Tề Loan bởi vì không muốn rời giường đọc sách mà giả bệnh, cuối cùng vẫn phải trả cái giá đắt tương ứng.
Vân Nhược Dư lo lắng hắn nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều đổi cách thức nấu cháo cho hắn, và không ngoại lệ là bên trong đều có gừng băm.
Tề đại tướng quân ăn liên tiếp ba ngày cháo gừng băm, cuối cùng bị đánh bại, không thuốc mà khỏi.
Sau chuyện này, Vân Nhược Dư cảm thấy đều là do công lao của cháo gừng băm mình nấu: “May mắn phu quân bệnh không nghiêm trọng, lúc này mới có thể chuyển biến tốt đẹp, hiệu quả của cháo này đúng là không tồi.”
Tề Loan an tĩnh như gà ngồi một bên đọc sách, chỉ xem như bản thân chưa nghe thấy cái gì.
Hắn lăn lộn như vậy một hồi, cũng không tìm ra được nguyên nhân, nên đọc sách vẫn nên đọc sách, nên rời giường vẫn nên rời giường.
Muốn nói thực sự có cái gì khác biệt?
Đó chính là Ngũ công chúa càng thêm thích thú tới phòng bếp, không phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn, cũng là chuẩn bị cơm trưa cho hắn, còn thỉnh thoảng làm một ít điểm tâm ngọt.
Tuy rằng đều là do Vân Nhược Dư chuẩn bị, cũng là Vân Nhược Dư tự mình bưng lên.
Nhưng Tề Loan chịu ảnh hưởng của cháo gừng băm quá sâu, hoàn toàn không cảm thấy chén cháo kia rốt cuộc có hương vị gì, không biết đến tột cùng trình độ nấu ăn của Vân Nhược Dư như thế nào.
Tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy đồ ăn tinh xảo ngon miệng thường ngày là Vân Nhược Dư làm.
Còn tưởng rằng là Trấn Bắc Hầu phủ đưa đầu bếp tay nghề lợi hại đến.
Đến nỗi Vân Nhược Dư muốn đi phòng bếp, hắn cũng không lo lắng đề phòng như trước, hắn tin tưởng có Lộc Trúc và Ngân Điệp ở đó, có thể ngăn cản được Vân Nhược Dư.
Kỳ thật, chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ, Tề Loan cũng đã nhìn ra, hiện giờ nàng có thật sự phá hỏng phòng bếp, chỉ cần mình bỏ ra chút bạc gọi thợ thủ công tới sửa là được rồi.
Làm hắn đau đầu là vì chuyện khác, bây giờ Ngũ công chúa càng không dễ lừa gạt, vốn dĩ hắn còn có thể tìm được ít sách mình cảm thấy hứng thú nhìn thoáng qua một cái, nhưng công chúa điện hạ biết chữ, có một lần nàng tới đưa điểm tâm nhìn thấy, hồi lâu không nói chuyện.
Mặt đầy khiển trách nhìn hắn, nhìn đến mức Tề Loan cảm thấy chột dạ không rõ lý do.
“Lúc phu quân đọc sách, sao lại không nghiêm túc như lúc nhìn đống tạp thư này?”
Một câu hỏi khiến Tề Loan á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tìm một quyển sách khoa cử, hết sức chuyên chú đọc sách.
Nơi này cẩm tú văn chương cũng có, tác phẩm lớn cũng không thiếu, Tề Loan nhìn một hồi, ý niệm muốn đi thượng triều liền mạnh mẽ xông ra.
Tuy rằng Tề Loan có ý niệm muốn đi thượng triều, bất quá cũng chỉ là dám nghĩ mà thôi, cả triều văn võ đều biết, hắn bởi vì trên chiến trường bị trọng thương, đe dọa tánh mạng, mới được Thuận Đế đặc biệt cho phép hồi kinh tĩnh dưỡng.
Tuy rằng lúc này thương thế đã sớm không còn đáng nếu ngại, hắn muốn đi thượng triều, đương nhiên cũng là có thể, chẳng qua Tề Loan xưa nay không có kiên nhẫn nghe những các triều thần đó cãi cọ ầm ĩ tranh luận không thôi.
Thuận Đế đặc biệt cho phép hắn không cần lâm triều, Tề Loan cũng mừng vì được thanh nhàn.
Nhưng La Sát mỗi ngày nhìn tướng quân trời vừa canh năm đã bị đánh thức tới thư phòng đọc sách, thực sự có chút không đành lòng, càng quan trọng chính mình cũng là phó tướng của Tề Loan.
Tướng quân thức dậy, mình cũng không thể ngủ tiếp đúng không?
Nếu đi lâm triều, buổi tối còn có thể có thêm một canh giờ.
Tề Loan sao lại có thể không biết tâm tư La Sát? Nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, cười nhạo La Sát suy nghĩ quá mức đơn giản: “Ngươi lại quá coi thường Ngũ công chúa, ngươi cho rằng đi lâm triều, nàng sẽ không gọi ta dậy đi đọc sách hay sao?”
Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Vân Nhược Dư, chẳng sợ hắn phải đi thượng triều, tiểu công chúa cũng sẽ để hắn dậy sớm đọc sách một canh giờ, mới để cho hắn ra cửa.
Hắn điên rồi mới không có việc gì làm đi gây chuyện.
Đại Thần bây giờ tứ hải thái bình, cũng không có chiến sự gì, Nam Cương lúc trước vẫn luôn khiêu khích bị hắn đánh cho quăng mũ cởi giáp, co đầu rút cổ không ra ngoài, đã thu hồi tâm tư ngo ngoe rục rịch, các nước khác có liên quan cũng không có bất kỳ hành động nào, an phận kẹp chặt cái đuôi làm người.
Bây giờ quan trọng hơn vẫn là Vân Nhược Dư, hắn không thể để một mình Ngũ công chúa ở trong phủ. Có hắn ở trong phủ, còn có thể trông chừng Vân Nhược Dư.
Tình trạng của Ngũ công chúa đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn có muôn lần chết cũng không thể thoái thác hết tội của mình.
La Sát an tĩnh như gà đứng một bên, không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, bắt đầu nói chuyện đứng đắn: “Tướng quân, tuy nói Nam Cương chiến bại, nhưng thật ra bọn hắn cũng không an phận, truyền đến tin tức nói là……”
Lời La Sát nói còn chưa xong, bên ngoài thư phòng đã truyền đến một hồi tiếng bước chân, Tề Loan nghe ra là động tĩnh của Vân Nhược Dư, liền bảo La Sát dừng lại trước: “Ngày mai triệu tập mọi người ở tửu lầu thương nghị việc này, ta sẽ tìm cái cớ ra khỏi phủ, Ngũ công chúa tới ngươi lui xuống trước đi.”
Tề Loan bình tĩnh phân phó, La Sát chắp tay ẩn nấp lui thân ra ngoài, bên ngoài rất nhanh đã truyền đến tiếng Vân Nhược Dư đập cửa: “Phu quân, thiếp tới đưa điểm tâm cho chàng.”
Tề Loan đứng dậy mở cửa, Vân Nhược Dư bưng một đĩa điểm tâm nhỏ như dâng hiến vật quý cho hắn xem, thanh âm nhảy nhót không thôi: “Chàng nếm thử hương vị xem có thích không?”
Trong đĩa tổng cộng có năm sáu miếng bánh trái cây, mỗi cái hình dạng không giống nhau, đủ mọi màu sắc xinh đẹp, tuy nói Tề Loan không có am hiểu gì về đồ ăn, cũng có thể nhìn ra điểm tâm này làm rất tinh xảo.
“Đây là?”
“Đây là Ngân Điệp cô nương làm, nàng nói cái khác nàng không biết làm, nhưng tay nghề làm điểm tâm vẫn có thể lấy ra được.” Lúc Vân Nhược Dư nói ra lời này, Tề Loan nhạy bén cảm giác được trong lời nói kích động của nàng thoáng qua chút buồn rầu.
Hắn chưa kịp định thần lại, Vân Nhược Dư liền đem buồn rầu này vứt ra sau đầu, một lần nữa mặt giãn ra hướng về phía Tề Loan: “Phu quân chàng nếm thử đi, thích điểm tâm nào, nếu chàng thích thiếp liền đi tìm Ngân Điệp cô nương thương lượng, để nàng dạy ta.”
Tề Loan nghe thấy lời này, lại nhìn về phía đĩa điểm tâm liền cảm thấy như nặng ngàn cân, tùy ý nhặt một khối bỏ vào trong miệng, có chút bắt bẻ nói: “Hương vị giống nhau.”
“Tạm được.”
“Cùng lắm chỉ có vậy.”
“Có chút dính.”
Liên tiếp một câu một câu đánh giá, Vân Nhược Dư nghe được có hơi mơ hồ, nàng muốn nói lại thôi nhìn về phía Tề Loan, rất muốn hỏi hắn có nói thật hay không: “Phu quân, có phải bệnh phong hàn của chàng chưa tốt hay không? Cho nên tạm thời không nếm ra hương vị?”
Điểm tâm này thật sự ăn không ngon như hắn nói sao?
Không phải đều ăn rất ngon sao?
Kỳ thật Vân Điệp làm không phải chỉ một đĩa này, mỗi loại Vân Nhược Dư đều đã thưởng thức qua, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ ăn đều ngon, lơ đãng đều vào nàng bụng gần hết.
Vân Nhược Dư phải dùng nghị lực thật lớn, mới có thể nhịn xuống không ăn hết mấy món điểm tâm này, chọn mấy món ngon nhất mang tới đây cho Tề Loan, nhưng phu quân sao lại không thích chút nào?
Tề Loan mặt không đổi sắc tiếp tục bịa chuyện, mục đích chính là để đánh mất ý niệm này của Vân Nhược Dư, làm điểm tâm có gì mà phải học? Qúa làm người ta mệt mỏi.
“Phu quân thật sự cảm thấy điểm tâm này ăn không ngon sao?” Vân Nhược Dư vẫn chưa muốn từ bỏ ý định hỏi lại, lại nhận được đáp án xác thực, nàng vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao thiếp lại cảm thấy ăn rất ngon?”
“Khẩu vị mỗi người không giống nhau, có lẽ điểm tâm này vừa lúc hợp khẩu vị của nàng.” Tề Loan trợn tròn mắt bắt đầu nói dối, Lộc Trúc và Ngân Điệp là thị nữ của Vân Nhược Dư, các nàng ngày thường làm gì, không phải đều dựa theo sở thích của Vân Nhược Dư hay sao?
“Cho nên, phu quân một chút cũng không thích sao?” Trong lòng Vân Nhược Dư có hơi khó chịu, vì sở thích của Tề Loan và nàng không giống nhau mà chán nản.
Khi nàng tới có bao nhiêu kích động, hiện giờ liền có bao nhiêu mất mát.
Vân Nhược Dư vốn đang nghĩ để Tề Loan chọn ra món yêu thích nhất, để Ngân Điệp dạy nàng.
Sau khi học được, nàng có thể tự tay làm cho Tề Loan, Vân Nhược Dư kỳ thật không thích làm điểm tâm, cảm thấy rất phiền phức, cũng cảm thấy không thú vị bằng nấu ăn.
Nhưng nếu Tề Loan thích, nàng cũng không phải không thể thể học.
Lại không nghĩ tới Tề Loan căn bản không thích.
“Đừng không vui, nếu nàng thích vậy để Ngân Điệp làm cho nàng ăn là được, hà tất phải tự mình động thủ? Chúng ta hảo tâm thu lưu hai nàng, bất quá chỉ làm phiền nàng ta làm chút điểm tâm thôi.” Tề Loan biết rõ bây giờ dựa theo lời khuyên bình thường mà nói, nàng nhất định sẽ không nghe, cũng lãng phí miệng lưỡi mình.
Vân Nhược Dư liếc mắt nhìn Tề Loan một cái, trong lòng vẫn có chút mất mát, đồng thời có cả buồn bực, nàng không cao hứng vì cái này sao?
“Phu quân nói thì thật đơn giản, nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy, chúng ta không phải đã nói, để hai nàng các ở lại, chờ sau này có chỗ tốt sẽ rời đi? Bây giờ lại muốn để người ta làm điểm tâm cho chúng ta, còn không phải xem người ta nha hoàn gọi tới sao?”
“Các nàng không chỗ để đi, giữ các nàng ở lại trong phủ với nàng cũng xem như chiếu cố lẫn nhau.” Tề Loan vẫn nghĩ muốn xoay chuyển suy nghĩ của Vân Nhược Dư, làm việc phải tính toán vì lâu dài, nếu một ngày nàng không khỏe, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải tự tay làm?
Nhưng khả năng xảy ra chuyện này không lớn, muốn trong vô thức thay đổi suy nghĩ bên trong của nàng.
“Nhưng là chúng ta không có bạc.”
“Lúc trước ta cứu người kia, không phải cho chúng ta một bút bạc hay sao?” Tề Loan gặp chiêu nào thì giải chiêu đó, bây giờ bản lĩnh dỗ người càng thêm thuần thục, Vân Nhược Dư lại nói tiền kia không thể động, chuẩn bị giữ lại cho hắn sau này thi đậu công danh.
Tề Loan đỡ rán, rất muốn nói cho Ngũ công chúa biết, hắn cũng không cần người khác chuẩn bị, thông thường đều là người khác tới cầu hắn làm việc, nhưng lời này không thể nói ra.
“Nếu thế ngày mai để ta ra ngoài nhìn một lượt có chỗ nào cần tiên sinh, hoặc có người cần chép sách, trong nhà cũng có thể thêm chút tiền.” Tề Loan mặt không đổi sắc bịa đặt lung tung, đây là nhiều ngày nay hắn biết được con đường kiếm tiền của thư sinh nghèo.
Chỉ là thời điểm nói ra lời này, Tề Loan nhiều ít có hơi thẹn thùng.
Vân Nhược Dư rõ ràng tâm động, nhưng nàng rất nhanh liền khắc chế lại, hướng về phía Tề Loan lắc đầu, nhẹ giọng cự tuyệt: “Vẫn là thôi đi, phu quân không cần nhọc lòng tiêu dùng trong nhà, những việc này để thiếp lo liệu là được.”
Tề Loan nhìn Ngũ công chúa rất nhanh đã lo liệu xong toàn bộ bổng lộc của hắn, thật sự không có biện pháp che giấu lương tâm đáp ứng nàng.
“Kỳ thật cũng không phải rất mệt.” Tề Loan giãy giụa cùng thương nghị Vân Nhược Dư, nhưng Vân Nhược Dư lại quyết tâm từ chối đề nghị này.
“Phu quân ngươi hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là chuyên tâm đọc sách thật tốt, trăm triệu lần không thể phân tâm.”
Tề Loan còn muốn giãy giụa một hồi, lại bị một câu của Vân Nhược Dư đánh vào vạn trượng vực sâu: “Phu quân vẫn không nên phân tâm, nếu năm nay lại thi rớt, ta chi lo phu tử thư viện không nhận chàng.”
Tề Loan: “……”
Cho nên Ngũ công chúa đây là muốn cho hắn biết tú tài nghèo kỳ khoa cử trước đã từng danh lạc Tôn Sơn* đi khảo Trạng Nguyên sao?
(Danh lạc Tôn Sơn: thi rớt; thi trượt; tên xếp dưới Tôn Sơn)
Công chúa điện hạ còn rất biết nghĩ.
Lúc này Tề Loan mới biết được, thì ra “Hắn” đã danh lạc Tôn Sơn một lần.
Tú tài này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Tề Loan dở khóc dở cười, tuy hắn chưa bao giờ tham gia khoa khảo, nhưng cũng biết khoa cử gian nan, cũng là bởi vì nguyên nhân gia thế mà có hiểu biết.
Hắn không nghĩ tới Ngũ công chúa biết được rất nhiều, bất quá cũng chỉ là phán đoán trong đầu, cũng có trật tự rõ ràng nói có sách mách có chứng.
Chỉ là xưa nay Tề đại tướng quân được người coi như anh hùng, nhiều ít có chút ghét bỏ thân phận hiện giờ, tú tài nghèo danh lạc Tôn Sơn.
Công chúa điện hạ thật sự không phải cố ý sao?
Nếu Vân Nhược Dư nói đến phu tử thư viện, liền cùng Tề Loan thương nghị chuyện đi thư viện: “Thiếp thấy thư viện sắp khai giảng, nếu không phu quân vẫn nên đến nhà phu tử thăm hỏi qua?”
Tề Loan nhướng mày, công chúa điện hạ đang dạy hắn đi tìm quan hệ?
“Ta đã vì phu quân chuẩn bị tốt quà nhập học và tiền bạc, nếu phu quân đi thăm hỏi phu tử, cũng không thể tay không mà đi.”
Không chỉ có dạy đi tìm quan hệ, còn dạy hắn tặng lễ?
Tề Loan vốn định cự tuyệt, nhưng nhớ tới lời mình vừa nói cùng La Sát, thuận thế đáp ứng: “Ngày mai ta sẽ tới thăm phu tử.”
“Phu quân đã có tâm, ta đây liền đi chuẩn bị ngân lượng cho chàng.” Vân Nhược Dư dứt lời liền rời đi, nhưng rất nhanh đã bị Tề Loan túm chặt tay áo lại.
“Nàng chậm một chút, việc này không vội.”
Hắn còn không biết đi đâu tìm phu tử đó.
“Chuyện này sao có thể không vội? Đối với phu quân mà nói, khoa cử chính là đại sự quan trọng nhất.”
Vân Nhược Dư sốt ruột muốn gạt tay hắn ra, Tề Loan thấy thế càng lo lắng: “Nàng cẩn thận chút cẩn thật bị ngã.”
Trên người Tề Loan không có bạc, bổng lộc của hắn từ hôm đó gọi thợ thủ công tới xây nhà ngoài thành đã không còn chút nào.
Muốn cự tuyệt, cũng không thể nói nên lời.
Hắn đúng là cần bạc, nhưng nhìn Vân Nhược Dư, trong lòng lại ngăn không được cảm giác áy náy, lại chạy tới, nhớ tới ngày mai mình còn phải đi gặp đám thủ hạ, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Không cần chuẩn bị quá nhiều.”
Tề Loan yên lặng giương mắt nhìn về phía xà nhà: “Đám nhãi ranh kia không xứng tiêu tiền của nàng.”
Vân Nhược Dư ngơ ngác nhìn về phía Tề Loan, phu quân nói lời này, nàng nghe lại không hiểu được?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tề Loan: Bọn họ thật phiền, không muốn cho bọn hắn tiêu tiền của nương tử. QAQ