Câu trả lời của Dịch Ân không thể khiến cảnh sát bất ngờ. Cứng đầu và cố chấp, đó là điều rất bình thường khi họ đối mặt với các tội phạm. Dĩ
nhiên, Dịch Ân cũng không ngoại lệ. Và... Ai cũng có một điểm yếu.
Đám người của Hàn Vũ cũng mau chóng đuổi tới. Thứ mà Hàn Vũ nhìn thấy khiến anh không khỏi bất ngờ. Lúc nãy Ninh Ninh đối với Tiểu Ái là diễn kịch, còn bây giờ... hình như là không phải.
"Dịch Ân! Anh muốn làm gì?"
"Ha... Tôi bây giờ đã không còn đường lui nữa. Chỉ là nếu như có phải chết, tôi cũng muốn mang cô ấy đi cùng."
Chỉ là... Ninh Ninh biết Dịch Ân đang nói dối.
Từ khi biết Tiểu Ái có thai, hình như suy nghĩ của anh đã thay đổi. Người
khác không nhận ra nhưng Ninh Ninh thì nhìn thấy rất rõ. Đối với Tiểu Ái và sinh linh bé nhỏ kia, Dịch Ân luôn cảm thấy bản thân nợ họ. Quyết
định để bản thân bị bắt, cũng là vì mong toà án sẽ giảm nhẹ hình phạt,
để anh có thể ở bên cạnh Tiểu Ái, cùng cô ấy đón bé con chào đời. Tiếc
là... Người tính không bằng trời tính...
"Dịch Ân, anh không được làm bậy."
"Đã đi tới bước đường này, tôi cũng đã muốn quay đầu lại nữa. Nếu như cho tôi chọn, tôi sẽ chọn chết cùng người tôi yêu."
Lúc này, cảnh sát thật sự tin rằng anh không hề nói đùa. Bước chân anh đang từng bước lùi về sau, chỉ cần thêm vài bước nữa thì sẽ lập tức rơi
xuống biển. Hàn Vũ nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền không thể bình
tĩnh được nữa. Anh bất chấp tất cả mà chạy về phía Ninh Ninh.
Khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy Hàn Vũ vì Ninh Ninh mà bất chấp tất cả, Dịch, Ân cứ thế mà cong môi lên cười. Đúng là Ninh Ninh đã chọn đúng người rồi.
"Hứa Hàn Vũ! Nếu dám bước thêm bước nữa, tôi sẽ ôm cô ấy nhảy xuống dưới."
Bước chân của Hàn Vũ khựng lại, anh dùng ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn về
phía Dịch Ân. Nếu như muốn, anh có thể lập tức nổ súng mà bắn chết hắn
ta ngay lập tức. Nhưng bây giờ, Ninh Ninh đang ở trong tay hắn, anh thật sự, thật sự không dám lấy sự an toàn của cô ấy ra mà đánh cược.
"Rốt cuộc anh muốn gì thì mới chịu thả người?"
"Đơn giản thôi! Quỳ xuống xin lỗi cô ấy, vì tất cả những chuyện mà anh đã gây ra cho cô ấy."
Những chuyện đã gây ra cho cô ấy...
Không giữ lời hứa!
Làm cô đau lòng!
Không tin tưởng cô, ép cô phải tự gieo mình xuống biển.
Tự mình đẩy vợ và con vào chỗ chết...
Chỉ nghĩ đến bao nhiêu đó thôi, lòng bàn tay anh đã rỉ ra ít mồ hôi lạnh.
Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Hàn Vũ nhìn Ninh Ninh với ánh mắt
vô cùng dịu dàng. Chậm chậm tiến lên vài bước, Hàn Vũ từ từ quỳ xuống
trước mặt Ninh Ninh.
"Hàn Vũ..."
Ninh Ninh không tin vào
mắt mình, cô trừng mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng đang quỳ
trước mặt mình. Chuyện này... quá sức tưởng tượng rồi. Vẫn hay nói, đầu
gối nam nhi lót vàng, không thể tùy tiện quỳ trước bất cứ ai. Vậy mà hôm nay, anh lại quỳ xuống trước mặt cô để... Xin lỗi.
Những người
có mặt ở đó cũng vô cùng bất ngờ. Họ kinh hãi đến mức không thể nói nên
lời. Đây là ai chứ? Là cậu hai của Hứa gia, người dẫn đầu trong giới
doanh nhân của Thành Châu, vậy mà lại quỳ trước vợ của mình.
Người bất ngờ và vui vẻ nhất có lẽ chính là Dịch Ân. Nói thật thì anh cũng
không nghĩ tới, Hàn Vũ sẽ thật sự quỳ xuống xin lỗi Ninh Ninh. Chỉ là
bây giờ, anh ấy đã thật sự quỳ xuống rồi. Như vậy thì chứng tỏ, anh ấy
yêu Ninh Ninh hơn cả lòng tự trọng và sự tôn nghiêm của bản thân mình.
"Ninh Ninh! Em chọn đúng người rồi."
"Anh..."
"Suỵt! Đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em."
"Dịch Ân, anh đang nói gì vậy?"
"Ninh Ninh! Nửa đời còn lại em phải sống cho thật tốt và thật hạnh phúc. Điều duy nhất anh mong muốn chính là được nhìn thấy em cười."
"Anh... Anh nói mấy lời này để làm gì?"
"Để anh nói hết đã. Sau này, mẹ con của Tiểu Ái phải nhờ em coi sóc. Xin
lỗi... Vì đã mang đến quá nhiều chuyện phiền phức cho em. Anh toàn tâm
toàn ý chúc em hạnh phúc."
"Dịch Ân, anh muốn làm gì hả?"
"Tiểu Ái..."
Bầu trời đêm lộng gió, mái tóc của Dịch Ân bay bay trong gió, che phủ đi
những giọt nước mắt bên trong. Bằng tất cả sự dịu dàng nhất, anh mỉm
cười nhìn cô gái nhỏ đã luôn âm thầm ở bên cạnh anh suốt cả một quãng
đường dài. Cô gái ấy bất chấp tất cả, kể cả việc làm cái bóng của người
khác, chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh. Cô ấy đã mang trong người một
sinh linh bé nhỏ, một sinh linh chảy trong người dòng máu của anh.
Cô gái ấy hi sinh cho anh quá nhiều.
Còn anh...
Nợ cô ấy quá nhiều...
"Tiểu Ái! Xin lỗi! Anh đã làm em tổn thương quá nhiều rồi. Đời này anh nợ em
một hạnh phúc, có lẽ không có cơ hội để bù đắp cho em nữa rồi."
"Không! Vẫn có cơ hội mà. Dịch Ân, anh đầu hàng đi, ít ra... ít ra em vẫn biết anh còn tồn tại trên thế gian này...Em..."
"Ngoan! Đừng khóc! Nước mắt của em làm anh đau lòng và cảm thấy tội lỗi nhiều hơn mà thôi..."
"Anh... Đừng..."
"Tiểu Ái... anh yêu em! Sau này anh tin rằng, em sẽ gặp được người tốt hơn anh. Người đó sẽ bù đắp lại những tổn thương của em."
"Anh đang nói cái quỷ gì vậy hả?"
Nếu như có kiếp sau, em chờ anh được không? Anh sẽ tìm em, đổi lại anh sẽ là người yêu em."
"Em không muốn! Em không muốn kiếp sau..."
"Suỵt! Đừng khóc! Anh đau lòng."
Ninh Ninh cảm thấy có gì đó không ổn. Lời nói của anh giống như lời trăn trối. Không lẽ...
"Anh... Anh đừng làm chuyện dại dột."
"Anh biết mình đang làm gì."
"Anh..."
"Sau này... Em nhớ phải thật hạnh phúc. Nhớ phải thay anh chăm sóc cho Tiểu Ái."
"Anh..."
"Hứa Hàn Vũ! Tôi trả cô ấy lại cho anh. Lần này, anh tốt nhất là hãy chăm
sóc cho cô ấy thật tốt. Bằng không để người khác cướp mất, họ sẽ không
giống tôi, sẽ không trả cô ấy lại cho anh đâu."
Nhìn Tiểu Ái đứng đó, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, toàn thân run lên vì sợ mà Dịch Ân cảm thấy đau lòng. Anh rất muốn, rất muốn chạy về phía cô ấy mà ôm chặt cô vào
lòng để dỗ dành. Tiếc là... anh không thể.
"Ninh Ninh! Tạm biệt..."
Ninh Ninh bị đẩy về phía trước, Hàn Vũ nhanh tay đón lấy cô. Chỉ là giây phút đó, Ninh Ninh run rẩy đến vô cùng.
"Dịch Ân..."
Tiểu Ái hét lên, cơ thể nhỏ nhắn lao về phía trước. Ninh Ninh lập tức phản ứng, vội vàng ôm chặt lấy cô.
"Thả tôi ra... Để tôi đi tìm anh ấy."
"Toàn đội nghe lệnh! Lập tức tiến hành cứu hộ trên biển."
"Rõ!"
Cảnh sát lập tức gọi điện cho đội cứu nạn cứu hộ trên biển, toàn bộ lực
lượng cảnh sát đều tham gia hỗ trợ. Dù là tội phạm truy nã, nhưng cũng
là một mạng người. Trách nhiệm của họ là đưa tội phạm về chịu trách
nhiệm trước pháp luật chứ không phải là dồn họ vào chỗ chết.
Chắc hẳn chẳng một ai biết, khoảnh khắc Dịch Ân gieo mình xuống dưới, anh
lại nhìn thấy gương mặt Tiểu Ái đang mỉm cười. Hoá ra, trong lòng anh,
chẳng biết từ lúc nào đã âm thầm khắc sâu hình ảnh cô vào trí nhớ. Tiếc
là anh nhận ra quá muộn rồi...
"Tiểu Ái... Hẹn kiếp sau gặp lại. Tạm biệt..."
Từ trong khoé mắt, hai hàng nước mắt cứ thế mà chảy ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT