Để bao tay xuống xong Tiêu Gia Hữu cuối cùng cũng có thể buông lỏng, hắn đi tới cạnh cửa hít thở không khí sau khi chơi điện thoại khá lâu. Mãi tới tận khi Lâm Thần đưa Phái Phái tới tìm hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phái Phái xịu xuống, rõ ràng cho thấy bé đang tức giận, bé cảm thấy rõ ràng là ca ca tới đón bé vậy mà lại bỏ bé lại chạy ra ngoài.
Tiêu Gia Hữu cảm thấy chột dạ, hắn vốn chỉ định ra ngoài hóng mát một chút sẽ đi bào, ai biết cứ chơi điện thoại tới quên thời gian, không nghĩ tới chỉ nháy mắt đã qua lâu như vậy.
Lâm Thần nhỏ giọng nói: ‘’Không phải nói anh về sớm một chút sao? Phái Phái tức giận rồi.’’
‘’Anh không cố ý, tức giận cơ à.’’ Tiêu Gia Hữu nói xong ho khan một tiếng, nhưng vẫn nhẹ giọng xoa dịu Phái Phái: ‘’Em xem xong rồi? Không tiếp tục xem nữa à?’’
Phái Phái mếu cái miệng tức giận, còn cảm thấy tủi thân.
Tiêu Gia Hữu đắn đo, hết cách rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: ‘’Được rồi, là lỗi của anh, anh xin lỗi em được không? Em có muốn chơi gì nữa không? Anh chơi cùng em nhé.’’
Phái Phái nghe hắn nói như vậy thì mặt mày cuối cùng cũng dễ nhìn hơn chút. Mới vừa mới định suy nghĩ xem tiếp theo sẽ chơi cái gì liền nghĩ tới một chuyện khác.
‘’Bao tay của em đâu?’’ Sắc mặt bé nghiêm túc nhìn Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu đi tới tủ kia chuẩn bị cầm lại bao tay, nhưng kỳ quái là bao tay kia đột nhiên lại biến mất không thấy. Hắn nóng lòng vội vã nghiêm túc đi tìm, mỗi cái tủ đều mở ra kiểm tra nhưng vẫn không thể tìm thấy bao tay con thỏ kia.
Tiêu Gia Hữu dự cảm rằng sự việc không ổn, vội vã đi hỏi nhân viên công tác, đối phương nói rằng không chú ý tới cái bao tay kia bị ai lấy đi.
Trước đó Phái Phái còn ôm hi vọng, nhưng khi phát hiện cái bao tay thực sự bị mất, sắc mặt bé trong nháy mắt cực kỳ khó coi, tâm tình cũng rơi xuống đáy vực, bé mếu máo, viền mắt ngập nước, bộ dáng cực kỳ oan ức tủi thân.
Tiêu Gia Hữu cuối cùng cũng không tìm ra được bao tay kia, hắn đã hỏi tất cả những người có thể hỏi, những người đó cũng không ai chú ý một cái bao tay, hắn còn đi hỏi quản lý nhưng cũng không tìm được manh mối, tủ kia nằm ở góc chết, hắn chỉ có thể nhìn thấy một đôi tay cầm đi cái bao tay nhưng không nhìn thấy người lấy đi là ai.
Kỳ quái nhất chính là sau này khi kiểm tra lại camera cũng không nhìn thấy hình bóng của bao tay kia.
Mà cũng bởi vì tìm cái bao tay này Phái Phái lần đầu tiên tức giận với Tiêu Gia Hữu, hai người còn ầm ĩ một trận.
Phái Phái nói Tiêu Gia Hữu nói không đáng tin, bé đã nói rằng muốn cất cẩn thận bao tay, thế nhưng vẫn bị làm mất, hơn nữa Tiêu Gia Hữu còn tùy tiện ném cái bao vào trong hộc tủ, căn bản là không cảm thấy nó có gì quan trọng.
Tiêu Gia Hữu thì không thể hiểu nổi Phái Phái, bao tay kia mất rồi thì mua lại cái khác, muốn bao nhiêu cũng được, sao phải vì cái bao tay mà ầm ĩ không ngừng.
Hắn cảm thấy Phái Phái là đang quấy nhiễu, cố tình gây sự.
‘’Em phiền quá biết không? Anh đã nói sẽ mua cho em, không phải chỉ là một cái bao tay thôi à, còn em thì sao? Em còn khóc anh đi đấy! Em không thấy mất mặt anh thấy mất mặt!"’ Tiêu Gia Hữu mất hết kiên nhẫn quát lên với Phái Phái.
"’Em ghét anh!’’ Phái Phái khóc tới mức thở không ra hơi, tức giận nói: ‘’Em không bao giờ thích ca ca nữa, em không bao giờ chơi với ca ca nữa, ca ca chỉ biết bắt nạt em, ca ca là đồ trứng xấu!"’
Tiêu Gia Hữu nghe tới nóng đầu: "‘Ai bắt nạt em? Em chán ghét anh, anh còn ghét em hơn, em cho rằng anh đùa với em à? Là ai cả ngày không có việc gì thì dính lấy anh? Sau này em tránh xa anh ra anh sẽ vui lắm."’
Giọng điệu hắn rất hung ác, cũng rất ác liệt.
Phái Phái sửng sốt giật mình, biểu tình càng ngày càng đau lòng khổ sở, mím chặt môi quay người nhanh chóng chạy ra khỏi khu trưng bày tác phẩm mỹ thuật.
Ca ca bắt nạt bé, đối xử không tốt với bé, bé không muốn cùng ca ca chơi, bé muốn tìm ba ba!
Lâm Thần nhìn Phái Phái chạy ra khỏi tầm mắt muốn đuổi theo lại bị Tiêu Gia Hữu kéo tay.
‘’Đừng để ý đến nó, em càng để ý nó càng mè nheo hơn, anh không tin nó có thể chạy được bao xa, chờ một lúc sẽ tự về thôi."’
Tiêu Gia Hữu trong lúc tức giận đã nói như vậy.
Hắn nói xong lại đi mở lại mấy cái tủ đồ, vẫn không tìm được cái bao tay không khỏi khiến hắn tức muốn nổ phổi, hắn không phải cố ý làm mất cái bao tay đó.
Lâm Thần lật qua lật lại điện thoại di động, thấy Phái Phái mãi vẫn không trở về liền thúc giục: ‘’Chúng ta vẫn nên đi tìm Phái Phái đi, đã lâu như vậy rồi lỡ xảy ra chuyện gì.’’
Tiêu Gia Hữu buồn bực mất tập trung gật đầu, nghe thế cũng hơi hoảng loạn, sợ Phái Phái thật sự có chuyện gì. Vừa nãy hắn nói không cần để ý tới Phái Phái chỉ là nói vậy thôi, Phái Phái nếu thật sự có chuyện hắn sẽ là người đầu tiên sốt ruột. Vừa nãy tức giận không nghĩ nhiều, hiện tại tỉnh tảo hơn Tiêu Gia Hữu đột nhiên cảm thấy sốt ruột bất an.
Những lời hắn vừa nói và hành vi mặc kệ cho Phái Phái chạy đi xa thật sự quá mức không lý trí.
Hắn không nghĩ nhièu nữa, cấp tốc chạy ra khỏi khu trưng bày để tìm người. Nhưng mà Phái Phái mới chỉ vừa rời khỏi đó không được bao lâu mà phía ngoài không thấy được bóng dáng của bé.
Tiêu Gia Hữu mờ mịt đứng trên phố lớn, nhìn tới nhìn lui người đi đường, trong giây phút đó đáy lòng hắn dâng lên vô tân ảo não và sợ hãi.
‘’Phái Phái…’’
Hắn lẩm bẩm, trong lòng giống như bị một bàn tay bóp chặt lấy, siết lại khiến hắn ngột ngạt tới mức không thở nổi.
- --
Không tìm thấy Phái Phái.
Từ lúc biết được tin này từ Tiêu Gia Hữu Trương Mục đều kinh sợ tới ngây ngẩn cả người, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng, tràn đầy sợ hãi bất an. Tiêu Tiên cũng rất kinh hoảng, thế nhưng anh vẫn miễn cưỡng trấn định lại cấp tốc hỏi Tiêu Gia Hữu quá trình sự việc.
Tiêu Gia Hữu gọi điện thoại tới, hắn hiển nhiên cũng đã sắp hỏng mất rồi, muốn nói gì đều chưa hề nghĩ tới, lúc kể lại lộn xộn, cứ nói câu sau thì vội vàng giải thích cho việc phía trước. Hắn nói mãi tới mức tiếng nói cũng nghẹn ngào mà xin lỗi: "‘Ba, xin lỗi, tất cả là lỗi của con, con không nên cùng nó cãi vã, nó là trẻ con, con sao lại chấp nhặt với nó chứ. Con chỉ là đùa thôi, con không cố ý, con không nghĩ chỉ một lúc như vậy mà Phái Phái đã biến mất..."’
Hắn trước sau đã tìm khắp nơi mà vẫn không tìm được Phái Phái, lúc gọi điện thoại tới nội tâm cũng đã tự trách trăm ngàn lần.
Tiêu Tiên im lặng rất lâu rồi mới nói: ‘’Gia Hữu, con khiến ba rất thất vọng, Phái Phái là em trai con.’’
‘’Con biết, con biết.’’ Chỉ một câu ‘’thất vọng’’ nhẹ nhàng của Tiêu Tiên đã khiến cho Tiêu Gia Hữu trước giờ luôn mong chờ được anh công nhận cực kỳ khó chịu, chỉ có thể liên tục xin lỗi: ‘’Xin lỗi ba, con biết sai rồi, con cũng không muốn, con thực sự chưa từng nghĩ muốn hại Phái Phái.’’
Tiêu Tiên trầm giọng nói: ‘’Ba tin con.’’
Anh biết Tiêu Gia Hữu chưa từng nghĩ tới hại Phái Phái, nếu không cũng sẽ không yên tâm để hắn đưa Phái Phái đi chơi.
‘’Thế nhưng việc con làm thực sự rất ngu xuẩn, con bây giờ chỉ biết xin lỗi thì có tác dụng gì, Phái Phái do con làm mất, con phải đem nó tìm trở về."’ Tiêu Tiên nói chuyện giọng điệu rất nặng.
Tiêu Gia Hữu mờ mịt nói: ‘’Con tìm khắp nơi rồi, con không biết nó đi đâu.’’
‘’Vậy thì nghĩ cách, điều tra camera, tìm manh mối, lợi dụng tất cả mọi thứ để tra tìm.’’ Tiêu Tiên nghiêm khắc nói: ‘’Ngay cả biện pháp cũng không suy nghĩ mà đã muốn bỏ qua?’’
Tiêu Gia Hữu vội vàng lắc đầu, giọng điệu chắc chắn nói: ‘’Không có, con chắc chắn sẽ không từ bỏ.’’
Hắn dừng lại một chút lấy lại bình tĩnh, sau đó đĩnh đạc mà nói rằng: ‘’Phái Phái là do con làm mất, con nhất định sẽ tìm được nó bất kể nó đang ở đâu."’ Sau đó hắn không nói gì nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Tiên để điện thoại di động xuống, quay người liền đối diện với Trương Mục đang đầy mặt sốt ruột.
‘’Tiêu ca, Phái Phái làm sao mà lạc?’’ Trương Mục vội vàng hỏi: ‘’Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Phái Phái có thể gặp nguy hiểm gì không?’’
Bọn họ đã đi gặp Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm, vốn là chuẩn bị đi hẹn hò trải qua thế giới hai người, nhưng tất cả những thứ này đều theo cuộc gọi đến của Tiêu Gia Hữu mà tan thành bọt nước.
Tiêu Tiên cấp tốc đem chuyện xảy ra tỉ mỉ nói với Trương Mục.
Phái Phái là do Tiêu Gia Hữu làm mất, Trương Mục đối với Tiêu Gia Hữu không thể không oán trách, thế nhưng việc có nặng có nhẹ, cậu cũng không muốn xoắn xuýt những chuyện vô dụng. Vào giờ phút này quan trọng nhất là tìm được Phái Phái trước, những thứ khác đợi sau khi tìm được lại nói.
Lần trước Phái Phái cũng đã từng bị bắt cóc, lần đó là Tiêu Gia Hữu cứu Phái Phái, mà lần này Phái Phái có lẽ sẽ không được may mắn như vậy.
Cậu thà rằng chính mình có thể chịu thay cho Phái Phái những chuyện như thế này.
Phái Phái gặp chuyện, Trương Mục và Tiêu Tiên vốn muốn giấu hai bên gia đình, mà việc này có thể giấu một ngày nhưng không giấu được hai ngày ba ngày, cuối cùng tin tức vẫn truyền đến hai bên cha mẹ.
Tiêu Kình và Trương Vĩ Khiêm đều rất tức giận, sợ Phái Phái sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hàn Cầm cùng Diêu Hạnh lo lắng tới mức cả đêm không ngủ được.
Sau khi Phái Phái mất tích Tiêu Gia Hữu đã cấp tốc báo cảnh sát, lực lượng cảnh sát cũng rất tích cực điều động nhân lực lần theo dấu vết, nỗ lực từ camera tìm ra chút manh mối.
Chuyện này có trách thì trách quá trùng hợp, tại sao Phái Phái vừa đi ra ngoài đã bị người ta bắt đi, giống như có người luôn luôn ngồi xổm theo dõi trông coi, chỉ chờ cơ hội thích hợp xuất hiện cấp tốc triển khai hành động. Cần phải nói bọn bắt cóc đã theo dõi Phái Phái từ lâu rồi, thế nhưng đã qua ba ngày tại sao vẫn không có chút tin tức nào. Bọn chúng bắt cóc Phái Phái lẽ nào không phải vì muốn có tiền chuộc?
Suốt ba ngày liền đã xem hết toàn bộ camera vẫn không thu hoạch được gì, cũng không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của bọn bắt cóc.
Không có cách nào xác định Phái Phái an toàn, càng không biết hiện tại bé đang như thế nào, có hay không đang phải chịu khổ, Trương Mục tâm tình căng thẳng tới cực điểm.
Tiêu Gia Hữu cũng sắp tự trách tới phát điên, nếu sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy hắn tuyệt đối sẽ ở cạnh Phái Phái không rời đi nửa bước. Hắn tuy luôn lạnh nhạt với bé nhưng thật sự chưa bao giờ chán ghét Phái Phái. Nếu Phái Phái bởi vì hắn mà xảy ra chuyện gì thì cả đời này Tiêu Gia Hữu đều sẽ áy náy tự trách, không có cách nào tha thứ chính mình.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT