Thẩm Tinh Phong vừa khiếp sợ vừa cảm thấy nhục nhã, giãy dụa liên tục nhằm kháng cự nhưng không thành.
Người đàn ông đè lại thân thể đang giãy dụa của Thẩm Tinh Phong, trực tiếp đè lên trên người cậu, mạnh mẽ mở ra hai chân....
Cơn đau mà cậu chưa từng trải qua ập đến như một cơn sóng, Thẩm Tinh Phong nghiến chặt răng, dòng máu ngọt chảy ra từ kẽ răng cậu.
Không biết bị làm đến bao nhiêu lần, Thẩm Tinh Phong đau đớn quá độ, đầu óc choáng váng, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Ngay sau đó, một chậu nước lạnh dội lên đầu cậu, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Thẩm Tinh Phong lập tức tỉnh lại, mở ra hai mắt, run rẩy nhìn xung quanh.
Bên trong ngục tối ở Huấn hình ti, trên thân cậu mặc một bộ y phục cũ mỏng manh chỉ che được một phần trên cơ thể, làn da lộ ra chằng chịt những vết xanh tím sau cuộc hoan ái.
Sống mũi Thẩm Tinh Phong chua xót, suýt chút nữa thì khóc.
"Tỉnh rồi?"
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên trên đầu Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong run rẩy một hồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Kì Hàn quần áo chỉnh tề, tư thái cao quý ngồi trên chiếc ghế thái sư, khóe miệng nở nụ cười thâm độc, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt sắc nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Phong.
"Một ngày làm kĩ nữ, cảm giác như thế nào?"
Thẩm Tinh Phong cảm thấy bản thân như bị giáng cho một cái bạt tai nặng nề, bên tai trở nên ù ù.
Cậu nhớ lại trước đây, việc làm cậu thích nhất là chỉ thẳng vào Tiêu Kì Hàn sau đó nhục mạ hắn là con trai của kĩ nữ, vậy mà bây giờ....
Ha.
Thẩm Tinh Phong nhịn không được cười khổ.
Phía sau Tiêu Kì Hàn là bốn năm nam nhân, cậu cũng không biết là kẻ nào vừa rồi đã xâm phạm mình...hoăc cũng có thể là tất cả bọn họ, ai cũng có phần.
Vừa nghĩ tới mình bị xâm phạm ở ngay trước mắt Tiêu Kì Hàn, khóe mắt Thẩm Tinh Phong không nhịn được lại ươn ướt.
Mạng sống và gia đình cậu đã rơi vào tay kẻ khác cùng với sự diệt vong của triều đại trước, cậu còn có thể yêu cầu gì nữa, đám người này thậm chí sẽ chẳng cho cậu thời gian để nghỉ ngơi.
"Còn ngẩn người ra đó?"
Một con dao găm được ném đến trước mặt Thẩm Tinh Phong.
Tiêu Kì Hàn gõ gõ quạt, chậm rãi hất cằm lên: "Đã như vậy rồi, để ta xem xem, Thẩm công tử có thật sự sẽ làm như lời bản thân đã nói, không chịu nhục nhã, lấy cái chết làm sự trong sạch."
Thẩm Tinh Phong run rẩy nắm chặt con dao găm trong lòng bàn tay mình, mũi dao sắc bén nhắm ngay cổ cậu, nhưng thật lâu sau cũng không có đâm xuống.
Sau một hồi im lặng, con dao găm nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Tiêu Kì Hàn chế nhạo khinh thường, vén áo choàng đứng lên mỉa mai: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật cao quý, hóa ra cũng chỉ có vậy."
Tiêu Kì Hàn đưa người rời đi.
Nước mắt Thẩm Tinh Phong cuối cùng cũng trào ra.
Cậu nhất định không được tự sát.
Nhất định không được!
Bên ngoài Huấn hình ti.
Lục Hoàng tử Duẫn Tu Duệ đang ngồi xổm trêu một con mèo con, thấy Tiêu Kì Hàn đi ra ngoài, mắt hắn ta sáng lên sau đó chạy nhanh đến.
"Kì Hàn huynh, huynh ở trong đó thật lâu a."
Tiêu Kì Hàn cúi đầu chỉnh lại thắt lưng, "Đi thôi."
Duẫn Tu Duệ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Kì Hàn huynh, huynh thực sự tìm người làm nhục tên nô lệ đó ư?"
Tiêu Kì Hàn mím môi một lời cũng không nói.
Duẫn Tu Duệ có chút tò mò: "Ta nghĩ rằng tên nô lệ đó rất cứng rắn, vạn nhất hắn không chịu khuất nhục, mà tự sát...."
Tiêu Kì Hàn đánh gãy lời của Duẫn Tu Duệ: "Hắn không dám."
"Hả? Lời này có ý gì?"
Edit chap này thấy tội bạn thụ quá:(((