MỘT TUẦN TRÔI QUA.

Vệ Điềm trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng thắng được vài vụ án tài chính của công ty ngày một vững chắc trong Vệ Thị, cô đã ốm đi không ít thậm chí còn thấy sắc mặt xanh xao vì lao lực không màn ngủ nghĩ.

Bắc Thiên Duật thì không thấy xuất hiện thứ mà cô biết được từ thư kí của hắn đó là thông tin hắn sang nước ngoài công tác nhưng đã hơn một tuần vẫn im hơi lặng tiếng cô còn nghĩ hắn ta định cư ở đấy luôn ấy chứ.

"Cốc.

.

cốc.

.

" - Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào.

Hứa Nhi mang tách cafe nóng hương vị thơm ngon rất thích hợp với bầu không khí này.

Vệ Điềm không ăn uống đúng giờ nên thường xuyên bị đau dạ dày ngay cả cafe cũng chẳng uống nỗi.

"Chị hay về nhà nghĩ chút đi.

.

ngày cưới cũng sắp rồi chị cứ như vậy sẽ làm cô dâu xấu xí mất" - Hứa Nhi nhìn cô cũng thấy đau lòng vừa đặt cafe xuống bàn tranh thủ nhắc nhở cô vài lời.

"Ừm.

.

tin tức ở bệnh viện sao rồi ?" - Vệ Điềm hướng mặt ra cửa sổ trầm ngâm một lúc mới hỏi.

"Chủ tịch dường như bệnh ngày nặng, hôm nay ngài ấy còn bị co giật tận hai lần! " - Hứa Nhi luôn nghe theo lệnh của Vệ Điềm theo dõi nhất cử nhất động của mẹ con Ôn Mị Ly và tiến trình trị liệu của Vệ Uy trong bệnh viện.

"Chuẩn bị xe" - Vệ Điềm sờ sờ trán rồi quyết định.

BỆNH VIỆN.

Vệ Điềm đi vào nhìn thấy Vệ Tín Việt và Vệ Nhược Y vừa bước ra, gương mặt hai người này nhìn thôi cũng đủ thấy mờ ám.

"Hai người xem ra rất là nhàn rỗi" - Vệ Điềm nhìn họ khẽ cười mỉa mai.

"Chúng ta còn tưởng chú ấy chỉ có một đứa con và hai đứa cháu thôi cơ đấy" - Vệ Nhược Y nhếch môi cười nhìn qua Vệ Tín Việt nói năng khiêu khích.

"Chà.

.

hiếu thuận thế sao nhưng có cố gắn đến đâu thì thứ sâu bọ cũng chẳng thể nào hoá thành rồng phượng bay trên trời được đâu" - Vệ Điềm nét mặt lạnh lùng nhìn hai người họ không chút kiêng nể mà nói thẳng.

Lần trước cũng vì tiền mà ngay cả liêm sỉ Vệ Nhược Y cũng chẳng cần mà nghe theo lời của Vệ Điềm lại còn khiến cho cả show thời trang đó một phen ầm ĩ bây giờ đùng một cái lại trở mặt quả thật khiến mọi người đều phải nể phục tài diễn xuất của cô ta.

Vệ Tín Việt không muốn lôi co với Vệ Điềm nên cũng vội lên tiếng đáp lại.

"Chúng tôi không chấp những thứ không ra gì! một đứa không mẹ nuôi dạy thì có thể làm được gì" - Câu nói của cậu ta thiếu suy nghĩ đến mức Vệ Nhược Y cũng bất ngờ nhanh kéo tay hắn lùi lại nhìn qua Vệ Điềm.

"Vậy thì đừng để thua.

.

nếu thua cuộc thì chính tôi sẽ tự đạp nên đầu anh mà đi" - Vệ Điềm cười lạnh lướt qua bọn họ, câu nói dứt khoát và mang vẻ cảnh báo cũng khiến hai người họ hoảng loạn không kịp bật lại câu nào.

Vệ Nhược Y cảm thấy run lên vì chính mắt cô ta từng chứng kiến cảnh Vệ Điềm trừng phạt một kẻ hầu nói năng lung tung về mẹ cô.

Lúc đó tuy còn nhỏ nhưng đầu óc của Vệ Điềm phải nói là vô cùng thông minh nhưng cũng rất tàn độc dứt khoát.

Người hầu đó đến bị giờ đã bị phế bỏ một bên tay vì dám động đến mẹ của Vệ Điềm, sự tàn độc của một cô bé đúng là khiến ai cũng rợn người nên cô ta cho dù căm ghét hay phẫn nộ Vệ Điềm nhưng chưa bao giờ dám chạm đến sự giới hạn của Vệ Điềm.

Phòng bệnh, người cha mạnh khoẻ ngày nào đã bất động nằm ở trên giường mà không một ai bên cạnh ngay cả người vợ mà ông ta cho rằng sẽ yêu thương ông ta thật lòng cũng chẳng thấy tâm hơi đâu, và cả đứa con gái ông ta nân niu dành hết tình thương từ khi còn bé cũng chẳng vác xác vào bệnh viện dù là một chút!

"Nhìn xem.

.

ba thảm hại đến mức nào" - Vệ Điềm đi vào chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ông, ánh mắt sắc lạnh không thể đoán ra được gì.

"Ba từng nói con không khác gì mẹ con nhỉ! nhưng ba nói xem con thấy bản thân con rất giống ba vì mẹ của con không tàn nhẫn cũng chẳng tranh đua với ai dù có bị đối xử tàn nhẫn đến mức nào! " - Vệ Điềm nhìn ông giọng nói trầm mặc lạnh lùng không có cảm xúc gì.

"Ngày đó con còn nhớ rõ mẹ đã van xin ba đừng bỏ rơi con và bà ấy! nhưng ba vì người đàn bà kia mà đẩy mẹ ngã bầm cả hai chân, bao nhiêu năm sống ở nước ngoài ba luôn tìm cách giết chết con vì ba nói rằng con chẳng khác gì một con quỷ đúng chứ! "
Lời nói của Vệ Điềm khiến bàn tay ông khẽ run lên vì có thể nghe thấy âm thanh oán trách của cô.

Sự ấm ức của cô đã đến mức không thể nhẫn nhịn được có lẻ ông đang bị quả báo mà bản thân ông ngày trước tạo ra.

"Con từng hận ba rất nhiều nhưng giờ nhìn ba thảm hại như vậy con lại chẳng thấy vui! xem ra con vẫn còn lương tâm nhỉ" - Vệ Điềm bật cười nhạt nhẽo cứ như cười chính bản thân mình vậy.

Cô chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bàn tay của cô vô thức bị ông nắm lại, ánh mắt nhìn cô như đang muốn nói gì đó.

Bàn tay run rẫy với ánh mắt chất chứa bí ẩn không biết ông ấy muốn nói gì!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play