Từ bên trong nhà, Tiểu Ái và Ninh Ninh bước ra. Chỉ có điều khiến người
ta không ngờ tới nhất chính là Tiểu Ái đang kề dao vào cổ Ninh Ninh.
Ngay lập tức, cảnh sát được lệnh tạm lui về sau, bởi vì họ đã được yêu
cầu phải đặt sự an toàn của con tinh lên hàng đầu.
Mộ Di cũng từ
bên trong đi ra, hai tay bị trói, trên người gắn một quả bom. Lâm Tú
kinh hãi đến mức không thể nói nên lời. Tất cả cảnh sát có mặt ở đó đều
bất ngờ và rơi vào tình thế bị động. Hai con tin, một người bị uy hiếp,
một người bị gắn bom, quả thật là khiến người khác phải đau đầu.
"Tiểu Ái! Em đang làm cái gì vậy hả?"
"Em không muốn anh bị bắt, em không muốn đâu Dịch Ân."
"Em đừng có ngu ngốc nữa, màu thả Ninh Ninh ra."
"Trừ khi là họ để anh an toàn rời khỏi đây, nếu không thì em và cô ấy sẽ cùng chết."
Dịch Ân không ngờ tới, Tiểu Ái lại kích động đến mức này. Kề dao vào cổ Ninh Ninh thì còn có thể tìm cách giải quyết. Còn quả bom thì... Tại sao cô
ấy lại có nó? Rõ ràng là anh đã giấu rất kĩ rồi kia mà.
"Cô gái! Cô nghe đây! Cô mau hạ vũ khi xuống, nếu không cô sẽ bị xem như đồng phạm."
"Đừng! Cô ấy chỉ là quá kích động thôi. Xin các người cho tôi ít thời gian để tôi khuyên cô ấy."
"Cảnh sát trưởng! Ông đừng kích động cô ta nữa. Quan trọng nhất là phải giữ được an toàn cho hai người họ."
"Tôi biết! Chúng tôi luôn đặt sự an toàn của con tin lên hàng đầu. Nhưng chúng tôi cũng không thể để tội phạm trốn thoát."
Đó là trách nhiệm của cảnh sát. Còn với Hàn Vũ, thứ anh cần chỉ là Ninh Ninh được bình an.
"Thả cô ấy ra, tôi sẽ để hai người đi."
"Không được! Chúng tôi phải đi khởi đây, khi nào cảm thấy an toàn, tôi sẽ thả cô ấy."
"Nếu bây giờ cô không thả con tin, chúng tôi sẽ nổ súng."
"Được! Cứ nổ súng đi. Cùng lắm chúng ta chết chung."
Tất cả mọi người lại dồn hết sự chú ý vào quả bom trên người Mộ Di. Nếu như nổ súng, chẳng may quả bom phát nổ, vậy thì tất cả đều phải chết. Nhưng thân là cảnh sát, họ không thể để kẻ phạm tội cứ như vậy mà rời đi.
Tình cảnh bây giờ thật quá khó xử, tiến không được, lùi cũng như xong.
"Tôi đếm tới mười. Nếu các người không để chúng tôi đi thì chúng ta cùng chết cũng không sao."
"Được! Thả hai người họ ra, tôi để hai người đi."
"Không được! Tôi đã nói rất rõ ràng rồi."
"Hứa Hàn Vũ tôi nói được làm được, cô yên tâm."
Tiểu Ái hơi nghi ngờ nhìn Hàn Vũ, rồi lại nhìn sang Dịch Ân. Có lẽ cô vẫn
không thể tin tưởng người này được. Bất giác, vạt áo của cô bị ai đó kéo nhẹ, cô nhíu mày nhìn Ninh Ninh. Lúc nãy, ở trong nhà...
"Tiểu Ái, tôi chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi."
"Ninh Ninh! Cảm ơn cô."
"Cô phải nhớ cho kĩ, tuyệt đối không được đồng ý với họ. Kể cả là Hàn Vũ lên tiếng, cô cũng không được đồng ý."
"Nhưng mà cô..."
"Nghe đây! Nhất định phải kiên quyết đưa tôi đi theo. Đợi đến khi hai người ăn toàn lên máy bay, tôi sẽ tự trở về."
Ninh Ninh đang muốn nhắc nhở Tiểu Ái không được thỏa hiệp. Hàn Vũ nói được
làm được, nhưng cảnh sát thì không. Chỉ cần cô ấy thả cô ra, hai người
chắc chắn không thể đi khỏi. Vậy nên, cách tốt nhất để rời khỏi đây là
mang theo con tin.
"Tôi cho các người thêm một phút. Nếu như vẫn không để tôi đi thì tôi sẽ lập tức cho bom nổ. Cùng lắm thì chúng ta cùng chết."
Nói rồi, Tiểu Ái giơ tay lên, trên tay là chiếc điều khiển để kích nổ quả
bom. Cảnh sát nhìn thấy cô kích động thì cũng tỏ ra khá e ngại. Họ nhìn
về phía Hàn Vũ, như đang chờ đợi câu trả lời của anh.
"Để cho họ đi."
"Hứa tổng! Anh..."
"Để họ mang theo cô ấy đi."
Bất lực thở dài, cảnh sát trưởng ra lệnh cho toàn đội mở đường cho hai người rời đi.
"Dịch Ân! Tốt nhất là khi các người đi khỏi, cô ấy vẫn an toàn."
Không phải là anh không lo lắng cho cô. Mà là khi nãy, nhìn biểu cảm của Tiểu Ái dành cho cô, anh đoán đây là một vở kịch. Nếu như là ý của cô, vậy
thì anh tát thành.
Tiểu Ái vẫn giữ khăng khăng con dao nhỉ kề sát cổ Ninh Ninh rồi cùng Dịch Ân rời đi. Khi ba người đã đi được một đoạn, cảnh sát vội vã chạy tới tìm cách gỡ bom trên người Mộ Di. Lúc này, Hàn Vũ mới nhỏ giọng nói.
"Không cần lo lắng. Quả bom này đã bị ngưng hoạt động rồi, sẽ không nổ được đâu."
"Chết tiệt! Anh giám cùng bọn họ lừa chúng tôi?"
"Tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần cô ấy an toàn là được."
___________
"Á!"
"Tiểu Ái! Cô không sao chứ?"
"Tiểu Ái, em sao rồi?"
"Em không sao! Chỉ vấp chân thôi."
"Cẩn thận một chút."
Dịch Ân đỡ lấy Tiểu Ái. Anh đau lòng nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình. Đều là
tại anh, là anh làm khổ cô. Là anh không tốt, không xứng đáng với cô. Là anh, là anh đã sai rồi.
"Dịch Ân! Anh mau cõng cô ấy đi, chúng ta không có nhiều thời gian."
Nói chưa hết câu, phía sau lưng đã có tiếng bước chân đuổi tới. Tiểu Ái vô
cùng kích động nhìn Dịch Ân. Ninh Ninh lại hối thúc kêu Dịch Ân mau
chóng đi khỏi đây. Nhưng... đi đâu khi khắp nơi đều là rừng hoang vu?
Chưa kể, nơi đây còn có vách đá cheo leo, bên dưới là biển cả. Vậy
nên... Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đuổi tới, ba người một lần nữa bị bao vây.
"Đề nghị tất cả bỏ vũ khí xuống, mau chóng đầu hàng."
Tiểu Ái hoảng sợ, gương mặt tái mét. Dịch Ân nhìn thấy cô như thế, trong
lòng liền không khỏi xót xa. Một lần nữa, Ninh Ninh lại bị bắt giữ.
Nhưng lần này, người uy hiếp cô là Dịch Ân...
"Dịch Ân! Anh mau hạ vũ khí xuống, chúng tôi sẽ giảm án cho anh."
"Tôi không cần! Các người có giỏi thì nổ súng bắn chết tôi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT