Chờ Ngự Hàn nói xong, hiện trường im lặng suốt mười giây.
Có lẽ vì Ngự Hàn tỏ ra quá bình thản, có lẽ tự tin trên mặt Ngự Hàn quá chướng mắt, Phó Xán Nham đưa ra đề nghị để y dùng đường đua cong chứng minh mình không nói khoác.
“Không phải anh nghĩ mình có thể chạy đường đua cong à? Vậy chứng minh đi.”
Phó Xán Nham ngứa mắt Ngự Hàn ỷ vào thân phận Tạ Tư Hành, cáo mượn oai hùm, vừa đến đã khiến đám Phương Kỷ Minh a dua nịnh hót, mà trông y còn như không có việc gì.
Lần đầu đua xe chạy được một chuyến trên đường thẳng thì có gì mà tài ba, dám đòi sử dụng đường đua cong, Phó Xán Nham đua xe đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy có người huênh hoang với mình như thế.
Gã không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn trường đua xe yêu quý của gã, nhất là loại tân thủ không biết gì như Ngự Hàn.
Cho nên Phó Xán Nham nói: “Tôi không yêu cầu gì nhiều, trong vòng bảy phút chạy xong ba vòng đường A, tôi sẽ công nhận anh có tài năng.”
Phương Kỷ Minh chửi ầm lên: “Phó Xán Nham, mày bị điên à? Giám đốc Ngự vừa tới lần đầu đã yêu cầu cậu ấy bảy phút chạy ba vòng, tao thấy mày mới không biết điểm dừng ấy!”
“Đúng vậy, cho nên công nhận mình không chạy được khó vậy à? Tôi chỉ đang nói thật mà thôi.”
Phó Xán Nham cố tình đưa ra yêu cầu khó như vậy chính là muốn để Ngự Hàn biết khó mà lui.
Đường đua cấp A gã vừa nói có hai đường rẽ hình chữ S, ba đường cua 90o nhỏ hơn và các đường cua nhỏ khác nhưng vẫn khó hơn các đường rẽ vòng quanh, chỉ có những tay già dặn mới dám đảm bảo mình có thể chạy xong ba vòng trong bảy phút.
Dù là Phó Xán Nham, khi nắm rõ tình hình đường đua cũng mới chỉ phá vỡ kỷ lúc bảy phút chạy ba vòng của mình không lâu.
Nhưng Ngự Hàn lại mỉm cười: “Tự cậu nói đấy.”
“Đúng, tôi nói.” Phó Xán Nham nhìn dáng vẻ muốn làm thật của Ngự Hàn, ý khinh miệt trên mặt càng thêm rõ ràng.
Vịt chết mạnh miệng, chờ lát nữa lên đường đua chân chính sẽ lộ nguyên hình.
Phương Kỷ Minh đứng cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Giám đốc Ngự, đường đua cấp A kia rất khó… Không phải tôi đang nghi ngờ cậu, nhưng cậu muốn đi thật à?”
“Đi chứ.” Ngự Hàn mỉm cười: “Chắc anh không biết nghề của tôi rồi.”
Phương Kỷ Minh hoang mang hỏi: “… Là gì?”
“Vả mặt.” Ngự Hàn thở dài, u oán nói: “Vả thẳng vào mặt ấy, không vả sẽ bị trừ điểm công trạng.”
Phương Kỷ Minh: “…”
Còn trừ công trạng nữa à?
“Nếu tôi làm được, vậy cậu sẽ xin lỗi tôi như thế nào đây?” Ngự Hàn quay qua hỏi Phó Xán Nham, từ trước tới nay y chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Phó Xán Nham hừ một tiếng: “Tùy anh xử lý, nếu anh làm được thật, tôi gọi anh ba tiếng anh Hàn cũng không thành vấn đề.”
Gã không tin Ngự Hàn làm được, cho nên mới dám nói ra những lời này.
Ngự Hàn cười: “Được.”
Y sẽ không khách sáo.
Vì Ngự Hàn muốn chạy đường đua cấp A nên bọn họ đi thẳng vào trường đua, tiến tới đường đua mà Phương Kỷ Minh gọi là ma quỷ.
Ánh đèn hai bên trường đua rọi tới, chiếu sáng đường đua quanh co uốn lượn, thậm chí không thể nhìn hết hoàn bộ.
Ngự Hàn đứng bên đường đua, híp mắt nhìn lướt qua từng khúc cua một lần.
Phó Xán Nham thấy y nhìn chằm chằm đường đua không nói gì, cười khẩy: “Sao hả, thấy sợ rồi?”
“Không, ngược lại còn k1ch thích duc v0ng chinh phục của tôi.” Ngự Hàn xoay người, ánh đèn trên đầu phủ một lớp ánh sáng nhu hòa lên mặt y, lại không thể nào làm dịu kiêu ngạo ngùn ngụt trong mắt y.
Phó Xán Nham bị y nhìn tới ngẩn ra.
Khuỷu tay Ngự Hàn chống lên rào chắn, khẽ hất cằm nói: “Không ngại cho tôi chạy trước một vòng để luyện chứ?”
Yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, dù là tay đua xe chuyên nghiệp cũng không thể hoàn toàn kiểm soát một đường đua xa lạ, làm quen với phân chia đường đua cũng là một trong những điều bắt buộc.
Huống gì Ngự Hàn chưa từng ôm cua, muốn chạy trước một vòng cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy Phó Xán Nham không phản đối, chỉ muốn xem rốt cuộc Ngự Hàn làm sao đạt tới yêu cầu của mình.
Nhân viên trường đua đưa xe lên đường chạy, Ngự Hàn đội mũ bảo hiểm ngồi lên, làm theo kế hoạch ban đầu của mình, đi dò xét trường đua này.
Vừa rồi y đã quan sát chỉnh thể phân bố đường đua một lần, trong lòng đã nắm chắc.
Y lái không quá nhanh, lúc đi qua đường rẽ chữ S thứ nhất còn giảm tốc độ chỉ bằng một phần ba so với ban đầu, hơn nữa chỉ cần ai quen đua xe đều có thể nhìn ra Ngự Hàn không có kỹ xảo bẻ cua, đi qua đường cong với tốc độ không thể chậm hơn được nữa.
Ngự Hàn an toàn vượt qua đường rẽ chữ S bằng tốc độ cực chậm, dù ổn định nhưng ai cũng biết với tốc độ ấy thì không thể hoàn thành ba vòng trong bảy phút được.
Thậm chí Phó Xán Nham đã đoán ra kết quả cuối cùng, đắc ý nói với đám Phương Kỷ Minh: “Các người nhìn đi, không phải tôi cố tình làm khó anh ta đâu, chỉ là làm người nên biết mình biết ta, nếu không nằm trong khả năng thì không nên tùy tiện đụng vào.”
Nếu Ngự Hàn không giả vờ giả vịt, gã đây cũng lười nhắm vào y, chỉ có điều đua xe là giới hạn cuối cùng của gã, nếu Ngự Hàn đã muốn cậy mạnh, vậy gã sẽ lấy thân phận mình dạy dỗ y cho biết.
Phương Kỷ Minh cau mày: “Mày đừng nói nữa, còn chưa bắt đầu đã đắc ý rồi.”
Hắn chỉ muốn dán miệng Phó Xán Nham quách cho xong.
Sao trước kia không phát hiện tên này đáng ghét như vậy?
Kiều Lam cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, chờ anh ấy thua thật rồi cậu nói cũng không muộn mà.”
Phó Xán Nham bị hai người cùng phản pháo, ngượng nghịu quẹt mũi.
Được thôi, chờ đến lúc Ngự Hàn thua thật, gã châm chọc y cũng chưa muộn.
Đám Phương Kỷ Minh lúc tranh luận về Ngự Hàn không chú ý tới tình hình trên đường đua, cũng không thấy cứ mỗi lần Ngự Hàn đi qua đường rẽ một lần, đến những đường rẽ sau sẽ không chần chờ nữa.
Hệt như đi chậm lúc bẻ cua lần đầu chỉ để tìm kiếm kỹ thuật, mà bây giờ y đã nắm chắc toàn bộ, tốc độ ôm cua càng lúc càng nhanh, càng lúc càng ổn định.
Ngự Hàn tốn mười phút để chạy xong một vòng.
Lúc quay về điểm xuất phát, giọng nói trầm ổn của y vọng ra khỏi mũ: “Bắt đầu tính giờ đi.”
Phó Xán Nham hừ lạnh.
Tốn mười phút mới chạy xong một vòng, trong lòng gã chắc mẩm Ngự Hàn nhất định sẽ thua.
