-------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------
Umbridge vẫy đũa phép, hai cái ghế cũ nát từ trong phòng học bay lên bục giảng, bà ta ngồi vào một cái " Trò Stokes, đừng căng thẳng, ngồi đi." Bà ta vươn tay chỉ vào ghế bên kia.
" Vâng ạ, thưa giáo sư Umbridge." Ann cứng đờ, lưng thẳng tắp ngồi trên ghế.
Câu trả lời của Ann làm Umbridge rất hài lòng, bà ta hơi nhếch miệng mỉm cười, nói " Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, tốt lắm, Bộ Phép thuật hi vọng chính là nhìn thấy những cô cậu học sinh trở nên giỏi giang như con vậy, đáng tiếc là luôn có lũ nhóc quỷ quái thích quấy phá nhỉ ? Phiền nhất chính là những trò nghịch ngợm, chống đối, cô biết, bọn chúng chủ yếu là do thiếu sự dạy dỗ thích đáng, chỉ có cho bọn học trò đó bài học thích đáng thì mới có thể ghi nhớ trong đầu được, con nói xem đúng không Stokes ?'
Câu cuối cùng, Umbridge cố gắng mời gọi thân mật làm Ann nổi hết cả da gà.
Nhưng mà dưới cái nhìn chăm chăm của đối phương, Ann đành phải gật đầu.
Umbridge không nói chuyện, cứ mỉm cười nhìn cô trìu mến.
" Vâng đúng vậy ạ, thưa giáo sư Umbridge." Ann đành phải nói.
Umbridge vừa lòng gật đầu " Bé ngoan, cô nghĩ rằng con chắc hẳn không tin những lí do biện minh của cậu Potter chứ ?"
"..." Suy nghĩ chưa tới một giây, Ann đã đáp lời " Vâng, thưa giáo sư Umbridge."
Biên độ của cái gật đầu càng mạnh hơn, Umbridge tiếp tục nói " Bé ngoan, con thật sự là đứa trẻ ngoan ngoãn. Bộ Phép thuật luôn tin rằng những đứa trẻ trung thực và thông minh sẽ trở thành tương lai của thế giới phù thủy, đây là truyền thống từ xa xưa..."
Umbridge nói với Ann không ngừng về thế giới phép thuật đã có những sự lừa lọc, sai sự thật thế nào, cuối cùng dùng một câu hỏi tương tự để kết thúc câu chuyện " Cách làm của Bộ, con thấy đúng chứ ?"
" Đúng ạ, thưa giáo sư Umbridge." Ann máy móc trả lời, cô nhìn Umbridge thầm nghĩ, nếu bà ấy còn định tiếp tục nói cô sẽ ngắt ngang lời rồi chạy đi dùng bữa.
Hiển nhiên Umbridge cũng nhìn ra Ann có vẻ không kiên nhẫn mấy, mở miệng nói " Đây là những vấn đề quan trọng, bé ngoan, con rất trung thực và thông minh. Cô muốn giành một lời khen thưởng cho con, bài tập lần này không cần phải nộp. Được rồi, mau đi ăn cơm đi."
" Con cám ơn ạ, giáo sư Umbridge." Ann nói, tức tốc đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Ở nhà ăn đã không còn nhiều người lắm, Ann lập tức đến bên cạnh Fanny, ngồi xuống cầm một ly trà sữa uống hớp lớn, thầm thì " Đói chết mất..."
Cô nhanh chóng gắp một miếng thịt nướng nhâm nhi.
Trước mặt Fanny chỉ còn một ly sữa bò, cô nàng đã ăn xong, đang đợi Ann mà thôi.
Chờ Ann không còn vội vội vàng vàng nữa, tốc độ ăn uống chậm rãi lại, Fanny mở miệng hỏi " Ann, giáo sư Umbridge tìm cậu chi vậy ?"
Dãy bàn dài Slytherin không còn mấy người, cả đám đều hóng tai lên nghe ngóng, Malfoy không còn, nhưng Pansy vẫn ở đây, nhất định sẽ kể lại cho Malfoy nghe, Ann hoàn toàn chắc chắn điều này.
Nhưng cô cũng không ngại chuyện này bị truyền ra ngoài, thực tế, cô cũng muốn mượn việc này thử suy nghĩ trong đầu Umbridge. Cô đã lờ mờ đoán được, nhưng cần sự thật chứng minh một chút.
" Giáo sư Umbridge trước tiên là hỏi tớ, kẻ gây sự có phải nên chịu phạt, sau đó hỏi tớ có tin mấy lời ngụy biện về sự xuất hiện của kẻ ai-cũng-biết-là-ai sống lại không. Cuối cùng giáo sư nói với tớ không ít về sự kì vọng của Bộ Phép thuật đối với phù thủy của thế hệ sau. Chuyện thứ nhất tớ trả lời có, chuyện thứ hai nói là không tin. Sau đó, giáo sư vì cảm thấy đã làm trễ nải thời gian của tớ, nên bảo tớ không cần nộp bài tập." Ann nhanh nhẹn kể hết mọi chuyện, sau đó còn nháy mắt với Fanny.
" À, thì ra là thế." Fanny nhíu mày nói.
" Tớ cảm thấy đây chỉ mới là bắt đầu." Ann trầm ngâm suy nghĩ.
" Ý của cậu là..." Fanny nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói " Bộ Phép thuật định khống chế Hogwarts, đây chỉ mới là bước đầu tiên ?"
Ann gật đầu.
Hai chân mày Fanny cau chặt " Nhưng mà, cụ Dumbledore cứ mặc kệ ư ?"
Ann lắc đầu " Tớ nghĩ, cụ Dumbledore bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm. Hơn nữa, Fudge dù sao cũng là Bộ trưởng Bộ Phép thuật."
Fanny im lặng, Ann cũng nói không gì thêm.
Hai người đi xuống tầng hầm, lúc đến lối vào phòng sinh hoạt chung Slytherin thì Fanny đột nhiên nói " Đúng rồi, lúc bữa tối, rất nhiều người đều biết chuyện của Harry trong tiết dạy của giáo sư Umbridge, bọn họ bàn tán xôm lắm, rồi Harry, Ron và Hermione cũng không ăn uống gì mà rời đi rồi."
" Vậy hả ? Ừm." Ann tỏ vẻ bình thản.
Trở lại phòng sinh hoạt chung Slytherin, hai người lấy bài tập giáo sư Snape giao làm hết, sau đó tám chuyện một hồi rồi đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau là lớp Biến hình của giáo sư McGonagall.
" Nếu không chịu nghiêm túc học tập, thực hành và ứng dụng." Giáo sư McGonagall nói " Mấy trò sẽ không bao giờ qua được kì thi OWLs. Ta nghĩ rằng chỉ cần dồn thời gian và công sức vào, thì không lí do gì mấy trò lại không nhận được chứng chỉ đạt của kì thi Pháp thuật Thường Đẳng."
Giáo sư McGonagall nhìn Ann đầy ẩn ý " Cho nên học kì này so với trước đây càng phải nỗ lực hơn, đương nhiên là, bạn học nào đấy sẽ được ta cực kì trông coi, chăm sóc trong học kì này."
Fanny liếc nhìn Ann đầy cảm thông, cô chỉ có thể thở thầm một hơi dài.
" Hôm nay chúng ta bắt đầu học các câu thần chú Biến Mất. Nó dễ hơn so với các câu thần chú Hiện Hồn, những thần chú các trò sẽ không thường phải dùng cho tới khi lên lớp Bậc Cao, nhưng chúng vẫn là một trong những loại thần chú khó nhất mà các trò sẽ được kiểm tra trong kì thi OWLs."
Quả thật sự là khó nhất, khi kết thúc buổi học sáng sớm, Fanny đã thành công làm biến mất con ốc sên của cô nàng, nhưng mà con của Ann vẫn vui vẻ bò long nhong bên ngoài.
