Cuộc họp kết thúc, Lưu Tông Lương nhìn một vòng xung quanh phòng họp, khó chịu cau mày: "Tại sao Lý Kế Hựu không tới?"
Lưu Tông Nghĩa trả lời ông ta: "Hôm nay cậu ấy xin nghỉ phép để đến bệnh viện."
Lưu Tông Lương cười không rõ ý tứ: "Công ty đã cho anh ta đội ngũ xuất sắc nhất, thế mà cuộc họp quan trọng đầu tiên đã vắng mặt. Em trai à, cấp dưới của cậu thật sự..."
Lưu Tông Lương nói đến đây thì dừng lại.
Lưu Tông Nghĩa cười cười không nói gì, chờ Lưu Tông Lương đi rồi, ông mỉm cười, nói với Giang Nguyên và Lục Viễn: "Ngày mai bài hát sẽ hoàn thành, tiếp theo các cậu sẽ rất vất vả, cố lên, tôi có việc nên xin phép đi trước."
Ông cầm lấy tài liệu, đến cửa đột nhiên lại quay ngược về, nhìn trái nhìn phải, lấy ra một thứ đưa cho Lục Viễn, thấp giọng nói: "Suýt thì quên mất, thuốc này hiệu quả không tệ, cậu có gặp Lý Kế Hựu thì nhớ đưa."
Đúng lúc Giang Nguyên đi ngang qua, cậu tò mò liếc mắt một cái bèn thấy ba chữ —— thuốc bôi trĩ.
Trong khi đó, ở bệnh viện số 9, Lý Kế Hựu nhìn vào chiếc quần lót xa lạ mà lẩm bẩm: "Chiếc quần lót ở đâu ra mà... thoải mái thế nhỉ."
Lý Kế Hựu cởi quần lót, thuần thục xoay người nằm sấp trên giường bệnh, nói với bác sĩ: "Hôm qua uống nhiều lại lòi ra, 7 chai hay 8 chai rượu ấy..."
——
Các hoạt động cá nhân của Giang Nguyên tạm thời gác lại, từ giờ đến trước ngày mai, cậu sẽ có một buổi chiều rảnh rỗi.
Thang máy đi xuống từ tầng trên cùng, chỉ có Giang Nguyên và Lục Viễn, Lục Viễn vừa vào thang máy đã đeo tai nghe lên.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động. Giang Nguyên tạm thời quên chuyện quần lót vì có cuộc họp, bây giờ hai người ở một mình, trong đầu cậu lại không ngừng lặp lại “Lục Viễn lấy quần lót của mình, Lục Viễn lấy quần lót của mình”...
Giang Nguyên đứng ở bên trong, Lục Viễn ở phía trước bên trái của cậu, tầm mắt Giang Nguyên không tự chủ được nhìn về phía sau lưng anh.
Hôm nay Lục Viễn vẫn mặc áo thun trắng và quần đen, áo thun rộng thùng thình che cả cạp quần.
Giang Nguyên hận không thể nhìn thủng ra một cái lỗ trên quần áo của Lục Viễn để xem anh có mặc quần lót của cậu không.
Mặc quần lót của người khác biến thái chết đi được. Lục Viễn không phải là người biến thái, chắc anh không mặc quần lót của cậu đâu.
Lý trí nói với Giang Nguyên như vậy, nhưng cậu cứ nhìn vào quần của Lục Viễn, lỡ như... bây giờ anh ấy đang mặc thì sao!
Giang Nguyên sắp sụp đổ.
Cậu không thể chấp nhận việc Lục Viễn mặc quần lót của mình!
Cậu phải chắc chắn rằng Lục Viễn không mặc quần lót của mình, nếu anh mặc... Vậy thì cậu sẽ lén lấy lại rồi tiêu hủy!
Chiếc quần lót cũ của cậu có viền màu xám nhạt, quần cạp cao cũng không che được, chỉ cần nhìn thấy viền quần lót là sẽ biết ngay Lục Viễn đang mặc của ai.
Giang Nguyên đưa ra quyết định: cậu phải vén áo thun của Lục Viễn lên!
Bây giờ xung quanh không có người, không thể trốn đi đâu, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!
Ánh mắt Giang Nguyên nhìn chằm chằm vào thắt lưng Lục Viễn, cậu lặng yên không một tiếng động di chuyển về phía trước một bước, bàn tay rục rịch dần dần tới gần thắt lưng Lục Viễn.
Ding!
Thang máy bất ngờ phát ra tiếng động không kịp đề phòng, Giang Nguyên chột dạ thu tay lại, run rẩy ngẩng đầu.
Cửa thang máy mở ra, Chung Nghĩa Tề vừa định vào thang máy đã nhìn thấy Giang Nguyên đang trợn to hai mắt nhìn gã. Sắc mặt Chung Nghĩa Tề thay đổi, gã cho rằng Giang Nguyên đang khiếp sợ vì chuyện gã còn chưa từ chức.
Chung Nghĩa Tề sẽ không từ chức, ngày đó chẳng qua chỉ đánh bài tình cảm, không ngờ Giang Nguyên không thèm nể mặt. Chung Nghĩa Tề suy nghĩ một chút, thay đổi khuôn mặt tươi cười đi đến bên cạnh Giang Nguyên: "Thư từ chức của anh chưa được phê duyệt, hơn nữa Nguyên Nguyên, anh không yên tâm để cậu ở công ty một mình." Vẻ mặt gã chân thành: "Anh sẽ ở lại, sau này cậu có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh."
Lúc này Giang Nguyên mới hoàn hồn, cậu không nghe thấy lời của Chung Nghĩa Tề, có điều cậu chẳng lấy làm lạ khi gã vẫn còn ở đây, vốn dĩ cậu không tin gã sẽ từ chức.
Giang Nguyên lạnh lùng: "Ồ."
Chung Nghĩa Tề nhìn Lục Viễn, bỗng gã vỗ vai anh một cái.
Lục Viễn tháo một bên tai nghe xuống quay đầu lại, Chung Nghĩa Tề đưa tay ra: "Cậu là Lục Viễn đúng không? Tôi là Chung Nghĩa Tề, người quản lý tài sản của Nguyên Nguyên..." Gã bất đắc dĩ nở nụ cười: "Quên đi, không đề cập đến những thứ đó, sau này Nguyên Nguyên của chúng tôi đành nhờ cậu chăm sóc."
Giang Nguyên nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt, làm bộ làm tịch! Cậu vừa định mở miệng, Lục Viễn đã nói trước: "Chúng tôi là đồng đội, chắc chắn phải chăm sóc lẫn nhau."
Anh không bắt tay Chung Nghĩa Tề, hoàn toàn không nể mặt gã.
Chung Nghĩa Tề thu tay lại, khóe miệng cong lên: "Vậy là tốt rồi."
Đến nơi, thậm chí gã còn không chào Giang Nguyên đã bước nhanh ra ngoài, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Giang Nguyên cảm thấy rất thần kỳ, chờ cửa thang máy đóng lại, cậu chủ động hỏi Lục Viễn: "Anh không sợ đắc tội Chung Nghĩa Tề sao?"
( truyện trên app T𝕪T )
Lục Viễn tháo tai nghe khác ra: "Nhóm chúng ta sớm đã đắc tội với anh ta rồi."
Giang Nguyên suy nghĩ một chút: "Ồ, cũng đúng ha." Khóe môi cậu cong lên: "Nhưng thấy anh ta tức giận, tôi rất vui."
Lục Viễn nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên, Giang Nguyên phát hiện anh nhìn mình bèn lộ ra nụ cười thân thiện.
Giống như một đứa trẻ vừa mới chơi khăm người khác, hai mắt cong cong, sáng lấp lánh.
Lục Viễn không khỏi nở nụ cười.
Giang Nguyên thấy Lục Viễn cười thì không phản ứng kịp, ngay sau đó cậu thầm hét to “không ổn rồi” trong lòng.
Sơ xuất rồi! Sao cậu lại cười đẹp như vậy ở trước mặt Lục Viễn, nhìn đi, anh lại động lòng!
Không thể để cho anh tiếp tục động lòng!
Giang Nguyên vội vàng ngừng cười. Lúc này hai người đã đến bãi đỗ xe, cửa thang máy vừa mở ra, cậu đã phóng ra ngoài như đằng sau có tên lửa dí.
*
Giang Nguyên chạy một hơi lên xe, yêu cầu Lý Bành Sinh và Viên Viên Viên đang ngồi ở hàng cuối cùng đi lên phía trước ngồi, còn cậu đeo khẩu trang và kính râm rồi chiếm hàng ghế cuối.
"Nguyên Nguyên..." Lý Bành Sinh khó hiểu: "Cậu bị sao vậy?"
Giang Nguyên ho một tiếng, nói khẽ: "Cảm lạnh."
Lý Bành Sinh và Viên Viên Viên liếc nhau một cái nhưng không dám hỏi, vừa rồi không phải còn tốt sao? Với cả... Cảm lạnh thì đeo kính râm làm gì?
Sau đó Lục Viễn lên xe, Giang Nguyên vội vàng đưa cặp chân dài ra ngáng, một người chiếm hết hàng cuối cùng.
Như vậy Lục Viễn sẽ phải ngồi phía trước, cậu không tin anh không nhìn thấy cậu mà còn động lòng được!
Lục Viễn ngồi ghế đơn gần cửa, anh đeo tai nghe, ngả đầu về phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Nguyên ỷ mình đeo kính râm nên quang minh chính đại nhìn chằm chằm Lục Viễn. Lúc này Viên Viên Viên mở cốc giữ nhiệt, rót cho cậu một ly nước ấm: "Anh Nguyên Nguyên, bị cảm uống nước ấm sẽ thoải mái hơn một chút."
Giang Nguyên không muốn uống, nhưng thấy ly nước đầy ắp, đôi mắt của cậu chợt sáng lên.
Có rồi!
Đây là cảnh hay xuất hiện trong phim thần tượng Giang Nguyên đóng, chỉ khác ở chỗ là do nữ chính làm đổ hay là nữ phụ làm đổ. Kiểu gì thì kết quả cũng chỉ có một— Nam chính sẽ bị hắt nước vào quần áo!
Như vậy thì Lục Viễn sẽ phải cởi áo thun ra!
Giang Nguyên nhận ly nước, kéo nửa cái khẩu trang xuống, thổi nhè nhẹ vào nước trong ly.
Quần áo ướt là quần áo ướt, nhưng không được làm Lục Viễn bị nóng!
Viên Viên Viên hơi khó hiểu, cô đã tìm hiểu vài điều về Giang Nguyên, cậu thích uống nước nóng 35 độ, cô đặc biệt hâm nước đủ 35 độ.
Viên Viên Viên vội vàng xoay người, lấy bút và quyển sổ nhỏ ra ghi lại phát hiện mới: Anh Viễn lên xe phải nghỉ ngơi, anh Nguyên Nguyên thích nhiệt độ nước dưới 35 độ.
Giang Nguyên thổi đến khi ly hết nóng mới dừng lại, miệng cũng hơi mỏi, cậu vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ.
Hắt nước cần có kỹ thuật, để trông không giống cố tình thì phải diễn sao cho tự nhiên. Nếu cậu "không cẩn thận" phun nước lên người Lục Viễn từ phía sau thì lộ liễu quá.
Giang Nguyên híp mắt, cậu phải chờ thời cơ tốt nhất, phát huy kỹ năng diễn vượt qua khả năng thường ngày của mình để hắt ly nước lên người Lục Viễn một cách hoàn hảo.
Cậu cúi xuống, giống như một con hổ ẩn nấp trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi để bắt mồi vào giây phút cuối cùng.
Xe MPV lái vào khu dân cư. Tới bãi đậu xe, xe vòng vào khu thang máy A, Giang Nguyên chợt đứng bật dậy.
Ngay bây giờ!
Giang Nguyên xông về phía trước, xoay tay phải định hắt nước lên người Lục Viễn.
Kítttt! Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát trên mặt đất vang vọng khắp bãi đậu xe, xe MPV phải phanh khẩn cấp!
Tài xế sợ đến nỗi suýt mất khống chế nhịp tim, hạ cửa sổ xe xuống để mắng: "Không có mắt à! Có xe đang đi mà còn chạy vọt qua!"
Theo tiếng phanh, thân thể Giang Nguyên nghiêng về phía trước theo quán tính, ly nước trong tay đổ về phía trước, tất cả đều hắt lên người Lục Viễn, đồng thời đầu gối Giang Nguyên đập vào ghế ngồi, mặt dán vào đống mềm mềm gì đó.
"Sshhh!"
Giang Nguyên nghe thấy tiếng kêu đau không biết của ai.
Trong khi đó, hai giọng hô vang lên.
Lần này Giang Nguyên có thể nghe ra.
Giọng nam hoảng sợ là Lý Bành Sinh: "A Viễn, cậu không sao chứ!"
Giọng nữ sốt ruột là của Viên Viên Viên: "Anh Nguyên Nguyên!"
Kính râm Giang Nguyên bay ra ngoài, tầm nhìn hoàn toàn bị kẹt, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng cậu cảm thấy có chút không đúng, nơi miệng cậu đụng phải dường như có một chút... cứng?
Một giây sau, giọng nói khàn khàn của Lục Viễn vang lên: "Giang, Giang Nguyên..."
Âm thanh truyền tới từ trên cao, Giang Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt màu trà dần trợn to lên, Giang Nguyên thấy Lục Viễn cúi đầu nhìn cậu, ngũ quan anh tuấn đang vặn vẹo.
Đôi mắt đen láy lạnh nhạt đang lộ ra cơn đau khó tả, đôi môi mỏng run rẩy, phun ra ba từ: "Mau, đứng, dậy..."
Chỗ cằm Giang Nguyên đang tì vào chợt cộm lên với một tốc độ quỷ dị.
Đây là...
Giang Nguyên chớp mắt mấy cái, cậu bỗng nhiên cảm thấy cách mình chết ở kiếp trước cũng không khó chấp nhận như bây giờ.
"A... Tôi... Đầu tôi.." Giang Nguyên phát huy ra kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong đời, cậu nghiêng người, ngón tay nhân cơ hội nắm lấy góc áo Lục Viễn, trượt từ từ xuống. Khi liếc thấy cạp quần màu đen, cậu nhắm mắt lại, giả chết: "Choáng quá..."
*
Giang Nguyên không muốn mở mắt ra.
Nhưng khi Lý Bành Sinh muốn gọi 120, cậu vẫn còn "yếu đuối" giữ cổ tay của Lý Bành Sinh, mở mắt ra, "yếu đuối" nói: "Tôi, tôi về nhà nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi là được... Không cần... Không cần đến bệnh viện."
Lý Bành Sinh rất do dự: "Nhưng mà cậu..."
"Tôi chỉ... Có chút sốt thôi, khụ khụ khụ!" Giang Nguyên liều mạng ho.
Lý Bành Sinh hết cách, đành cõng cậu lên lầu rồi đặt lên giường, nhanh chóng lấy túi nước đá, thuốc hạ sốt và rót một ly nước ấm.
Giang Nguyên rụt trong chăn, chỉ chừa lại một đôi mắt: "Anh tan làm đi, lát nữa tôi sẽ uống thuốc sau."
Lý Bành Sinh lo lắng: "Hay là hôm nay tôi không đi, tôi..."
"Không không không!" Giang Nguyên vươn tay, chỉ vào cửa: "Anh đi ngay! Trễ một phút trừ lương!"
"Vậy thì đừng quên uống thuốc hạ sốt." Lý Bành Sinh đành phải đứng dậy, dặn dò mấy lần rồi rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, Giang Nguyên lập tức kéo túi nước đá xuống, cậu đá văng chăn rồi chạy ra cửa, dán tai vào nghe động tĩnh bên ngoài.
Cách âm thật sự quá tốt, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ. Đúng lúc này, tiếng bước chân đến gần, Giang Nguyên chạy về giường, đắp chăn nhắm mắt giả bộ ngủ.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Giang Nguyên hắng giọng: "Vào đi."
Cửa mở ra, một bóng người đến gần, Giang Nguyên chột dạ, cố ý nói như mê sảng: "Có phải… trợ lý Lý không?"
Lục Viễn nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn, anh đặt ly sữa nóng ở đầu giường.
"Tôi có việc phải đi ra ngoài một lát, tầm một tiếng hoặc lâu hơn mới trở về, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Nói xong, Lục Viễn bật đèn đầu giường rồi đi ra ban công kéo rèm đóng lại, căn phòng thoáng chốc tối đi.
Bước chân đi xa kèm theo tiếng đóng cửa, phòng ngủ trở lại sự yên tĩnh. Chỉ chốc lát sau, Giang Nguyên lập tức bò ra khỏi chăn.
Đôi mắt của cậu tỏa ra ánh sáng kỳ lạ trong bóng tối.
Cậu đã xác định Lục Viễn không mặc quần lót của cậu, nơi còn lại chính là– phòng của Lục Viễn!
Bây giờ Lục Viễn không ở nhà, đúng là cơ hội tốt để đi trộm quần lót, thần không biết quỷ không hay!
Giang Nguyên nhanh chóng mở cửa chạy sang phòng Lục Viễn.