Thời gian như cơn mưa rào, mới đó đã một tuần trôi qua.
Cuống họng Nhã Đan tuy đã không còn đau nữa nhưng vẫn không nói chuyện được.
Hằng ngày đều phải uống thuốc uống riết mà cô nghe mùi thuốc là sợ.
Cô bây giờ luôn được Khương Duật chú ý bảo vệ, hắn đi làm mà một ngày gọi về cả chục cuộc với mục đích là xem cô thế nào, hắn xem cô là con nít chắc?
Nhã Đan ung dung ngồi giữa vườn uống trà mặc dù dáng vẻ ung dung thế đó nhưng thật chất là sượng trân! Lúc đầu mới đến Khương gia thì chỉ có một hoặc hai người đi theo, bây giờ thì bốn năm người đi theo sau.
Cô người hầu Nhạn Nhạn kia không biết có đoản mệnh chưa vì hơn hết cô biết hắn không muốn cho cô biết hắn đã làm gì Nhạn Nhạn.
Nhắc tới Nhạn Nhạn mới nhớ Tiểu Vỹ.
Một tuần nay cô quên béng cô bé đó.
Tiểu Vỹ nhìn qua cũng biết chưa tới hai mươi tuổi, nhút nhát thế mà vì cứu cô Tiểu Vỹ có gan tát cô trước mặt hắn.
Còn cái tên hung hăng kia chưa biết gì đã bắt nhốt người.
Dù sao hắn đã nói sẽ để cô quyết định vậy cô cũng có thể không phạt mà nhỉ?
Nghĩ là phải làm, chiều hôm đó thấy hắn về cô hớn hở chạy ra đón.
Khương Duật nhướng mày khó tin, bình thường con nhóc của hắn có bao giờ như thế đâu?
- Hôm nay tâm trạng rất tốt?
Hắn sải bước nhanh chóng đến trước mặt cô, đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ.
Nhã Đan mỉm cười gật đầu.
Khương Duật đưa tay ôm eo cô đi vào trong, thấy hắn về bốn năm cái đuôi theo sau cô tự động biến mất.
Thật là vi diệu!
- Em ăn gì chưa?
Đang đi Khương Duật bỗng lên tiếng hỏi cô.
Nhã Đan nhíu mày, hắn còn hỏi? Hắn không căn dặn trước, không cho phép dễ gì cô bước chân xuống được phòng ăn? Tên lão già lẩm cẩm!
Chửi thầm xong cô lại tươi cười lắc đầu như một con nai tơ ngoan ngoãn.
Khương Duật vừa nhìn qua đã biết cô đang nghĩ gì.
Con nhóc mày tuy câm rồi nhưng nội tâm vẫn không ngừng chửi hắn, nhiều lúc hắn cũng không hiểu vì sao lại du di cho Nhã Đan nhiều đến như vậy.
Ngay cả khi cô cất tiếng chửi hắn hắn cũng không cảm thấy tức giận.
Lên đến phòng hắn thảy áo vest lên giường rồi ung dung vào phòng tắm.
Nhã Đan nhăn mặt, Khương Duật lúc ở một mình bừa bãi cực luôn ý, không phải cô ở sạch hay gì đâu mà là hắn ở dơ hơn cô.
Về tới là đi tắm mà trước khi đi tắm là cởi đồ rồi vứt lên giường ai dọn thì dọn không dọn thì hắn ép dọn.
Lúc trước chưa ở chung phòng không biết hắn có hỏi Khắc Hạo về mấy vấn đề này hay không chứ hơn một tuần dọn qua phòng cô ở thì...!đồ đạc của hắn hắn lại đi hỏi cô.
Nào là cái quần, cái áo, chai nước hoa, cái đồng hồ và đặc biệt là CÁI ĐIỆN THOẠI!
Hắn già rồi? Hắn lẩm cẩm rồi?
Oh noooo! Cô không tin một lí luận hay một trường hợp giả thuyết nào đâu nhé! Nhìn hắn còn rất minh mẫn đó, cáo già thấy ớn chứ lẩm cẩm gì tầm này, rõ là muốn hành hạ cô.
Nghĩ thì kể lể oan ức thế đấy nhưng người nào đó vẫn không một lời mà cầm áo vest hắn máng lên giá treo để một lát người hầu vào lấy mang đi giặt.
Nhìn lại trên giường từ lúc nào đã xuất hiện đồng hồ, điện thoại, cà vạt.
Nhã Đan tự đập vào trán mình.
Hắn là con nít ba tuổi vứt đồ chơi linh tinh đấy à?
Nhã Đan mặt nhăn mày nhó mang mấy món phụ kiện đó mang vào "tủ đồ" cất.
Màn hình điện thoại hắn bỗng nhiên sáng lên, Nhã Đan vốn không bận tâm đâu nhưng cô lại bị hình nền trong đấy thu hút.
Cô xoe tròn mắt nhìn vào điện thoại, người trong điện thoại y hệt cô.
Nhã Đan thoáng chốc ngây người, không những giống mà còn giống hệt luôn ý nhưng cô khẳng định bức ảnh này không phải cô...!
Trong một khắc ngắn ngủi trái tim cô bỗng trùng xuống, nghe tiếng mở cửa phòng tắm cô vội vàng đặt điện thoại lên kệ, bàn tay run rẩy như vừa làm việc xấu.
- Nhã Đan...!
Hắn vừa ra khỏi phòng tắm đã cất giọng gọi cô.
Nghe tiếng hắn gọi, cô chỉnh lại sắc mặt rồi chạy ra mỉm cười với hắn.
Thấy cô vẫn tươi tắn cười hắn nhếch môi mỉm cười.
Hắn đi thay đồ, Nhã Đan bên ngoài ngồi xuống giường, cô cúi mặt trầm ngâm, móng tay vô thức bấu vào nhau.
Trong đầu cô cứ lập đi lập lại câu hỏi người trong điện thoại hắn là ai...!
Phát hiện vẻ trầm ngâm kì lạ của cô Khương Duật thấy có điềm không lành, hắn chợt nhớ lúc nãy hắn vứt điện thoại lên giường chẳng lẻ Nhã Đan thấy gì đó rồi?
- Nhã Đan...!em không sao chứ?
Nhã Đan vốn đang rơi vào trầm tư, nghe giọng hắn cô giật mình vài giây sau mới định hình lại.
Cô mỉm cười lắc đầu.
Khương Duật âu yếm vuốt tóc cô.
- Nhìn em có vẻ không được vui...!
Ánh mắt hắn tỏa ra sự lo lắng, Nhã Đan khẽ mím môi đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt hắn hiện rõ sự yêu thương đối với cô...!
Người trong ảnh chắc là bạn gái cũ hay người thân gì đó thôi...!đàn ông lớn tuổi như hắn chắc chắn là lụy tình nên mới để ảnh người đó...!lúc đến với cô có lẽ hắn không để ý nên không đổi...!
Chắc là vậy...!chắc chắn là vậy...!
Nhã Đan chẳng hiểu sao rõ ràng là cô đang tự trấn an bản thân mà? Sao tuyến lệ nó như sắp tràn ra vậy...!không được...!không được khóc trước mặt hắn nếu không hắn sẽ trách cô xem trộm điện thoại của hắn...!
- Em sao vậy?
Nhã Đan phập phồng trong lòng, cô không thể kiềm chế cơn uất ức trong lòng...!không xong rồi nước mắt cô sắp chảy ra rồi...!
- Ông chủ...!Đúng lúc này Khắc Hạo gõ cửa, Khương Duật nói với cô một tiếng rồi rời đi.
Cánh cửa vừa đóng lại cũng chính là lúc nước mắt cô nó thi nhau chảy xuống.
Nhã Đan úp mặt vào gối khóc nức nở.
Cô không hiểu cảm giác này là gì...!sao cô lại khóc chứ? Nó chỉ là một bức ảnh thôi mà?
"Nhã Đan lúc trước mày đâu có yếu đuối như thế? Sao chỉ vì một bức ảnh mà khóc lóc thế này? Tại sao không đi hỏi rõ, lở bên trong có sự tình gì đó thì sao? Mày điên rồi...!khóc lóc cái gì...!lão già không thích nhìn mày khóc đâu...!nín khóc đi...!mau nín khóc đi..."
Dù có cố trấn an bản thân bao nhiêu cô vẫn không thể ngừng khóc...!có lẽ...!có lẽ cô đã yêu hắn mất rồi...!.