"Hiện giờ tôi đang gặp một chút rắc rối, cậu đến trường đua trước đi, tôi sẽ tới nhanh thôi."
Bên trong chiếc Lamborghini, người đàn ông vẫn thản nhiên nói chuyện điện thoại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Người đó có khuôn mặt vô cùng điển trai, đã vậy còn khoác trên thân một bộ tây trang nồng nặc mùi tiền.
Đối với phái đẹp, đây quả là một người đàn ông rất có sức hút, nhưng còn đối với Ninh Lạc Điềm, hắn chỉ là một tên công tử chẳng ra làm sao.
"Này anh, cảm phiền cho xe tấp vào lề, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy." Ninh Lạc Điềm cúi thấp người nhìn vào bên trong xe, khẩu khí của cô lúc này chẳng khác nào một nữ cảnh sát chuyên nghiệp.
Người đàn ông chẳng buồn nhìn đến khuôn mặt cô, chỉ nhàn nhạt thốt ra hai chữ "cảm ơn" rồi làm theo yêu cầu của cô.
Ninh Lạc Điềm đã không còn lạ gì với thái độ ngông cuồng của mấy tên công tử nhà giàu này, cô tự nói với lòng, lát nữa nếu hắn dám mở miệng nhắc đến tiền thì hãy chuẩn bị tinh thần về nhà lăn hột gà đi.
Trong lúc đợi cảnh sát đến, Ninh Lạc Điềm nhanh chóng đưa ông cụ và xe đạp của ông vào lề để tránh gây ùn tắc giao thông.
Lúc bấy giờ, chiếc Lamborghini đã tấp vào lề nhưng người đàn ông vẫn chưa chịu bước xuống xe, cơn thịnh nộ trong lòng cô một lần nữa xông lên đến tận não, cô hậm hực bước qua gõ mạnh vào cửa kính:
"Anh vừa vượt đèn đỏ gây tai nạn đấy, ít ra cũng phải xuống xe xin lỗi người ta một tiếng chứ."
Hai mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, giọng nói đầy hờ hững: "Lát nữa tôi sẽ làm việc với cảnh sát, chuyện không liên quan đến cô, bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Ninh Lạc Điềm bỗng hít vào một hơi thật sâu, đã đến cô nên dạy cho tên này một bài học rồi.
Trong chốc lát, bàn tay của cô đã nắm lại thành quyền sau đó thì hướng thẳng đến khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Cô vốn định tấn công thật bất ngờ để đối phương không đủ thời gian để ứng phó nhưng cuối cùng vẫn thất bại, người đàn ông kia không chỉ phát giác ra ý đồ của cô mà còn kịp thời ngăn cản một cú đấm kia.
"Sao đây? Cô muốn động tay động chân với bổn thiếu gia?"
Cổ tay bị người nọ giữ chặt, Ninh Lạc Điềm liền trừng hắn một cái, nơi đáy mắt hừng hực sát khí, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền không phải là tất cả, bởi vì nó không thể mua được sự tử tế của một con người."
Dứt lời, cô lập tức thu tay về, nói nhiều với loại người này chỉ làm phí thời gian của cô mà thôi, thay vào đó, cô nên dành sự quan tâm cho ông cụ.
Được biết, ông đang trên đường đi mua thuốc hạ sốt cho đứa cháu 6 tuổi ở nhà thì không may gặp phải sự cố này.
"Ông ơi, đây là số tiền mà người đàn ông đó bồi thường cho ông ạ."
Cảm thông cho gia cảnh khó khăn của ông cụ, Ninh Lạc Điềm quyết định tặng cho ông 2/3 số tiền mà cô đã tích lũy được, đối với cô thì đây là một số tiền tương đối lớn, cô hy vọng nó có thể giúp ích cho cuộc sống của ông sau này.
Ông cụ nhìn xấp tiền trong tay bằng ánh mắt vô cùng khó tin: "Không, tôi không thể nhận số tiền này.."
Ninh Lạc Điềm vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhăn nhúm của ông cụ, nhỏ giọng nói: "Ông cứ yên tâm nhận lấy số tiền này, người đàn ông đó rất giàu có, số tiền này không là gì với anh ta đâu."
Ông cụ nheo mắt nhìn chiếc siêu xe rồi quay sang nhìn cô với đôi mắt rơm rớm nước: "Xin đội ơn cô cậu rất nhiều, nhờ có cô cậu mà cháu ngoại tôi mới có tiền đi học, xin đội ơn cô cậu rất nhiều.."
Ông cụ có nằm mơ cũng không thể ngờ mình lại có được một số tiền lớn như vậy, sau khi xúc động nói lời cảm ơn với Ninh Lạc Điềm, ông cụ dường như còn muốn nói lời cảm ơn với người đàn ông kia nhưng Ninh Lạc Điềm đã ngăn ông lại, nếu không ông cụ sẽ phát hiện số tiền này là của cô.
Đến lúc đó, ông chắc chắn sẽ từ chối nhận.
Nắm lấy cánh tay gầy trơ xương của ông cụ, Ninh Lạc Điềm tỏ vẻ lo lắng hỏi: "Ông ơi, bây giờ cháu của ông đang bị sốt và ở nhà một mình có đúng không ạ?"
Ông cụ đứng hình trong vài giây, vẻ mặt của cô như vừa nhớ ra một việc gì đó rất quan trọng: "Phải rồi, tôi phải đi mua thuốc hạ sốt cho cháu ngoại.."
"Ông nhớ chú ý an toàn nha, tạm biệt ông!"
Ông cụ rời khỏi không lâu thì người đàn ông bước xuống xe rồi đi đến đứng trước mặt Ninh Lạc Điềm, biểu cảm của hắn lúc này có chút khinh rẻ:
"Cô nói xem, khi làm người tử tế chúng ta sẽ nhận được những gì?"
Ninh Lạc Điềm chán ghét nói: "Cảm phiền tránh sang một bên, không thấy tôi đang đón taxi hay sao hả?"
Kim Đông Thành không vì thế mà từ bỏ: "Cô hào phóng tặng cho lão ta một số tiền mà đối với cô là rất lớn, mục đích của cô là gì? Tôi không tin thế giới này thực sự tồn tại thứ gọi là lòng tốt!"
Ninh Lạc Điềm khẽ mím môi, đây biểu hiện cho thấy cô đang nỗ lực kiềm nén thứ gì đó, cái tên bệnh hoạn này sắp bước qua giới hạn của cô rồi.
"Chết tiệt! Có muốn tôi đưa anh đến một thế giới khác để tìm thứ gọi là lòng tốt không vậy hả?"
Kim Đông Thành có vẻ không quan tâm đến lời nói của cô, vì ánh mắt của hắn lúc này đang chăm chú nhìn vào bảng tên được dán trên ngực cô.
"Ninh Lạc Điềm, học sinh lớp 12A."
Hắn nghiêng đầu quan sát khuôn mặt kiều diễm của cô, tuy không thể so sánh với các cô diễn viên, người mẫu có khuôn mặt tỉ lệ vàng kia, nhưng khuôn mặt của cô gái này chỉ cần nhìn qua một lần sẽ nhớ mãi không quên.
Thật sự rất ấn tượng!
"Tôi nhớ tên cô rồi đấy!"