Ngả lưng xuống chiếc giường rộng lớn Ái Đan cảm thấy cơ thể thật thoải mái, giờ mới cảm giác được vết thương trên lưng tuy không có gì to tát nhưng lúc nãy va chạm mạnh giờ vẫn còn nhức nhức.

Nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say, cô chỉ biết thở dài.

Sao cô cảm thấy hôm nay rất lạ.

Có vẻ có gì đó không đúng lắm...!
Thôi vậy, không nghĩ nhiều nữa.

Họ đã công khai trở mặt rồi thì cô có nói gì cũng không thể giải quyết.

Mẫn Nghi nhẹ nhàng bôi thuốc lên vùng da trầy xước của Khương Duật.

Bôi thuốc xong cô mới hỏi:

- Anh mới đi đâu vậy?

Ánh mắt Khương Duật vẫn còn tia sắc lạnh.

Vừa rồi hắn va chạm với đám người Cửu gia và Hoàng gia cô có chút lo lắng, lại còn nghe cuộc nói chuyện điện thoại của hắn và người nào đó khiến cô càng thêm bất an.

Hắn chỉ muốn tiêu diệt Hoàng gia, không muốn động tới Cửu gia là vì hắn kiên dè hay vì hắn còn nặng tình?

Những thứ đó Mẫn Nghi chỉ dám giữ trong lòng không dám nói ra.

Khương Duật thấy cô bôi thuốc xong thì nhẹ giọng:

- Được rồi, về phòng đi.

Hắn đứng dậy bỏ vào phòng tắm.

Mẫn Nghi chỉ thở dài rồi đóng hộp thuốc lại, lúc chuẩn bị đi cô lớn giọng nói với hắn:

- Đây là trên đảo, tôi chỉ đem những thứ đơn giản để sơ cứu, anh tốt nhất nên tự lo cho cái mạng.

Nói xong cô rời đi.

Khương Duật đương nhiên hiểu ý Mẫn Nghi, nếu hắn đã tìm đến Lục Kì thì chắc chắn Hoàng Hồng cũng sẽ tìm đến.

Nước đi này là xem Lục Kì sẽ ứng phó như thế nào.

Từ lời nói của Lục Kì lúc tìm hắn đã thể hiện rõ ông ta có mưu đồ diệt các gia tộc lớn, nếu hắn đoán không lầm những lời ông ta nói với hắn ông ta đều nói với Thiên Hàn và Hoàng Hồng.

Hắn nhìn gương mặt mình trong gương, đôi mắt chợt lóe lên một tia tàn độc, ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc thôi, muốn đấu với hắn? Còn lâu mới thắng.

[...]

Hôm sau vừa sáng sớm Thiên Hàn đã đưa Hải Ân và Hải Vân đi gặp bác sĩ.

Ái Đan sửa soạn trang điểm thay quần áo cho Thiên Ninh rồi đến một khách sạn khác gần khách sạn cô ở để dự hôn lễ.

Ái Đan đặt chân xuống thảm đỏ trước cổng lớn, cô diện chiếc váy dài ôm cơ thể tôn lên đường cong cơ thể sắc sảo.

Ông nhỏ bên cạnh thì diện áo vest nhìn cứ như ông cụ non, ông nhỏ lúc sáng đã nói với cô là: "Con muốn mặc áo vest để xứng bên mẹ." Thấy cũng không có gì to tác nên cô cũng thuận theo ý con trai.

Ái Đan nắm tay con trai đi vào trong, trùng hợp hay vô tình mà vừa vào cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ngay bàn ký tên.

Chỗ cô đứng cách hắn khá xa, cũng bị rất nhiều người che chắn nhưng chỉ cần để ý một người dù nhìn thoáng qua cũng nhận ra.

Cô nhận ra thì không nói, nhưng tên nhóc đi cùng cô từ lúc nào đã tốc biến đến chỗ Khương Duật rồi?

Cậu nhóc kéo kéo ngón tay của Khương Duật hòng tạo sự chú ý.

Hắn bất ngờ cúi đầu nhìn xuống cậu nhóc nhỏ tinh nghịch.

Thiên Ninh ôm lấy chân hắn mà mếu máo:

- Ba đã ở đâu vậy? Sao giờ mới xuất hiện huhu...!
Bất ngờ bị một cậu nhóc không biết con ai đến nhận vơ, dáng vẻ lúc này của Thiên Ninh làm hắn nhớ tới Nhã Đan hôm qua cũng tới đòi nhận cha như thế, thấy cậu nhóc mếu máo hắn liền ngồi xổm xuống dỗ dành cậu bé.

Anh nhẹ giọng:

- Chú không phải ba cháu.

Tiểu Ninh nghe vậy thì òa khóc:

- Phải mà...!mẹ cháu nói chú là ba cháu.

Gương mặt Khương Duật sa sầm ngay lập tức.

Đùa hắn chắc? Trước giờ người đầu tiên cũng là duy nhất hắn chạm chỉ có Nhã Đan, làm gì có người khác, đã vậy Nhã Đan hôm qua nhận hắn làm cha, giờ lại thêm một tên nhóc không rõ tên tuổi này.

Thiên Ninh òa khóc nhất thời đã gây sự chú ý của nhiều người, bọn họ bu đông lại làm che mất bóng dáng Ái Đan từ phía xa xa.

Cô thấy vậy thì nhếch mép cười.

- Xem anh đối phó với con anh thế nào.

Thiên Ninh không thấy mẹ nữa lập tức ôm lấy cách tay Khương Duật, đu lên người anh:

- Ba, tìm mẹ đi...!
Khương Duật nhíu mày, sắc mặt rõ là khó coi nhưng lại không đẩy cậu nhóc này ra vẫn mặc nó đu trên người mình.

Khương Duật quét mắt nhìn một loạt đám đông mãi vẫn không tìm được thân sinh của cậu nhóc này.

Hắn bực dọc:

- Nhóc con, từ đâu chui ra thế?

Tiểu Ninh ngây ngốc, cậu nhớ rất rõ gương mặt của ba cậu, ảnh ba luôn nằm trong điện thoại mẹ, mẹ còn đặt ảnh nền thì làm sao mà nhầm được? Nhưng sao ba lại không nhận ra cậu? Đôi mắt to tròn ngay lập tức ngân ngấn nước mắt, tiểu Ninh buông người Khương Duật ra, nó khóc:

- Ba không nhận ra tiểu Ninh...!ba không thương tiểu Ninh...!huhu...!
Khương Duật ngây ngốc tại chỗ, hắn nhìn đám đông xung quanh, hầu như ánh mắt của những người có mặt đều đổ dồn vào hắn và thằng nhóc này.

Cái dáng vẻ khóc lóc này, cứ giống con nhóc kia kiểu gì ấy nhỉ? Cũng trò khóc lóc này, cũng những câu nói tương tự thế này.

Ái Đan thấy càng lúc càng đông người, sợ Khương Duật sẽ nổi điên, cuối cùng cô cùng chen qua đám đông đi đến trước mặt cha con họ.

- Nhóc con chạy lung tung đâu thế hả?

Nghe giọng nói quen thuộc, cả hắn và Thiên Ninh đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.

Thiên Ninh ngay lập tức chạy khỏi vào tay Khương Duật nhào đến ôm chân Ái Đan.

- Mẹ...!
Khương Duật sững sờ nhìn thằng nhóc nãy giờ đu bám mình gọi Nhã Đan là mẹ.

Lúc này hắn chợt nhớ đến ngày đầu đặt chân đến hòn đảo này khi gặp nhau ở khách sạn, lúc ấy đi cùng Nhã Đan có Hoàng Hồng và một nhóc nhỏ, trông cũng giống đứa trẻ tinh nghịch trước mắt hắn.

Hắn nhìn thấy cô cúi xuống xoa đầu cậu bé, còn mỉm cười, nụ cười ấy rất lâu rồi hắn không nhìn thấy.

- Ngoan, sao lại chạy lung tung thế?

Thiên Ninh mới tìm được mẹ liền dụi dụi vào ngực mẹ không nói câu nào.

Cô vuốt v e an ủi thằng nhóc con rồi nhìn Khương Duật, vẻ mặt hắn hoàn toàn ngơ ngác.

Bất ngờ lắm đúng không? Đây chính là gương mặt cô muốn thấy.

Cô dù rất muốn cười lớn nhưng vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch cùng nụ cười nhẹ trên môi.

Cô đẩy nhẹ con trai ra đứng dậy, Khương Duật như bị thôi miên cũng đứng dậy theo cô, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên người cô, cô nhìn hắn một cái rồi gật đầu xem như cảm ơn.

- Làm phiền Khương tiên sinh rồi.

Khương Duật nhìn cô rất lâu, lần trước gặp ở trung tâm thương mại không nhìn kĩ, giờ nhìn kĩ quả thật con nhóc nhỏ đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Ánh mắt hắn dịu lại, nhích ánh mắt xuống một xíu lại chạm phải sợi dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh.

Hắn kinh ngạc liếc mắt lên nhìn cô.

Trong lòng dâng lên điều gì đó khó nói.

Sau cùng lại hỏi:

- Con trai em...!con à? - Hắn vừa gọi em liền thay đổi lại ngay.

Ái Đan nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, ngay giây phút này trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt vậy, con trai cô đã lớn vậy rồi ư? Sao trước giờ hắn chưa từng biết chuyện này.

Khắc Hạo theo dõi cũng chưa từng nói với hắn cô có gia đình và có con trai.

Cùng lúc này, một người đàn ông với bộ vest đen lịch lãm đi tới, anh ta nắm lấy tay tiểu Ninh cô thấy vậy thì buông tay tiểu Ninh, còn nở nụ cười dịu dàng dặn anh ta dẫn thằng bé đi trước.

Khi thằng bé đi thì đám người đang hóng chuyện cũng tản đi.

Khương Duật lúc này nở nụ cười gượng:

- Chồng con à?

Ái Đan nhíu mày hơi bất ngờ.

Hóa ra hắn vẫn không biết tiểu Ninh là con trai hắn, Thiên Hàn quả thật là không nói dối cô!

Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ kia rồi miễn cưỡng gật đầu.

Khóe môi đã không thể nhịn cười nữa rồi.

Gương mặt Khương Duật vẫn cứng đờ ra.

Hắn thất thần nhìn cô, dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi thôi.

Ái Đan có vẻ không muốn tha cho hắn, cô tiến đến gần hắn hơn, mặt đối mặt với hắn.

Đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm, cô mỉm cười:

- Tiểu Ninh gọi Khương tiên sinh đây là...!ông ngoại đấy!

Lời nói này đã khiến cho Khương Duật vốn đang ngây ngốc trở nên khờ dại hơn bao giờ hết.

Gương mặt hắn dường như không thể biểu lộ thái độ cảm xúc.

Hắn hóa đơ ngay tại chỗ.

Ông ngoại ư? Đôi mắt đen huyền híp lại nghi hoặc, Nhã Đan thật sự cho là hắn tin cô là con của hắn và Cửu Hồ ư?
Ái Đan nhìn thấy biểu cảm mày sắp nhịn cười hết nổi rồi.

Cô liền lấy lý do tiểu Ninh đang đợi để chuông đi, ấy thế mà cánh tay lại bị hắn níu lại.

Gương mặt tuấn tú ban đầu còn ngây ngốc giờ đã mang một biểu cảm nghiêm túc hơn bao giờ.

Hắn nhìn cô với đôi mắt thâm sâu:

- Chúng ta cần nói chuyện.

Bị hắn níu lại cô thật không biết phải làm sao.

Ngay lúc đang bối rối vừa hay mẹ con Hồ Yên Yên lại đến cắt ngang không khí căng thẳng của cô và Khương Duật.

Bọn họ đến tìm Khương Duật, cô nhân cơ hội ấy mà chuồng đi.

Cô đã đùa quá trớn rồi, hắn mà tra hỏi cô cô thật không biết phải nói dối làm sao.

Nhìn bóng lưng ấy rời đi trong lòng Khương Duật có một cảm giác rất khó chịu.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện hình ảnh và giọng nói vô hình:

A, anh tặng em sao?"

Cửu Hồ cầm lấy sợi dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh từ tay hắn

"Phải tặng em"

"Sao lại tặng em?"

"Để cho người ta biết, em chính là thiếu phu nhân của Khương gia, là vợ của Khương Duật anh!"

Sợi dây chuyền trên cổ Ái Đan chính là sợi dây chuyền năm xưa Khương Duật tặng cho Cửu Hồ.

Hắn không dám chắc hắn chưa từng chạm vào Cửu Hồ vì thời tuổi trẻ trai tráng nhiều lần say rồi ngủ cùng một giường với Cửu Hồ.

Cứ nghĩ sẽ lấy Cửu Hồ chưa từng nghĩ sẽ xảy ra những biến cố ấy nên hắn vẫn luôn thoải mái...!giờ nghĩ lại sự thoải mái khi ấy là hối hận khi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play