Dù vậy Ngự Hàn cũng không có ý buông tha, tính cách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này khiến Phó Xán Nham không khỏi bất ngờ, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Phương Kỷ Minh ra dấu cố lên với Ngự Hàn, Kiều Lam cũng đến cạnh xe y nói: “Không sao đâu giám đốc Ngự, dù thua cũng đừng căng thẳng.”
Kiều Lam tin trên thế giới này có tuyển thủ tài năng, ban nãy Ngự Hàn vừa lên xe đã có thể nhẹ nhàng điều khiển khiến Kiều Lam tin y nhất định là dạng thiên tài bẩm sinh.
Chẳng qua dù tài năng cũng khó mà chạy được ba vòng trong bảy phút, Kiều Lam cũng thấy khả năng Ngự Hàn thất bại rất lớn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cậu ta thấy Ngự Hàn đỉnh.
“Biết rồi.”
Mũ bảo hiểm che đi khuôn mặt Ngự Hàn, người ngoài không nhìn thấy nụ cười chợt lóe trên mặt y.
“Yên tâm đi, cậu ấy không thua được đâu.” Phương Kỷ Minh vỗ vai Kiều Lam.
Có lẽ vì đã được chứng kiến Ngự Hàn chạm đáy phản kích từ trước nên Phương Kỷ Minh rất tin tưởng Ngự Hàn.
Hắn cảm thấy Ngự Hàn sẽ không làm những chuyện mình không nắm chắc, nên hắn bằng lòng tin tưởng Ngự Hàn.
Dù sao Ngự Hàn là kiểu có khả năng khiến người ta câm nín.
Lúc bọn họ quyết định muốn so tài, quản lý Nghiêm đã đưa Tạ Tư Hành lên đài điều khiển, ở đây có thể quan sát toàn bộ trường đua, bao gồm cả Ngự Hàn trên xe.
Ngự Hàn đội mũ bảo hiểm, camera trên xe không quay được nét mặt y, Tạ Tư Hành nhìn màn hình chằm chằm, lại thấy mình như nhìn thấy biểu cảm phấn chấn trên mặt y xuyên qua lớp kính mũ lạnh lẽo.
Tạ Tư Hành đứng phía sau thiết bị giám sát, thưởng thức màn chứng minh bản thân của Ngự Hàn.
Thời gian tính giờ chính thức bắt đầu, Ngự Hàn nhếch miệng, sau tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe đua đỏ thẫm lấy tốc độ cực nhanh xông ra khỏi vạch xuất phát như một viên sao băng bắn thẳng tới, chỉ để lại bóng xe mờ ảo.
Vệt lửa trên thân xe cũng như bốc cháy theo, người trên xe vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Ngự Hàn nhanh chóng đến góc cua chữ S đầu tiên, chỉ thấy y giảm bớt tốc độ, xẹt qua đường rẽ với góc cực kỳ đẹp mắt, lợi dụng quán tính vọt lên, lại lấy góc độ cực đoan vượt qua một đường cua khác.
Toàn bộ quá trình vụt thoáng qua rồi biến mất, hệt như nhảy múa trên lưỡi đao, tốc độ cực kỳ nguy hiểm nhưng khiến người ta k1ch thích tới run rẩy làm những người bên ngoài đường đua trợn tròn mắt.
Kiều Lam sửng sốt, nhịn không được dụi mắt mới xác định mình không nhìn nhầm.
Ngự Hàn chỉ mới chạy thử một lần đã ôm cua hoàn hảo như vậy?!
Đây không phải thiên phú, đây là sinh ra đã thuộc về giới đua xe.
Phó Xán Nham cũng không tin nổi, đây là Ngự Hàn ban nãy bẻ cua cũng phải cẩn thận?
Nhưng không chờ gã kịp phản ứng, Ngự Hàn lại hoàn hảo vượt qua một quãng rẽ với tốc độ chạy đua với Thần Chết ban nãy, hệt như tát vào mặt gã cái chát, Phó Xán Nham chỉ thấy mặt mình đau rát.
Đến cả quản lý Nghiêm trong phòng điều khiển cũng bị thao tác của Ngự Hàn gây chấn động: “Cậu Tạ này, nếu không phải tôi chưa từng thấy Tạ phu nhân trong câu lạc bộ, tôi sẽ nghĩ cậu ấy chắc chắn là một tay đua lâu năm.”
Chỉ mới thử chạy một vòng đã như luyện tập trên đường đua vô số lần, tính toán thành thạo đến từng ngã rẽ, vừa bảo đảm tính an toàn vừa lao đi với tốc độ tối đa.
Đua xe chính là trận đấu tinh vi, có đôi khi chỉ dựa vào kỹ thuật cao siêu cũng không thể đạt được thành tích tốt trong trận, cần phải biết tính toán cực hạn của mình tới đâu, hiểu rõ từng đường rẽ trên đường đua.
Sau khi chứng kiến năng lực của Ngự Hàn, mắt quản lý Nghiêm sáng lên.
Cao thủ trong câu lạc bộ đua xe của ông không ít, nhưng loại vừa có tài vừa có kỹ thuật như Ngự Hàn không nhiều, nếu Ngự Hàn đồng ý tham gia thi đấu cho câu lạc bộ bọn họ chắc chắn sẽ mang về rất nhiều vinh quang.
Ánh mắt Tạ Tư Hành vẫn luôn khóa chặt trên người Ngự Hàn, trong mắt không giấu nổi vui vẻ lẫn thưởng thức.
Dù là bất cứ lúc nào, y vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác như vậy, không ai có thể rời mắt khỏi y, càng muốn có được y từng giây từng phút.
Có những lúc Tạ Tư Hành như cảm thấy đang ở bên cạnh y, cảm nhận tiếng gió quanh thân vụt qua như tên bắn, nghe thấy tiếng tim đập như trống đánh reo hò trong tai.
Hắn chưa từng có được cảm giác này.
Ba vòng kết thúc, xe đua vững vàng đáp về vạch đích, thanh niên từ trên xe xuống tháo mũ để lộ khuôn mặt cao ngạo, tùy ý kẹp mũ bảo hiểm bên khuỷu tay.
Nhất thời không ai lên tiếng, bọn họ nhìn Ngự Hàn đặt một chân dài ra khỏi xe, hững hờ đưa mũ cho nhân viên làm việc đứng một bên.
Nhân viên cũng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, luống cuống đón lấy mũ, xem lại đồng hồ, 3’11’’.
“Anh Hàn.” Phương Kỷ Minh là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Có thật… đây là lần đầu anh đua xe không?”
Không phải hắn đang chất vấn Ngự Hàn, nhưng màn biểu diễn của Ngự Hàn quá đỉnh khiến hắn không khỏi mặc cảm.
Hắn biết thiên phú có thể giải thích tất cả, nhưng thế này cũng nghịch thiên quá rồi.
Vẻ mặt Kiều Lam cũng rất vi diệu, hiển nhiên là chưa thể bứt ra khỏi trận đua vừa rồi: “Em cũng muốn hỏi, có phải anh Hàn giấu bọn em, thật ra anh là tay đua lão làng không?”
Có thể nhận ra sự sùng bái của bọn họ dành cho Ngự Hàn thông qua thay đổi về xưng hô.
Ngự Hàn cong môi mỉm cười, không trả lời mà lười biếng nhìn qua Phó Xán Nham.
Phó Xán Nham đứng trong đám người nói không thành lời, khuôn mặt cũng mất đi vẻ vênh váo ban đầu.
Gã tận mắt thấy Ngự Hàn vượt qua hết con rẽ này tới con rẽ khác, thời gian sử dụng cũng ngắn hơn gã nhiều, mà gã tự nhận mình kém hơn Ngự Hàn về kỹ xảo ôm cua điên cuồng kia nhiều.
Đối phương không hề nói khoác, y thật sự có thực lực.
Cho đến lúc này, Phó Xán Nham mới nhận ra mình nông cạn, lúc Ngự Hàn nhìn qua, mặt gã lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất.
Ngự Hàn cất bước đi đến trước mặt gã.
Khí thế khổng lồ ập tới như lật núi cuộn biển, thậm chí Phó Xán Nham không dám nhìn thẳng vào mắt y, cảm giác chói tới mức có thể đâm gã bị thương.
“Bắt đầu đi.” Giọng Ngự Hàn vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ: “Ba tiếng anh Hàn, cậu nói đi.”
“…”
Sau một hồi im lặng, Phó Xán Nham không câu nệ nữa, dứt khoát gọi ba lần.
Có chơi có chịu, gã cũng không phải loại chết vì sĩ, huống gì Ngự Hàn giỏi thật, gã không có gì không phục.
Phương Kỷ Minh nhìn cảnh tượng này, không khỏi gật gù, cảm thấy quen thuộc một cách chết tiệt.
Hắn nghĩ, thì ra bản thân trước kia đã từng bị vả mặt như thế.
May mà hắn biết thay đổi sớm, nhìn Phó Xán Nham đỏ từ mặt tới cổ, Phương Kỷ Minh bỗng có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Hắn không còn thấy Phó Xán Nham ngứa mắt nữa, nói với giọng người từng trải: “Đừng nhụt chí, tôi có thể nói cho cậu biết đây là tài năng của anh Hàn đấy.”
Từ tửu lượng đến đổ xắc, còn cả kỹ thuật lái xe điêu luyện hiện tại, anh Hàn còn bao nhiêu bất ngờ mà mấy anh em bọn họ chưa biết?
Phương Kỷ Minh không khỏi tôn sùng nhìn Ngự Hàn, thầm nghĩ anh Hàn đúng là người đàn ông thần bí.
Nghe Phó Xán Nham gọi xong, Ngự Hàn thỏa mãn đi qua gã định rời đi.
“Chờ, chờ đã!”
Ngự Hàn chưa đi được mấy bước, Phó Xán Nham đã gọi với y, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ xấu hổ: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh, xin lỗi vì những lời vừa rồi.”
Phó Xán Nham công nhận mình thiển cận khi nói Ngự Hàn chỉ biết dựa vào Tạ Tư Hành, Ngự Hàn đã dùng hành động thực tế tát vào mặt gã, vì vậy gã nói câu này rất chân thành.
“Ừ, biết sai là được.” Ngự Hàn không khách sáo, khẽ gật đầu: “Còn gì muốn nói nữa không.”
Nếu không thì để y về nhà ăn cơm, đói rồi.
“Có.” Phó Xán Nham lấy di động ra, do dự mấy giây, hỏi: “Có thể… add Wechat không?”
Phương Kỷ Minh và Kiều Lam: “…”
Ngự Hàn cũng hơi ngẩn ra, nhưng y không chối, miễn cưỡng vươn tay.
Phó Xán Nham nhanh tay đưa điện thoại cho y, hai người thuận lợi thêm Wechat.
Kiều Lam cũng nhảy vào: “Em cũng muốn em cũng muốn, anh Hàn, add em nữa.”
Có màn mở đầu, những người vừa bị Ngự Hàn thu phục cũng nháo nhác chạy lên xin Wechat Ngự Hàn.
Những người tham gia câu lạc bộ đều rất thích đua xe, không ai không tôn sùng cao thủ, mà vừa nãy Ngự Hàn đã chứng minh bản thân không hề che giấu.
Tạ Tư Hành rời khỏi phòng điều khiển, vừa đi tới cổng trường đua đã thấy Ngự Hàn bị đám người vây quanh.
Dù vậy thì hắn vẫn thấy Ngự Hàn.
Y mỉm cười, được đám vệ tinh vây quanh, thong thả đứng nói chuyện.
Tạ Tư Hành thấy vậy, không hiểu sao bỗng cảm thấy ghen tuông.
Quản lý Nghiêm thấy Tạ Tư Hành chợt dừng bước: “Cậu Tạ không qua đó à?”
Tạ Tư Hành bừng tỉnh, nhếch mép nói: “Đi thôi.”
Ngự Hàn đang bị Kiều Lam quấn lấy đòi dạy kỹ năng ôm cua ban nãy.
Nam sinh mặt trẻ con gần như treo nửa người trên tay Ngự Hàn, khuôn mặt xin xỏ khiến Phương Kỷ Minh nhìn không nổi.
“Kiều Lam, vừa rồi cậu còn là thầy của anh Hàn đấy, có liêm sỉ tí đi được không?”
Kiều Lam cười ha ha: “Liêm sỉ là cái gì, tôi chỉ biết trâu chậm uống nước đục, đến lúc đó anh Hàn dạy tôi đầu tiên, các anh đều phải xếp hàng sau tôi cả thôi.”
Phương Kỷ Minh: “…”
Phương Kỷ Minh đang định nói tiếp, một giọng hát chợt vọng đến.
Rất rõ, chẳng qua nghe hơi chướng tai.
Hắn quay cần cổ cứng đờ, phát hiện Tạ Tư Hành đang tới gần, thoáng cái rùng mình.
Mà Tạ Tư Hành làm như mới nhận ra, lấy di động khỏi túi, giả bộ bất ngờ: “Ái chà, lỡ tay phát bài chúc mừng sinh nhật ai đó tặng rồi.”
Ngự Hàn: “…”
Anh bị dở hơi à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT