“Cậu đã thu được tiền chưa? Sổ sách thì…” Chung Nghĩa Tề dừng lại một chút: “Là thế này, mấy ngày nay tôi có hơi bận, cuối tuần còn phải quay về công ty để họp nên sẽ giao sổ sách cho cậu sau.”
Giang Nguyên lời ít ý nhiều: “Được.”
Chung Nghĩa Tề chỉ thuận miệng nói, không ngờ Giang Nguyên lại muốn xem thật.
Từ khi cậu debut tới nay, tiền mà Giang Nguyên kiếm được đã bị công ty lấy đi hết tám phần, ngoại trừ phải cung cấp chi phí sinh hoạt khổng lồ cho cha mẹ thì số còn lại đều đưa cho gã giữ, cộng lại cũng hơn 600 triệu.
Giang Nguyên hiện tại mở miệng đòi, gã không thể không trả, nhưng chắc mẩm có lẽ Giang Nguyên sẽ không coi sổ sách nên gã đã lén trộm 40 triệu.
Bây giờ cậu lại đòi kiểm tra sổ sách, Chung Nghĩa Tề hoài nghi cậu đã nghi ngờ gã. Gã do dự hồi lâu, quyết định cứ kéo dài thời gian trước, trả tiền lại cho Giang Nguyên sau: “Với cả, hôm nay là khoản đầu tiên, ngày mai sẽ chuyển nốt 40 triệu đến tài khoản của cậu, cậu nhớ kiểm tra cẩn thận.”
Giang Nguyên vốn cũng không hoài nghi Chung Nghĩa Tề, cậu cũng không thật sự muốn kiểm tra sổ sách, bây giờ nghe vậy mới vỡ lẽ.
Được lắm, thì ra gã còn dám nuốt 40 triệu của cậu!
Nếu đã lấy được tiền rồi thì cậu cũng không muốn nói chuyện với Chung Nghĩa Tề nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên kia, Chung Nghĩa Tề đột nhiên nghe thấy âm thanh “Tút tút” thì bực bội nghĩ có phải Giang Nguyên lại quên sạc điện thoại, tự dưng cúp máy đột ngột như vậy.
——
Buổi chiều, Giang Nguyên còn phải đi thảm đỏ dự lễ trao giải của một bộ phim truyền hình. Vì có sự góp mặt của Giang Nguyên nên khi trời còn chưa sáng, hai bên thảm đỏ đã có các fans và truyền thông vây kín.
Giang Nguyên là vedette*, cậu vừa xuất hiện trên thảm đỏ thì hiện trường vốn đang nắng nóng như đổ lửa đã vang lên tiếng la hét chói tai có thể lật tung cả mái nhà.
*vedette: nhân vật chính của một chương trình, sự kiện, cũng có thể hiểu là người xuất hiện cuối cùng trong các show diễn thời trang.
“A a a a a a, Nguyên Nguyên của tôi!”
“Nguyên Nguyên đẹp quá đi mất!”
“Gương mặt của Nguyên Nguyên đẹp như ánh dương ở giữa ngân hà vậy!”
Giang Nguyên nghe từng tiếng cổ vũ mà cảm thấy rất xúc động, trước kia nghe thấy không có cảm giác gì, bây giờ lại khiến cậu bồi hồi không thôi.
Cậu của trước đây sẽ không dừng lại khi đi trên thảm đỏ, nhưng hôm nay, cậu đã dừng lại, vẫy tay chào hỏi với người hâm mộ.
“A a a a a a a!”
“Trời đất ơi!”
“A a a, Nguyên Nguyên đang nhìn tôi kìa!”
“Huhuhu, hôm nay tôi không rửa mặt nữa, đây là khuôn mặt từng được Nguyên Nguyên nhìn!”
Những tiếng la hét lại càng lớn hơn trước.
Giang Nguyên vừa rời đi, bỗng nghe thấy một tiếng hét như rách cả cổ họng: “Vợ ơi! Tôi yêu em!”
“!”
Giang Nguyên nhất thời cứng đờ, cậu quay về phía nguồn gốc của tiếng hét, , kết quả vừa nhìn lại là một nữ sinh, cảm giác khó tả chợt trào lên trong lòng cậu: “?!”
“?!!!!”
Tại sao một cô gái lại gọi cậu là vợ? Theo lý thì không phải nên gọi cậu là chồng à?
Vẻ kinh ngạc của Giang Nguyên càng khiến fans thêm nhiệt tình: “A a a a, Nguyên Nguyên đáng yêu quá đi mất!”
Nhưng cô gái vừa mới gọi Giang Nguyên là vợ kia lại không biết cậu đang nhìn mình, thế mà cậu không còn nghe thấy tiếng kêu vợ thứ hai.
Không phải cậu… Nghe lộn chứ?
*
Giang Nguyên nghi vấn đầy đầu mà đi tới khu vực truyền thông, cậu vẫn còn đang phân tâm thì đã nghe thấy phóng viên đặt câu hỏi, cậu hoàn hồn hỏi lại: “Hả, cái gì kém cơ?”
Phóng viên lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Cư dân mạng nói diễn xuất của cậu ở trong bộ “Tình yêu nồng nhiệt như Chocolate” dở tệ, cậu có gì muốn nói không?”
Khu vực truyền thông tức khắc lóe đầy đèn flash, chờ đợi câu trả lời của Giang Nguyên.
Đối với những câu hỏi như vậy, các ngôi sao sẽ trả lời đúng mực, ví dụ như sẽ tiếp nhận lời phê bình của người xem rồi sau này sẽ cố gắng nhiều hơn chẳng hạn.
Giang Nguyên bỗng nghiêm mặt lại, lúc trước cậu không biết diễn xuất của mình làm cay mắt người xem, thậm chí còn rất tự tin. Thông thường ở những buổi phỏng vấn như thế này, cậu luôn tự tin phát biểu rằng việc không lấy được nam diễn viên xuất sắc nhất khiến mình rất tiếc nuối, dẫn tới sự trào phúng của cư dân mạng.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ năm giây, sau đó gật đầu thừa nhận: “Người xem rất có mắt thẩm mỹ.”
Cánh truyền thông đều “Ồ” lên, phóng viên hỏi câu hỏi đó cũng không hiểu nổi, cô ta nhắc nhở: “Ý tôi là quan điểm của cậu về những lời phê bình của người xem về diễn xuất của mình.”
Giang Nguyên bực mình nói: “Tôi đã trả lời về quan điểm của tôi rồi, người xem rất có mắt thẩm mỹ, kiên quyết không coi rác là hoa, thật sự rất tốt.”
Phóng viên giật mình, lắp bắp: “Cậu, cậu nói diễn xuất của cậu là… Rác rưởi sao?”
Giang Nguyên chớp mắt mấy cái: “Nếu không thì sao?”
Bên khu truyền thông chợt im như thóc, các khán giả không nghe được đoạn phỏng vấn, nhưng phần đi thảm đỏ có chiếu trực tiếp trên TV và Internet.
Không đến nửa giờ, hotsearch đã bị Giang Nguyên hốt trọn.
# Giang Nguyên bị sao vậy #
# Giang Nguyên cuối cùng cũng nổi điên #
# Đô la thịnh vượng, Nguyên Nguyên* nở hoa #
*chơi chữ vì 元 (Nguyên) cũng là một đơn vị tiền tệ
# Giang Nguyên tự bôi đen #
# Giang Nguyên khen khán giả #
# Thẩm mỹ #
Giang Nguyên còn chưa biết chuyện này.
Lễ trao giải vừa bắt đầu, cậu được sắp xếp ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, toàn bộ máy quay đều chĩa về đây, cậu có muốn chợp mắt một lúc cũng không có cơ hội.
Trên sân khấu, từng người bước lên nhận giải, đầu óc của Giang Nguyên đã sớm bay về phương nào.
Đây là giải thưởng của đài truyền hình Một miếng thịt heo, ngay cả bộ phim “Tình yêu nồng nhiệt như Chocolate” mà cậu diễn rất tệ cũng lấy được giải phim hot nhất năm.
Đời trước, khi đoạt giải, Giang Nguyên còn vui vẻ để nhân viên công tác đăng ảnh selfie của cậu lên Weibo. Nhưng bây giờ, cậu chỉ muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.
Trên sân khấu đang có một tiết mục biểu diễn.
Là nhóm nhạc nam mới của M&M, vừa mới debut không lâu, M&M đã trao đổi tài nguyên với Giang Nguyên để họ có cơ hội tham gia biểu diễn trong lễ trao giải này.
Mấy idol nam này đẹp trai nhưng lại không giỏi thể hiện trên sân khấu, vũ đạo của bài hát rất mạnh mẽ nhưng họ lại nhảy một cách yếu ớt, không hề cuốn hút.
Giang Nguyên vừa mới rời mắt, chợt cậu nhìn về một góc tối ở phía sân khấu.
Một người đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón bị đè xuống hết cỡ, thậm chí ánh đèn còn không chiếu được tới góc của anh nên không nhìn rõ mặt. Mỗi động tác đều tràn ngập năng lượng và đẹp mắt, thu hút sự chú ý của Giang Nguyên.
Giang Nguyên “Ồ” một tiếng, những người nhảy phụ đạo cho nhóm nhạc nam vừa debut của M&M đều là thực tập sinh chưa ra mắt. Người này rất có triển vọng, nếu có duyên được máy quay lia tới thì có thể ngày mai sẽ được M&M cho ra mắt luôn.
Giang Nguyên rất thích vũ đạo, cơn buồn ngủ của cậu nháy mắt bị quét sạch, say mê thưởng thức kỹ thuật nhảy của vũ công kia.
Màn trình diễn vừa kết thúc, Giang Nguyên liên tục vỗ tay cho chàng vũ công không biết tên.
Ánh đèn trong hội trường lại sáng lên, Giang Nguyên hơi khát nước, cậu cầm chai nước lên uống một ngụm, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt của vũ công kia thì không khỏi phun hết nước ra ngoài.
Đệch! Đường nét kia cậu rất quen thuộc, khó trách vũ công ở trong góc lại có thể trở thành nhân vật chính, bởi vì đó là Lục Viễn!
Ánh mắt của Giang Nguyên dường như đang dậy sóng.
Lục Viễn vậy mà theo cậu tới tận lễ trao giải! Kiếp trước cậu không hề biết điều này!
Lục Viễn là hạt giống số một mà công ty nhìn trúng nên chắc chắn sẽ không để anh làm vũ công, không còn nghi ngờ gì nữa, Lục Viễn nhất định biết cậu tham dự lễ trao giải lần này nên mới chủ động xin làm vũ công.
Thôi xong… Cậu mới thưởng thức màn nhảy của Lục Viễn, nếu anh tinh mắt, nhìn thấy cậu tán thưởng anh như vậy, sau đó hiểu lầm chuyện yêu thầm có hy vọng thì…
Không thể được!
Giang Nguyên uống một mạch hết phần nước còn lại, bóp dẹt cái chai rồi để lại trên bàn, đứng lên đi tới hậu trường.
Bên cạnh đó, chuyện Lục Viễn làm vũ công không bị soi ra, trái lại ảnh động Giang Nguyên bị sặc nước đã lan truyền khắp Internet.
# Giang Nguyên bị sặc nước # xuất hiện ở trên hotsearch.
Giang Nguyên đi tới hậu trường.
Do hôm nay có lễ trao giải nên hậu trường chật ních người, Giang Nguyên lấy khẩu trang đeo lên, lén tìm Lục Viễn ở xung quanh giống như kẻ trộm.
Vũ công dùng chung một phòng hóa trang, Giang Nguyên tìm hồi lâu mới nhìn thấy một phòng dán biển “Phòng hóa trang tạm thời”. Cửa vừa mở ra, ở bên trong đều là thực tập sinh của M&M vừa xuống sân khấu, đang ngồi tháo trang sức.
Giang Nguyên nhìn qua một lượt mà không thấy Lục Viễn đâu, cậu bèn tìm một thực tập sinh để hỏi: “Lục Viễn đi rồi à?”
Vì đang đeo khẩu trang nên không ai nhận ra Giang Nguyên, nhưng thấy quần áo của cậu không tầm thường nên thực tập sinh chỉ một vách ngăn cách đó không xa: “Đâu có, ở đằng kia.”
Giang Nguyên nói cảm ơn, cậu không chút đề phòng mà đẩy vách ngăn ra, đập vào mắt là cơ bụng tám múi.
Ở trong phòng thay đồ tạm thời, Lục Viễn đang nắm cạp quần, đôi chân dài miên man thong thả xỏ vào ống quần, nghe thấy tiếng bước chân cũng không thèm nhìn Giang Nguyên.
Giang Nguyên: “...”
Ngoại trừ cậu ra, đúng là Lục Viễn không thèm để ý tới ai.
Giang Nguyên thở dài, bỏ khẩu trang xuống nói: “Ờm…”
Lục Viễn đeo dây lưng xong bèn nhìn về phía Giang Nguyên, cậu phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó cũng giả bộ cười: “Ồ! Hôm nay cậu cũng tới đây làm vũ công à? Tôi đến tìm bạn, ai da, cậu ấy không ở đây rồi. Tôi đi đây!”
Hoàn mỹ!
Giang Nguyên lén giơ ngón cái với kế hoạch của mình, nói như vậy sẽ chứng minh vừa rồi cậu không hề biết Lục Viễn có lên đài biểu diễn. Nếu vậy, dù Lục Viễn có nhìn thấy cậu, anh cũng sẽ không tự mình đa tình!
Lục Viễn gật đầu, trong ánh nhìn chăm chú của Giang Nguyên, anh mặc một chiếc áo phông trắng, sau đó ngồi xuống đi giày vào.
Giang Nguyên nhìn đôi giày vải màu đỏ của Lục Viễn, Giang Nguyên không khỏi nhớ tới những lần đụng mặt Lục Viễn, hình như anh đều ăn mặc rất đơn giản.
Phần lớn thực tập sinh của M&M, cho dù là xuất phát từ hư vinh hay vì theo đuổi mốt thì đều mặc những bộ quần áo thời thượng, Lục Viễn ăn mặc giản dị như vậy có vẻ càng khác lạ và hiếm có.
Giang Nguyên nhớ rằng hồi trước Lục Viễn còn nhắc tới việc đi chợ, tự nấu cơm… Lẽ nào trước khi debut, điều kiện sống của anh không được dư dả sao?
Giang Nguyên ngạc nhiên không thôi, trên đường về nhà, cậu cầm điện thoại tìm hiểu về Lục Viễn, nhưng do chưa ra mắt nên Lục Viễn không có mặt trong wiki, trên mạng chỉ hiện ra những người trùng tên.
Bấy giờ Giang Nguyên nhìn thấy một bài đăng trên Weibo: “A a a a a, mọi người ơi! Hôm nay tôi gặp được một em trai học năm dưới rất đẹp trai tên là Lục Viễn! Học ngành Hóa học, có bạn nào có phương thức liên hệ không?”
Bên trong bức ảnh chụp một thân hình cao lớn, Giang Nguyên có thể xác định đây chính là Lục Viễn mà cậu biết, bài viết được đăng trong năm nay, nơi đăng là… Đại học Thanh Bắc.
Đối với một tên học dở như Giang Nguyên, đại học khác có thể không biết nhưng Thanh Bắc thì chắc chắn sẽ biết, vì nó là đại học hàng đầu trong nước mà.
Giang Nguyên nói thầm: “Anh ta còn là người không vậy…”
Lý Bành Sinh quay đầu lại hỏi: “Anh ta nào cơ?”
“Không có gì.” Giang Nguyên lại cúi đầu nhìn, hình ảnh khá mơ hồ nhưng có thể thấy là Lục Viễn vẫn ăn mặc giản dị như trước.
Lý Bành Sinh nhìn theo tầm mắt cậu, thấy biểu tượng của Weibo thì hơi kinh ngạc: “Cậu đang lướt Weibo?”
Giang Nguyên chỉ có hứng thú với những trò chơi điện tử, trong nhà của cậu còn có một phòng trò chơi riêng, đối với những app khác thì cậu không thèm chạm vào, ngay cả Weibo cũng do đoàn đội quản lý.
Giang Nguyên nghe từ Weibo, chợt nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên nói: “À đúng rồi, mật khẩu Weibo của tôi là gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT