Thẩm Lăng vốn là muốn kêu con hát lại đây để cho bọn họ diễn lại cái mà nàng đã sửa đổi, lại nghĩ đến việc có Tạ Nguyên Tuần bên cạnh, nàng yên lặng thu hồi ý muốn ở đáy lòng, nàng thành thật đem sổ con mà nhóm con hát đưa đến lúc trước có viết các biểu diễn hạng mục mở ra, tính toán từ tìm một cái từ trong đây để bọn họ diễn.

Không phải Thẩm Lăng muốn cẩn thận như vậy, mà là nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là muốn câu cá chấp pháp, nàng sẽ không để lộ ra ở trước mặt hắn sự cuồng dã của mình đâu, nàng sẽ không ngu ngốc đến như vậy.

Thẩm Lăng lựa chọn một vở 《 hoa đình hội 》, trong tên có hoa vậy hẳn là sẽ có liên quan tới ngắm hoa có đúng không? Nhóm con hát đã nhận được danh mục rất nhanh đã bắt đầu biểu diễn.

Nhìn trong chốc lát, cả khuôn mặt Thẩm Lăng đều trở nên tê dại, nàng phát hiện nàng vẫn là quá non trẻ.

《 hoa đình hội 》 tuy rằng tên mang theo hoa, nhưng nó căn bản không phải là ngắm hoa gì cả, mà là chuyện xưa của một vị tiểu thư đang chạy trốn, thật là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới mà!

Thẩm Lăng không có lời gì để nói mà xem diễn:

Con hát diễn tiểu thư xuất thân trong nhà cao cửa rộng, vào một lần trong hội đèn lồng gặp gỡ công tử có thù với nhà của mình, hai người quen biết tìm hiểu nhau hơn nữa còn yêu nhau. Tiểu thư muốn gả cho công tử, người trong nhà không đồng ý, nói công tử không riêng gì là kẻ thù của bọn họ mà hắn càng không phải là một người phu quân tốt, dưới gối vị công tử đó đã có hai hài tử được sủng ái.

Thẩm Lăng nhướng mày.

—— Thật sự muốn gả qua đó để làm mẹ kế thật à, đồ ngu ngốc này, không biết mẹ kế khó làm hay sao? Đối xử với bọn họ tốt người khác sẽ nói có âm mưu, đối với bọn họ không tốt người khác sẽ nói tâm địa xấu xa, hai mặt đều không thể lấy lòng.

Tạ Nguyên Tuần nghe được tiếng lòng của Thẩm Lăng mới nhìn về phía con hát bên kia.

Tiểu thư không nghe khuyên bảo, vẫn một lòng phải gả cho công tử, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn tuyệt thực, chỉ là người trong nhà vẫn là không đồng ý, ngược lại còn để cho nàng tự nhịn đói đến hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Thẩm Lăng: . . .

—— Vị tiểu thư này từ khi ra khỏi bụng mẹ chẳng lẽ không có mang theo não hay sao? Vì một người nam nhân mà muốn chết muốn sống, ta thấy là vấn chưa trải qua sự hiểm ác của xã hội mà.

—— Trên đời này, không có gì so với mạng mình quan trọng hơn.

Tạ Nguyên Tuần cười, hắn đột nhiên tiến lại gần nàng, xem nàng giống như gối ôm mà nằm ở trên đùi nàng, ánh mắt lúc nhìn lúc không nhìn người đang biểu diễn trên đài, vừa nhìn liền biết hắn không có nghiêm túc nghe, ngược lại là những lời nói ở trong lòng Thẩm Lăng lại càng hấp dẫn hắn, Tạ Nguyên Tuần cảm thấy hắn nghe lời trong lòng nàng nói so với xem biểu diễn còn thú vị hơn.

Thẩm Lăng có thể làm sao bây giờ? Còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn làm cái gối ôm hay sao.

Tạ Nguyên Tuần thưởng thức sợi tóc Thẩm Lăng rũ xuống, hắn nói, “Ngươi xem nghiêm túc đến như vậy là thích bọn họ diễn sao?”

Thẩm Lăng không khỏi trái lương tâm mà trả lời, “Đúng vậy, bọn họ diễn thật tốt.”

—— Không, ta không thích, nội dung quá ngu xuẩn, cái loại ngu xuẩn khó coi này, không sai, nói đến chính là cái vị tiểu thư kia.

Khi hai người nói chuyện trên đài vẫn còn tiếp tục biểu diễn:

Tiểu thư để cho nha hoàn bên người mình đi ra ngoài tìm công tử, cho thấy quyết tâm của nàng nhất định sẽ gả cho hắn, công tử cũng nói hắn vẫn sẽ luôn chờ nàng, nàng cảm động từ trong nhà chạy ra tới hẹn hò cùng với công tử, sau đó đi theo công tử trở lại nhà hắn thành thiếp thất. Vào động phòng, công tử đem hai đứa nhỏ của hắn giao cho nàng nuôi nấng, hai đứa nhỏ trêu đùa nàng, cho nàng đồ ăn đồ ăn có trùng làm nàng bị dọa sợ hãi, đẩy nàng vào hồ nước thiếu chút nữa bị chết đuối, nàng đều không có tức giận, chờ đến khi nàng mang thai, bọn họ lại khiến cho nàng bị sinh non từ đây không thể mang thai nữa, tiểu thư cũng này đây lấy đức báo oán, ngăn cản công tử trừng phạt bọn họ.

Sau này công tử lại cưới thê tử chính thất, thê tử chèn ép hai đứa nhỏ, tiểu thư dùng sự ôn nhu cùng thiện lương của nàng bảo vệ hai đứa nhỏ, làm cho bọn họ mở miệng gọi nàng một tiếng nương, thê tử ở trước mặt công tử nói nàng nói bậy, công tử tát nàng một cái, nàng khóc thút thít ủy khuất, nhưng vẫn yên lặng chăm sóc cho công tử, chờ đến khi thân thể nàng ốm yếu vài năm sau đã chết, công tử liền viết không ít thơ tưởng niệm nàng, thế nhân đều nói hắn có tình có nghĩa.

Thẩm Lăng, “. . .” Cốt truyện này thật là quá máu chó rồi! Quá thương tổn tam quan của nành mà, nếu như sớm biết xem diễn cùng với Tạ Nguyên Tuần sẽ chịu ô nhiễm tinh thần đến như vậy, nàng không nên đồng ý xem cùng với hắn mà!

Nàng hoảng hốt thầm nghĩ:

—— Vậy mà ta lại xem cái loại kịch này, đầu ta bị lừa đá rồi à?

—— Mấy tháng kế tiếp ta không muốn xem diễn nữa.

Tạ Nguyên Tuần tâm tình tốt mà hỏi, “Làm sao lại không nói lời nào, không thích sao?” Hắn kỳ thật đã có được đáp án từ trong tiếng lòng của nàng rồi.

Thẩm Lăng lơ đãng mà nói, “Không thích.” Nàng vẫn chưa có từ trong hoảng hốt khôi phục lại, đối với lời Tạ Nguyên Tuần nói cũng không có nhạy bén như vậy, cho nên mới nói ra lời nói rất chân thật.

Quả nhiên Tạ Nguyên Tuần nghe xong mặt trầm xuống, lạnh buốt nói, “Nghe thấy rồi sao, quý nhân nói không thích, đem bọn họ dẫn đi đi.”

Phùng công công gật đầu, “Vâng, bệ hạ.” Hắn phất tay để người đi lên đem nhóm con hát bắt xuống dưới.

Thẩm Lăng bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh, nàng đã có thói quen Tạ Nguyên Tuần mang đến cho nàng các loại mưa mưa gió gió, nhưng cũng không có biện pháp, thấy nhiều nên nàng thành thói quen. Thẩm Lăng chưa từng cho rằng nàng có chút khí chất gì, nàng chỉ là mơ hồ cảm thấy Tạ Nguyên Tuần đối với nàng so với những người khác có thêm một tí xíu kiên nhẫn mà thôi, khi ở bên người nàng tính tình hắn cũng sẽ tốt hơn bình thường một chút, nếu như Tạ Nguyên Tuần muốn giết người nào khác, Thẩm Lăng chỉ biết xem như không nhìn thấy, nhưng người mà hắn hiện tại muốn giết là con hát bị nàng kêu tới để diễn kịch cho nàng, bảo nàng trơ mắt nhìn nàng không thể được như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play