Bệnh viện đông người qua lại, Trương Mục vừa bước vào phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú thì đã nghe được mùi nước khử trùng nồng đậm.
Hương vị đó vừa nghe thì đã cảm thấy không khoẻ làm cho Trương Mục nhíu nhíu mày.
Cậu vừa đi vào phòng bệnh thì thấy Từ Thanh Huy đang nằm trên giường, dáng vẻ hăng hái ngày trước biến mất, thay vào đó là sự mỏi mệt không thể che giấu, trông rất thiếu tinh thần.
Một chân của hắn bị quấn vải băng chặt chẽ, thoạt nhìn bị thương không nhẹ, Trương Mục nhìn thấy đã hết hồn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trương Mục đặt hoa quả ở đầu giường, nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu đi gặp tình địch trước kia sao? Sao lại bị thương như vậy?"
Từ Thanh Huy đã từng nói với Trương Mục về chuyện đi gặp tình địch, lúc đó ấn tượng của hắn về người kia vẫn còn rất tốt nhưng đáng tiếc, đến lúc gặp mặt thì không thể làm bạn bè. Nào ngờ đến ngày hôm sau thì Từ Thanh Huy đã trở nên như vầy.
Lúc Trương Mục nghe hắn nói đến việc gặp mặt thì đã cảm thấy không thích hợp, sợ sẽ xảy ra chuyện. Dù sao việc làm của Từ Thanh Huy không phải là đẹp nhưng nghĩ lại, hắn cũng là người trưởng thành nên cậu không nói ra lo lắng của mình.
"Bởi vì gặp mặt nên mọi chuyện mới thành như vậy." Từ Thanh Huy nghiêng đầu, nhìn Trương Mục đầy ẩn ý.
"Chỉ là, tôi bị thương như vậy và hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Trương Mục lơ ngơ: "Cậu ra tôiy với hắn?"
Biểu tình của Từ Thanh Huy ngưng trọng, gật đầu.
Trương Mục vừa bực mình vừa buồn cười: "Tại sao? Vì một chút chuyện như thế mà ra tôiy?"
"Đúng, hơn nữa còn là hắn động thủ trước, tôi cũng chỉ là tự vệ." Từ Thanh Huy nói: "Ban đầu thương tổn cũng không nghiêm trrọng như vậy nhưng sau đó cả hai không chú ý nên ngã cầu thang, những thương tổn này đều từ đó mà ra."
Hắn thần bí nói, u oán hỏi: "Trương Mục, cậu nói thử xem, sao trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Tôi thật sự gặp xui xẻo lớn, cậu đoán xem, người kia là ai?"
"Ai vậy?" Thời điểm Trương Mục hỏi thì trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán.
"Là họ Sở." Từ Thanh Huy rất tức giận khi nhắc đến Sở Nhĩ Sâm, "Hắn vừa đến đã mắng tôi xối xả, nói tôi lừa hắn. Rõ ràng tôi bị oan, làm sao tôi biết được người kia là hắn. Nếu tôi biết đó là hắn sớm hơn, tôi mới lười nói chuyện với hắn. Hơn nữa, hắn không nói tên thật cho tôi, lại cho tôi tên tiếng Anh của hắn, làm sao tôi biết Kerwin chính là hắn? Hắn ghét bỏ tôi, tôi còn cảm thấy buồn nôn."
Cho dù Trương Mục mơ hồ suy đoán được nhưng sau khi xon vẫn cảm thấy kinh ngạc cùng bất ngờ.
Cậu không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, tình địch lúc trước của Từ Thanh Huy lại là Sở Nhĩ Sâm.
Trước đó Sở Nhĩ Sâm còn từng hỏi cậu hẹn hò cần phải làm gì. Khi đó cậu còn nghiêm túc đưa ra vài ý kiến cho hắn.
Cho nên khi đó đối tượng mà Sở Nhĩ Sâm muốn gặp mặt là Từ Thanh Huy đi.
Chuyện này nói ra cũng thật là trùng hợp.
Từ Thanh Huy bất hòa với Sở Nhĩ Sâm, hơn nữa lại gặp chuyện như thế. Dưới tình thế cấp bách đó, hai người họ ra tay cũng là chuyện dễ hiểu.
"..." Trương Mục nghĩ tới nghĩ lui, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Nêu xét sâu xa thì cũng là do Từ Thanh Huy lừa Sở Nhĩ Sâm trước, ai bảo hắn không có chuyện gì làm nên giả dạng Hà Dục đi lừa người. Nếu đối phương không phải Sở Nhĩ Sâm thì hai người còn có thể hòa giải hoặc là trở thành người xa lạ. Chỉ là số trời đã định, oan gia ngõ hẹp, cho hắn gặp phải Sở Nhĩ Sâm.
"Vậy chân cậu không sao chứ?" Trương Mục hỏi.
Từ Thanh Huy thở dài: "Không sao, không gãy xương gãy đầu, chỉ là phải dưỡng thương một thời gian."
"Vậy là tốt rồi." Dường như Trương Mục nhớ tới cái gì, hỏi: "Thế Sở Nhĩ Sâm đâu?"
"Tôi trở nên như vậy thì sao hắn có thể yên ổn? Cũng nằm bệnh viện." Từ Thanh Huy nhíu mày nói.
Trương Mục nghĩ tới Tiêu Tiên, nếu Sở Nhĩ Sâm bị thương thì có thể đã gọi điện cho Tiêu Tiên. Nếu như vậy, hẳn là Tiêu Tiên cũng ở trong bệnh viện.
Cậu vừa nghĩ như thế thì điện thoại di động vang lên.
Có lẽ là do tâm linh tương thông, cuộc gọi này là của Tiêu Tiên.
Trương Mục liếc nhìn Từ Thanh Huy, biết hắn không muốn nghe chuyện liên quan đến Sở Nhĩ Sâm nên đi ra ngoài hành lang tiếp điện thoại.
Sau khi nhận cuộc gọi, hai người nói chuyện vài câu thì mởi biết cả Sở Nhĩ Sâm lẫn Từ Thanh Huy ở chung một tầng.
Theo Tiêu Tiên nói, khi đó bác sĩ chuẩn bị đưa hai người vào chung một phòng bệnh nhưng hai người mạnh mẽ phản đối nên mới tách riêng bọn họ.
Cho dù là vậy, thời điểm hai người bị tách ra thì chút nữa cái chân bị què của Từ Thanh Huy cùng cánh tay của Sở Nhĩ Sâm đã đụng nhau.
Cho nên hiện tại hai người trở thành đối tượng giám hộ trọng điểm của bệnh viện, sợ bọn họ nói chuyện không hợp thì trực tiếp động thủ.
Trương Mục nghe Tiêu Tiên nói xong dở khóc dở cười, cảm khái Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm đúng là nghiệt duyên, rõ ràng đều vô cùng căm tù lẫn nhau nhưng luôn có thể trùng hợp gặp phải, cũng không biết là duyên phận gì.
Trong đoạn thời gian hai người dưỡng thương, Trương Mục cùng Tiêu Tiên thường xuyên đến thăm, không ít lần Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm chửi đối phương sml ngay trước mặt bọn họ.
Trải qua chuyện này, cuối cùng Trương Mục cũng nhìn rõ được tình huống của Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm không còn cách nào cứu vãn.
Nếu như lúc trước cậu luôn ôm lấy ý tưởng để cho hai người bắt tay giảng hòa, nở nụ cười quên hết thù oán, thì bây giờ hoàn toàn bỏ qua.
Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm... Sau này, hai người họ vẫn nên cố gắng tránh xa đối phương là tốt nhất.
Bắt tay giảng hòa, chỉ sợ là không thể.
...
Lâm Thần quyết định ký ‘Ai là hung thủ?’, thái độ rất kiên quyết, Thẩm Ấu Lâm phản đối không có được nên đành theo Lâm Thần.
Gần đây, cô càng không hiểu Lâm Thần lại càng thất vọng về hắn.
Quay xong cảnh diễn, thời điểm Lâm Thần gặp mặt biên kịch ‘Ai là hung thủ?’ đã muộn.
Bộ phim này đạo diễn rất hùng hồn, vì để Lâm Thần diễn mà đánh đổi cái gì cũng được, đồng ý có thể thay đổi kịch bản theo ý nghĩ của Lâm Thần.
Lâm Thần đề ra rất nhiều ý kiến sửa chữa, phần diễn của hắn được thêm rất nhiều so với trước kia, biên kịch giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể im lặng thay đổi theo ý hắn.
Chờ Lâm Thần đi, hắn thấy kịch bản lung ta lung tung thì sốt ruột. Nếu chiếu kịch bản đã thay đổi như thế thì không biết sẽ ra loại tác phẩm rác như nào.
Thay đổi kịch bản xong thì đã hơn 9h, Lâm Thần để tài xế lái xe đến Lộc Cảng, trên đường hắn nhận cuộc điện thoại của người đại diện Thẩm Ấu Lâm.
Thẩm Ấu Lâm không phí lời, trực tiếp nói: "F&R kéo dài thời gian gặp mặt tuần này, tôi hiểu được. Gần đây bọn họ thường xuyên tiếp xúc cùng Liễu Bách, có thể sẽ nghiêng về hợp tác với hắn."
F&R là đại ngôn trang điểm hàng hiệu quốc tế mà gần đây Lâm Thần rất nỗ lực tranh thủ. Vì thế mà từ chối rất nhiều đại ngôn, làm cho F&R nhìn thấy thành ý của hắn.
Đối với đại ngôn này, tình thế của hắn là bắt buộc. Chỉ cần có thể nhận đại ngôn của F&R thì hắn có thể từ trong nước hướng sang quốc tế, giá trị bản thân tăng gấp nhiều lần.
Thậm chí, hắn còn len lén tiết lộ tin bản thân đang bàn bạc với F&R với bên ngoài, nhân cơ hội ấy mà thu được chút sự quan tâm.
"Liễu Bách?" Lâm Thần nhanh chóng cau mày: "Không phải hắn đã có đại ngôn của Ni Ngạn rồi sao?"
Ni Ngạn là thương hiệu cạnh tranh với F&R, không có chuyện cùng mời một người đại ngôn.
"Đại ngôn của Liễu Bách sắp hết kì, dường như hắn muốn hợp tác cùng F&R nên không tiếp tục gia hạn với Ni Ngạn."
Lâm Thần dừng một chút, sắc mặt khó coi.
Tuy hắn là minh tinh tuyến một từng cầm cúp ảnh đế nhưng nếu so với Liễu Bách thì vẫn rất chênh lệch. Nếu như nhắc đến một diễn viên có kỹ năng diễn xuất nát thì người già cũng có thể biết đến hắn, nhưng nếu nhắc đến một diễn viên có diễn xuất hoàn hảo thì chắc chắn là Liễu Bách.
Bàn về nhân khí cùng danh tiếng, Lâm Thần đều không phải đối thủ của Liễu Bách. Chỉ là, Liễu Bách không được trẻ như hắn cũng không có lưu lượng cùng nhiệt độ nên hắn vẫn có ưu thế.
"Có biện pháp gì sao?" Lâm Thần mỏi mệt hỏi.
Thẩm Ấu Lâm suy nghĩ một chút, nửa ngày mới nhắc nhở: "Lúc trước F&R tìm cậu hợp tác là cân nhắc đến quan hệ của cậu cùng Tiêu Gia Hữu."
Lâm Thần muốn tranh đại ngôn của F&R, mượn cơ hội hướng đến thị trường quốc tế mà F&R cũng muốn lấy lòng Tiêu gia.
Lâm Thần lặng lẽ, sau đó "Ừ" nhẹ rồi nói: "Tôi biết rồi."
Hắn muốn đại ngôn của F&R thì cần nhiều lợi thế hơn, để F&R thấy giá trị của hắn.
Trở lại Lộc Cảng, Lâm Thần gọi điện cho Tiêu Gia Hữu, hỏi hắn ở đâu, bao giờ trở về.
Thời điểm Tiêu Gia Hữu nhận điện thoại là vừa xã giao xong và chuẩn bị đi về, thái độ cũng không nhiệt tình. Gần đây Lâm Thần đóng kịch nên bay khắp nơi, số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Chuẩn bị trở về." Tiêu Gia Hữu thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bởi vì chuyện của Trương Mục nên hắn chưa đi làm ở Tiêu Đằng, vậy nên hắn dùng tiền mà cha chuẩn bị làm vốn tài chính, chuẩn bị gây dựng sự nghiệp với bạn cùng khối.
Hắn có ý nghĩ quyết tâm là tốt nên Tiêu Tiên không ngăn cản. Để thể hiện sự ủng hộ, Tiêu Tiên còn đưa Lương Kiều cho hắn, cung cấp trợ lực cho hắn.
Lâm Thần mềm mại cười nói: "Em là bạn trai anh, không có chuyện thì không thể tìm anh sao? Chỉ là nhớ anh, gần đây bận rộn đóng phim, nhớ anh muốn chết~."
Tiêu Gia Hữu không lên tiếng.
Lâm Thần lại nói: "Vậy ngươi nhanh lên trở về, tôi liền tại gia chờ ngươi."
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Lái xe vào gara, Tiêu Gia Hữu ấn lầu trong thang máy. Vừa đứng trước cửa nhà, chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì cửa phòng liền mở ra.
Lâm Thần không mở đèn, chỉ duỗi tay nắm tay Tiêu Gia Hữu, kéo hắn vào trong phòng.
Tiêu Gia Hữu bất ngờ, không kịp phản ứng lại, theo bản năng mà đóng kín cửa thì có cảm giác Lâm Thần nhào vào trong ngực, ôm chặt lấy hắn.
Dường như Lâm Thần không mặc quần áo, tay Tiêu Gia Hữu vừa sờ thì đã chạm tới da thịt bóng loáng.
"Gia Hữu." Lâm Thần nhón chân, thổi khí tức ấm áp vào tai Tiêu Gia Hữu: "Em rất nhớ anh, muốn anh."
Lời nói kia tràn đầy ám muội cùng ý tứ dụ dỗ.
Sao Tiêu Gia Hữu có thể không phản ứng, hắn không nhịn được cỗ mê hoặc kia, kéo Lâm Thần vào phòng rồi đè lên giường.
Ở trên giường, Lâm Thần rất lạc quan, không kiêng kỵ cái gì, cái gì có thể chơi đều chơi, cái gì có thể gọi đều gọi.
Kỹ thuật của hắn rất tốt, thủ đoạn hầu hạ người cùng gọi giường cũng vô cùng thoải mái.
Tiêu Gia Hữu không thể không thừa nhận, Lâm Thần có thiên phú trên phương diện này, hắn có thân thể tốt đẹp gụ người khiến người ta khó chống lại mê hoặc.
Thoả mãn qua đi, tâm tình Tiêu Gia Hữu sung sướng, ôm Lâm Thần hiếu kỳ hỏi: "Nói đi, làm sao lại đột nhiên nhiệt tình với anh như vậy?"
Lâm Thần nằm nhoài trong long nguc Tiêu Gia Hữu, giống như không có xương, ôn nhu giận, trách: "Anh có ý gì, em không nhiệt tình với anh thì nhiệt tình với ai?"
"Em quá nhiệt tình rồi, tôi cũng sắp bị em ép khô."
"Anh đây là trách gần đây em không nhiệt tình sao?" Lâm Thần ai oán: "Không phải em bận đóng kịch sao, em cũng không có cách."
Tiêu Gia Hữu vội vã thể hiện sự thông cảm của bản thân.
Hai người nói mãi, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, hỏi: "Đúng rồi, người điên trước kia đụng em còn tới tìm em không?"
Lâm Thần khó hiểu, sau đó hắn mới hiểu Tiêu Gia Hữu nói ai.
Khi đó, hắn nói đó là fan của hắn, là sasaeng fan[1].
[1] Sasaeng fan (사생팬) được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi . (Nguồn: Wikipedia)
Ngày đó Tiêu Gia Hữu đi đón Lâm Thần, không biết sao fan kia biết được địa chỉ của Lâm Thần nên ngồi xổm bên ngoài trông coi. Sau đó lại theo dõi Tiêu Gia Hữu cùng Lâm Thần rất lâu, may là bị Tiêu Gia Hữu phát hiện.
Tiêu Gia Hữu tức không nhịn nổi, dẫn hắn đến địa phương hẻo lánh, đánh một trận rồi mạnh mẽ uy hiếp, nhắc nhở cách Lâm Thần xa một chút.
Không chừng đầu của fan kia có chút không bình thường, hắn si ngốc nhìn Lâm Thần, thời điểm bị đánh vẫn còn cười khúc khích.
Cuối cùng hắn bị đánh đến sưng mặt mũi, còn uy hiếp Tiêu Gia Hữu, nói hắn chờ đợi, chính mình sẽ trả lại hắn.
Tiêu Gia Hữu khịt mũi coi thường, hoàn toàn không xem trọng câu uy hiếp này, chỉ bằng người kia mà có thể động đến hắn? Quả thực si tâm vọng tưởng[2].
[2] Si tâm vọng tưởng có nghĩa là sự hi vọng hão huyền trong tình yêu. (Nguồn: Tử Hàn Động)
Lại nói hắn có thể sợ câu uy hiếp nhẹ nhàng như thế sao?
"Không có." Lâm Thần lắc đầu. "Hắn cũng không tìm anh đúng không?"
Tiêu Gia Hữu cười nhạo nói: "Nếu hắn dám đến tìm anh, anh sẽ cho hắn có đi không có về."
Lâm Thần khó nén lo lắng: "Anh cẩn thận một chút, em cảm thấy hình như người kia có vấn đề, không thể theo lẽ thường mà phán đoán."
"Ừ." Tiêu Gia Hữu thuận miệng qua loa nói.
Lâm Thần nghe ngữ khí qua loa của hắn, muốn nói thêm hai câu nhưng lại nuốt vào trong bụng.
Rất nhanh đến lúc ngủ, Lâm Thần nhìn Tiêu Gia Hữu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, thăm dò: "Gia Hữu, anh đã nói về em với ba anh chưa?"
"Bọn họ đều chưa biết, thế nào?" Tiêu Gia Hữu buồn ngủ, nói không suy nghĩ.
Lâm Thần nói: "Em nghĩ, chúng ta cùng nhau đã lâu, tình cảm phát triển cũng rất ổn định, vậy có phải cần phải gặp mặt gia trưởng? Tuy nói em có anh là được rồi nhưng em cũng muốn được người nhà chúc phúc, dù sao ta muốn bên nhau lâu dài, cứ như vậy cũng không phải tốt."
Tiêu Gia Hữu dừng lại, trong nháy mắt buồn ngủ biến mất một nửa.
"Chúng ta không thể kết hôn, dằn vặt lung tung làm gì."
"Chuyện này sao lại là dằn vặt lung tung, em yêu anh, muốn sinh sống cùng anh, muốn quang minh chính đại đi với anh." Lâm Thần nói xong, cẩn thận nhìn Tiêu Gia Hữu, thấp giọng hỏi: "Lẽ nào anh không muốn sao?"
Tiêu Gia Hữu nhíu nhíu mày: "Bây giờ chưa phải lúc."
"Vậy bao giờ mới đến thời điểm đó?"
"Cha anh sẽ không đồng ý." Tiêu Gia Hữu buồn bực nói.
Cha hắn đã nói chuyện này với hắn rất sớm, cũng trịnh trọng bày tỏ thái độ, nói chuyện Lâm Thần giao cho Tiêu Gia Hữu tự xử lý nhưng hắn sẽ không chấp nhận Lâm Thần, càng không đồng ý Lâm Thần bước vào Tiêu gia.
Cha hắn là một người ý chí kiên định, điều đó Tiêu Gia Hữu rõ ràng hơn so với bất kì ai khác.
Lâm Thần thoáng chốc sửng sốt, biểu tình tràn đầy bi thống khiếp sợ, hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Gia Hữu: "Vậy anh từng tranh thủ qua sao? Cha anh nói không đồng ý thì anh từ bỏ? Anh... anh sẽ chia tay em sao?"
Tiêu Gia Hữu tránh né, không nhìn thẳng Lâm Thần: "Anh không nói như vậy, em đừng đoán mò."
"Còn Trương Mục thì sao?" Lâm Thần đột nhiên nói: "Nếu là hắn, anh còn có thể nói những câu này không? Ở trong lòng anh, có phải tôi không sánh được với một đầu ngón tay của hắn?"
"Chỉ tiếc, Trương Mục là người của cha anh, các ngươi không có khả năng..."
"Lâm Thần!" Tiêu Gia Hữu đột nhiên quát lớn một tiếng, phẫn nộ chỉ vào cửa nói: "Em muốn gây chuyện thì cút ra ngoài cho anh!"
Lâm Thần chưa nói xong, chớp mắt ngừng lại.
Hắn mím chặt môi, đầu ngón tay khuất nhục siết chặt chăn, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy đi ra ngoài, mà là nằm xuống đưa lưng về phía Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu lười để ý đến hắn, việc Lâm Thần nhắc tới Trương Mục làm cho hắn cực kì nổi giận.
Hắn không muốn bản thân cùng Trương Mục có liên quan.
Qua đêm đó, Lâm Thần cũng rất biết điều, không nhắc lại chuyện muốn gặp gia trưởng, Tiêu Gia Hữu mừng rỡ vì được thanh tĩnh nên quên việc này rất nhanh.
...
Sắp tới tháng mười, sinh nhật của Tiêu Gia Hữu sắp đến mà sinh nhật của Phái Phái cũng chỉ sau hắn hai ngày. Vì vậy mà mọi người quyết định tổ chức chung, đêm đó cả nhà vui vui vẻ vẻ mà ăn một bữa cơm.
Cơm tối ăn ở nhà cũ, mời bếp trưởng nổi danh đến nấu, khách mời đến cũng rất nhiều nhưng đều là thân thích của Tiêu Gia.
Quan hệ của Tiêu gia đơn giản, Tiêu Kình cùng Tiêu Tiên đều là con một nhiều đời mà thân thích của mẹ Tiêu Tiên khá nhiều, Diêu Hạnh có hai người anh trai, con cháu đứng hết sảnh đường.
Đây là lần đầu tiên Trương Mục gặp được thân thích của Tiêu Tiên, Tiêu Kình dựa vào sinh nhật đoàn tụ cùng cả nhà là cũng có ý muốn giới thiệu Trương Mục.
Thật lâu trước kia, Tiêu Kình cùng Diêu Hạnh không thể tiếp thu tính hướng của Tiêu Tiên nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ đã sớm nhìn ra, lại nói có người bên cạnh cũng tốt hơn là cô độc đến cuối đời nên bọn họ vô cùng tốt với Trương Mục, đối xử cậu không khác gì con trai ruột.
Trong suốt bữa tiệc, Tiêu Tiên dẫn Trương Mục đi nhận thân thích, giao Phái Phái cho bảo mẫu chăm sóc.
Người tới đều là thân thích nên cả hai hoàn toàn không lo sẽ có nguy hiểm đến với bé.
Tiêu Gia Hữu ngồi cùng một bàn với Phái Phái nhưng hắn đến sau không nhìn thấy Phái Phái cách hắn ba, bốn người.
Ngược lại là Phái Phái vẫn luôn chú ý đến anh trai, muốn thu hút sự chú ý của anh trai. Ban đầu bé muốn ngồi kế anh trai nhưng thấy anh trai ngồi xa như vậy, bé rất thất vọng.
Phái Phái biết, anh trai lạnh nhạt với bé cũng không yêu thương bé.
Nhưng bé ấn tượng chuyện anh trai đã cứu bé. Bé nhớ rõ ràng, khi đó nếu không có anh trai, sợ là bé không thể gặp lại baba cùng ba.
Cho nên bé muốn thân thiết với anh trai, đó là tín nhiệm được tạo nên trước bước ngoặt của sinh tử.
Nhưng mà Tiêu Gia Hữu không muốn phản ứng Phái Phái, luôn lạnh nhạt với bé, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không cho.
Ăn cơm xong, Tiêu Gia Hữu rời chỗ rất sớm, đứng ở ngoài cửa buồn bực chơi điện thoại di động.
Phái Phái nhìn trái nhìn phải nhưng không thể nhịn được nên leo xuống ghế, tay nhỏ siết bức tranh giấy sốt sắng mà đi đến chỗ Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu nhận ra được, nháy mắt với Phái Phái, nhắc nhở bé tới gần, cách hắn xa một chút.
Phái Phái khẩn trương hơn, ngước đầu, tội nghiệp nhìn chằm chằm anh trai.
Tiêu Gia Hữu bị nhìn chằm chằm phát phiền, chỉ có thể quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Phái Phái oan ức, dường như chú husky bé nuôi nhận ra được cảm xúc của chủ nhân, đột nhiên rống lên với Tiêu Gia Hữu như bất bình giùm bé.
Tiêu Gia Hữu liếc husky ngu xuẩn, đập nó.
Husky một bên trốn một bên gọi, vừa gào vừa kinh sợ, Tiêu Gia Hữu thoáng đi về phía trước hai bước thì nó dựng lông lui về sau.
Phái Phái đợi chờ, không muốn từ bỏ, vẫn là thấp thỏm đi đến bên cạnh Tiêu Gia Hữu.
Bé có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh trai, là một bức tranh bé đã tỉ mỉ vẽ trong một thời gian dài. Tuy không phải là đẹp nhưng là bức tranh tốt nhất.
"Anh trai, tặng anh." Phái Phái cẩn thận đưa ra bức tranh.
Tiêu Gia Hữu cúi đầu lạnh lùng nhìn Phái Phái nhưng không châm chọc khiêu khích gây sự với bé.
Một đứa bé mà thôi, sợ là cũng không hiểu quan hệ của nó với mình đi.
Tiêu Gia Hữu nhìn chằm chằm Phái Phái nhìn hồi lâu, ánh mắt không một chút nhiệt độ.
Tay nhỏ Phái Phái phát run, sợ sệt.
Đến lúc vành mắt bé ửng hồng méo miệng, oan ức đến sắp khóc, Tiêu Gia Hữu không để ý mà cầm lấy bức tranh.
Hắn liếc nhìn bức tranh, mơ hồ nhận ra đó là bản thân, sự ghét bỏ hiện rõ nét trên khuôn mặt, chỉ là không nói "Xấu", cũng không tiện tay ném bức tranh xuống.
"Em vẽ chưa đẹp lắm." Thấy anh trai nhận lấy bức tranh, Phái Phái nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nói: "Chờ em trở nên lợi hại rồi lại vẽ cho anh một tấm khác."
"Ồ." Tiêu Gia Hữu lạnh nhạt nói.
Phái Phái nhìn hắn như là mong đợi gì đó.
Tiêu Gia Hữu phản ứng lại, hiểu rõ ý của bé.
"Làm sao? Cậu còn muốn đòi quà của tôi?" Tiêu Gia Hữu hừ nói: "Tôi không chuẩn bị quà cho cậu, đừng suy nghĩ. Là tự cậu muốn đưa, không phải do tôi bắt buộc."
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT