Ninh Lạc Điềm tức giận ra mặt, cô đập lên bàn một cái thật mạnh rồi gầm lên: "Phương Nhã, cậu đang làm cái quái gì thế!?"
Phương Nhã cười trêu cô: "Mình đang giúp cậu tìm bạn trai đó mà."
Biết trước sẽ bị cô dạy cho một bài học nhớ đời, Phương Nhã liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Lần này Ninh Lạc Điềm không đuổi theo vì phải ở lại để giải thích với cả lớp.
"Mọi người đừng tin lời của Phương Nhã nhé! Nếu cảm thấy cần thiết thì mọi người cứ mang về nghiên cứu."
Một lát sau có một bạn nữ bước lên nhận sách rồi đi đến trước mặt cô, cảm kích nói: "Mình thực sự rất cảm ơn hai cậu, giờ mình sẽ mang cái này về để làm tài liệu học tập cho nhóm mình."
Không lâu sau cũng có một người khác đến lấy sách và nói những lời tương tự.

Ninh Lạc Điềm cảm thấy rất vui vì có thể giúp ích cho người khác, còn cô bạn Phương Nhã kia khi vào lớp sẽ biết tay cô!
Vừa nghĩ, cô vừa nheo mắt nhìn cái người đang lấp ló sau gốc cây, cô bạn này của cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà.
Lúc này, không biết vô tình hay cố ý, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên quay đầu nhìn cô, mà Ninh Lạc Điềm cũng bất giác đưa mắt nhìn cậu.

Giây phút chạm phải ánh mắt như biết cười kia, Ninh Lạc Điềm liền thừ người ra.
Cậu nhìn cô như vậy là có ý gì chứ? Làm hoà sao?
Cô lắc đầu thật mạnh, con nhỏ ngốc này lại nghĩ nhiều rồi, một ánh mắt thì nói lên điều gì chứ?
Để đánh bay những suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi tâm trí mình, Ninh Lạc Điềm lấy một quyển sách đặt lên bàn, cúi đầu tìm chữ để đọc.

Nhưng chỉ được vài giây, điện thoại cô để ở ngăn bàn thông báo có tin nhắn đến.
Theo phản xạ tự nhiên, cô liếc mắt một cái, thì thấy Nghiêm Trạch Viễn đang cầm điện thoại.

Vậy tin nhắn vừa rồi khả năng rất cao là do cậu gửi tới.
Cô tò mò không chịu nổi, cuối cùng cũng mở lên xem.

Đúng là tin nhắn của Nghiêm Trạch Viễn: "Tan học chờ tôi ở nhà thi đấu bóng rổ, không gặp không về."
...
Giờ giải lao, Ninh Lạc Điềm gọi cho tài xế để nói rằng hôm nay cô sẽ tan học trễ 10 phút.

Đến khi tan học, cô lấy lý do đi vệ sinh để Phương Nhã một mình đứng chờ xe đến đón, còn cô thì háo hức đi đến điểm hẹn.
Hiện tại nhà thi đấu không có lấy một bóng người, cô đảo mắt một vòng, sau đó quyết định ngồi chờ cậu ở khu vực dành cho khán giả.
"Chờ tôi có lâu không?"
Do đã có chuẩn bị từ trước nên khi Nghiêm Trạch Viễn xuất hiện và ngồi xuống bên cạnh, Ninh Lạc Điềm tỏ ra vô cùng tự nhiên, chỉ là cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu: "Không lâu lắm."
Nghiêm Trạch Viễn để ý thấy hai bàn tay của cô cứ dính lấy nhau không rời, cậu cười thấp một tiếng rồi tiến tới nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy.
Trong mấy giây đầu tiên, Ninh Lạc Điềm chỉ còn biết trừng mắt mà nhìn, Nghiêm Trạch Viễn đang nắm tay cô sao?
"Tay của cậu sao lại lạnh như vậy?" Nghiêm Trạch Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phiếm hồng của cô, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm.

Lúc này Ninh Lạc Điềm mới khôi phục lại một chút ý thức, cô biết Nghiêm Trạch Viễn đang cố tình trêu chọc mình, cậu chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của cô.

Liền đó, cô vội vã thu tay về rồi lườm cậu một cái: "Vào vấn đề chính đi!"
Nghiêm Trạch Viễn khẽ gật đầu: "Được rồi."
Cậu mở ba lô tìm chú chó bông hôm qua đưa cho cô: "Quà của cậu đây."
Ninh Lạc Điềm hai mắt sáng rỡ nhận lấy chú chó bông từ tay Nghiêm Trạch Viễn, không hiểu tại sao một người lạnh lùng như cậu lại có thể chọn được một chú chó bông đáng yêu thế này.

Cô ôm nó vào lòng, vuố t ve bộ lông mềm mại rồi hôn lên khuôn mặt xinh xắn, hoàn toàn không để ai đó ở trong mắt.
"Ôi, đáng yêu quá đi!"
Nghiêm Trạch Viễn thấy thế cũng vươn tay vỗ vỗ lên đầu chú chó bông mấy cái, mắt thì nhìn cô chằm chằm: "Sau này cậu muốn sinh con trai hay con gái?"
"Trai hay gái cũng là con của mình mà." Cô trả lời trong vô thức, qua một lúc mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngơ ngác nhìn cậu: "Cậu vừa nói cái gì? À không, ý của tôi là tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Đêm qua chị gái cô vừa cho cô một khoá học miễn phí về vấn đề sinh sản.

Bây giờ cái tảng băng này lại hỏi cô chuyện con cái.

Ôi trời đất ơi, hai người họ rốt cục đang bị làm sao vậy?

Nét mặt của Nghiêm Trạch Viễn vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có chút thoả mãn, cậu không nhanh không chậm đáp: "Tôi chỉ muốn tham khảo ý kiến của cậu thôi.

Sao mặt cậu đỏ vậy?"
Quả thật Ninh Lạc Điềm cũng tự cảm thấy hai bên gó của mình đang nóng như lửa đốt, nhưng như vậy thì đã sao, cô ngượng thì đỏ mặt thôi.

Đâu giống như ai kia, cả đời này cũng không biết hai chữ xấu hổ được viết như thế nào.
"Nếu không có việc gì nữa thì tôi về nhà đây.

Tạm biệt cậu!"
Thứ cô muốn cũng đã có được rồi, vì vậy cô không có lý do gì để ở đây tiếp tục đôi co với cậu, sau khi nói tạm biệt, cô hí hửng ôm chó bông rời khỏi nhà thi đấu.

Lúc ấy, nếu không nhận được tin nhắn từ Kim Hạn, Nghiêm Trạch Viễn đã giữ cô ở lại thêm một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play