó của mình.
Dù sao Quý Ôn Phong vẫn là một nhân vật nguy hiểm, với hiểu biết của Tạ Tư Hành về lão, hắn không cho rằng lão sẽ dễ dàng buông tha.
Ngự Hàn không thèm quan tâm, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, dù Quý Ôn Phong còn trò giãy chết nào nữa y cũng có thể phá giải.
Tạ Tư Hành chau mày, vẫn quyết định phải phái mấy vệ sĩ cho Ngự Hàn.
Dù sao cũng phải đề phòng trước khi xảy ra nguy hiểm.
Tạ Tư Hành đang nghĩ xem nên phái bao nhiêu vệ sĩ cho Ngự Hàn, quay đầu đã thấy y cầm điện thoại, ngón tay ấn lên màn hình.
Tạ Tư Hành: “Em đang làm gì vậy?”
Ngự Hàn: “Chấp nhận lời mời kết bạn Wechat.”
Tạ Tư Hành nhíu mày, nhớ tới đám người vây quanh Ngự Hàn lúc còn trong câu lạc bộ, hình như là đang quấn lấy xin Wechat của Ngự Hàn.
Thật ra Tạ Tư Hành cũng có phần mềm giao tiếp này nhưng không thêm nhiều người, trừ quản gia Vương cũng chỉ có mình Phó Nhàn, mà hắn cũng không hay sử dụng.
Hắn nghĩ một lát, mở ứng dụng ra.
Thứ đầu tiên hiện ra là 99 tin nhắn đến từ nhóm chat ẩn danh.
Tên nhóm chat là —— “Ngự Đế xuất chinh, không sót ngọn cỏ”.
Tạ Tư Hành: “?”
Sao hắn không nhớ mình vào nhóm này từ bao giờ vậy?