Một lần nữa khi trời canh năm Tề Loan bị Vân Nhược Dư đánh thức, hắn không nhịn được lâm vào trầm tư, công chúa điện hạ rốt cuộc đi ngủ khi nào?
Rõ ràng trước khi hắn đi ngủ, Vân Nhược Dư còn không biết đang bận rộn làm gì.
Vì sao khi hắn tỉnh lại, Vân Nhược Dư đã thức dậy rồi? Còn có thể tinh thần phấn chấn tới đây gọi hắn rời giường?
Mấy ngày nay cứ tới giờ này, Tề Loan thật sự vô cùng vất vả, hắn chỉ cảm thấy ngày xưa hành quân đánh giặc cũng không giày vò bằng khoảng thời gian này, không chỉ trời chưa sáng đã phải dậy đọc sách, còn phải tìm mọi cách dỗ dành Vân Nhược Dư.
Đọc sách thì có thể lừa gạt cho qua, bởi vì lúc trước chưa tòng quân, cũng phải ở thư phòng vượt qua đống kinh sách này, chỉ là dỗ Vân Nhược Dư là một chuyện vô cùng khó làm.
Tề Loan căn bản không biết tâm tình Vân Nhược Dư khi nào sẽ thay đổi, rõ ràng một khắc trước còn rất tốt, ngay sau đó lại nghĩ ra một loạt tư tưởng kỳ quái, nàng sẽ không giống như người đàn bà phố phường đanh đá la hét ầm ĩ, chỉ là không nói một lời nhìn ngươi, trong mắt như có muôn vàn cảm xúc.
Tề Loan mỗi khi bị Vân Nhược Dư nhìn chăm chú như vậy, đều cảm thấy bản thân mình làm ra tội ác tày trời.
Thế cho nên mỗi lần đều nhượng bộ, nàng nói cái gì, cũng không có cách nào gì cự tuyệt, chờ phục hồi tinh thần lại đã bị mê hoặc.
Tề Loan lại kiên quyết không chịu thừa nhận việc này, chỉ nghĩ mình đang dỗ tiểu cô nương mà thôi.
Nhưng dỗ người cũng phải có mức độ, hôm nay Tề đại tướng quân quyết định không thể dung túng cho nàng nữa, hắn không muốn đứng dậy học bài chút nào, nắm lấy chăn bông không chịu nhìn Vân Tiêu Nhiên, nhắm mắt lại nói: : “Hôm nay ta cảm thấy không thoải mái.”
Đây là biện pháp hữu hiệu nhất mà trước mắt Tề Loan có thể nghĩ ra, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không phải thấy biểu tình của Vân Nhược Dư, không nhìn thấy gì đương nhiên sẽ không mềm lòng đúng không?
Chỉ là nhìn không nhìn thấy không đại biểu cho việc không nghe thấy, Vân Nhược Dư nghe hắn nói không thoải mái, vội vàng mở miệng hỏi hắn làm sao: “Phu quân chẳng lẽ chàng bị bệnh? Có cần ta đi mời đại phu tới xem qua hay không?”
“Không cần phải đi mời đại phu, mời đại phu xem bệnh phải tốn bạc, ta chỉ cần nằm nghỉ ngơi một hồi sẽ tốt.” Tề Loan vội vàng cự tuyệt, hắn chỉ là không muốn trời còn chưa sáng đã phải đọc sách, nhưng không có nghĩa là hắn muốn tìm đại phu tới bắt mình lăn lộn một hồi.
“Phu quân, nếu thân mình chàng không khỏe, chúng ta vẫn nên mời đại phu đến xem mới yên tâm, số tiền này chúng ta không thể tiết kiệm được.” Vẻ mặt Vân Nhược Dư lo lắng nhìn Tề Loan, khi nói chuyện còn ghé sát vào, duỗi tay muốn sờ thử trán Tề Loan.
Tề Loan căn bản không nghĩ tới Vân Nhược Dư sẽ làm như vậy, cảm nhận được tiếng hít thở gần trong gang tấc, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, hoảng sợ tránh né, lại không cẩn thận bị đụng đầu“Tê ——”
Đừng nói, đúng là đau thật.
