Sau sự cố đó, mọi người không biết phải giải thích với bố ra làm sao, chỉ đành ngầm hiểu ý nhau không nhắc lại chuyện này nữa.
Chỉ là lúc hai bên cha mẹ biết được chuyện này, mỗi khi nhìn thấy bé con đều cảm thấy rất xúc động. Họ luôn nghĩ con mình nhờ người sinh hộ. Ai nghĩ được đó lại là con của Trương Mục và Tiêu Tiên.
Hơn nữa còn do chính Trương Mục sinh ra, chuyện này đúng là khó tin.
Đặc biệt ở trước mặt Trương Vĩ Khiêm, Trương Mục giống đang che giấu chuyện gì đó, cậu cũng thường xuyên quan sát bé con một cách thầm lặng, như sẽ phát hiện chuyện gì đó mới mẻ và đầy kinh ngạc. Cậu còn hay gặp riêng Hàn Cầm để nói chuyện về Phái Phái, thì ra mọi chuyện là như vậy.
Dạo gần đây Lâm Thần thường xuyên tới gặp Phái Phái, tìm nhiều cách để tặng quà cho Trương Mục còn bảo là hắn thấy nhớ Phái Phái, muốn dẫn bé con ra ngoài chơi cho khuây khỏa.
Mọi khi Phái Phái không ra ngoài với Lâm Thần, cũng không biết tại sao mặc dù Lâm Thần luôn đối xử nhiệt tình với mình nhưng bé con vẫn cảm thấy có chút sợ hãi hắn.
Còn lúc Phái Phái ở cùng Tiêu Gia Hữu lại hoàn toàn khác, bé con rất muốn anh hai dẫn đi chơi.
Lâm Thần cũng nhân cơ hội này để Tiêu Gia Hữu dẫn Phái Phái ra ngoài.
Tiêu Gia Hữu ngán ngẩm, hắn còn không muốn Phái Phám bám theo mình chứ đừng nói là mang nó theo. Nhưng Lâm Thần luôn có cách để Tiêu Gia Hữu đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
Hôm đó, Lâm Thần và Tiêu Gia Hữu đưa Phái Phái đi chơi, nói là đến một khu giải trí nhỏ, lúc hai người quay lại, trời cũng đã tối.
Trương Mục không phản đối chuyện Phái Phái lại gần Gia Hữu. Mặc dù biểu hiện của hắn hung ác, nhưng lại không có ý xấu gì với bé con.
Nếu không thì Phái Phái đã không dính hắn như vậy.
Bé con rất giỏi phân biệt được ai thích mình còn ai thì không.
Đưa Phái Phái về đến nhà, Tiêu Gia Hữu cũng mệt lả, nên Lâm Thần dẫn bé con vào nhà.
Tiêu Tiên và Trương Mục vẫn chưa về. Nhà chỉ có mỗi Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm. Hai người chỉ chào hỏi một lát rồi chuẩn bị đi ngay.
Ra khỏi cửa xong vào trong xe. Lâm Thần mới nhớ ra quên bỏ quà mua cho Phái Phái ra.
Tiêu Gia Hữu nói: "Để trên xe đi, lần sau mua thêm là được."
Lâm Thần nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Ngay đây mà, để em mang xuống là được rồi."
"Em cũng rảnh thật" Tiêu Gia Hữu chỉ nói chứ không ngăn cản gì Lâm Thần.
Tiêu Gia Hữu nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thần, tắt đèn rồi cầm điện thoại chơi game, chơi xong mấy ván vẫn chưa thấy Lâm Thần quay lại
Hắn có chút bực bội, thấy Lâm Thần đi mãi chưa về mà hắn ngồi trong xe cũng không có việc gì làm nên vào xem thử có chuyện gì.
Kết quả là khi vào phòng khách, hắn không thấy Lâm Thần đâu.
Tiêu Gia Hữu kinh ngạc.
Vừa vào tới phòng bếp, hắn đụng phải Lâm Thần đang vội vã đi ra.
Thần sắc của Lâm Thần hoảng loạn luống cuống, sắc mặt cũng trắng bệch rất khó coi giống như vừa gặp phải chuyện không tốt.
"Em sao vậy? Sắc mặt tệ quá." Tiêu Gia Hữu lại hỏi tiếp: "Em tới phòng bếp làm gì?"
Tóm lại là Lâm Thần không ngờ đụng phải Tiêu Gia Hữu nên sửng sốt cả nửa ngày mới phản ứng, hoang mang giải thích là: "Em muốn tìm toilet, nhưng mà... tìm nhầm chỗ."
Tiêu Gia Hữu cũng không nghĩ nhiều, "Em tìm giỏi thật, tìm toilet mà nhầm thành nhà bếp. Đi theo anh nhịn nãy giờ lâu như vậy, mà sao lúc nãy không nghe em bảo muốn đi toilet."
Lâm Thần vẫn chưa hoàn hồn, hoảng hốt nói: "Mới vừa... Mới hồi nãy tự nhiên em muốn đi toilet thôi."
Tiêu Gia Hữu "Ồ" một tiếng, dẫn Lâm Thần đi tìm nhà vệ sinh xong quay về phòng khách chờ hắn.
Lúc quay về phòng khách phải đi qua bếp, vừa hay Gia Hữu chạm mặt ông bà Trương từ phòng bếp đi ra, họ vừa đi vừa nói chuyện.
Thấy vậy, Tiêu Gia Hữu dừng lại một chút, hơi nghi ngờ suy nghĩ, Ba mẹ Trương Mục cũng ở nhà bếp. Vậy chắc lúc nãy bọn họ cũng gặp Lâm Thần phải không?
Mà không nghe Lâm Thần nhắc tới.
Tiêu Gia Hữu nghĩ xong cũng thấy chẳng sao cả rồi liền quên mất, nghĩ thầm có khi Lâm Thần nhịn tè lâu quá nên cũng quên mất.
Lâm Thần đi vệ sinh rất lâu, Tiêu Gia Hữu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lúc hắn đi ra giống vừa rửa mặt, thần thái hoảng hốt hồi nãy cũng không còn, khôi phục lại tinh thần nhìn Tiêu Gia Hữu cười hỏi: "Chờ lâu rồi phải không? Đi thôi."
Tiêu Gia Hữu "Ừ" một tiếng, cất điện thoại đi ra cùng Lâm Thần.
-
Sau khi ba mẹ Trương Mục về thành phố A, cũng là lúc cậu với Tiêu Tiên bắt đầu kỉ nghỉ hè, không phải đi cùng bố mẹ thì cũng đi cùng Phái Phái, không rảnh rỗi chút nào
Trương Mục nhận cuộc gọi từ Từ Thanh Huy hẹn cậu ăn tối cùng với Tiêu Tiên, hắn còn nhắc cậu đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau, cũng không biết dạo này hắn sống thế nào.
Chỉ có thể đoán mò qua cách nói chuyện của Từ Thanh Huy, chắc là gần đây sống rất tốt chứ không giọng của hắn không cao như vậy, tất nhiên là từ trong ra ngoài đều lộ ra tâm trạng rất vui vẻ.
Trương Mục thấy tâm tình của hắn tốt nên cũng tò mò hỏi xem có chuyện gì.
Mà Từ Thanh Huy không nói thẳng cứ nói úp nói mở đòi gặp rồi sẽ biết.
Trực giác mách bảo Trương Mục chắc chắn hắn có chuyện vui, thậm chí còn cươc với Tiêu Tiên nói không chừng Từ Thanh Huy biết yêu rồi.
Đi cược cái chuyện ấu trĩ này Tiêu Tiên cũng chẳng hứng thú gì, chỉ là không chịu đươc Trương Mục cứ nhõng nhẽo miết nên quyết định ở chuyến hạm khác Trương Mục.
"Tiền đánh cược là..." Trước khi đi, Trương Mục suy nghĩ rất nghiêm túc: "Cược 100 đô la nhé."
Tiêu Tiên có hơi buồn cười, gật gật đầu.
Tuy đánh cược chỉ có một trăm đô la, cũng không ai không đủ tiền trả nhưng Trương Mục vẫn có chút căng thẳng lẫn kích động, dù sao tiền không phải trọng điểm, quan trọng là quá trình tham dự thế nào.
Từ Thanh Huy hẹn ở một nhà hàng xa hoa của Nhật, không gian rất tốt. Sau khi Trương Mục và Tiêu Tiên đến, mới phát hiện không chỉ có Từ Thanh Huy mà còn có Sở Nhĩ Sâm bên trong nhà hàng.
Sở Nhĩ Sâm ngồi bên cạnh Từ Thanh Huy. Hai người cười nói rất vui vẻ, coi bộ rất thân thiết với nhau.
Trương Mục và Tiêu Tiên nhìn thấy đều rất bất ngờ, tại sao Sở Nhĩ Sâm lại ở đây? Từ Thanh Huy mời hắn tới sao? Nhưng mà không phải trước giờ bọn họ hay bất hoà, gặp nhau liền cãi vã sao? Cũng có lúc nói chuyện với nhau hoà thuận thế sao?
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!
Bỗng nhiên, một ý nghĩ không tưởng loé lên trong đầu Trương Mục, nhưng do chuyện này quá khó tin nên cậu cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Thấy Trương Mục cùng Tiêu Tiên đi tới, Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm mới ngừng nói chuyện.
"Hai người là thế nào vậy?" Trương Mục vừa ngồi xuống đã không nhịn được liền hỏi.
Lúc cậu hỏi cũng rất kích động, chẳng lẽ sự tình đúng như cậu tưởng tượng sao.
Từ Thanh Huy liếc mắt nhìn Sở Nhĩ Sâm, không lên tiếng.
Sở Nhĩ Sâm cười cười nắm vai Từ Thanh Huy, nháy mắt nhìn Trương Mục cười nói: "Không phải rõ ràng rồi sao? Cậu không nhìn ra à?"
"Nhìn là có thể nhận ra rồi." Trương Mục khó nén kinh ngạc, "Chỉ là do không hiểu được, chẳng phải trước đây hai người không hoà hợp chút nào sao?"
Tiêu Tiên tất nhiên cũng không ngờ được, biểu cảm đầy ngạc nhiên.
Từ Thanh Huy liếc nhìn Sở Nhĩ Sâm, bĩu môi cười nói: "Lúc đầu đúng là thấy hắn phiền thật nhưng mà sau khi tiếp xúc mới phát hiện thật ra cũng không phiền đến vậy."
Sở Nhĩ Sâm vẫn đang nhìn Từ Thanh Huy, nghe vậy bất mãn nói: "Sao anh vẫn có cảm giác em ghét bỏ anh."
Từ Thanh Huy nói: "Em không có."
"Có, em đừng hòng gạt anh, anh thấy em bĩu môi" Sở Nhĩ Sâm cố chấp, ai oán nói: "Anh yêu em như vậy mà em còn ghét bỏ anh."
"Em đã nói là không có."
"Vậy em thề đi, thề là em không chê anh mà em rất yêu rất yêu anh."
"..." Từ Thanh Huy hít sâu một hơi, nhìn sang Trương Mục và Tiêu Tiên, cố nhịn ý nghĩ vung cái tát tới nói, "Có phải anh ngứa da không?"
"Hắn có bệnh, hai người đừng để ý đến hắn." Từ Thanh Huy đẩy thực đơn tới: "Chúng tôi mới vừa đánh dấu vài món ăn rồi, hai người nhìn lại xem muốn ăn cái gì."
Trương Mục gật đầu, cùng Tiêu Tiên xem thực đơn, hai người nhìn nhau, dò xét ánh mắt đối phương đến khi cả hai đều buồn cười.
Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm đều là cao thủ tình trường, nếu là trước đây, chắc chắn Trương Mục không nghĩ tới chuyện hai người họ ở cùng nhau, nhưng mà bây giờ được thấy tận mắt cách hai người họ ở cùng nhau thế nào, cậu cảm giác được tình cảm giữa bọn họ rất sâu nặng, nếu không phải đã quyết định kĩ càng, cũng không còn gì lay động thì sao bọn họ đến gặp Trương Mục bà Tiêu Tiên.
"Em thắng rồi." Trương Mục thừa dịp hai người kia không chú ý đến, khe khẽ nói với Tiêu Tiên.
Vẻ mặt Tiêu Tiên đầy cưng chiều, ý thức được mình thua cuộc liền đưa một trăm đô la từ dưới đáy bàn cho Trương Mục.
Trương Mục cầm lấy tiền rất kinh ngạc nói: "Anh còn mang theo tiền nữa hả?"
Tiêu Tiên xoa bóp tay cho Trương Mục, trầm giọng dung túng đáp lại: "Anh cố ý đó, không mang thì lấy gì thưởng cho em?"
Trương Mục cất tiền cẩn thận, chu môi lên không nói gì.
Sau đó, Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm hàn huyên chút chuyện của bọn họ.
Nói mãi, sau đó lại hỏi tới Phái Phái, hôm nay là thứ sáu sao không dẫn Phái Phái đi cùng.
"Phái Phái có hẹn với Tiêu Gia Hữu đến bảo tàng mỹ thuật." Trương Mục nói.
Mặc dù gần đây Từ Thanh Huy và Trương Mục không gặp mặt, nhưng hai người vẫn trò chuyện rất nhiều, hắn khó hiểu nói: "Gần đây Gia Hữu hay đưa Phái Phái đi chơi sao? Không phải trước đây hắn không thíchh dẫn thằng bé theo hả?”
Sau đó, suốt khoảng thời gian Trương Mục về quê, Tiêu Gia Hữu thương tìm Sở Nhĩ Sâm than phiền khi phải dẫn theo bé con nhiều lần.
Phiền không chịu được.
Sao tự nhiên lại thay đổi đột ngột như vậy.
"Rất có thể liên quan tới Lâm Thần" Trương Mục nói: "Mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi, Phái Phái đều nói Lâm Thần vốn không chơi với nó."
Từ Thanh Huy suy nghĩ một chút, nói: "Không có chuyện lấy lòng, không hi3m d4mhay trộm cắp. Câu không sợ Tiêu Gia Hữu có ý đồ riêng à?"
"Cậu ta thì có mục đích gì? Đơn giản chỉ là cậu ta tưởng có thể lôi kéo đươc Phái Phái thôi."
Từ Thanh Huy cũng hiểu rõ thân thế của Phái Phái, nên nghe vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.
Nếu không phải Phái Phái do Trương Mục sinh ra thì Lâm Thân còn lôi kéo được nhưng Phái Phái lại do Trương Mục sinh ra, có quan hệ huyết thống đấy là sự thật không thể nào chối cãi.
Cho nên bất kể Lâm Thần có cố gắng tiếp cận với Phái Phái thế nào thì nỗ lực ly gián quan hệ giữa họ của Lâm Thần cũng không được.
Mà bây giờ chắc Lâm Thần vẫn chưa nhận thức được điều này.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT