Trước khi Ninh Nguyên Hầu trở nên nổi tiếng, hắn có một người mẹ đáng xấu hổ. Mẹ của Tiêu Kì Hàn - Liễu thị là một kĩ nữ có tiếng xuất thân từ Tử Dạ Lâu.
Đây là chuyện mà mọi người dân ở Tề quốc đều biết nhưng không một ai dám nhắc chuyện này đến trước mặt Tiêu Kì Hàn.
Đây là người giúp Hoàng đế đăng cơ, tuổi trẻ đầy triển vọng, tương lai tươi sáng.
Ai dám giễu cợt Ninh Nguyên Hầu xuất thân thấp hèn, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?
Huống hồ, Thẩm Tinh Phong lại còn dám mỉa mai.
Cậu như này khác nào tát một cái vào mặt Tiêu Kì Hàn.
Chân tay Dương công công lạnh đến phát run, hắn giơ cây phất trần trong tay lên, quất mạnh lên lưng Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong đau đớn rên lên một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất, giãy dụa vài lần nhưng không tài nào dậy nổi.
Dương công công thét chói tai, sắc mặt vì tức giận xen lẫn sợ hãi đỏ bừng: "Thứ nô lệ hèn hạ, ăn nói hồ đồ, người đâu, lôi hắn xuống, đánh hắn năm mươi gậy cho ta!"
Nghe vậy, hai vai Thẩm Tinh Phong run lên bần bật, bộ y phục nô lệ màu xám thô ráp rách tả tơi chẳng che kín được thân thể dính bê bết máu.
Lại thêm năm mươi gậy nữa, cậu sẽ chết mất thôi.
Cũng tốt, cuối cùng cũng được giải thoát.
Huấn hình ti này có những hình phạt riêng, có đến hàng trăm cách tra tấn, nhưng chính là không để người ta chết, mỗi lần Thẩm Tinh Phong trở lại như bò từ địa ngục về sắp chết đến nơi, cảm thấy rất buồn bã.
Cậu bị hai tên thái giám lôi xuống, đang chuẩn bị hạ gậy xuống thì chợt nghe thấy Tiêu Kì Hàn cười nói: "Dương công công."
"Có nô tài."
"Hắn nói đúng, cớ gì lại phạt hắn?"
Thẩm Tinh Phong và Dương công công sững sờ trong giây lát.
Dương công công nở nụ cười gượng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Nhưng cái này...cái này..."
Tiêu Kì Hàn gõ nhẹ quạt vào lòng bàn tay, từ từ nở ra một nụ cười ấm áp mà quỷ dị.
"Kĩ nữ thì thế nào, cũng là con người có hai tay hai chân, không trộm cũng không cướp, còn nuôi dưỡng bổn hầu lớn lên thành công như vậy vẫn chưa đủ hay sao?"
Thẩm Tinh Phong cắn chặt răng, trông giống như một chú sư tử non: "Đồ không biết xấu hổ, nếu ta là ngươi, ta thà chết còn hơn có quan hệ với hai từ kĩ nữ!"
Cây phất trần trong tay Dương công công lại giơ lên.
Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng vẫy quạt, "Dương công công."
"Hầu gia cần gì phân phó ạ?"
"Thẩm công tử nhìn không ưa kĩ nữ, vậy ngươi có biết hình phạt thích hợp nhất cho hắn là gì không?"
Dương công công sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười ác độc: "Nô tài đã rõ."
Thẩm Tinh Phong sắc mặt tái nhợt đi.
Ngón tay trắng xanh nắm chặt y phục trên ngực.
"Tiêu Kì Hàn...ngươi...ngươi muốn làm gì..."
Tiêu Kì Hàn đi đến trước mặt Thẩm Tinh Phong nhéo cằm cậu: "Đợi đến khi Thẩm công tử trở thành kĩ nữ rồi, ta hy vọng công tử nhớ rõ những gì ngươi vừa nói với ta. Tới lúc đó ta muốn xem xem, Thẩm công tử có dũng khí chấp nhận bản thân mình hay không."
Hai chân Thẩm Tinh Phong mềm nhũn, hai mắt đỏ ửng như máu.
"Đừng...."
Tiêu Kì Hàn xua xua tay, hai tên thái giám kéo Thẩm Tinh Phong xuống lôi cậu đi.
Thẩm Tinh Phong chống trả quyết liệt, một tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ cổ họng.
Cậu bị lột sạch quần áo xuống, lau người rồi tắm rửa, sau đó hai tay bị trói chặt, bịt mắt bịt miệng ném vào một căn phòng.
Thẩm Tinh Phong gấp đến độ muốn đập đầu một cái chết đi cho rồi, tuy rằng không muốn chịu loại sỉ nhục này, nhưng vì sợi dây trên người mà không thể động đậy được, muốn cử động cũng khó, cậu gần như có thể tưởng tượng ra trạng thái xấu hổ của mình lúc này, giống như mấy ả kĩ nữ mà cậu khinh thường và căm ghét nhất - nằm trên giường, hai chận mở rộng, chờ đợi khách nhân đến hầu hạ.
Không rõ qua bao lâu, Thẩm Tinh Phong nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, cậu cố gắng giãy dụa hai lần nhưng không thoát ra được, chỉ cảm thấy thấy một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve vùng da trần trụi trên cơ thể trần truồng của mình, sau đó nhanh chóng đè lên phía trên người cậu.
"Ưm, ưm"
Thả cậu ra, đừng có chạm vào cậu.
Cậu ấy không muốn trở thành kĩ nữ.