Cửa phòng Lục Viễn đang đóng.
Giang Nguyên thử ấn chốt, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Mặc dù ở đây chỉ có một mình Giang Nguyên, cậu vẫn rón rén vào phòng như một tên trộm.
“Phòng sạch thế nhỉ.” Giang Nguyên đánh giá như đang đi thăm quan căn phòng.
“Gì thế nhỉ?” Tầm mắt chuyển tới bên giường, Giang Nguyên bị một chiếc tủ kính hấp dẫn. Cậu bước tới gần, rốt cuộc cũng thấy rõ– hóa ra là đĩa Bluray.
“Thảo nào lại diễn hay, do xem nhiều phim chứ gì.” Giang Nguyên cúi người đến gần, tò mò quan sát những chiếc đĩa ấy.
“Nhiều chữ nước ngoài thế.” Giang Nguyên nhìn thoáng qua một chiếc: “Đọc không hiểu. Ơ, mình biết cái này! The… b, blonde one?”
Giang Nguyên chớp mắt mấy cái: “Blonde là màu vàng đúng không? Một người bằng vàng? Một người màu vàng?”
Cậu nhìn hai người đàn ông ở trên vỏ đĩa, cứ thấy bầu không khí giữa hai người này… là lạ?
Chẳng lẽ là loại phim “đó”!
Tim Giang Nguyên đập như đánh trống, để kiểm chứng suy đoán của mình, cậu lấy điện thoại ra, lên mạng tìm thử The blonde one.
Trang web tải xong, gò má Giang Nguyên khẽ ửng đỏ: “Hóa ra là “Chàng trai tóc vàng” à…” Cậu bắt đầu đọc thử tóm tắt phim, càng đọc, vẻ mặt càng không đúng.
“G… Không biết đọc, và đồng nghiệp Juan cùng thuê một căn nhà trọ, G… có một đứa con gái, Juan trời sinh tính phong lưu, trong khoảng thời gian hai người sớm chiều sống chung bắt đầu nảy sinh…” Giang Nguyên ngơ luôn: “Ham muốn?!”
Quả nhiên là phim về tình yêu đồng giới!
Giang Nguyên lùi về sau hai bước, trợn mắt nhìn một tủ đầy đĩa Bluray. Chẳng lẽ toàn bộ những chiếc đĩa này đều là phim về tình yêu đồng giới? Có lẽ còn kèm theo cả… Những bộ phim… Về “chuyện ấy” giữa nam với nam?
Mặt Giang Nguyên đỏ như bị luộc chín, cậu vội vàng dời tầm mắt, giơ tay lên quạt mặt.
Cậu lắc lắc đầu, lúc đang chuẩn bị đi tìm quần lót của mình thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở.
“!”
Sao Lục Viễn lại đột ngột quay về vậy!
Giang Nguyên lập tức bị dọa sợ, cậu chạy nhanh đến định kéo cửa tẩu thoát. Cửa hé ra một khe nhỏ, cậu thấy Lục Viễn đang xách mấy túi lớn đi vào phòng khách.
Không kịp nữa rồi!
Giang Nguyên vội vàng đóng cửa lại, khom người chạy đến bên cửa sổ, cách vách là phòng chơi game, cậu có thể chuồn qua đó!
Nhưng khi mới thò một chân ra, tầm mắt của Giang Nguyên vô tình lướt qua dưới lầu, đầu óc choáng váng luôn.
Không ổn!
Quên mất là mình sợ độ cao!
Giang Nguyên do dự một giây, quả quyết thu chân lại, chạy ngược vào phòng.
Cậu đảo mắt khắp nơi, cuối cùng tìm được một chỗ trốn hoàn hảo. Mắt Giang Nguyên sáng bừng, cậu lướt qua mép giường, sau đó nhanh nhẹn nằm sấp xuống rồi bò vào.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, Giang Nguyên nằm dưới gầm giường ngừng thở, căng thẳng nhìn ra ngoài cửa qua một khe hở nho nhỏ.
Có lẽ do quá căng thẳng, lúc này thính giác vô cùng nhạy bén, cậu có thể nghe được tiếng bước chân, còn có tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo.
Lục Viễn đang làm gì? Anh ấy còn đi ra ngoài nữa không? Anh ấy có vào trong phòng ngủ không?
Giang Nguyên không ngừng nghĩ tới đủ thứ, thời gian từng giây trôi qua, tiếng vang bên ngoài vẫn còn kéo dài, Giang Nguyên hoàn toàn không dám nhúc nhích, cậu cứ như một chú dê con đang chờ bị làm thịt, cảm giác một giây như cả năm.
Lúc này, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, Giang Nguyên lập tức hoảng sợ che miệng lại.
*
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, một đôi dép lập tức xuất hiện trong tầm mắt Giang Nguyên, nó đang đi về phía giường.
Đệch! Đừng tới đây!
Con ngươi Giang Nguyên phóng to, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, hai tay cậu siết chặt, cố gắng bịt miệng, rất sợ bản thân sẽ phát ra dù chỉ là một tiếng hít thở.
Lục Viễn đi tới mép giường, Giang Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi dép gần trong gang tấc, thầm run lẩy bẩy.
Sao bây giờ, sao bây giờ…
Nếu Lục Viễn phát hiện, cậu nên giải thích thế nào? Nói thẳng là đến tìm quần lót chăng? Không được, lỡ như Lục Viễn nghe thấy từ nhạy cảm rồi máu huyết dâng trào… Anh ấy có tận một tủ phim kinh nghiệm đó!
Hàm răng Giang Nguyên run lập cập, cậu tuyệt đối không thể nói thẳng rằng cậu đến tìm quần lót! Tuyệt đối không thể! Cậu không thể nói ra một chữ nào có thể kích thích dục vọng của Lục Viễn!
Vào lúc Giang Nguyên đã sắp tan vỡ, Lục Viễn nhận được điện thoại: “Có chút việc, bây giờ ra ngoài liền.”
Đôi dép đổi hướng, giọng nói của Lục Viễn càng ngày càng xa, nhưng Giang Nguyên vẫn không dám động đậy. Cậu nằm đợi một hồi, sau đó mới buông tay hít lấy hít để từng ngụm không khí. Cuối cùng, Giang Nguyên chống cùi chỏ xuống mặt đất rồi bò lổm ngổm ra khỏi gầm giường. ( truyện trên app T𝕪T )
Tầm nhìn dần sáng trở lại, vừa bò ra ngoài, Giang Nguyên bỗng bất động. Cậu cứng đờ lại, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Không nghiêng không lệch.
Đối diện với cái nhìn chăm chú của Lục Viễn.
“…”
Giang Nguyên khẽ liếm đôi môi khô khốc, cố gắng nặn ra một câu bằng chất giọng bình thường nhất: “Nếu tôi giải thích là tôi trốn dưới gầm giường của anh là vì muốn chờ anh quay về, cho anh một bất ngờ, anh có tin không?”
Không đợi Lục Viễn lên tiếng, Giang Nguyên đã lập tức nói tiếp: “Thật xin lỗi! Anh còn ổn không!”
Ánh mắt Lục Viễn lóe lên, anh tỉnh bơ nghiêng người sang, tránh được tầm mắt của Giang Nguyên.
Một chỗ nào đó chợt hiện lên, lúc này Giang Nguyên mới phát hiện, góc độ vừa nãy của cậu chính là hướng về chỗ Lục Viễn đã từng bị cậu đè…
“Anh” mà cậu hỏi cũng có nghĩa khác!
Giang Nguyên luống cuống, lập tức miệng bắn chữ như súng máy: “Tôi không có hỏi chỗ đó của anh, tất nhiên là tôi cũng muốn hỏi thăm chỗ đó của anh, nhưng bây giờ cũng không phải là muốn hỏi chỗ đó, là…”
Cậu cúi đầu từ bỏ, nhắm mắt cam chịu nằm yên trên đất, đang tự hỏi có nên giả bộ chết thêm lần nữa hay không…
Lúc này, một cánh tay bỗng nắm lấy tay cậu, Lục Viễn nói: “Tôi không sao. Mặt đất lạnh, lên giường ngủ đi.”
Giang Nguyên tiếp tục giả chết.
Một giây sau, cậu cảm thấy bên hông mình bỗng trở nên ấm áp, ngay sau đó, cậu đã bị Lục Viễn bế lên.
Cách một lớp vải, vòng eo của Giang Nguyên nhạy cảm rụt lại.
Xong rồi, Lục Viễn đã tìm được cơ hội chạm vào cậu! Lần đầu tiên chạm vào làn da trần trụi của cậu, liệu Lục Viễn… có còn kiềm chế được nữa không?
Tim Giang Nguyên đập càng ngày càng kịch liệt, nhưng bây giờ cậu không dám mở mắt đẩy Lục Viễn ra. Giang Nguyên cố gắng không dán sát vào người Lục Viễn, cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc ở trên xe….
Cầu xin thần linh, hãy để Lục Viễn giữ vững lý trí đi!
Giang Nguyên lẳng lặng cầu nguyện, mỗi bước đi như bước trên dao. Lục Viễn đặt Giang Nguyên lên giường, cơ thể của cậu vẫn cứng đờ như một khúc gỗ.
Lúc này, anh đắp kín chăn cho cậu rồi nói: “Nấu cháo, hai mươi phút là xong, đói thì trước mắt ráng chịu một chút.”
Sau đó đi mất.
Đi mất!
Giang Nguyên lập tức sống lại. Cậu lắng tai nghe động tĩnh, hồi lâu sau vẫn không có tiếng vang mới thử hé mắt, con ngươi đảo quanh một vòng, chắc chắn Lục Viễn đã thật sự rời đi bèn lập tức nhảy xuống giường, chạy thẳng tới phòng bếp.
Trong phòng bếp bốc lên mùi cháo thoang thoảng, Giang Nguyên đặt ghế ngồi canh trước nồi cơm điện, nhìn chằm chằm vào màn hình đang lóe sáng.
Đây là lần đầu tiên có người nấu cháo cho cậu!
Trước kia, khi Giang Nguyên bị bệnh, thật ra mẹ của cậu thỉnh thoảng sẽ mang cháo tới, bảo là bà ta tự tay nấu cho cậu.
Chẳng qua cách đây không lâu, Giang Nguyên đã nếm thử món cháo giống y hệt vậy tại một khách sạn, mùi vị chẳng khác tí gì.
Giang Nguyên suy nghĩ một hồi, cậu thật sự đói nên không định đi tìm quần lót nữa, cứ ngồi trông chừng món cháo rồi vụng về múc một chén đầy.
Giang Nguyên dè dặt bưng chén cháo đến bàn cơm, lúc này mới nhìn thấy trên bàn còn có thêm mấy đĩa thức ăn kèm.
Một đĩa củ cải muối, một đĩa cải thìa xắt sợi muối, một đĩa khoai tây sợi xào, còn có một đĩa đựng hai nửa của một quả trứng muối.
Mắt Giang Nguyên bất chợt ướt, cậu đặt chén xuống, giơ tay lên dụi mắt.
Lục Viễn tốt với cậu quá!
Cậu quyết định phải đối xử với Lục Viễn tốt hơn mới được! Bất kể con đường phía trước có khó khăn cỡ nào, cậu cũng phải giúp anh thoát khỏi vực sâu tình cảm vô vọng!
Trong lúc đó, Lục Viễn đến trường tiểu học Số Hai, Ôn Đinh Đinh và một cô gái trẻ tuổi đang đứng trước cổng trường.
Nhìn thấy Lục Viễn, cô gái trẻ tuổi lén chỉnh lại chiếc váy của mình rồi mỉm cười nói: “Hôm nay Đinh Đinh rất giỏi, không giải sai một câu nào cả.”
Lục Viễn nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc con bé.”
Ánh mắt của cô gái không rời khỏi Lục Viễn: “Con bé là học sinh yêu thích nhất của mẹ tôi, dù sao cũng tôi cũng rảnh rỗi.”
Lục Viễn nắm tay Ôn Đinh Đinh rồi khẽ gật đầu với cô gái trẻ: “Chúng tôi đi trước.”
Cô gái còn muốn nói chuyện, cuối cùng chỉ vẫy tay: “Tạm biệt, lần sau gặp lại.”
Trên đường về nhà, Ôn Đinh Đinh vui vẻ làm động tác tay để nói chuyện với Lục Viễn.
Lục Viễn nhíu mày: “Sao anh lại không nhìn ra cô ấy thích anh.”
Ôn Đinh Đinh lại làm thêm vài động tác tay nữa.
Lục Viễn cười: “Được rồi, cô ấy thích anh. Anh của em là người tốt nhất trên thế giới, ai cũng thích cả được chưa.”
Ôn Đinh Đinh lập tức lắc đầu, khoa tay múa chân dữ dội hơn, Lục Viễn càng vui vẻ: “Được, anh Giang Nguyên của em mới là người tốt số một, anh thứ hai.”
Lúc này Ôn Đinh Đinh mới hài lòng, lại ra dấu tay hỏi Lục Viễn: “Anh, anh và đồng nghiệp mới chung sống thế nào?”
Nhắc tới Giang Nguyên, đôi mắt Lục Viễn lóe lên, sau đó anh nói: “Rất tốt, cậu ấy cũng giống như em vậy.”
Ánh mắt của Ôn Đinh Đinh lập tức trợn to, kinh ngạc làm động tác tay: “Đồng đội của anh cũng là con gái sao?”
Lục Viễn cười một tiếng: “Ý anh là cậu ấy giống như một đứa con nít vậy.”
*
Ngày hôm sau, Giang Nguyên bị điện thoại đánh thức.
Cậu mơ màng tỉnh lại xem giờ— 3:21! Giang Nguyên lập tức xoay người, kéo chăn ngủ tiếp.
Nhưng điện thoại cứ kêu mãi.
Đến lần thứ sáu, Giang Nguyên không thể nhịn được nữa, cậu cầm điện thoại lên, thấy người gọi là Lý Bành Sinh, cậu nghiến răng: “Không phải là ngày tận thế thì đừng có…”
“Nguyên Nguyên, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lý Bành Sinh gấp đến độ sắp bốc khói: “Có blogger tiết lộ chuyện em lập nhóm, bây giờ fans của em loạn cả lên rồi!”
Giang Nguyên bừng tỉnh.
Cậu xoay người đứng dậy, vội vàng vào Weibo rồi mở xem bảng Hotsearch, top đầu trực tiếp nổ.
#Giang Nguyên giúp đỡ người nghèo#
#Giang Nguyên bị ép#
#Trùm tài nguyên#
#Chỉ yêu Nguyên Nguyên#
…
Giang Nguyên có kinh nghiệm phong phú đối với những lời mắng chửi, chẳng cần mở là cậu đã biết họ đang mắng Lục Viễn.
Cậu biết fans hâm mộ sẽ không thể tiếp nhận chuyện cậu lập nhóm nhanh như vậy. Kiếp trước khi cậu tuyên bố lập nhóm, fans hâm mộ cũng náo loạn một phen, nhưng phần lớn họ lo tài nguyên của cậu xuống cấp chứ không mắng chửi ai.
Rõ là bây giờ có người đang ác ý dẫn dắt fans công kích Lục Viễn.
Giang Nguyên rất tức giận.
Cậu chạy vào phòng bếp với đôi chân trần, mở tủ lạnh ra, cầm điện thoại chụp phần cháo trắng và những món ăn kèm còn dư lại, sau đó đăng lên Weibo cả chín bức…
“Ngày hôm qua bị cảm, đồng nghiệp đã nấu cháo với đồ ăn kèm, cảm giác có đồng đội đúng là quá tốt quá tốt quá tốt quá tốt quá tốt…”
Số chữ sắp vượt quá giới hạn, Giang Nguyên mới bổ sung thêm một chữ “rồi” và dấu chấm than, sau đó dùng sức bấm nút đăng bài.
Nháy mắt, bài đăng đã có hơn ngàn bình luận.
Bình luận dễ thấy nhất chính là – “Vợ!!! Trong nhà vợ có đàn ông lạ sao?!!!”