Lúc chuông tan học vang lên, Ann đem nộp lại con ốc sên hoàn hảo không bị hư hao gì lên, giáo sư McGonagall nhìn thoáng qua, dùng giọng điệu bình thường nhất có thể nói " Trò Stokes, ta rất tiếc nhưng chỉ có mình trò là gửi nộp lại một con ốc không bị sứt mẻ gì, chỉ sợ tối nay trò cần phải đến văn phòng ta một chuyến để luyện tập thật tốt thần chú này."
Ann làm như không nghe thấy tiếng cười hả hê của đám Malfoy, buồn bực gật đầu.
Fanny vỗ vai cô, an ủi " Ann, không sao đâu, có lẽ được giáo sư McGonagall tự mình phụ đạo thì cậu sẽ làm tốt hơn vừa nãy đó. Hôm nay là thứ ba, trưa hẳn là sẽ có món mới nhỉ ? Mình nhất định sẽ giúp cậu lấy nhiều nhiều chút."
Nghe được mấy câu cuối, tâm trạng Ann tốt hơn nhiều, cô gật đầu chào tạm biệt Fanny rồi đi tới bệnh viện, bà Pomfrey đã chờ sẵn, thuần thục giúp cô thay băng gạc.
" Từ hôm nay trở đi, con không cần đeo băng nữa." Bà Pomfrey thay thuốc xong thì nói, không thể nghi ngờ chuyện này làm tâm tình Ann rất vui vẻ.
Cánh tay đã mau lành lại, thức ăn ngon đang chờ đợi, Ann mau chóng đi tới nhà ăn, bất quá cô vừa mới bước vào thì đã bị nhìn ngó từ phía bên Gryffindor, một ánh nhìn của Hermione, một cái của Harry, còn lại là cặp mắt từ Fred và George.
" Sao, tay cậu tốt chứ ?" Fanny hỏi.
" Còn chưa, nhưng nhanh lắm, hai ba ngày nữa là được tháo băng rồi." Ann vui vẻ nói " Hiện tại không cần đeo băng nữa."
Dùng bữa xong, rời khỏi nhà ăn được vài bước, Hermione quả nhiên tới tìm cô, theo sau nàng còn có Harry, Ron và hai anh em Fred George.
Nhìn Hermione có vẻ hơi tức giận, đi nhanh như cơn gió, nhưng mà trông thấy Ann gương mặt dịu hẳn lại.
" Ann, tay của cậu sao rồi ?" Hermione hiển nhiên không định hỏi chuyện này, nhưng nhìn qua cánh tay của Ann thì mở miệng câu đầu tiên lại hỏi về nó.
" Ừm, không có gì lạ rất mau lành, xem tình trạng có lẽ hai ba ngày tới là tháo băng được rồi." Ann nói " Mấy cậu tìm mình có chuyện gì ?"
Ann liếc mắt nhìn Fred và George.
" Mình chính là muốn nói chuyện về hai người họ." Hermione có chút tức giận " Hai người họ vậy mà lại ở ngay trong phòng sinh hoạt chung, dùng một em học sinh năm nhất ra làm thí nghiệm !" Hermione vừa nói vừa lấy trong túi đeo một cuốn sổ ghi và một túi kẹo đưa cho Ann.
" Tụi anh có trả tiền cho mấy đứa nhóc đó !" Fred vội vàng giải thích.
" Đúng vậy, không sai, bọn anh dán thông báo tìm tình nguyện viên, có thu nhập đàng hoàng, bọn họ là tự nguyện !" George lấy ra một tờ thông báo kêu gọi, tiêu đề viết hoa RẤT NHIỀU GALLEONS !, nội dung Tiền tiêu vặt không đáp ứng đủ chi tiêu hằng ngày của mọi người ư ? Nghĩ đến kiếm thêm nhiều kinh phí chứ ? Hãy đến phòng sinh hoạt chung Gryffindor tìm Fred và George. Tìm một công việc ngoài giờ đơn giản không hề cực nhọc ( Tái bút: Rất làm tiếc, nhưng mọi công việc đều có rủi ro nhất định.)
" Em mặc kệ ! Nó có thể gây nguy hiểm." Hermione nghiêm giọng nói.
" Bậy bạ." Fred cũng tức giận.
" Ngày hôm qua bọn họ đều tỉnh lại hết mà." George bổ sung.
" Đúng." Hermione lạnh nhạt nói " Nhưng chính họ cũng chẳng biết mình đã ăn phải cái gì, tỉnh lại vẫn cứ mơ mơ màng màng !"
" Nhưng tụi anh đã thử thí nghiệm trên chính mình rồi... Chỉ là muốn nhìn thử xem mỗi người khác nhau có phản ứng giống nhau hay không thôi." Fred cãi cọ.
" Tất cả đều là kẹo ! Hầu như là không có rủi ro nào." George nhấn mạnh.
Ann lật xem cuốn sổ ghi, trong đó đều là những số liệu và tổng kết của Fred và George, thực ra cô cảm thấy những ghi chép số liệu của hai người họ làm rất tốt, nhưng mà... Ann dời mắt nhìn về Hermione lưng thẳng tắp, thở phì phò tức giận.
" Ưʍ... Tình huống đại khái mình hiểu rồi." Ann nói, Hermione, Fred và George đồng loạt nhìn cô.
" Ừm... Hermione cậu cảm thấy bọn họ... À..." Ann cầm cuốn sổ trên tay " Cậu muốn họ làm gì ?"
Fred và George nhìn Ann chăm chăm một cách khó tin, họ cứ tưởng cô sẽ đứng về phía họ.
Hermione nhìn Fred và George, cơn giận đã giảm bớt nhưng vẫn không chút lưu tình nào dứt khoát nói " Mình không thể cản bọn họ làm mấy chuyện nhảm nhí lên bản thân, nhưng không thể sử dụng với mấy em học sinh năm nhất được."
" Tụi anh không có nhàm chán làm chuyện tào lao." Fred và George lên tiếng phản biện.
" Hừm... Kẹo bông ngon mê ngủ này làm khá tốt, hương vị có vẻ ngon." Ann ngửi ngửi kẹo " Mấy anh bỏ thuốc mê cấp thấp vào hả ? Có thể giảm liều lượng để trung hòa lại không ? Hạn sử dụng là bao lâu ?"
" Đương nhiên là có thể !" George gấp gáp giải thích " Để chắc chắn bọn anh còn bỏ thêm ít bột phấn, sử dụng được ba tháng lận."
" Chà chà." Ann cảm thán " Nghiên cứu cái này tốn không ít thời gian ha ?"
Fred hừ một tiếng, khoanh tay lại nói " Nếu có thêm người, thí nghiệm còn cải tiến hơn nữa."
Hermione trừng mắt nhìn Fred và George.
" Khụ... Được rồi." Ann dò hỏi " Hermione, cậu muốn tịch thu mấy thứ này hả ?"
Fred và George lập tức căng thẳng, nhìn chăm chăm sổ ghi, đó chính là số liệu nghiên cứu mấy tháng nay của họ.
Hermione nhìn Ann " Nếu bọn họ không thí nghiệm lên học sinh năm nhất nữa, trả lại cũng không phải không được."
" Ừm, được." Ann gật đầu, mặt nghiêm nghị nhìn Fred và George, đưa cho họ sổ ghi và túi kẹo mê ngủ, giọng đanh lại " Nếu huynh trưởng nhà Gryffindor đã nói vậy, từ nay về sau mấy anh không được làm thí nghiệm lên học sinh mới nhà Gryffindor nữa."
Hai từ Gryffindor và học sinh mới được Ann đặc biệt nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.
Fred và George ngay lập tức hiểu ý của Ann, Fred vội nhận lại cuốn sổ ghi chép và túi kẹo, không giấu được hưng phấn nói " Vâng, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh..."
Nói xong liền đập tay với George rồi chuồn đi.
Đối mặt với ánh mắt tức giận của Hermione, Ann bày ra vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt nhìn nàng " Mình hoàn hoàn hoàn toàn làm chính xác những gì cậu yêu cầu."