---------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
---------------------------------------------------
Trong lòng thầm than thở khóa học này thật buồn chán, giáo viên kì này nhạt nhẽo, Ann lật cuốn «Lí Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ» tới trang thứ năm, nhìn qua vài câu, liền ngơ ngẩn.
Vài phút trôi qua, phòng học lặng như tờ, hiển nhiên là phần lớn học sinh đều bay bổng đầu óc.
Ngẩn ngơ dời mắt nhìn qua những người khác, Fanny hai tay chống cầm ngơ ngác hiển nhiên là cũng đang miên man đâu đó, ngó tới bên đám người Gryffindor, Ann chấn động, đầu óc thanh tỉnh hẳn.
Hermione ngồi phía trước bên phải cô, cuốn «Lí Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ» thậm chí còn không thèm mở. Nàng nhìn chăm chăm giáo sư Umbridge, tay đặt trên bàn giơ cao.
Nàng muốn làm gì ?
Đáng tiếc không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một bên sườn, nếu không Ann chắc chắn sẽ mở khẩu hình hỏi Hermione thử xem.
Ann hơi ngẩng đầu nhìn qua giáo sư Umbridge, ánh mắt bà ta đối lập với Hermione, quyết định lờ đi chỉ nhìn qua bên Slytherin.
Ann lẳng lặng đẩy đẩy khuỷu tay Fanny, ý bảo cô nàng nhìn qua bên kia xem thử. Fanny nhìn thấy Hermione giơ cao cánh tay cũng sợ hoảng hồn, nhìn Ann dò hỏi, cô khe khẽ lắc đầu thể hiện bản thân cũng không hiểu chuyện gì.
Lại trôi qua vài phút, không chỉ còn mỗi cô nhìn vào Hermione. Giáo viên bắt đọc mấy trang sách thật sự quá nhạt nhẽo, càng lúc càng đông người nhìn ngó Hermione cố gắng một cách thầm lặng nhằm thu hút sự chú ý của giáo sư Umbridge hơn là vật lộn với "Những khái niệm cơ bản cho Người mới học".
Khi có hơn nửa lớp nhìn Hermione hơn là nhìn vô mấy cuốn sách, giáo sư Umbridge dường như đã quyết định không thể lờ đi được nữa.
" Trò muốn hỏi gì về chương này à ?" Bà hỏi Hermione, như thể bà vừa mới nhận ra.
" Không phải về chương này ạ" Hermione đáp.
" À, chúng ta đang đọc mà" Giáo sư Umbridge nói, phô ra hàm răng nhọn nhỏ tí " Nếu con có thắc mắc gì khác chúng ta có thể bàn vào cuối tiết học."
" Con có một thắc mắc về mục tiêu khóa học này, thưa cô". Hermione nói.
Giáo sư Umbridge nhếch đôi lông mày.
" Và tên trò là...?"
" Hermione Granger." Hermione trả lời.
" Thế này, trò Granger, cô nghĩ mục tiêu khóa học đã quá rõ ràng nếu con chịu khó đọc cho kĩ một chút", Giáo sư Umbridge cố nói bằng một giọng thật ngọt.
" Con đọc không kỹ lắm." Hermione nói huỵch toẹt " Trong đó không có đoạn nào nói về việc sử dụng các câu thần chú phòng vệ cả."
Lập tức một sự im lặng bao trùm cả lớp và nhiều học sinh ngoảnh đầu lộ vẻ không tán thành với ba mục tiêu khóa học trên bảng.
" Sử dụng thần chú phòng vệ ?" Giáo sư Umbridge khẽ cười nhắc lại " Tại sao, cô chẳng tưởng ra được có tình thế nào trong lớp của cô lại cần các trò sử dụng thần chú phòng vệ cả, trò Granger. Chắc là trò không mong bị tấn công trong giờ học đấy chứ ?"
" Chúng con sẽ không sử dụng phép thuật sao ?" Ron la to.
" Trong lớp của tôi học sinh giơ tay phát biểu khi họ muốn nói gì đó, trò...?"
" Weasley." Ron nhanh chóng giơ cao tay lên.
Giáo sư Umbridge, vẫn cười thoải mái, quay lại phía nó. Harry và Hermione cũng lập tức giơ tay. Đôi mắt mòng mọng của giáo sư Umbridge nấn ná một chút ở Harry trước khi nhắm Hermione " Rồi, trò Granger ? Trò muốn hỏi gì nữa ?"
" Vâng." Hermione nói " Chắc hẳn nội dung chính của Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là môn thực hành bùa chú phòng vệ chứ ạ ?"
" Trò có phải là là chuyên gia Giáo dục do Bộ đào tạo không, trò Granger ?" Giáo sư Umbridge hỏi bằng giọng ngọt ngào giả tạo.
" Không, nhưng..."
" Vậy thì, tôi e là trò không đủ tư cách để quyết định xem nội dung chính của bất cứ lớp học nào. Những phù thủy già dặn hơn và thông minh hơn trò rất nhiều đã lập ra giáo trình mới này cho chúng ta. Trò sẽ học về thần chú phòng vệ theo một cách an toàn và không nguy hiểm..."
" Cái đó thì dùng làm gì ?" Harry nói to " Nếu chúng con bị tấn công, đó sẽ không theo một cách..."
" Tay.. Trò Potter." Giáo sư Umbridge nói như hát. Harry giơ mạnh nắm tay lên. Một lần nữa, giáo sư Umbridge mau chóng quay mặt đi khỏi nó, nhưng bây giờ một số học sinh khác cũng giơ tay lên.
" Và tên trò là..." Giáo sư Umbridge nói với Dean.
" Dean Thomas."
" Được rồi, trò Thomas ?"
" Dạ, phải chăng như Harry nói..." Dean phát biểu " Nếu chúng ta bị tấn công, thì sẽ không thể không nguy hiểm."
" Tôi nhắc lại..." Giáo sư Umbridge cười khích bác " Trò hy vọng bị tấn công trong giờ của cô lắm hả ?"
" Không, nhưng..."
Giáo sư Umbridge át lời cậu ta " Tôi không muốn phê phán cái cách người ta điều hành cái trường này." Bà ta nói, một nụ cười thiếu sức thuyết phục làm căng chiếc miệng rộng " Nhưng các trò đã bị đưa vào tình thế nguy hiểm bởi một số phù thủy tắc trách ở lớp này, quả thực rất vô trách nhiệm - không thể tuyên dương nổi" Bà ta cười khỉnh " Đặc biệt là những kẻ nửa người nửa..."
" Nếu cô nói giáo sư Lupin." Dean nói to giận dữ "Thầy ấy là giáo viên tốt nhất mà bọn con từng..."
" Tay, trò Thomas ! Như tôi đã nói, các trò đã được dạy vỡ lòng bằng những thần chú phức tạp, không thích hợp với độ tuổi và có khả năng gây chết người. Các trò đã bị làm cho phát hoảng lên và tin rằng các trò có thể bị tấn công bởi Phép thuật Hắc ám mọi lúc..."
" Không, bọn con không hoảng sợ..." Hermione kêu " Bọn con chỉ..."
" Tay chưa giơ lên, cô Granger !"
Hermione đưa tay lên. Giáo sư Umbridge quay qua chỗ khác.
" Tôi cho là người tiền nhiệm của tôi không chỉ biểu diễn những lời nguyền bất hợp pháp trước mắt các trò, ông ta đã thiệt đã thực hiện nó lên mình các trò."
" Nói vậy, hóa ra thầy ấy là kẻ điên, phải không ?" Dean kịch liệt " Xin cô nhớ cho, bọn con vẫn học được rất nhiều."
" Tay cậu chưa giơ lên, cậu Thomas !" Giọng giáo sư Umbridge rung lên " Bây giờ, Bộ thấy là những kiến thức lí thuyết là quá đủ cho các trò qua được các kì thi, mà, rốt cuộc lại thì đấy cũng là tất cả những gì các trò cần khi tới trường. Và tên trò là ?" Bà ta chằm chằm nhìn Parvati, đứa vừa giơ tay lên.
" Parvati Patil ạ, con muốn hỏi bọn con có được thực hành chút nào ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Thường đẳng không ạ ? Chúng con chẳng lẽ không được thể hiện xem chúng con có thể thực sự thực hiện thần chú phản lời nguyền hay đại loại như thế sao ?"
" Khi nào các trò học lí thuyết đủ vững, không có lý do gì mà các trò không thể biểu diễn các câu thần chú dưới hoàn cảnh được kiểm soát cẩn thận của kì thi." Giáo sư Umbridge tùy tiện nói.
" Mà không được thực hành từ trước ư ?" Parvati hoài nghi " Cô nói rằng lần đầu tiên chúng con được làm phép là trong kì kiểm tra sao ?"
" Tôi nhắc lại, khi nào các trò học lí thuyết đủ vững..."
" Thế lí thuyết thì dùng được gì trong hoàn cảnh thực tế ?" Harry giơ tay lên, nói thật lớn.
Giáo sư Umbridge nhìn lên.
" Đây là trường học, không phải hoàn cảnh thực tế." Bà ta nói một cách êm ái.
" Như vậy tức là chúng con không cần phải chuẩn bị cho những gì đang đợi chúng con ở ngoài đấy ư ?"
" Không có gì đang đợi ngoài đó hết, cậu Potter."
" Ồ vậy sao ?" Harry nói.
" Cậu tưởng ai muốn tấn công lũ trẻ nít như các cô cậu chứ." Giáo sư Umbridge hỏi bằng một giọng ngọt ngào khủng khϊếp.
" Hừm, coi nào..." Harry nhại giọng trầm ngâm nói " Có thể... Chúa tể hắc ám Voldemort chăng ?"
Lavender Brown thét nhỏ một tiếng, Neville tuột ra khỏi ghế của nó. Tuy thế nhưng giáo sư Umbridge không hề nao núng. Bà ta nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ mặt đắc ý ác nghiệt.
" Trừ mười điểm nhà Gryffindor, cậu Potter."
Lớp học im phăng phắc. Tất cả đều nhìn vào bà Umbridge và Harry.
" Nào, để tôi nói rõ một số điều."
Giáo sư Umbridge đứng lên và cúi đầu nhìn bọn nó, bàn tay với những ngón cũn cỡn dằn lên bàn.
" Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết..."
" Hắn không chết." Harry tức giận " Nhưng đúng, hắn đã trở lại !"
" Cậu Potter cậu đã làm mất của Nhà mười điểm đừng có tự làʍ t̠ìиɦ thế của mình xấu đi." Giáo sư Umbridge nói một hơi không thèm nhìn cậu ta " Như tôi đã nói, các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã hoành hành trở lại. Đó là điều dối trá."
" Nó KHÔNG PHẢI là điều dối trá." Harry nói " Tôi đã nhìn thấy hắn, tôi đã chọi nhau với hắn !"
" Cấm túc, trò Potter !" Giáo sư Umbridge giọng đắc thắng " Tối mai. Vào lúc 5 giờ. Ở văn phòng của tôi. Tôi nhắc lại, đó là điều dối trá. Bộ Phép thuật bảo đảm rằng các trò không hề bị bất cứ nguy hiểm nào từ bất cứ phù thủy Hắc ám nào. Nếu các trò còn lo lắng nữa, bằng cách nào cũng được, tới gặp tôi ngoài giờ học. Nếu có ai gây hoang mang cho các trò bằng những trò bịa đặt về sự hồi sinh của phù thủy Hắc ám, tôi muốn được nghe về điều đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các trò. Và bây giờ, các trò vui lòng tiếp tục đọc đi. Trang năm, 'Những khái niệm cơ bản dành cho Người mới học'."
Giáo sư Umbridge ngồi xuống sau chiếc bàn giáo viên. Nhưng Harry vẫn đứng.
" Vậy, theo cô, Cedric Diggory chết vì tự sát, phải không ?" Harry hỏi, giọng nó run lên.
Cả lớp dường như cùng lúc hít vô, không ai, ngoài Ron và Hermione, từng nghe Harry nói về những chuyện xảy ra vào đêm Cedric chết.
Giáo sư Umbridge đang trừng mắt nhìn cậu ta, nụ cười giả tạo trên mặt không còn thấy đâu nữa.
" Cái chết của Cedric Diggory là một tai nạn thảm thương." Bà ta lạnh nhạt nói.
" Đó là một vụ gϊếŧ người." Harry nói, thân hình cậu ta đang run lên.
Cậu ta hầu như không nói với ai về điều này, càng không phải cố tình làm trò hề trước mặt đám người Slytherin và Gryffindor " Voldemort đã gϊếŧ anh ấy và cô biết điều đó."
Gương mặt Giáo sư Umbridge thoáng bối rối. Nhưng rồi bà nói, bằng giọng nữ ngọt ngào nhất, êm dịu nhất của mình " Tới đây, trò Potter thân mến."
Harry đẩy ghế sang một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione lên bàn giáo viên. Ann chú ý tới bàn tay siết chặt lại của Harry, vẻ mặt trông rất tức giận, phía sau lưng cô, Malfoy, Goyle và Crabbe đang cười chế nhạo.
Giáo sư Umbridge rút ra khỏi túi xách một cuộn giấy da nhỏ màu hồng, trải nó lên bàn, nhúng bút lông chấm mực và bắt đầu viết nguệch ngoạc.
Không ai nói câu nào, cả đám im phăng phắc.
Sau khoảng một phút bà cuộn tờ giấy lại và lấy đũa phép gõ nhẹ vào đó, tấm giấy da liền bị đóng chặt lại.
" Đưa nó cho Giáo sư McGonagall dùm tôi." Giáo sư Umbridge giơ ra đưa cho Harry.
Harry không nói lời nào, cầm cuộn giấy da, xoay đầu, không thèm ngó ngàng tới ai bước thẳng ra khỏi phòng học, đóng cửa cái rầm.
Trong phòng liền sôi sục tiếng bàn tán, trong đó đám học sinh Gryffindor còn náo nhiệt hơn bên Slytherin nhiều.
Lần này khác hẳn với mấy lúc trước, nhiều người bên Gryffindor cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng những lời nói của Harry.
" Cậu ta nói Cedric là bị gϊếŧ chết ?"
" Tên đó bảo hắn đã quyết đấu cùng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai ?"
" Đừng nói nhảm."
" Nó cho rằng nó là ai chứ ?"
" Tha cho tao đi."
Fanny nhíu mày nhìn khắp phòng học, nghi hoặc hỏi Ann " Harry làm sao vậy ? Cậu ấy nóng nảy quá, hiện tại nhìn vào cảm giác như quả bom tùy lúc đều có thể bùng nổ."
" Chắc là kì nghỉ này đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ?" Ann nói " Nhưng mà trực tiếp đối đầu như vậy, hậu quả sẽ không tốt lành gì..."
" Yên lặng !" Giáo sư Umbridge đứng trên bục giảng nói, cả đám lập tức im miệng.
Umbridge chống hai tay, nở lại nụ cười như thường lệ " Như tôi vừa nói lúc nãy, nếu có ai nói với các trò, những phù thủy Hắc ám đã trở lại, đây toàn là mấy lời xàm ngôn. Bộ Phép thuật bảo đảm các trò sẽ không gặp bất kì sự nguy hiểm nào hay bị phù thủy Hắc ám tấn công. Nếu có ai dùng chuyện chúa tể Hắc ám đã chết sống lại hù dọa các trò, hoan nghênh hãy tới nói cho tôi. Chúng ta là những người bạn. Được rồi, mời mọi người lật qua chương một 'Những khái niệm cơ bản dành cho Người mới học', đem những chỗ trọng điểm ghi nhớ kĩ."
Bà ta gõ đũa phép lên bảng đen, những điểm chính trong bài giảng xuất hiện trên bảng.
Umbridge giảng lòng vòng những bài lí thuyết, không lâu sau thì tiếng chuông tan học đã vang lên.
Ann thở phào, khép sách vở bỏ vào túi đeo, định đi ăn cơm cùng Fanny, thì giọng ngọt chảy của Umbridge lại vang lên " Trò Stokes, có thể ở lại một chút được chứ ?'
Cả đám học sinh dừng động tác, ngó qua Ann.
Ann sửng sốt, nhìn Umbridge dò hỏi.
Umbridge cười, so với khi nãy tươi tắn hơn nhiều, giọng nói thân thiết " Đúng vậy, là trò Stokes, có thể ở lại đây chút không ? Cô có vài chuyện quan trọng muốn nói với con."
Fanny nghi hoặc nhìn Ann, Hermione biểu tình cũng tương tự, Ann tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm lắc đầu, nhỏ giọng dặn dò Fanny " Câu đi trước, chừa mấy món ngon cho tớ."
Fanny gật đầu, Ann cầm túi đeo đi lên bục giảng.
" Được rồi, các trò ngoan, đã tan học, mấy đứa không đi ăn cơm hả ?" Umbridge cười nói.
Vài đứa quay đầu lại hóng chuyện, vừa đi ra khỏi phòng học vừa xì xầm bàn tán.
Chờ đến khi phòng học không còn ai, Umbridge vung đũa phép lên đóng cửa phòng học lại. Ann đứng trên bục giảng nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc Umbridge muốn là gì ? Chuyện rất quan trọng ư ?