Trước mặt Tiêu Tiên Trương Mục cảm thấy hơi chột dạ, cũng có chút thấp thỏm. Cậu chỉ có thể yên lặng mong ba mẹ mình tuyệt đối đừng đồng ý viê

Trương Mục nín thở, tim đập chậm nửa nhịp.

Rồi bỗng nhiên ba mẹ cậu nói: “Ngọc Khiết à, cảm ơn con đã nhớ tới tiểu Mục, chỉ là không cần nói đến chuyện kết hôn đâu. Là cô quên nói với con, tiểu Mục đã có người mình thích rồi, vả lại người đó cũng ở thành phố A, cả hai người đều thuộc giới tính thứ ba, cũng đã gặp gia trưởng, tình cảm rất tốt.”

“Là thật sao? Tại sao bà lại không nói sớm với tôi? Vậy thì tốt, con trai có đối tượng rồi.”

“Người đó cũng rất quan tâm tới Trương Mục, chúng ta có thể yên tâm được.”

“Nhưng nếu con chưa có ai thích hợp thì chúng ta sẽ giới thiệu con cho Trương Tiếu.”

“Được, con yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý.”

“…”

Sau đó bọn họ nói chuyện thêm vài câu rồi trở về nhà.

Trương Mục ngẩng đầu đối mắt nhìn Tiêu Tiên, vậy là họ đã chấp nhận chuyện này rồi? Cả hai người đều cảm thấy cực kì kinh ngạc và vui sướng, bọn họ vốn không hề nghĩ tới ba mẹ của Trương Mục lại có thể tự nhiên như thế.

Trương Mục cảm giác như mình đang ở trên mây.

Về đến nhà, hai người coi như không nghe những câu nói kia, cũng sẽ không mất cẩn thận như vậy nữa.

Mới ở nhà đợi mấy ngày Trương Vĩ Khiêm đã bắt đầu vội vã đuổi hai người, ông nói mình không sao, có Hàn Cầm chăm sóc là được rồi. Giục Trương Mục, Tiêu Tiên đi làm, không để chậm tiến độ công việc.

Trương Mục thấy ba cậu khôi phục rất tốt cũng đồng ý, cùng Tiêu Tiên đặt vé máy bay quay lại thành phố A rồi dặn dò ba mẹ mình có việc gì thì phải gọi cho hai người ngay.

Trước khi đi, ba mẹ Trương Mục còn lôi kéo cậu, xác nhận Phái Phái thật sự là con của Trương Mục hai người mới yên tâm.

Bọn họ vốn còn muốn hỏi ai là mẹ của Phái Phái nhưng nói đến chuyện này Trương Mục rõ ràng không vui, cậu cũng không có chút ý gì muốn nói. Trương Vĩ Khiêm, Hàn Cầm cũng không dám hỏi nhiều, hai người đều ngầm thừa nhận Trương Mục từng bị chịu tổn thương tình cảm nên mới như vậy.

Hàn Cầm còn lén lút đưa cho Trương Mục thẻ ngân hàng.

Trương Mục kinh sợ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Cầm đi.” Hàn Cầm cầm thẻ nhét vào tay Trương Mục, nhỏ giọng nói: " Gia đình của Tiêu Tiên rất tốt, tiền kiếm cũng nhiều hơn con, nhưng con cũng không thể vì vậy mà cảm thấy mình thấp bé hơn thằng bé, cũng không thể vì vậy mà chịu ủy khuất. Ba mẹ còn có tiền, cho con cầm. Khi nào cần hãy dùng, tuyệt đối đừng ủy khuất chính mình, đừng chỉ tiêu tiền của Tiêu Tiên, đừng để bị coi thường. Con hãy nhớ kỹ, ba mẹ tuy rằng không giàu có nhưng khi con cần, ba mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh con.”

Trương Mục cầm thẻ ngân hàng về, vừa buồn cười vừa cảm động, “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Tiêu ca với chúng ta là người một nhà, làm sao lại phải phân cao thấp? Con thật sự không cảm thấy mình thấp bé hơn anh ấy, càng không chịu ủy khuất gì. Anh ấy đối xử với con rất tốt, cực kỳ tốt, giống như ba đối với mẹ, anh ấy cũng sẽ không bắt nạt con. Hơn nữa con còn có công việc, lương cũng rất cao nên mẹ không cần phải lo lắng.”

Hàn Cầm do dự nói: “Con thật không c4n sao? Ba con nói không có tiền sẽ không có sức.”

“Thật sự không cần.” Trương Mục nói chắc như đinh đóng cột: “Ba mẹ cầm lại tiền đi, con muốn sống đến hết đời với Tiêu ca.”

Hàn Cầm nghe vậy thì gật gật đầu, nhưng vẻ mặt của họ nói lên rằng họ chưa vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Trương Mục biết được cũng hết cách, chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh quyết tâm của chính mình.

Đến ngày đi, Trương Vĩ Khiêm với Hàn Cầm tiễn họ xuống sân.

Trương Vĩ Khiêm nói chờ mình hồi phục xong sẽ đi thành phố A tìm họ, sẽ chính thức gặp ba mẹ Tiêu Tiên một lần. Đương nhiên bọn họ còn muốn gặp Phái Phái.

Trương Vĩ Khiêm rất thích đứa cháu ngoại này, đã ngóng trông muốn gặp nó từ lâu rồi.

Hòa giải được với ba mẹ còn được bọn họ đồng ý. Viên đá lơ lửng trong lòng Trương Mục cuối cùng cũng rơi xuống, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Sau khi bọn họ trở lại thành phố A, Trương Tiếu cũng đến chào hỏi, nói chuẩn bị về nhà ba mẹ mấy ngày.

Phái Phái đã vào nhà trẻ, có rất nhiều bạn bè chơi cùng, mà Trương Mục cũng vùi đầu vào công việc.

Không qua mấy tháng, Trương Mục đã thuận lợi có được cơ hội thăng chức.

Người phụ trách chuyên nghành của cậu được thăng chức lên tổng thanh tra, chức vụ người phụ trách hiện tại đang trống. Mà năng lực của Trương Mục ai cũng rõ, tất nhiên phải chiếm được vé đề cử.

Đối với quyết định này mọi người cũng đồng ý, không ai phản đối, cũng không ai có năng lực phản đối.

Ngày Trương Mục thăng chức, các đồng nghiệp dồn dập chạy tới nói muốn cậu mời đi ăn để chúc mừng. Trương Mục cũng không từ chối, thăng chức đối với cậu là việc tốt, coi như là bữa tiệc tán thành năng lực của mình.

Sau khi tan làm, Trương Mục mời bọn họ đi ăn.

Mọi người đều hưng phấn vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hòa hợp, cũng uống rất nhiều rượu.

Trương Mục không thể chối uống nên bị đồng nghiệp chuốc rượu không ít, cuối cùng bị Mạnh Hạc đỡ ra khỏi phòng ăn.

Đa số mọi người đều đã uống say, vài người gọi xe, vài người tự bảo tài xế đến đón, từ từ chỉ còn lại Trương Mục và Mạnh Hạc.

Vì Trương Mục tự lái xe tới nên Mạnh Hạc đỡ cậu qua một bên chuẩn bị gọi taxi.

Trương Mục nghe được lại không chịu, nói không muốn gọi taxi, cậu muốn Tiêu ca tới đón mình.

Mạnh Hạc không cản được cậu, chỉ có thể cúp điện thoại: “Ai là Tiêu ca? Tôi làm sao tìm được anh ta? Cậu có số điện thoại của anh ta không?”

“Đương nhiên là có.” Trương Mục lấy điện thoại di động vỗ vỗ vào tay Mạnh Hạc, còn mạnh mẽ nói: “Tiêu ca là của tôi.”

Mạnh Hạc cầm lấy điện thoại di động, không thèm coi là chuyện to tát, qua loa nói: “Được, của cậu, không ai dám cướp của cậu.”

Hắn mở ra lịch sử trò chuyện thì thấy được ghi chú số của “Tiêu ca” không khỏi có chút sững sờ, vị “Tiêu ca” này hình như là nam?

Hắn vừa nghĩ vừa bấm số, tim đập thình thịch, cảm giác như mình đang tiếp xúc với bí mật nào đó của Trương Mục.

Điện thoại bắt máy, bên kia vang lên âm thanh rất ôn nhu: “Cơm nước xong rồi?”

Quả nhiên là nam.

Mạnh Hạc đã hiểu rồi, ít nhất là sau khi Trương Mục tiếp điện thoại di động, cùng vị “Tiêu ca” kia nói em rất nhớ anh, anh có nhớ em không kiểu vậy.

Mạnh Hạc yên lặng nhìn trời, không cần dò nữa, chân tướng đã rất rõ ràng.

Tại sao hồi trước hắn không phát hiện là Trương Mục thích nam?

Chỉ là nếu như thần tượng của mình yêu thích nam, Mạnh Hạc ngoại trừ kinh ngạc, cũng không cảm thấy có gì lạ. Dù sao đây cũng là tự do của mỗi người, cũng không phiền đến ai.

Chỉ là không hiểu sao hắn cảm thấy có hơi kì lạ, hình như âm thanh có chút quen? Giống như trước đó đã nghe qua rồi, nhưng hắn vẫn không nhớ ra được người đó là ai.

Trương Mục cúp điện thoại, không bao lâu sau có một chiếc siêu xe màu đen đi tới.

Mạnh Hạc khiếp sợ, đối phương là người có tiền? Trương Mục được bao dưỡng?

Trương Mục nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, không cần Mạnh Hạc giúp mà tự mình loạng chà loạng choạng đi tới.

Đi tới bên cạnh xe còn ngã sấp xuống làm Mạnh Hạc bị dọa hết hồn, rất may đúng lúc người trong xe lao ra, đỡ lấy cậu.

Trương Mục vùi đầu vào long nguc người kia, thoải mái dựa vào.

Mạnh Hạc quả thực không thể bỏ mặc cậu.

Mà lúc này ngoại trừ buồn nôn, hắn kinh ngạc nhiều hơn, bởi vì người lái xe tới đón Trương Mục lại chính là Tiêu Đổng!

Mạnh Hạc nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc kia, nghĩ thầm chẳng trách âm thanh nghe quen tai. Nhưng mà làm sao Trương Mục lại có thể bên nhau với Tiêu Đổng? Đây chính là Tiêu Đổng đó!Chuyện này quá chấn động rồi!

Hắn nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, luôn cảm thấy Trương Mục và Tiêu Đổng không việc gì có thể lôi kéo cùng nhau, chẳng lẽ quan hệ của họ thật sự là bao dưỡng?

Cảm xúc Mạnh Hạc bày ra hết trên mặt, chỉ thiếu nước hỏi ra miệng.

Tiêu Tiên ôm Trương Mục đi tới trịnh trọng giải thích: “Tôi và Trương Mục đã ở bên nhau rất lâu, cũng đã đăng ký kết hôn, đã gặp cả gia trưởng nên không phải loại quan hệ cậu đang tưởng đó đâu.”

“Tiêu… Tiêu Đổng.” Mạnh Hạc lúng túng, lắp ba lắp bắp xưng hô, vội vã giải thích: “Tôi không… Không có ý tứ gì khác, tôi có thể hiểu được, cũng rất tôn trọng hai người… Tình yêu thật sự không phân biệt giới tính.”

Tiêu Tiên nở nụ cười nói: “Cảm ơn, tôi có nghe Trương Mục nói về cậu nhiều lần, cảm ơn cậu lúc trước đã giúp đỡ em ấy.”

“Tôi cũng không… Không có làm chuyện gì lớn.” Mạnh Hạc quả thực thụ sủng nhược kinh: “Ngài không cần cảm ơn tôi, đó là việc một người bạn nên làm.”

Tiêu Tiên nói: “Cậu cũng uống rượu? Lên xe đi, tôi thuận đường đưa cậu về.”

Anh tự lái xe tới, không gọi tài xế.

Mạnh Hạc liên tục xua tay, hắn nào dám nhờ Tiêu Đổng làm tài xế cho mình? “Không cần không cần, tôi tự chờ xe được rồi. Nhà tôi cũng gần đây, với lại ngài cũng không tiện đường.”

Hắn kiên quyết từ chối, Tiêu Tiên cũng không còn cách nào: “Vậy chuyện tối nay, tôi hi vọng cậu đừng nói với ai. Em ấy không muốn việc này ảnh hưởng đến công việc.”

Mạnh Hạc gật đầu đảm bảo.

Tiêu Tiên cám ơn, dìu Trương Mục ngồi vào ghế sau rồi lái xe rời đi.

Mạnh Hạc nhìn theo ô tô đã đi xa, hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Trong ấn tượng của hắn, Tiêu Đổng là một người nghiêm túc, dù không tức giận cũng rất đáng sợ, không nghĩ ngài ấy còn có một mặt ôn nhu như vậy...

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play