Tiêu Kì Hàn cuối cùng có chút buồn bực.

Hắn phát hiện Thẩm Tinh Phong và Tả Dịu An đột nhiên phớt lờ không để ý tới hắn.

Thân là chủ nhân của Hầu phủ, vậy mà phải ngủ một mình, ăn cũng một mình. Thỉnh thoảng muốn cho gọi người cùng đến hoa viên ngắm hoa, ấy vậy mà một người nói bản thân đang mang thai nên không tiện, một người lại trả lời bản thân bị thương cần phải ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt.

Kết quả hắn mới quay đầu đi, hai người mới vừa nói không có hứng thú liền xuất phủ du xuân.

Tiêu Kì Hàn bị bỏ lại trong phủ một mình, đối mặt với cảnh xuân đẹp đẽ sắc mặt hắn đen sì sì.

"Ngay cả đến một người bồi ta câu cá cũng không có."

Minh Lan vừa vặn nghe thấy câu này, cung cung kính kính mà quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, Thuộc hạ có thể câu cá cùng ngài."

Tiêu Kì Hàn: ".... Ài, bỏ đi, cảm ơn ngươi."

...........

Tiêu Kì Hàn bị phớt lờ năm ngày liền cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Thẩm Tinh Phong vừa nhấc chân ra khỏi cửa, Tiêu Kì Hàn đã vươn tay ra đem cậu kéo lại sau đó lại ép cậu vào cánh cửa.

Tiêu Kì Hàn dùng ngón tay xoa xoa nhẹ môi cậu, vẻ mặt trầm xuống: "Vẫn còn muốn chạy trốn khỏi ta sao, hửm?"

Thẩm Tinh Phong bằng mắt thường có thể trông thấy dục vọng trong mắt hắn, sắc mặt lập tức tái nhợt, ho khan một tiếng: "Cơ thể ta không khỏe."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng của Đông Tuyết, "Tùy An công tử, phu nhân nói rằng trận túc cầu hôm qua đá rất hay, hôm nay phu nhân muốn cậu lại đá thêm một trận nữa cho người xem a!"

Thẩm Tinh Phong đột nhiên lấy tay che miệng lại, tai thì dỏng lên lắng nghe âm thanh bên ngoài, tay còn lại giữ chặt lấy cánh cửa, một âm thanh chua chua trên đỉnh đầu cậu phát ra, "Cơ thể cậu ấy không khỏe, hôm nay không đi! Bảo chủ tử ngươi ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt! Cẩn thận ta viết thư nói cho tên họ Tiếu kia biết!"

Đông Tuyết nghe thấy sợ hãi liền chạy về.

Ánh mắt Tiêu Kì Hàn trở lại trên người cậu, hai mắt đỏ như máu, trông có chút nguy hiểm.

Hắn duỗi tay ra ôm Thẩm Tinh Phong lên, sau đó đi đến bên giường ném cậu xuống.

Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cậu: "Còn có thể chơi túc cầu, cơ thể chắc cũng đã sắp khỏe lại rồi. Nên cho ngươi nếm thử một chút a!"

Sắc mặt Thẩm Tinh Phong lập tức đỏ lên, hai tay nắm chặt y phục của mình, "Tiêu Kì Hàn, bạch nhật bất khả tuyên dâm*."

(*) Ban ngày ban mặt tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ.

"Ta không biết chữ, chưa từng nghe thấy câu đó bao giờ."

Thẩm Tinh Phong gấp gáp: "Ăn nói hồ đồ, ta đã dạy qua cho ngươi câu đó rồi."

"Quên rồi." Tiêu Kì Hàn cười một tiếng: "Không bằng, ngươi lại dạy cho ta một lần nữa đi?"

Thẩm Tinh Phong nghiêm túc lặp lại: "Bạch nhật bất khả tuyên dâm, có nghĩa là..."

Tiêu Kì Hàn mãnh liêt chặn lại môi cậu, sau đó luồn hai tay mình vào bên trong áo cậu, vừa thở gấp vừa cười: "Ta chính là thích làm chuyện xấu hổ lúc ban ngày ban mặt đó, ngươi làm gì được ta?"

......

Sau đó Thẩm Tinh Phong thực sự đổ bệnh.

Tả Dịu An trong lòng cảm thấy không yên tâm liền tới phòng cậu kiểm tra, kết quả vừa tới liền thấy sắc mặt cậu tái nhợt đang say giấc ngủ, thiếu chút nữa thì nàng cãi nhau với Tiêu Kì Hàn, "Ngươi không thể ôn nhu nhẹ nhàng chút với đệ ấy được sao........"

Thần sắc Tiêu Kì Hàn thoải mái trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Tả Dịu An đi tới bên người Tiêu Kì Hàn, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Nam nhân với nam nhân thì làm chuyện kia như thế nào?" (Ôi chị ơi:)))

Chiếc quạt gấp trong tay Tiêu Kì Hàn không nặng không nhẹ gõ vào đầu Tả Dịu An một cái, "Một tiểu cô nương, còn không biết xấu hổ!"

"A, ta cũng sắp thành nương rồi, mới không cảm thấy xấu hổ đó."

Tiêu Kì Hàn thấy không có biện pháp với nha đầu này, vì vậy liền đẩy chiếc ghế cạnh mình qua cho cô, "Ngày mốt ta phải cùng Hoàng đế đi thị sát phía Nam."

Nói đến đây đột nhiên cau mày, "Không thể đưa cậu ấy đi cùng, Dịu An..."

Tả Dịu An lập tức đáp: "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho đệ ấy, không phụ đệ ấy gọi ta một tiếng đại tỷ."

Tiêu Kì Hàn sắp phải đi xa, mấy ngày sau đó hận thể dính lấy Thẩm Tinh Phong.

Vào một ngày mưa tầm tã, Tiêu Kì Hàn đột nhiên nhìn đến mắt cá chân của Thẩm Tinh Phong, hắn sững sờ một lát sau đó vội vàng hỏi: "Chuỗi Phật châu của ngươi đâu?"

Thẩm Tinh Phong nhướng mi, giọng nói lười biếng.

Sau khi uống nước lê hấp với hoa sen tuyết mỗi ngày, cổ họng cậu dần trở nên tốt hơn, "Đổi lấy một lá bùa bình an rồi."

"Vậy lá bùa bình an đó đâu?"

Thẩm Tinh Phong đột nhiên nhớ tới đêm đốt củi để sưởi ấm trong cung ngày hôm đó, đầu lưỡi chua xót nhẹ nhàng nói: "Tặng cho ngươi, ngươi không cần, ta liền đốt rồi."

"Ngươi tặng cho ta lúc nào..." Tiêu Kì Hàn hổn hển thở ra một hơi lạnh lẽo: "Lá bùa bình an đó...dùng chuỗi Phật châu của ngươi đổi lấy?"

Thẩm Tinh Phong không hài lòng nói: "Ngươi không phải giả ngốc."

Tiêu Kì Hàn nghiến chặt răng: "Ta thực sự không biết, ta chỉ nghỉ đó là do Duẫn Tu Duệ đưa tới."

Hắn vậy mà ném lá bùa bình an mà Thẩm Tinh Phong tặng cho mình....

Tiêu Kì Hàn hôn lên lông mày Thẩm Tinh Phong, nói: "Tinh Phong Tinh Phong, thỉnh lại cho ta một lá bùa bình an khác có được hay không...ta sẽ giữ gìn nó thật tốt, không bao giờ gỡ nó xuống khỏi người."

Thẩm Tinh Phong đẩy đầy hắn ra: "Bây giờ trên người ta đã chẳng còn thứ gì cả, lấy gì để đổi đây?"

Tiêu Kì Hàn nhăn mặt hối hận.

Thẩm Tinh Phong nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, bước xuống dưới giường, cầm cây kéo trên bàn cắt xuống một lọn tóc đen.

Cậu nhẹ nhàng dùng một sợi dây màu đỏ buộc nó lại, sau đó gói vào một cái túi đeo bên người đưa cho Tiêu Kì Hàn: "Là tấm lòng của ta, nếu như ngươi không ghét bỏ, chúc ngươi chuyến đi này thuận lợi bình an."

Tiêu Kì Hàn nắm chặt lấy cái túi trong tay, sau đó ôm người vào trong lòng, "Làm sao lại ghét bỏ chứ..."

....

Ngày thứ hai, Tiêu Kì Hàn bắt đầu khởi hành.

Tiêu Kì Hàn vừa mới rời khỏi phủ, Thẩm Tinh Phong và Tả Dịu An càng không kiêng nể gì nữa, ban ngày đi xem hí kịch, buổi tối lại thưởng thức hoa đăng.

Ngày nọ, Thẩm Tinh Phong có được một món đồ chơi mới lạ, cậu liền vội vàng gấp gáp chạy đến đưa cho Tả Dịu An xem.

"Đại tỷ! Tỷ xem cái này....."

Vừa bước vào trong đình viện, một vài đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn qua cậu.

Một vị phu nhân ăn mặc đẹp đẽ ngồi ở trên ghế, bên cạnh bà là Tả Dịu An, nàng hướng cậu ra hiệu lắc lắc đầu.

Thẩm Tinh Phong nắm chặt lấy con chim gỗ trong tay mình.

Tả Dịu An thấy không khí như vậy liền mở lời: "Tùy An, đệ trước quay về đi."

Thẩm Tinh Phong đang chuẩn bị quay người rời đi, vị phu nhân kia đột nhiên cất tiếng, âm thanh thập phần uy nghiêm: "Ngươi đứng lại đó."

Thẩm Tinh Phong đứng lại, có chút bối rối không biết phải làm sao.

Tả Dịu An cười khổ nói: "Tùy An, đây là mẫu thân ta."

Mẫu thân của Tả Dịu An, vậy đây chính là Tả Tướng phu nhân đương triều.

Mặc dù Tả Dịu An là đại tiểu thư lớn tuổi nhất trong Tướng phủ, nhưng thân mẫu sinh ra nàng mười chín năm trước đã qua đời vì bạo bệnh, vị phu nhân trước mặt bây giờ, là do cha nàng mấy năm sau cưới về.

Thẩm Tinh Phong không muốn làm khó Tả Dịu An liền quỳ xuống, "Thỉnh an phu nhân."

Tả Tướng phu nhân sắc mặt lạnh lùng, "Ngươi vừa mới gọi Dịu An là cái gì?"

Thẩm Tinh Phong yên lặng nắm chặt bàn tay.

Giọng bà ta đột nhiên trở nên sắc bén: "Đại tỷ? Ta cũng không biết, Tướng phủ chúng ta còn có một đứa con trai tên Tùy An?!"

Giọng nói Tả Dịu An trở nên yếu ớt: "Mẫu thân, này..."

Ánh mắt bà ta sắc lẹm quét qua, "Con không cần phải nói." Tả Dịu An im lặng.

Bà ta lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tinh Phong, "Chỉ là một nam sủng mà thôi. Hầu phu nhân vì nể mặt Hầu gia đã cho ngươi ba phần mặt mũi, ngươi vậy mà tự cho là mình ngang hàng với nó sao?"

Ánh mắt Thẩm Tinh Phong chợt lạnh đi vài phần.

"Ngươi xách giày cho phu nhân cũng không xứng, ai cho phép ngươi tùy ý xông vào đây? Ngang nhiên ngỗ ngược như vậy?! Chỉ là một kẻ bán mông, bản lãnh cũng thật lớn! Phu nhân tính khí tốt, nhưng là ta không thể chịu đựng được! Người đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play