Trên mặt Thẩm Lăng toát ra vẻ thương tâm, đáy lòng lại yên lặng trợn trắng mắt.
—— Con mẹ ngươi.
—— Nếu không phải sợ ngươi truy cứu việc ta bỏ ngươi chạy đi, ta có thể nói ra lời nói ghê tởm đến như vậy hay sao?
Tạ Nguyên Tuần nghe tiếng lòng nàng, đột nhiên nắm lấy tay nàng, dùng sức một chút đem nàng kéo vào trong lòng ngực hắn, giống như đang vuốt ve chó mà vuốt đỉnh đầu nàng, “Ngươi nói ngươi có phải ngốc quá hay không, nếu sợ cô bị đoạt đi, vì sao mà ngươi không thể gia nhập vào, hai người làm sao mà có thể chơi vui vẻ được như ba người cơ chứ?”
Thân thể Thẩm Lăng trở nên cứng đờ, nàng vẫn không nhúc nhích, nàng đưa lưng về phía Tạ Nguyên Tuần lúc này vẻ mặt đã vặn vẹo.
—— Tạ Nguyên Tuần con mẹ nó hắn rốt cuộc là tên khốn nạn nhất thế gian này!
—— Nếu không phải đánh không lại, ta thật sự muốn dùng gậy đập đầu hắn!
Thẩm Lăng đã rất tuyệt vọng, nhất là khi nàng còn nghĩ rằng những lời nói trơ trẽn mặt dày vô sỉ như vậy thốt ra từ miệng của hắn, nàng thực sự có cảm giác mình mất nhiều hơn là kinh tởm.
—— Cảnh giới của sự ghê tởm trong cõi người này, ta nguyện gọi ngươi là mạnh nhất!
Thẩm Lăng cứ như vậy cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc bị Tạ Nguyên Tuần ôm không buông, cả người thật uể oải, thấy Tạ Nguyên Tuần véo mặt nàng, có lẽ hắn cảm thấy véo mặt nàng vẫn không đủ, hắn còn sờ lên cổ nàng, hơi thở hắn phả vào cổ nàng, cả người Thẩm Lăng đều lạnh căm căm, véo mặt nàng, nàng cảm thấy không có gì, nhưng sờ vào cổ nàng, làm sao mà nàng lại cảm thấy kinh hãi đến như vậy cơ chứ?
Thẩm Lăng cầm lấy một quyển sổ con được nàng nhặt lên đặt ở trên bàn, thanh âm muốn bao nhiêu săn sóc thì có bấy nhiêu săn sóc mà nói, “Bệ hạ, thần thiếp tới nơi chỗ này có phải đã quấy rầy đến ngài rồi hay không?”
Tạ Nguyên Tuần, “Đúng vậy, có một chút.”
Thẩm Lăng, “. . .”
—— Vậy mà hắn lại thừa nhận! Nói như vậy, không phải nên đáp trả là không có quấy rầy hay sao?
Tạ Nguyên Tuần, “Ngươi quá quấn người, toàn bộ giường đều là ngươi.”
Thẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, nàng nói lại lần nữa nói cho bản thân, không thể xúc động, không thể xúc động, nếu như hành thích vua, nàng cũng sống không được, hơn nữa nàng còn chưa chắc có thể giết được vua, nếu như nàng đã chết mà hắn không chết, vậy nàng còn không tức điên lên hay sao.
Có điều nàng vẫn rất tức giận!
—— Nói ta quấn người? Thật không biết xấu hổ, nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc là ai chủ động đem ta ôm vào trong lòng ngực!
—— Còn có cái gì mà toàn bộ giường đều là ta nằm? Ta có béo đến như vậy sao? Thật sự muốn đem tên nam nhân chó chết này đánh chết, không biết không thể nói nữ nhân béo hay sao? Ông trời ơi, tại sao ông lại không có mắt thế này, tại sao lại không thể dùng một đạo thiên lôi đánh chết hắn luôn cơ chứ!
Thẩm Lăng mở sổ con ra, mỉm cười nói, “Bệ hạ, thần thiếp còn không thấy ngài phê sổ con, thần thiếp nghĩ nó nhất định sẽ làm người mê muội.”
—— Nếu nó có thể làm ngươi bận đến mức rụng tóc hói đầu, như vậy nhất định sẽ càng thêm mê người.
Tạ Nguyên Tuần nhìn gương mặt nàng tươi cười, ngoài miệng nói thật dễ nghe, suy nghĩ trong lòng lại rất hư, hư đến dở khóc dở cười, nhưng mà cũng rất thú vị.
Tạ Nguyên Tuần lấy sổ con qua, nhìn vài lần, sau đó lấy bút phê duyệt, rồi lại đem sổ con ném vào trong lòng ngực Thẩm Lăng.
Hắn giải quyết nhanh đến như vậy hay sao? Thẩm Lăng tò mò mở ra xem hắn phê duyệt: Giết hết tất cả, giết.
Những lời độc ác thế này cũng là phong cách của hắn.
Thẩm Lăng lại nhìn đến quyển sổ con này là Khúc thượng thư ký tên, nội dung bên trong khái quát chính là một câu: Bạc cứu tế nghi ngờ là bị người ta tham nhũng, hắn cũng không biết tình.
Ngay cả loại bạc này mà cũng có thể tham? Còn có lương tâm hay không vậy? Bá tánh mới chính là nền móng của một quốc gia, triều đình làm cái gì với bá tánh bọn họ đều sẽ nhớ rõ.
Thẩm Lăng tuy rằng vẫn luôn mắng Tạ Nguyên Tuần là một kẻ giết người mất trí và biến thái, nhưng hắn giết cơ hồ đều là chút quan viên và quý tộc, không có gặp qua cảnh hắn giết dân tìm niềm vui, có điều Thẩm Lăng cũng không có bởi vì vậy mà cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là tên hoàng đế yêu dân như con, nàng cảm thấy dựa vào hiểu biết của nàng đối với hắn, hắn không giết bá tánh, rất có khả năng chỉ là bởi vì hắn cảm thấy giết bá tánh sát không có chơi tốt như giết đám quan viên và quý tộc.
Nếu như mà hắn thật sự suy nghĩ vì bá tánh thì ở trong sách cũng sẽ không nói sau khi hắn chết toàn bộ triều Đại Lương này cũng không thể tìm thấy một người thừa kế của hắn.
Mặc kệ nói như thế nào, đối với với phần Tạ Nguyên Tuần đáp lại sổ con của Khúc thượng thư, Thẩm Lăng vẫn là rất vừa lòng.
Tạ Nguyên Tuần đối với phản ứng của Thẩm Lăng có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng hắn viết xuống một câu này, người chết sẽ có rất nhiều, hắn cho rằng nàng sẽ bị dọa đến, kết quả nàng không hề bị doạ, ngược lại còn có vẻ rất vui vẻ là sao?
Hắn nhíu nhíu mày.
Không phải lá gan của nàng rất nhỏ sao? Nhìn thấy một mảnh da đã bị dọa sợ đến khóc thét, vì sao hiện tại không như thế, việc lạ.
Thẩm Lăng: . . .
Tạ Nguyên Tuần đối với triều Đại Lương có tính uy hiếp tuyệt đối, hắn phê duyệt tấu chương của Khúc thượng xong cả triều đình lập tức sấm rền gió cuốn mà thi hành xuống, không riêng gì Bột Hải quận quận thủ bị áp giải đến kinh thành thẩm vấn định tội, trong kinh thành phàm là quan viên có quan hệ với việc này cũng đều bị đưa vào lao ngục, nên lưu đày thì lưu đày, nên giết thì giết, cửa chợ máu vương đầy đất. Đám quan viên bên Khúc thượng thư vô cùng vui sướng và phấn chấn, phe cánh bên Dương tả tướng kia đã chết không ít người, mỗi lần thượng triều sắc mặt của Dương tả tướng đều không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT