Dạo gần đây, hành động của Giang Nguyên trở nên rất khó hiểu, Lý Bành Sinh cố nén cõi lòng dậy sóng, lắc đầu nói: “Weibo của cậu là do công ty quản lý, tôi cũng không biết được.”
Giang Nguyên không biết tới việc này, cậu “Ồ” một tiếng rồi lại nhấp vào hot search trên Weibo.
Vừa mới nhìn đã thấy ngay tên của cậu ở ngay hàng đầu, vị trí thứ hai càng bắt mắt hơn— #Giang Nguyên bị sặc nước#
Giang Nguyên không thích bị đưa lên hot search.
Đời trước, mỗi ngày cậu đều bá chiếm hot search, cư dân mạng mắng cậu là tốt quá hóa lốp, mua hot search quanh năm.
Trời đất chứng giám, cậu thật sự chưa từng làm vậy, cậu cũng không rõ vì sao bản thân lại lên hot search nữa, toàn bộ đều là những đề tài không hấp dẫn, rõ ràng là thèm bị chửi.
Giang Nguyên nhấn vào hot search thứ hai, phát hiện ra hình ảnh cậu bị sặc nước ở hiện trường lễ trao giải đã bị cư dân mạng làm thành ảnh động, phối chữ là: Tui ói rồi!
Giang Nguyên lần đầu tiên được thấy meme của mình, cậu thấy rất thần kỳ nên đã ấn lưu lại.
Sau đó cậu rời khỏi trang, đi xem những hot search khác, hầu hết đều quay chung quanh đoạn phỏng vấn của cậu ở trên thảm đỏ.
Lý Bành Sinh không kìm được sự tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay cậu lại trả lời như vậy trong buổi phỏng vấn?”
Giang Nguyên thuận miệng hỏi: “Anh thích nhìn tôi diễn trò à? Nói thật xem nào.”
Lý Bành Sinh gật đầu: “Tôi thích.”
Giang Nguyên chậm chạp ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Lý Bành Sinh: “Yêu cầu của anh thấp đến vậy sao?”
Lý Bành Sinh nghe thấy thì mắc nghẹn, dở khóc dở cười: “Cũng không thấp lắm, tôi chấm điểm khá khắt khe. Tôi rất ít xem phim thần tượng, nhưng tạo hình màn ảnh của cậu lại khiến tôi vừa mắt.” Cậu ấy đưa ra một ví dụ: “Ví dụ tôi đang chuyển kênh TV mà thấy cậu, dù không biết cốt truyện, không rõ thể loại thì tôi vẫn sẽ dừng lại vài phút để xem.”
Lý Bành Sinh sợ Giang Nguyên nghĩ rằng mình đang nịnh bợ, còn nói: “Tất nhiên, mấy phút sau thì tôi sẽ chuyển sang coi thứ khác.”
Giang Nguyên: “...” Cúi đầu nghịch điện thoại.
Lý Bành Sinh tưởng Giang Nguyên đang giận, gấp tới mức đổ mồ hôi hột, nhanh chóng nghĩ cách cứu vãn. Ngay lúc này, điện thoại của Lý Bành Sinh vang lên, cậu ấy lấy điện thoại ra, nghe thấy tiếng tin báo của WeChat, ai ngờ mở ra lại thấy Giang Nguyên chuyển khoản cho mình!
Lý Bành Sinh nhấn vào nhìn thử, 10000 tệ!
Cậu ấy nhanh chân chạy tới hỏi Giang Nguyên: “Có phải cậu muốn nhờ tôi đi mua cái gì không?”
Lý Bành Sinh chỉ vừa mới trở thành trợ lý của Giang Nguyên được nửa tháng, còn chưa có kinh nghiệm, nhưng thông báo tuyển dụng đã nêu rõ: việc ăn, mặc, ở, đi lại của Giang Nguyên đều do trợ lý phụ trách.
Giang Nguyên thoát khỏi WeChat, đăng nhập vào trò chơi: “Đây là tiền thưởng tôi phát cho anh.”
Thật hay giả đấy? Lý Bành Sinh sợ ngây người, nhưng thấy Giang Nguyên đang bận chơi game, cậu ấy không dám làm phiền, chỉ đành thấp thỏm quay lại chỗ ghế phụ.
Lý Bành Sinh chỉ nói vài câu thật lòng, đã vậy còn chẳng phải lời dễ nghe gì, Giang Nguyên lại phát lì xì? Nếu thế thật thì Giang Nguyên cũng quá… dễ dỗ rồi…
Lý Bành Sinh do dự một phút đồng hồ rồi mạnh dạn thu tiền, cho dù là viên đạn bọc đường thì cậu ấy vẫn muốn nhận!
Ngay giây phút mà Lý Bành Sinh đang xoắn xuýt, Giang Nguyên đã xong một ván game.
Cậu đã chết.
Giang Nguyên: “...”
Lúc trước cậu chơi hơn nửa giờ mới chết… Cậu đưa mắt nhìn về phía kênh thế giới.
Hệ thống phát ra thông báo với dòng chữ vàng bắt mắt —— “Đại Lão Hổ” bị “L” giết chết, trừ mất 10000 điểm, trừ hai skin vàng.
Thông báo vừa phát ra, kênh thế giới vốn im ắng bỗng chốc ồn ào.
“Cây kẹo quýt”: Trời đất! Đại thần đứng nhất bảng bị đánh chết rồi!
“Đậu đậu đậu đậu”: “L” này trâu bò quá đi! Chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là đại thần nào đổi nick hay sao?
“Cô gái đuổi theo gió”: Không đúng, trừ tận 10000 điểm, đây là cấp thấp vượt cấp đánh cấp cao hơn nên mới bị trừ nhiều như vậy chứ?
“Giang Nguyên của League of Assassins”: Có phải acc của đại thần bị bạn nhỏ trong nhà bấm nghịch rồi không? Skin vàng lận đó! Còn tận hai cái nữa!
“Thịt bò cà chua khoai tây hấp cách thủy”: @”Đại Lão Hổ” đại thần đại thần ơi! Xin hãy gửi địa chỉ, đàn em này sẽ đi qua kiểm tra skin… À không, giúp anh báo thù!
…
Giang Nguyên không trả lời, cậu nhấn vào shop, chọn toàn bộ những skin vừa được tung ra bỏ vào giỏ mua sắm, nhấn nút trả tiền.
Sau đó rời khỏi game nhắn cho người cày thuê: “Mất 10000 điểm rồi, cậu login đánh lại đi.”
Người cày thuê nhanh chóng phản hồi: “Ông chủ nè, cậu làm gì mà để mất tới 10000 điểm vậy! Kỳ này còn có cả skin vàng nữa! Đẹp trai quá đi!”
Tựa game này có tên là League of Assassins, skin vàng đổi bằng điểm, giết được 1 đầu người là 1 điểm, rất nhiều skin vàng bản giới hạn đều yêu cầu kiếm hàng triệu điểm.
Giang Nguyên suy nghĩ, trả lời: “Sát thủ đánh chết tôi là một acc trắng(*).”
(*)Là acc không có trang bị, không có điểm số gì, gần giống với tân thủ
Người cày thuê: “...Ông chủ ơi, cái này phải tăng giá đấy, thật sự, giết người là một môn thể lực nhọc nhằn!”
Giang Nguyên chuyển khoản 10000 tệ.
Người cày thuê: “Không sao đâu thưa ông chủ, ngài thích thì cứ rớt điểm ạ, muốn rớt bao nhiêu cũng được hết!”
Một bên khác, xe buýt của M&M dừng ở cửa công ty, Lục Viễn nhặt 2 cái skin kia rồi offline, cất điện thoại để xuống xe.
Mới vừa bước xuống xe, một cậu trai tóc vàng chạy vọt đến, vui vẻ cười nói: “Hôm nay cảm ơn cậu nhiều! Để tôi mời cậu ăn tối nha.”
Lục Viễn đã rất mệt mỏi, đôi mắt lười biếng híp lại: “Mới đến à?”
“Đâu có.” Cậu trai tóc vàng nhún vai: “Máy bay hôm nay đến muộn quá chừng, hu hu, tôi vất vả lắm mới giành được cơ hội làm vũ công phụ họa đấy.”
Cậu ta đột nhiên mong đợi hỏi: “Đúng rồi, Giang Nguyên cũng tham dự lễ trao giải đó! Cậu có nhìn thấy người thật không? Có ấn tượng gì? Có phải còn lấp lánh hơn cả ánh mặt trời nữa đúng không!”
Lục Viễn thấy mí mắt giật giật, hai giây sau, anh mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Nói rất nhiều.”
*
Tối thứ năm, Giang Nguyên nhận được một cú điện thoại báo sẽ họp lúc chín giờ sáng.
Giang Nguyên thừa biết, đây là đang muốn lừa cậu tạo nhóm nhạc.
Quả thật ngày hôm sau, trong phòng họp, Lưu Tông Lương mỉm cười nói ra chuyện này.
Giang Nguyên kiên quyết từ chối: “Tôi có thể tự nổi tiếng được, không cần tạo nhóm.”
Lưu Tông Lương và Chung Nghĩa Tề liếc nhìn nhau, Chung Nghĩa Tề cười nói: “Có mấy bài thích hợp biểu diễn với nhóm, nói trắng ra thì chỉ có cái danh, còn thực tế thì cậu vẫn solo.”
Giang Nguyên nghe tai trái ra tai phải: “Đơn giản thôi, chỉ cần chọn bài hát đơn ca là được.”
Nụ cười của Chung Nghĩa Tề giảm đi mấy phần: “Nguyên Nguyên à, đây là quyết định mà công ty đã cân nhắc rất nhiều mới đưa ra, cậu cũng nên thông cảm cho công ty, giúp một chút đi mà.”
Giang Nguyên cười lạnh trong lòng. Đúng là M&M đã bồi dưỡng cậu, trước đây cậu từng rất cảm động, nhưng sau này công ty đơn phương giải trừ hợp đồng, tự ký tên nhận đại ngôn, sau đó bắt cậu gánh hết số tiền bồi thường đã khiến cậu hiểu ra.
Cậu chẳng qua chỉ là một món hàng đối với công ty, đã đầu tư là phải được báo đáp. Giang Nguyên ở công ty 10 năm, tiền lời kiếm ra đã vượt gấp mấy lần số tiền công ty bồi dưỡng cậu, công bằng mà nói thì cậu không hề nợ công ty.
“Chuyện này tôi không thể giúp được.” Giang Nguyên trả lời: “Nếu mấy người muốn ép tôi, vậy thì hủy hợp đồng đi.”
Lời này vừa nói ra, Lưu Tông Lương và Chung Nghĩa Tề đều đồng loạt thay đổi sắc mặt, Lưu Tông Lương nhanh chóng trấn an cậu: “Nguyên Nguyên à, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà. Chúng ta là người một nhà, đừng nhắc tới mấy chuyện như giải trừ hợp đồng, sẽ tổn thương tới tình cảm đấy.”
Chung Nghĩa Tề suýt trụy tim, gã hùa theo: “Nguyên Nguyên, có phải cậu không vui vì sự kiện thảm đỏ lần trước không? Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm người gỡ hết những bài viết đó xuống.”
Giang Nguyên: “...”
Lại nữa, lại muốn kéo thù hận cho cậu, cậu nhất định phải đổi người đại diện, tránh việc chuyện đã rồi lại không giải thích được.
Thấy Giang Nguyên không nói lời nào, Lưu Tông Lương và Chung Nghĩa Tề trao đổi ánh mắt, Lưu Tông Lương lại trưng ra gương mặt tươi cười, nói: “Nguyên Nguyên, chú Lưu biết cậu tức nên mới nói như vậy. Chuyện này là do bọn tôi chưa suy nghĩ thấu đáo cho cậu. Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi, tôi sẽ đi phản ánh với ban giám đốc, nhất định sẽ hủy bỏ chuyện lập nhóm, không để cậu khó chịu.”
Vừa dứt lời, Lưu Tông Lương đã tìm cớ để rời phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn Giang Nguyên và Chung Nghĩa Tề, Chung Nghĩa Tề thở dài một tiếng: “Nguyên Nguyên, dạo gần đây cậu tùy hứng quá rồi…”
Giang Nguyên không thèm để ý tới gã, Chung Nghĩa Tề lại nói: “Được được, không nói chuyện này nữa, đây nè, sổ sách.”
Chung Nghĩa Tề đưa một túi giấy qua, Giang Nguyên đang định nhận lấy thì bỗng nhớ tới chuyện Weibo, cậu hỏi: “Anh Chung, mật khẩu Weibo của tôi là gì? Sau này tôi sẽ tự quản lý.” ( truyện trên app T𝕪T )
Giang Nguyên lần đầu đăng nhập vào acc Weibo chính thức của mình.
Có hơn 80.000.000 fans, cho dù tiện tay phát một status lên Weibo cũng sẽ đột phá vài triệu bình luận, phần lớn là ảnh quảng cáo, số ít còn lại là ảnh sinh hoạt thường ngày của Giang Nguyên do đoàn đội chụp.
Cậu vừa lướt Weibo vừa đi vào thang máy, nửa chừng nó dừng lại, có người đi vào mà cậu vẫn không ngẩng đầu lên. Đến khi thang máy dừng lại lần nữa, Giang Nguyên mới ngước lên nhìn người nọ.
Chính là bóng lưng giống ảnh chụp như đúc, Lục Viễn!
Giang Nguyên do dự 0.21 giây, sau đó cũng nhấc chân bước ra ngoài theo.
Vừa mới ra khỏi thang máy, Giang Nguyên lập tức biết cậu đang ở đâu.
Tầng 3, căn tin cho nhân viên của M&M.
Giang Nguyên lúc trước từng nghe nhân viên phàn nàn là cơm ở căn tin đến chó cũng không muốn ăn, ưu điểm duy nhất là miễn phí.
Giang Nguyên nhanh chóng hiểu ra một điều: Lục Viễn thật sự rất nghèo.
Trong căn tin, ngoại trừ mấy nhân viên thì gần như không còn ai. Giang Nguyên lén đeo kính râm, quen thuộc che gần hết nửa khuôn mặt, bám theo Lục Viễn không xa không gần.
Lục Viễn gọi một phần cơm, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Bây giờ là giờ cơm trưa, Giang Nguyên cũng rất đói bụng. Cậu thấy Lục Viễn ngồi ăn khá bình thản nên cũng đánh bạo đi gọi một phần rau xào, một phần thịt kho tàu.
Giang Nguyên bưng khay thức ăn đi tìm một chỗ mà chỉ cần chếch một chút là có thể thấy Lục Viễn, tay trái che mặt, tay phải cầm muỗng múc một miếng thịt kho tàu.
Cậu không đề phòng mà trực tiếp đưa thịt vào miệng. Một giây sau, Giang Nguyên đã hóa đá.
Cậu đang định nhổ ra thì bóng dáng quen thuộc lướt qua phía trước. Giang Nguyên giật mình, nuốt luôn miếng thịt đầy mỡ xuống.
“Khụ khụ…” Giang Nguyên ho khan mãnh liệt.
Tiếng ho khan ở trong căn tin vừa to vừa vang, Đào Dịch Nhiên đang bưng khay ngồi xuống bèn nhìn sang chỗ của Giang Nguyên.
Thấy một cái đầu lông xù lấp ló và bàn ăn không có gì đặc biệt, cậu ta không quan tâm nữa, chỉ thu lại ánh nhìn. Vừa đối mặt với Lục Viễn, cậu ta cong mắt cười như hai vầng trăng non: “Lục Viễn, bài nhảy hôm qua khó quá, tôi vẫn chưa nhớ được, cậu có rảnh không? Dạy tôi một chút đi.”
Nụ cười của Đào Dịch Nhiên cứng lại, chờ Lục Viễn đi xa, cậu ta mới cắn môi, nổi giận đùng đùng rời đi.
Giang Nguyen bịt kín miệng, dõi mắt nhìn theo, xác nhận Lục Viễn và Đào Dịch Nhiên đã rời khỏi mới chui ra khỏi bàn, bỏ tay ra ho liên tục.
“Khụ khụ…”
Giang Nguyên chấn động– Gì đây! Đào Dịch Nhiên và Lục Viễn… quen biết nhau ư?
Giang Nguyên đột nhiên thấy không vui.
Cậu nhìn chằm chằm bàn ăn, món thịt kho tàu bóng nhẫy như hòa làm một với bản mặt của Đào Dịch Nhiên, tuy vẻ ngoài cũng ổn nhưng hương vị lại vừa đắng vừa ngấy!
Giang Nguyên ho xong mới cầm lấy điện thoại ở trên bàn, lung tung chụp cái bàn ăn với cả 360 độ.
Sau đó, cậu mở trình chỉnh sửa tấm ảnh kia, chính giữa là meme phun nước “tôi ói rồi” mà cư dân mạng chế ra, tạo thành một tấm ảnh theo kiểu 9 ô vuông rồi đăng lên Weibo.
Kèm theo bốn chữ: Cơm trưa hôm nay.
Bãi đỗ xe MPV, Giang Nguyên vừa ra khỏi thang máy, đi được vài bước thì bỗng dừng lại. Cậu quay đầu nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ bên cạnh.
Đây là… xe của Lý Kế Hựu.
Lý Kế Hựu?
Giang Nguyên mừng thầm, con ngươi màu hổ phách sáng ngời.
Người đại diện mới, không phải đã có sẵn đây rồi sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT