Nhưng Lý ma ma là đầy tớ trung thành của Vương gia, dù trong lòng bà có đồng cảm với Liễu Miên Đường đi chăng nữa, thì bà vẫn bẩm báo kỹ càng cho Thôi Hành Chu biết về những chuyện hàng ngày nàng làm gì và tiếp xúc với ai.
Hoài Dương vương nghe tin cửa hàng buôn bán ế ẩm, chẳng có ai đến gặp và nói chuyện với Liễu Miên Đường.
Suy cho cùng, muốn bắt cá lớn, thì phải đủ kiên nhẫn. Vì tên phản tặc Lục Văn này, hắn ta nguyện bỏ chút sức lực.
Hắn chẳng biết nhiều về con người của Lục Văn, nhưng lúc trấn áp bọn cướp, trong lòng Hoài Dương vương lại sinh ra sự đồng cảm và lấy làm tiếc vì hắn lại làm phản tặc.
Dù tên phản tặc đó đi nhầm đường, nhưng hắn lại là một nhân tài bày mưu tính kế hành quân. Hắn đã dồn đại tướng dưới tay hắn vào thế bí mấy lần. Đặc biệt là chiến thuật giương đông kích tây và đánh lén.
Hắn vốn chẳng xem đám tạp nham này ra gì, nhưng khi thấy cấp dưới của mình bị thiệt thòi, nó lại khơi dậy sự hiếu thắng của hắn, cho nên lần này hắn sẽ đích thân xuất trận chỉ huy để đánh úp hang ổ của đám thổ phỉ kiêu ngạo đó một cách bất ngờ, đồng thời hung hăng đánh bại sự kiêu ngạo của tên phản tặc Lục Văn.
Tên phản tặc đó cùng thủ hạ của hắn đã bị mất sào huyệt, nên nhất thời như chó chết chủ đang chạy thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng hắn đã bỏ lại Miên Đường đang bị trọng thương.
*Chó chết chủ (丧家之狗): Mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.
Mặc dù tên phản tặc đó đang chạy thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng hắn lại chiêu binh mãi mã điên cuồng phản công, cũng chẳng biết có phải là sợ chết hay không mà gần một năm qua, những thủ thuật hắn mà hắn thường ra đòn dần trở nên kém cỏi.
Hiện giờ, đám phản tặc đó chẳng còn khả năng quấy nhiễu sự yên tĩnh ở Chân Châu nữa. Nhưng Thôi Hành Chu lại muốn bắt sống Lục Văn, hắn muốn xem tên tặc tử lúc trước đấu không lại mình rốt cuộc là hạng người như thế nào.
Chỉ vì chuyện này, mà hắn mới không ngại phiền hà an bài cho quân cờ Liễu Miên Đường này.
Lúc đó, Liễu Miên Đường bị ném xuống sông. Nếu không phải Thôi Hành Chu lúc ấy vào kinh báo cáo công tác, vừa đúng lúc vớt được nàng lên, thì nữ tử này đã bị chìm xuống cho cá ăn rồi.
Sau đó, những thuộc hạ của Lục Văn đều đầu hàng hết và hắn đã nhận ra Chiêu An, nữ tử này chính là thê tử mà Lục Văn yêu quý, do đó Thôi Hành Chu mới đích thân đến hỏi thăm và chữa trị cho nàng ta, sau khi nàng có thể chịu được xóc nảy trên đường, hắn lại mang nàng ta trở về trấn Linh Tuyền.
Nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu không phải là do chạy nạn, có lẽ Lục Văn sẽ không nỡ vứt bỏ nàng.
Với tâm tư như vậy, Thôi Hành Chu cảm thấy quân cờ Liễu Miên Đường này nên được giữ lại cho một trận chiến tiếp theo. Không những vậy, hắn cũng cần phải giữ lại các chiêu của phu thê Liễu Miên Đường đó nữa.
Vì thế, qua năm ngày sau, thấy quân cờ này không thể trở về nhà được nữa, nên lúc này, Thôi Hành Chu mới bảo gã sai vặt chuẩn bị thường phục cho mình, sau khi thay đồ xong, hắn liền rời khỏi doanh trại.
Thời tiết dần dần ấm lên, làn gió ban đêm thật sảng khoái. Vì thế, lúc gần đến phố Bắc, Thôi Hành Chu liền bảo mã phu cho dừng xe, nhân lúc gió đêm để đi dạo giải tỏa tâm trạng một chút.
Vì tính toán chuẩn thời điểm, nên Thôi Hành Chu đến cửa nhà ở phố Bắc thì vừa lúc đêm đã khuya, những người gác cổng nói chuyện phiếm cũng đã dọn dẹp ghế và về nhà ngủ.
Nên hắn đến lặng lẽ, rồi lại rời đi sớm cũng chẳng sao cả.
Chỉ là lần này, phố Bắc vốn tĩnh mịch không người lại có bóng người lay động.
Tai của Thôi Hành Chu rất thính, lúc nghe thấy động tĩnh, hắn liền ra hiệu cho Mạc Như ở phía sau vội nấp đến một góc đường để nghe người phía trước nói chuyện.
“Mẹ nó, cả cái trấn Linh Tuyền không có công tử nào như ta mà chẳng lấy được thê tử cả! Nhìn dáng điệu của nàng nghênh ngang như vậy, cũng chỉ có hai tài lẻ mà thôi, ta còn tưởng rằng nàng là người nhà quan đi phòng thủ quân ở các châu chứ! Ta thật không ngờ rằng nàng lại là thê tử của một tên thương nhân bán đồ sứ! Nếu ta không ngủ với nàng, chẳng phải ta sẽ bị bôi nhọ tên tuổi của mình sao?”
Người đang nói ra những lời này chính là cháu trai chánh ngũ phẩm của hắn vào mấy ngày trước đã quấy rối Liễu Miên Đường ở trên đường.
*Chánh ngũ phẩm (守备): Chỉ là quan nhỏ nhưng được vua ban tặng, có người tuy là quan lớn nhưng lại không được. Năm Hàm Phong thứ 4, Hổ Khôn Nguyên (虎坤元) chỉ là Thủ bị 守备 (chánh ngũ phẩm), được ban hiệu Cổ Dũng Ba đồ lỗ (鼓勇巴图鲁).
Thật ra thì từ lúc hắn bị Liễu Miên Đường dùng một cây trâm cài đâm vào cổ liền ở nhà dưỡng thương.
Vì hay dở trò bắt nạt cả nam nhân lẫn nữ nhân, nên khi người trong nhà hỏi hắn tại lại bị thương, hắn cũng chẳng dám nói ra, mà chỉ mời lang trung đến cầm máu băng bó, đã vậy hắn còn hàm hồ nói là đi đường không cẩn thận bị gậy trúc ở ven đường làm xước nên mới giấu thôi.
Nhưng đợi sau khi vết thương lành lại, hắn liền đi ra ngoài, thì vừa đúng lúc trong thị trấn có một cửa tiệm mới khai trương, nên hắn dẫn theo thuộc hạ đến xem náo nhiệt.
Hắn cũng không ngờ rằng mình được nhìn thấy Liễu Miên Đường đang đứng ở sau quầy phía sau gõ bàn tính.
Chính là mỹ nhân kiều mỵ nhất vào ngày hôm đó, nhưng người cháu trai chánh ngũ phẩm này lại sợ tới mức không dám tiến lên phía trước.
Nếu nàng tháo trâm cài đang búi trên tóc xuống thì yêu mị vô cùng!
Nhưng trong lòng vị công tử này đã biết từ trước những chuyện trong nhà của quan nhân nàng rồi.
*Quan nhân (官人): Về quan chức, triều đại nhà Tống cũng là triều đại có nhiều tước vị hơn về danh xưng giữa vợ và chồng. Trong triều đình xuất hiện danh từ “quan gia”, trong dân thường có tước vị “chính nhân”. Một số bà vợ gọi chồng là “quan nhân”.
Thế mà quan nhân của nàng lại là thương nhân ở xứ khác nên có khả năng là chẳng có nơi nào để dựa dẫm rồi! Hơn nữa, hắn còn nghe nói rằng quan nhân của tiểu nương tử này là người không màng chính sự, hắn luôn vắng nhà và trong nhà cũng chẳng có nam nhân nào cả.
Đây quả thật chính là một miếng thịt thơm vô chủ, nếu không ăn được, thì thật đáng tiếc quá đi!
Nữ nhân mà, lúc chưa giành được, họ đều là tam trinh cửu liệt, còn lúc ở gần nhau, ngủ chung rồi, thì nam nhâm lại muốn thử “hương vị đó” thêm lần nữa, rồi tự mình dây dưa vào.
*Tam trinh cửu liệt (三贞九烈): Là thành ngữ trong xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Tên phóng đãng này rất rành những việc như bắt cóc và ngủ với gái nhà lành.
Hắn chỉ cần chuẩn bị một cái thang tốt trèo qua tường để làm tình là được rồi! Đã là tiểu nương tử gả đi như vậy, mà phu quân lại chẳng có ở nhà, nên cho dù nàng có bị hắn sàm sỡ đi chăng nữa, thì cũng chẳng dám lên tiếng, mà chỉ có thể đưa tay che miệng khóc thôi. Bằng không nửa đêm mà nàng còn la to, thì thanh danh của nàng cũng không còn nữa.
Khi nhớ ra chuyện nương tử này hình như còn có chút công phu, nên hai tên thuộc hạ còn chu đáo chuẩn bị một ống mê khói cho hắn. Sau khi vào trong viện được một lát, hắn tiếp tục đi dọc theo đến chỗ cửa sổ để thổi khói vào, bất luận nàng có kêu trời gọi đất đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai tới giúp được!
Hôm nay, khi biết tin nam nhân này của Thôi gia lại vắng nhà, nên đứa cháu trai chánh ngũ phẩm này liền phái tiểu đồng đứng giao dịch buôn bán dùm. Vì thế, hôm nay hắn đã chuẩn bị xong đồ đạc cho vụ trộm ngọc, còn ở phố Bắc, gã sai vặt đã khiêng cái thang đặt ở bên ngoài bức tường của Thôi gia rồi.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, hắn liền sai tên đầy tớ dựng thang lên để chuẩn bị mò vào.
Vị công tử này không kiềm được mà kích động lắc lư một chút khi nghĩ đến mỹ nhân kiều diễm đó, trong miệng hắn vừa thì thầm, nhếch mép cổ vũ bản thân, vừa tìm cách giở trò xấu.
Nhưng hắn không biết rằng câu chuyện của mình đang bị Thôi Hành Chu nấp ở một góc bên đường thấy rõ hết.
Ban đầu, Hoài Dương vương còn cho rằng phản tặc rốt cục không kiềm chế được, mà đến gặp riêng Liễu Miên Đường, đương nhiên hắn sẽ ẩn thân bất động đợi tên phản tặc đó trèo tường rồi mới nói sau.
Nhưng đúng lúc này, người mai phục xung quanh các nhà ở phố Bắc mò tới thì thào bẩm báo cho vương gia biết rằng thân phận của người tới lần này chính là cháu trai của mình, người bị Liễu Miên Đường đâm trọng thương lúc trước. Thậm chí đám ám vệ cũng rất rõ chuyện hắn là tên phóng đãng ở trong trấn chuyên dụ dỗ gái nhà lành, nhưng lại chẳng dính dáng gì đến phản tặc.
Nhưng hắn vẫn lén lút dẫn người quẩn quanh ở bên ngoài cửa tiệm, còn ám vệ vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Hôm nay, gã sai vặt của người này đi hiệu thuốc mua cỏ đuổi muỗi cùng với hương ngủ, rồi kết hợp hai cái này lại chế thành khói mê. Ngoài ra, hắn còn giúp chủ tử nhà hắn bào chế đại bổ dược tráng dương, tương truyền rằng ba chén nước đun thành một chén, sau khi uống vào sẽ bất khả chiến bại trong hàng trăm trận. Bất kể chân của nương tử có mềm nhũn ra.......
Nghe ám vệ nói, Thôi Hành Chu liền nhíu mày lại, trong lòng hắn lập tức hiểu ra những người trèo tường đó đến làm trò gì.
Mặc dù nữ nhân trong ngôi nhà đó không phải là nữ nhân của Hoài Dương vương, nhưng tiếp xúc mấy ngày nay, hắn cũng biết Miên Đường tuyệt đối không phải là loại nữ tử lẳng lơ được.
Mặc dù nữ tử này đã thất tiết, nhưng nàng lại hoàn toàn không nhớ. Nên bây giờ, nàng chỉ coi mình là một nương tử đàng hoàng của người ta. Vậy nếu như nàng bị tên tặc tử này thực hiện được, chẳng phải nàng sẽ xấu hổ và phẫn nộ, trong lúc nhất thời lại không suy nghĩ rồi tự tử, như vậy sẽ làm trì hoãn kế hoạch lớn dụ địch của hắn thì sao?
Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu chẳng nói lời nào mà dẫn đầu bước nhanh đến bên tường viện, sau đó giơ tay lên đánh ngất hai gã tay sai đang canh gác bên tường viện.
Hắn cũng chẳng thèm gõ cửa, mà chỉ khom một chút rồi nhảy vọt lên lướt qua tường, sau đó đáp vào trong viện.
Đợi đến lúc tiếp đất, hắn liền bước nhanh đến trước phòng của Liễu Miên Đường, ở đó hắn chỉ thấy cửa sổ giấy đã bị đâm thủng, còn cái ống trúc thì rơi trên mặt đất.
Cửa phòng của Liễu nương tử thì mở rộng, điều đó chứng tỏ tên hái hoa tặc đã lần mò vào rồi.
Thôi Hành Chu sải bước đi vào với vẻ mặt không cảm xúc để chuẩn bị kéo tên phóng đãng trên giường xuống.
Nhưng ngay lúc đó, hắn lại nghe thấy hét thảm thiết từ trong phòng truyền ra, đồng thời có một ánh sáng chợt lóe lên và có thứ gì đó đập về phía hắn.
Thôi Hành Chu trở tay chặn lại, lúc này hắn chỉ cảm thấy cánh tay bị thứ gì đó hung hăng đánh vào đau đến mức hắn phải nhíu mày và rên một tiếng.
Ngay lúc này, Mạc Như cũng leo lên thang để trèo tường vào, đang lớn tiếng gọi Lý ma ma được một lúc thì hắn lại thấy đèn ở trong sân được thắp sáng hết lên.
“Quan nhân. Sao lại là người?”
Thôi Hành Chu đang muốn giơ chân đạp kẻ đánh lén, lại phát hiện Liễu Miên Đường đang cầm chiếc ấm đồng với đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.
Còn đứa cháu chánh ngũ phẩm lúc mới vào chạm cánh cửa đó thì cả người bị ướt đẫm, hắn liền giậm chân chửi. Dường như khuôn mặt của hắn đã bị nước nóng hắt vào nên đỏ bừng lên.
Khi nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong sân của Thôi gia, hắn liền bất chấp đau đớn mà chỉ cuống quít muốn lao ra khỏi cửa, nhưng bị Thôi Hành Chu không chút khách khí một cước đá bay hắn vào bàn một cái rầm, rồi đem bàn đè trên người hắn đến nát vụn.
Hóa ra lúc Liễu Miên Đường còn chưa ngủ, thì tên trộm này đang lần mò vào.
Còn những bức tranh của Trần tiên sinh ở bên đó vẫn không được sống động, nên cửa hàng làm ăn không mấy khởi sắc cho lắm, điều này khiến nàng rất khó ngủ. Hơn nữa, nàng biết tướng công trở về nhà rất muộn, biết đâu khi về hắn sẽ kêu cửa, nên nàng vẫn nằm trên giường nhắm mắt hờ rồi sau đó chợp mắt.
Kết quả, khi nghe trong sân truyền đến tiếng sột soạt. Ban đầu, nàng còn cho rằng phu quân đã trở về, liền vội vàng đứng dậy ra nghênh đón. Nhưng khi vừa đến cửa, nàng lại thấy luồng sáng xuyên qua cửa sổ, còn giấy dán cửa sổ đã bị ai đó chọc thủng.
Nàng liền đứng im, lúc nhìn thấy ống trúc đưa vào, thì nàng lập tức hiểu ra rằng hạ cửu lưu đến trộm.
*Hạ cửu lưu (下九流): Là cách phân chia nhóm nghề của xã hội Trung Quốc: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, Hạ cửu lưu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày) cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
Ngoại tổ phụ của nàng là người bên bộ phận hộ tống, ông luôn hành tẩu giang hồ, nên trò mèo gì mà chưa từng thấy qua? Vả lại từ nhỏ, mẫu thân đã kể cho Miên Đường nghe về chuyện của ngoại tổ phụ lúc lớn lên trong giang hồ, nên đối với loại tà đạo lệch lạc này, nàng cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Khi nhìn khói dày đặc bị thổi vào trong, nàng liền la lớn, nhưng nàng chẳng biết ở bên ngoài cửa sổ có bao nhiêu người, còn Lý ma ma với bọn họ có bị đám phản tặc khống chế hay không nữa.
Cho nên nhất thời nàng không dám đánh rắn động cỏ, mà chỉ kịp nhanh chóng chạy đến phía sau bình phong dùng khăn tay làm ướt trong thùng tắm, rồi che lên mặt để tránh khói mê, sau đó nàng cầm ấm nước bằng đồng đang nóng hổi trên bếp than nhỏ lên để lợi dụng khi thừa dịp kẻ trộm tiến vào, liền hung hăng hắt vào đầu hắn.
Nhưng ở đằng sau tên trộm còn có người tiến vào nữa!
Miên Đường liền đem ấm đun nước nóng hắt đi, nhưng nàng chẳng ngờ được rằng người bị bỏng lại là quan nhân nhà mình!
Khi Lý ma ma đốt đèn lồng ở trong viện lên, thì Mạc Như cũng từ ngoài cửa lôi hai kẻ tay sai vào, lúc này Miên Đường mới hiểu rõ, thì ra lúc tướng công trở về nhà đã gặp phải tên trộm đang trèo tường, nên lúc này mới nhảy qua tường trước để cứu nàng.
Mặc dù không nhìn thấy tư thế anh hùng của tướng công trèo tường, nhưng khi Miên Đường nhìn thấy một cước vừa rồi hắn đạp tên trộm đó rất lưu loát, gọn gàng và tràn đầy khí chất đàn ông, trong lòng nàng liền tê liệt.
Mặc dù quyền cước của quan nhân không được hoa mỹ, nhưng nó thật mạnh như hổ đấy!