Lúc này kể cả Tưởng thị có muốn gả Thẩm Hi vào hầu môn làm Vương phi cũng không phải là không thể, cuối cùng Thẩm Lăng cũng đã làm được một chuyện khiến cho bà ta vừa lòng.

Tưởng thị đối với lời dặn dò của Thẩm Khang Chính thì đáp lại rất chắc nịch, nhìn thì như là vẻ mặt ôn hoà tràn ngập tình thương của mẹ, có điều chờ Thẩm Khang Chính vừa đi, bà ta liền thay đổi một khuôn mặt khác.

“Lão gia thật là hồ đồ, hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, càng đừng nói đến bệ hạ thô bạo không ai không biết, với cái dáng vẻ quê mùa đó của nó, chẳng qua là lần đầu bệ hạ nhìn thấy cho nên mới thấy hiếm lạ mà thôi, nhưng mà nhanh thôi bệ hạ sẽ ghét bỏ nó cho mà xem, còn tưởng bây giờ làm một vị quý nhân là sau này có thể được phong tần thật đấy à? Nghĩ chuyện tốt cái gì vậy chứ.”

Ma ma hầu hạ ở bên cạnh nói, “Mặc kệ đại tiểu thư có được sủng ái hay không, phu nhân ngài đều phải nắm chặt cơ hội mà suy tính cho nhị tiểu thư.”

“Lời bà nói cũng là điều ta đang suy nghĩ.” Tưởng thị dùng khăn lau khẽ lau miệng, “Tin tức Dương Tả tướng tới cửa bảo trong phủ không cần giấu, tin chắc người trong kinh thành người sẽ biết nhanh thôi, đến lúc đó sẽ có không ít thiệp đưa tới phủ, ta sẽ dẫn theo Hi Nhi ra cửa dự tiệc, để cho bọn họ đều biết sự xuất sắc của Thẩm Hi.”

Ma ma: “Phu nhân có cần chuẩn bị bạc không?”

Tưởng thị cười khẽ một tiếng, “Dĩ nhiên là phải chuẩn bị rồi, dù sao cũng là lão gia phân phó, đúng rồi, bà chuẩn bị thêm ít bạc vụn nữa đi, chờ đến lúc đó đưa vào cung cho nó cầm đuổi hạ nhân đi, mặc dù ta không ôm kỳ vọng gì đối với nó, nhưng mà dù sao cũng không nên để người ngoài cảm thấy chúng ta không hòa thuận.”

Tưởng thị cũng không muốn để bản thân trở thành gièm pha trong miệng của người khác, bà ta chẳng coi trọng quý nhân như Thẩm Lăng này bao nhiêu, vị hoàng đế trong cung kia từng giết qua cung phi còn ít sao, thậm chí Hoàng Hậu còn bị hắn giết, thật cho rằng thành quý nhân là sẽ vạn sự không lo sao? Niềm vui của Hoàng đế cũng không phải là dễ dàng có thể lấy lòng như vậy.

. . .. . .

Mỗi ngày Thẩm Lăng đều ở Thái Cực Điện thị tẩm, thật ra cái gọi là thị tẩm này nói cho đúng hơn thì phải là — ngủ cùng, từ sau khi bị Tạ Nguyên Tuần dọa sợ, cho dù Thẩm Lăng có tỉnh ngủ thì nàng cũng sẽ đều không lập tức mở mắt ra, mà là nhắm mắt lại cảm giác thử xem đại ma vương Tạ Nguyên Tuần này có nổi điên hay không, nếu như hắn không xằng bậy, nàng mới dám yên tâm rời giường, thật ra mà nói thì nàng cũng đã sắp biến thành ra đa dò quét xem Tạ Nguyên Tuần có nổi điên hay không rồi.

Hôm nay Tạ Nguyên Tuần đã lên triều không có ở đây, hoàng đế Tạ Nguyên Tuần này không thích lên triều, một tháng nhiều nhất hắn cũng chỉ lên triều hai lần, hai lần này cũng còn phải xem hắn có muốn đi hay không, nếu hắn không muốn đi, đừng nói là hai lần, một lần còn không có ấy chứ, Tạ Nguyên Tuần đã từng có tiền lệ nửa năm không lên triều rồi.

Thẩm Lăng không chỉ một lần cảm thán: Bạo quân, quả nhiên là không sợ gì cả.

Chậm rãi đi bộ từ Thái Cực Điện rời đi, dưới ánh nắng ấm áp chiếu xuống nàng rảo bước nhẹ nhàng trở lại Cung Trường Nhạc, thời tiết tốt nên nàng sai người bày một cái giường nhỏ ra bên ngoài, nằm lên xong bắt đầu nghe cung nhân kể thoại bản.

Cung nữ kể thoại bản cho nàng tuy rằng chỉ có một người, có điều nàng ta có thể một mình mà sắm vai như cả cái đoàn kịch, nếu không thì cũng giống như là một nghệ thuật gia, kỹ năng kể chuyện cực kỳ tốt. Nếu không phải trước mặt thiếu một cái TV màn hình lớn, thì thật sự sẽ làm cho Thẩm Lăng cảm thấy như là nàng đang xem phim dài tập vậy.

Cung nữ mới chỉ nói ra một câu mở đầu, Thẩm Lăng đã giơ tay ra hiệu tạm dừng, “Đổi bản khác, bản này nghe rồi.”

“Dạ vâng.”

Cung nữ bèn thay sang một thoại bản khác, vẫn là bản Thẩm Lăng đã nghe qua rồi, Thẩm Lăng nhíu mày, cung nữ lập tức sợ hãi quỳ gối trên mặt đất, “Nương nương thứ tội.”

Thẩm quý nhân là một chủ tử rất dễ hầu hạ, theo lý mà nói các cung nhân không nên sợ hãi nàng như vậy, nhưng mà sự thật thì lại ngược lại, bọn họ rất sợ hãi, đơn giản bởi vì sau lưng Thẩm quý nhân có bệ hạ, bọn họ chỉ sợ làm cho Thẩm quý nhân không vui, bệ hạ sẽ sai thị vệ kéo bọn họ xuống giết.

Thẩm Lăng nói, “Đứng lên đi.” Nàng cũng đã quen với mấy màn quỳ lạy này, không quen thì cũng có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ bắt nàng phải đứng ra nói như vậy là không đúng, tất cả chúng ta đều bình đẳng, không nên quỳ tới quỳ lui sao? Nàng có mà ngại sống lâu mới có thể đi làm loại chuyện ngu ngốc như vậy đấy, đạo lý đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy nàng cũng vẫn phải biết. 

Thẩm Lăng: “Thoại bản không còn cái nào mới sao? Mấy bản này ta đều nghe hết rồi.”

Cung nữ khó xử, “Hồi bẩm nương nương, không còn ạ.” Nàng ta cũng không ngờ tới Thẩm quý nhân lại thích nghe thoại bản như vậy.

Thẩm Lăng nhìn về phía đại cung nữ ổn trọng bên người, “Lưu Châu, ngươi có biết chỗ nào trong cung còn thoại bản không?”

Nàng biết hoàng cung có Thiên Lộc Các chứa rất nhiều sách, bên trong có sách sử điển tịch vô số, nhưng nàng chỉ muốn tìm ít thoại bản để xem, không phải là thích đọc sách.

Lưu Châu: “Thoại bản ở trong cung là do người của Nhạc Cung viết, nếu như nương nương muốn xem thoại bản mới, có thể phái người đến Nhạc Cung một chuyến.” Nàng ta lại bổ sung, “Trong Nhạc Cung có cả con hát, nhảy múa hát tuồng tinh thông mọi thứ.”

“Nhạc Cung?” Thẩm Lăng hỏi, “Có thể cho bọn họ tới cung Trường Nhạc không? Ta muốn xem bọn họ diễn thoại bản.”

Lưu Châu: “Có thể đến trước mặt nương nương, là phúc khí của những người ở Nhạc Cung, vậy nô tỳ sẽ cho người kêu người của Nhạc Cung tới đây, nương nương chờ một lát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play