“Phu quân chàng trốn cái gì? Bất quá thiếp chỉ muốn nhìn xem có phải chàng nhiễm phong hàn hay không, ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, tại sao chàng lại muốn trốn thiếp?” Vân Nhược Dư nhìn thấy hành động này của Tề Loan, cảm thấy có hơi tức giận.
“Ta không…” Bộ dáng Tề Loan có hơi chật vật, căn bản không có cách nào giải thích được hành động của mình vừa rồi: “Chỉ là ta, ta có chút khẩn trương, nàng, nàng dựa vào ta thật sự quá gần.”
Tề Loan thật sự muốn chết, có trời mới biết đến tột cùng hắn đã làm sai điều gì, tại sao mỗi ngày đều bắt hắn phải chịu đựng nỗi khổ này?
“Phu quân, chúng ta đều thành thân lâu như vậy, sao mà chàng vẫn chưa quen?” Vân Nhược Dư có chút bất mãn nhìn Tề Loan: “Chàng nói muốn chuyên tâm đọc sách, cho nên muốn cùng ta phân phòng ngủ, chuyện này ta có thể hiểu, ta đương nhiên không quấy rầy phu quân.”
“Nhưng chúng ta là phu thê, vì sao ta vừa tới gần chàng lại né tránh?” Sự hiểu chuyện của Vân Nhược Dư có giới hạn, nàng có thể vì việc học của phu quân mà hy sinh, nhưng nàng không thể tiếp nhận chuyện Tề Loan đối đãi với nàng như vậy.
Đến lúc này Tề Loan mới hiểu rõ chuyện loanh quanh lòng vòng này, vốn dĩ hắn còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Vân Nhược Dư không yêu cầu ngủ cùng giường với hắn, nhưng mỗi lần đến khi đi ngủ đều lưu luyến không muốn rời đi.
Sớm biết như thế hắn hà tất phải lo lắng đề phòng?
“Ta không có, ta chỉ lo lắng lây bệnh lên người nàng?” Tề Loan tìm một cái cớ, lại không biết mọi chuyện lại càng bôi càng đen.
“Theo ta thấy vẫn nên tìm một đại phu tới nhìn một cái.” Vân Nhược Dư nói.
Tuy nói nhìn qua không tính là quá nghiêm trọng, nhưng tìm đại phu tới cũng là chuyện tốt, còn có thể thuận tiện nhìn giùm đầu óc của phu quân.
Luôn nói sai gọi nàng là công chúa, chuyện này cũng cần phải giải quyết.
Tề Loan thấy Vân Nhược Dư không dao động, chỉ phải lấy trí thông minh cả đời ra ứng phó, hắn cảm thấy ngày xưa mình chỉ định kế hoạch tác chiến cũng không có kiên nhẫn như vậy.
Nói tóm lại Tề Loan chính là giải thích một hồi với Vân Nhược Dư, tuy rằng hắn có chút không quá thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, còn chưa tới nông nổi cần đại phu.
“Thật vậy sao?” Vân Nhược Dư nghe hắn nói một hồi lâu, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Tề Loan.
Hắn là không muốn xem đại phu.
Vân Nhược Dư tuy rằng muốn tìm đại phu tới xem kỹ bệnh tình cho Tề Loan, nhưng thấy hắn bài xích như vậy, không kiên trì nữa, nghĩ thầm sau này vẫn còn cơ hội.
Về phương diện y thuật mà nói, nếu là không có biểu hiện dị thường quá rõ ràng, vẫn nên quan sát thì tốt hơn.
Vân Nhược Dư nghĩ một hồi liền kiềm chế tâm tư lại, vạn nhất nàng quá mạnh mẽ thỉnh đại phu tới đây, kích thích chàng ấy thì không tốt chút nào.
Tề Loan dùng sức gật đầu, hôm nay, hắn nhất quyết không muốn đi học, cho dù Vân Nhược Dư nói thế nào, hắn cũng sẽ không đi.
Rời còn chưa có sáng, chẳng lẽ hắn không cần nghỉ ngơi sao?
“Phu quân nếu không nghiêm trọng, vẫn là nên đi đọc sách, tục ngữ nói một ngày tính toán từ Dần tính ra, có lẽ chàng ngồi dậy đọc một thiên văn chương, biêt đâu bệnh tốt hơn thì sao.” Vân Nhược Dư rất nghiêm túc kiến nghị.
Trong khoảng thời gian ngắn Tề Loan thật sự không phân biệt được Ngũ công chúa là thật tình thật lòng nghĩ như thế hay là đang nói giỡn.
“Ta đã như vậy… Còn phải đi đọc sách sao?” Tề Loan căng da đầu cò kè mặc cả, nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không làm loại chuyện này, nhưng hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Hôm nay, hắn tuyệt đối không đi đọc sách!
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan “Thê thảm”trước mắt, cũng cảm thấy hành vi này của mình có chút quá mức, trong lòng mềm nhũn, không cưỡng bách hắn đứng dậy nữa: “Vậy phu quân ngủ thêm chút nữa, ta tới phòng bếp nấu đồ ăn cho chàng.”
Tề Loan nghe thấy lời này, trong lòng lo lắng không ngừng, công chúa điện hạ tới phòng bếp thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Lý trí báo cho Tề Loan biết, lúc này hẳn nên gọi người lại, nhưng hắn lại chậm chạp không có động tác gì.
Chỉ vì trong nội tâm Tề Loan thật sự không muốn đi học bài, có thể trốn nhất thời, vậy thì nhất thời đi.
Chẳng qua Tề Loan được như ý nguyện nằm trên giường, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.
Chốc lát lo lắng Vân Nhược Dư có thể bị thương hay không, chốc lát lại lo lắng phòng bếp có dính phải tai ương nào không, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ xong liền trở nên sôi trào, buồn ngủ bị cuốn đi hết, cuối cùng chỉ có thể căm giận xốc chăn lên, ngồi trên mép giường giận dỗi.
Hồi lâu sau, hắn không tình nguyện hô một tiếng ra bên ngoài: “La Sát, người đi nhìn công chúa, chớ để nàng làm bị thương chính mình.”
Chỉ là Vân Nhược Dư đang bận rộn ở phòng bếp hoàn toàn không biết được nội tâm lo lắng cùng rối rắm của Tề Loan. Nàng nhìn nguyên liệu nấu ăn chưa xử lý trong phòng bếp lâm vào trầm tư.
Lộc Trúc và Ngân Điệp thấy thế, liền xung phong nhận việc tới đây hỗ trợ.
“Phu nhân, chúng ta tới giúp ngài đi.”
Vân Nhược Dư nghe đến đó, vội vàng nói với hai người, để các nàng không cần gọi như vậy: “Phu quân hiện giờ bất quá cũng chỉ là một tú tài, công danh không có, nếu bị người khác nghe được, chỉ sợ lại cho rằng chàng quá mức khinh cuồng, đối với chàng là chuyện không tốt.”
Lộc Trúc cùng Ngân Điệp nghe xong mặt không đổi sắc, nhưng thật sự không có cách nào nghe theo lời nàng; “Phu nhân, người để cho chúng ta gọi đi, gọi như vậy chúng ta mới có thể yên tâm. Ngài yên tâm, ra khỏi cửa chúng ta nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để người khác nghe thấy, nhất định sẽ không gây phiền toái cho người.”
Bởi vì hai nàng cũng không rõ ràng hiện giờ trong trí nhớ của Vân Nhược Dư, Tề đại tướng dòng họ võ tướng, nên liền trực tiếp xem nhẹ.
Vân Nhược Dư thấy hai nàng giải thích như vậy, cũng không có lý do phản bác, chỉ có thể chịu đựng các nàng gọi phu nhân, nàng đành nỗ lực thuyết phục bản thân mình.
Đây cũng giống như phu quân ở trong phủ gọi nàng là công chúa.
Chỉ gọi ở trong phủ, ra cửa sẽ không.
Vân Nhược Dư trìu mến nhìn Lộc Trúc cùng Ngân Điệp, kỳ thật có gọi nàng là phu nhân cũng vô dụng, nàng thật sự sẽ không cho tiền tiêu vặt.
Lộc Trúc và Ngân Điệp biết được Vân Nhược Dư muốn chuẩn bị thức ăn cho Tề Loan, hai người nói bóng nói gió một hồi, rất nhanh đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, một người nhóm lửa, một người xử lý nguyên liệu.
Suy xét đến tình huống của Tề Loan, Lộc Trúc liền tính toán nấu cháo trắng thanh đạm, chẳng qua Vân Nhược Dư không cho Lộc Trúc cơ hội biểu hiện, tự mình vén tay áo lên, nói với hai nàng để mình tự làm.
“Phu quân trước đây luôn khen tay nghề ta rất tốt, hiện giờ thân thể chàng không khoẻ, ta đương nhiên muốn chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, sao có thể để người khác tới làm được?” Vân Nhược Dư nói rất tự nhiên.
Thuận tiện đem gạo đã vo sạch bỏ vào trong nồi, mặt khác lấy một củ gừng rửa sạch thái sợi nhỏ.
Lúc đầu Lộc Trúc và Ngân Điệp cho rằng Vân Nhược Dư muốn nấu canh gừng, còn đang nghi ngờ tại sao nấu canh gừng lại phải thái nhỏ, liền thấy công chúa đem gừng đã băm nhỏ vào nồi nấu chung với gạo.
Sau một hồi lăn lộn, hạt gạo no đủ liền bắt đầu bung nở ra trong nồi, sợi gừng vàng vàng ẩn hiện, tản ra một mùi thơm độc đáo.
Lộc Trúc và Ngân Điệp là cung nữ, cũng xem như là kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng gặp qua cách làm như vậy, không kiềm được hỏi: “Phu nhân muốn làm món gì vậy?”
“Ta đã từng đọc qua y thư, ăn gừng có hiệu quả tốt nhất. Nhưng hương vị lại cay nồng, bình thường chỉ để nấu canh gừng không thể dùng trực tiếp, lúc trước phu quân cảm thấy hương vị này quá mức cay nồng, ta liền nghĩ ra cách nấu cháo.”
Lộc Trúc và Ngân Điệp nghe xong, trong lòng chỉ có hai chữ bội phục.
Cắt nhỏ và nấu cháo, vị cay của gừng này thực sự tan đi rất nhiều.
Vân Nhược Dư cũng là lần đầu tiên làm cái này, cũng không biết là hương vị gì, liền múc ra hai chén nhỏ để Lộc Trúc cùng Ngân Điệp thử trước.
Hai người cẩn thận nếm thử.
Gừng vàng băm nhỏ hòa cùng cháo thơm ngọt mềm mại, hoàn toàn không nếm ra vị gừng cay khó chịu.
Đôi mắt hai nàng sáng lên “Ăn rất ngon.”
“Hoàn toàn không có vị cay, phu nhân thật lợi hại.”
Vân Nhược Dư thấy hai người nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng, múc cháo còn ở trong nồi ra, rải hành lá và hạt mè đã cắt nhỏ, đảo một hồi, càng thêm cảnh đẹp ý vui, càng tăng lên cảm giác muốn ăn.
Ngân Điệp thấy Vân Nhược Dư đi xa, cầm chiếc bát trông không lên oán giận nói: “Vì cái gì, chúng ta không có hành thái và hạt mè?”
Lộc Trúc chậm rãi uống xong chén cháo còn thừa, trấn an: “Ngươi nên cảm thấy đủ đi, lần này là bởi vì công chúa làm lần đầu, mới có thể cho chúng ta nếm thử hương vị, lần sau có lẽ sẽ không có phần cho đôi ta.”
Còn muốn hành thái và hạt mè?
Có thể uống đã không tồi rồi.
……
Sau một canh giờ, Tề Loan đã dùng xong đồ ăn sáng nhận mệnh tới thư phòng đọc sách, mặt tràn đầy tâm ý nghênh đón Vân Nhược Dư.
“Phu quân, thiếp nấu cháo cho chàng, chàng nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Khi Tề Loan đến gần Vân Nhược Dư, đã ngửi thấy một hương vị, mới đầu hắn còn tưởng là canh gừng, nhưng rất nhanh đã đánh mất ý niệm này của mình, bởi vì Vân Nhược Dư nói đó là cháo.
Chén cháo kia được đưa tới trước mặt hắn, vị gừng càng thêm rõ ràng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy màu vàng của gừng băm bên trong, ánh mắt Tề Loan bắt đầu có chút gì đó không thích hợp.
“Thiếp đem sợi gừng nấu cùng với cháo, phu quân chàng mau nếm thử xem có dễ ăn hơn chút không.”
Tề Loan nhìn cháo gừng, vị cay cay của gừng không thể nào át đi được, hắn lâm vào trầm tư.
Đem gừng băm nấu thành cháo, đến tột cùng là tại sao có thể nghĩ ra biện pháp này?
Tề Loan nắm muỗng, thoáng nhìn biểu tình hưng phấn của Vân Nhược Dư, do dự hồi lâu vẫn là không thể cho vào miệng được.
Vân Nhược Dư thấy động tác của hắn hồi lâu chưa xong, kỳ quái hỏi: “Phu quân sao lại không ăn? Lúc đầu không phải chàng còn ở tiếc nuối gừng quá mức cay nồng chỉ có thể uống canh không thể trực tiếp ăn được, bây giờ đã không còn là vấn đề.”
Tề Loan: “……”
Rốt cuộc là người nào, lại muốn trực tiếp ăn gừng?
Cuối cùng, dưới ánh mắt ngập tràn chờ mong của Vân Nhược Dư, Tề Loan mặt không đổi sắc ăn vội hết cả chén cháo gừng băm.
Cả người bắt đầu hốt hoảng.
“Phu quân cảm thấy cháo này thế nào?”
“Rất, rất tốt.” Tề Loan còn có thể nói cái gì?
Chờ sau khi Vân Nhược Dư rời đi, Tề Loan mặt không biểu tình rót liên tiếp ba chén trà lạnh, nhưng vẫn không thể xua tan mùi gừng trong miệng.
Nhìn bộ dạng của hắn, La Sát tấm tắc cảm thán, công chúa không hổ là công chúa, lúc này tướng quân hy sinh cũng thật lớn, ngày thường chỉ có chút gừng cũng tuyệt đối không chạm vào.
Hôm nay lại có thể ăn hết một chén lớn.
Chẳng lẽ cháo này thật sự không có mùi gừng cay nồng, còn ăn đặc biệt ngon?
Rốt cuộc thoạt nhìn thật sự đẹp, lại còn rất thơm.
Trong lòng La Sát tò mò, nhịn không được hỏi ra :“Tướng quân, cháo kia uống có ngon không?”
La Sát đúng thật là tò mò, nhưng lời này nghe vào lỗ tai Tề Loan, chỉ cảm thấy phó tướng đang trêu chọc mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái: “Câm miệng.”
Kỳ thật Tề Loan căn bản không nếm ra được cháo kia có vị gì, hắn có nhớ lại cũng chỉ toàn là mùi gừng.
La Sát hơi công khóe môi, xem như đã hiểu rõ, tướng quân đối xử với công chúa không giống nhau.
Hoàng mệnh khó trái, tình thế bức bách gì đó, đều là giả.
Suốt ngày lừa mình đến mức thuần thục, nhưng mỗi lần công chúa kêu một tiếng “Phu quân”, không phải chuyện gì cũng có thể làm được sao?
La Sát vốn tưởng rằng mấy ngày trước đây ở ngoài quán ven đường đã là cực hạn, nhưng lại chưa từng thời điểm tướng quân nhà mình đối với công chúa căn bản là không có cực hạn.
Đúng không, đến cả gừng trước giờ không bao giờ chạm vào cũng có thể mặt không đổi sắc ăn hết.
Trước kia chỉ cần ngửi thấy mùi đã lạnh mặt.
La Sát cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ là điểm mấu chốt của tướng quân cũng không còn: “Tướng quân, thời điểm thuộc hạ vừa mới tới đây, nghe phòng bếp nói công chúa mới lấy hết toàn bộ số gừng vừa mua đi, không biết muốn làm gì.”
“Phốc ——” Tề Loan nghe thấy lời này, chật vật ho khan, nhanh chóng cầm sách trên bàn ném qua một bên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những ngày sắp tới.
Nếu không, hắn vẫn nên đi thượng triều.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Loan: Ta không đọc sách, ta không xem, ta khẳng định không xem.
Nhưng mà, hắn vẫn là nhìn ~