Thẩm Tinh Phong đến chết cũng không muốn thừa nhận, nghiến răng phản bác: "Phu nhân, ta và hắn thực sự chỉ là bằng hữu."
Tả Dịu An thở dài "ai" một tiếng sau đó ngồi xuống ghế đẩu, "Phu quân nói thật không sai, miệng ngươi quả nhiên rất cứng."
Thẩm Tinh Phong nắm chặt tay: "Phu nhân, ta không cố ý làm phiền cuộc sống của người cùng Tiêu Kì Hàn, bây giờ ta liền lập tức rời đi."
Nói xong liền cầm lấy Ngự Tâm, chuẩn bị rời đi.
"Đồ ngốc nhà ngươi, ngươi định đi đâu?" Tả Dịu An toan đứng dậy kéo cậu lại, ai biết được bụng lại vô tình đụng trúng Ngự Tâm. Sắc mặt Tả Dịu An thay đổi, ôm lấy bụng mình kêu "Ai da" một tiếng.
Thẩm Tinh Phong giật mình, cô ấy còn đang mang thai, vừa nãy đụng trúng....
Hài tử, hài tử của cô ấy và Tiêu Kì Hàn.........
Thẩm Tinh Phong nhanh chóng đỡ lấy cơ thể Tả Dịu An, giọng nói lo lắng run run, "Ta đi gọi đại phu!"
Tả Dịu An cười, "Ta ổn rồi, không sao cả, vừa nãy chỉ là hoảng hốt một chút mà thôi."
Thẩm Tinh Phong không yên tâm, "Chuyện của hài tử không thể qua loa được."
Tả Dịu An lại bật cười, "Tên ngốc này, đây hài tử của Tiêu Kì Hàn, sao ngươi lại sốt sắng như vậy làm gì."
Thẩm Tinh Phong giật mình, khẽ cúi đầu sau đó im lặng không nói gì.
Chính là bởi vì đây là hài tử của Tiêu Kì Hàn, cho nên cậu càng mong muốn đứa trẻ được bình an hơn bất kì ai khác.
Thẩm Tinh Phong kêu Hạ Khê và Đông Tuyết bên ngoài đi gọi đại phu.
Hạ Khê vừa nghe thấy hai chữ "Đại phu" liền tức giận mà nhảy dựng lên, "Ngươi..ngươi....ngươi đã làm gì phu nhân chúng ta?! Ngươi tưởng rằng bản thân làm tổn thương đến hài tử trong bụng phu nhân liền có thể bỏ đi như không có liên quan gì đến mình hay sao? Hài tử của Hầu gia và phu nhân nếu như xảy ra chuyện gì, đợi Hầu gia trở về sẽ xử lý ngươi."
Đông Tuyết kéo Hạ Khê lại, cô không muốn để hai người đứng đây đôi co với nhau, vì thế mà đẩy Hạ Khê một cái, "Còn không mau đi gọi đại phu."
Hạ Khê lúc này mới không cam tâm tình nguyện mà chạy đi gọi đại phu.
.......
Không lâu sau, một nữ y sĩ vội vàng vào trong phủ, sau đó liền bắt mạch cho Tả Dịu An.
Thẩm Tinh Phong ngồi ở trên, hai tay chống hai bên hông, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi chân vô thức lắc lư đá phải đá trái.
Sau khi nữ y sĩ rời đi, Tả Dịu An nở nụ cười: "Ai, tên ngốc này, ngươi qua đây."
Thẩm Tinh Phong nghe thấy liền ngẩng đầu lên, trên mặt có chút do dự, một lúc sau mới đứng dậy đi đến trước mặt Tả Dịu An.
"Đồ ngốc, nói cho ngươi chuyện này, nhưng ngươi phải giữ bí mật a."
Thẩm Tinh Phong cau mày: "Nhưng là ta không thích giữ bí mật trong lòng, cho nên phu nhân vẫn không nên nói cho ta biết thì tốt hơn."
Cậu đã từng bảo vệ một bí mật không thể nói ra vì vậy đã bị ăn rất nhiều đòn roi cùng khổ cực.
Cho nên bí mật là thứ đồ vật mà cậu không muốn nghe thêm lần nào nữa.
Tả Dịu An bày ra vẻ mặt của đại tiểu thư, lông mày nhíu lại thành một đường: "Không, ta nhất định phải nói, ngươi ngồi xuống."
Thẩm Tinh Phong nhìn chiếc ghế trước mặt sau đó bối rối gãi gãi đầu, cậu không muốn ngồi xuống vì một vài nguyên nhân xấu hổ.
Tả Dịu An trông thấy cậu như vậy thì bật cười thành tiếng, "Bỏ đi, ngươi vẫn là lên giường nằm nghỉ thì hơn."
Thẩm Tinh Phong liếc nhìn cô ta một cách kì quái.
Tả Dịu An chớp chớp mắt: "Hài tử trong bụng ta, không phải là của Tiêu Kì Hàn."
Mắt Thẩm Tinh Phong lập tức trợn to mắt lên.
Cái gì?
Hài tử....Không phải là của Tiêu Kì Hàn?
Tả Dịu An có chút không vui, "Ai, tên ngốc này, biểu cảm của ngươi như vậy là sao? Thế nào, Tiêu Kì Hàn được phép quan hệ với người trong lòng của hắn còn ta thì không được phép có quan hệ với lang quân trong lòng ta hay sao?"
Thẩm Tinh Phong lắp bắp nói, "Tiêu Kì Hàn hắn biết...."
"Đương nhiên là hắn biết rồi, nếu không thì hắn cưới ta về làm gì chứ?"
Lời nói của Tả Dịu An khiến lưng Thẩm Tinh Phong trở nên mềm nhũn ra.
Cậu hạ thân từ từ ngồi xuống.
"Một năm trước Hoàng đế định hôn cho ta và Tiêu Kì Hàn, ta lúc đó đã có người trong lòng rồi nên không nguyện ý gả cho Tiêu Kì Hàn. Nhưng là mối hôn sự này do Hoàng đế định ra, ta chỉ là một nữ nhi còn có thể thế nào chứ? Nhưng chuyện khiến ta vui vẻ chính là Tiêu Kì Hàn cũng không có nguyện ý cưới ta, còn chủ động hướng Hoàng đế xin từ bỏ mối hôn sự này."
Tả Dịu An nói đến đây, ánh mắt cũng sáng lên vài phần, "Lúc đó ta cảm thấy rất vui vẻ, nếu như ta bị hủy hôn, danh tiếng nhất định chịu tổn hại, có lẽ trong kinh sẽ chẳng có gia tộc lớn nào muốn lấy ta về nhà người ta làm chính thê, cho nên ta có thể danh chính ngôn thuận gả cho Tiếu lang...Không ngờ tới..."
Tả Dịu An đột nhiên nghiến chặt răng: "Tên cẩu Hoàng đế kia, nói là để bù đắp cho ta, lại chỉ định cho ta một mối hôn sự khác! Ta chẳng còn cách nào khác định cùng Tiếu lang chạy trốn. Vào đêm mà chúng ta hẹn nhau đi trốn, ta vô tình đụng phải Tiêu Kì Hàn."
"Hắn nói với ta, hắn có thể lấy ta, nhưng sẽ không chạm vào ta, chờ đến một năm sau sẽ tuyên bố với bên ngoài ta bị bệnh mà chết, hắn bởi vì chung thủy, tiếc thương phu nhân của mình cho nên cả đời sẽ không lấy ai nữa...."
Lồng ngực Thẩm Tinh Phong đập lên loạn xạ, "Hắn nói như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tả Dịu An vuốt vuốt bụng mình, "Trong bụng ta là hài tử của Tiếu lang chứ không phải là của Tiêu Kì Hàn."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu, trong lòng lập tức ngứa ngáy, hương vị ấm áp khó tả lặng lẽ dâng lên.
Cho nên, là cậu đã hiểu nhầm Tiêu Kì Hàn?
Thẩm Tinh Phong tự đấm vào đầu gối mình một cách bực bội.
Ba mươi trượng kia, là cậu ngu ngốc rồi.
Ai!!!
"Vậy đây là chuyện giữa ngươi và Tiêu Kì Hàn sao? Vì sao lại nói cho ta biết?"
Tả Dịu An bật cười, "Còn không phải vì ngươi là đồ ngốc hay sao?"
Thẩm Tinh Phong kinh ngạc giật mình.
Tả Dịu An đứng lên đi đến trước mặt Thẩm Tinh Phong, nhẹ nhàng cho cậu một cái ôm, thanh âm ngọt ngào ấm áp, "Đệ đệ, ngươi chịu không ít ấm ức rồi đi!"
Đầu cậu vùi trong y phục nàng, đầu mũi ê ẩm chua xót.
Khi còn nhỏ mỗi lần cậu làm sai bị phạt, sẽ luôn luôn chạy đến chỗ đại tỷ.
Đại tỷ sẽ thay cậu hướng cha nương cầu tình, bảo vệ không để cậu phải chịu phạt.
Sau khi đại tỷ mất, chẳng còn ai bảo vệ Thẩm Tinh Phong như vậy nữa.
"Ngươi rất giống đại tỷ của ta...."
Tả Dịu An cười nhẹ, "Vậy sao đệ không dứt khoát nhận ta làm đại tỷ của đệ?"
Thẩm Tinh Phong kinh ngạc, đột nhiên từ trên ghế bật dậy, muốn quỳ xuống bái Tả Dịu An.
"A, không cần hành lễ, đệ còn đang bị thương...."
Ánh mắt Thẩm Tinh Phong kiên quyết, đặt bàn tay Tả Dịu An xuống, "Không được."
Tả Dịu An thấy cậu kiên quyết như vậy, chỉ đành cười cười mặc kệ cậu.
Thẩm Tinh Phong trịnh trọng quỳ xuống, cúi đầu lạy Tả Dịu An ba cái, sau đó gọi một tiếng "Đại tỷ."
Tả Dịu An thấy mặt cậu đau đến trắng bệch ra liền vội vàng đỡ cậu dậy.
Thẩm Tinh Phong đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng quay đầu đi lấy Ngự Tâm sau đó đem đến đưa cho Tả Dịu An.
Tả Dịu An bối rối hắng giọng, "Này là......"
Mặt Thẩm Tinh Phong đỏ lên, "Đệ đã không thể sử dụng được kiếm, đây là tặng cho cháu đệ."
Tâm Tả Dịu An liền ấm lên, viền mắt có chút hồng hồng, "Sao đệ lại ngốc như vậy chứ, người khác đối với đệ tốt một chút, đệ liền hận không thể moi tim mình đem đến cho người ta, về sau sẽ chịu nhiều ấm ức a..."
Tiêu Kì Hàn hồi triều liền lập tức quay trở về phủ nhìn Thẩm Tinh Phong.
Kết quả, trong phòng không có người.
Hắn còn không có kịp thay triều phục liền cau mày hỏi: "Người đâu?"
Minh Lan quỳ xuống: "Công tử và phu nhân đang chèo thuyền trong hồ."
Tiêu Kì Hàn ho hai tiếng: "Trời lạnh như vậy, bọn họ chèo thuyền làm gì chứ? Trên người cậu ấy còn đang bị thương nữa! Mau chóng đưa người quay trở lại cho ta!"
Minh Lan quy quy củ củ đáp: "Thuộc hạ đã cản lại, nhưng công tử khăng khăng nói cậu ấy khỏe rồi, vết thương kia chỉ là chuyện nhỏ, cậu ấy cùng phu nhân ở trên thuyền nướng thịt để ăn, sẽ không lạnh."
Lông mày Tiêu Kì Hàn nhíu lại càng chặt hơn, ngay khi hắn đang chuẩn bị đi tìm người về thì thấy Thẩm Tinh Phong cùng Tả Dịu An đã quay trở lại.
Hai người đi phía trước, phía sau là năm sáu nha hoàn đi cùng.
Thẩm Tinh Phong bước đi tập tễnh, chỉ là tinh thần rất tốt, thỉnh thoảng còn cười nói chuyện với Tả Dịu An.
Ánh mắt Tiêu Kì Hàn nheo lại.
Quan hệ giữa hai người này, sao lại tốt như vậy?
Tiêu Kì Hàn ôm bình dấm chua bước tới, ngay lúc hắn định mở miệng ra hỏi thì Thẩm Tinh Phong ôm ngực ho mạnh.
Tả Dịu An lo lắng hỏi: "Tùy An, đệ không sao chứ?"
Thẩm Tinh Phong ho đến lợi hại, suýt nữa nôn cả ra máu, thở hổn hển nói: "Đại tỷ, cơ thể đệ rất yếu lại sợ lạnh, để muốn về nghỉ ngơi một chút."
Tả Dịu An lập tức phân phó: "Mau, dìu cậu ấy đến căn phòng cạnh phòng ta sau đó đốt than lên."
Tiêu Kì Hàn: "Bổn Hầu..."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu: "Hầu gia, Tùy An xin phép cáo lui."
Tả Dịu An cũng hành lễ: "Phu quân, thần thiếp cũng xin cáo lui."
Tiêu Kì Hàn kinh ngạc nhìn hai người dẫn theo một đám người rời đi, lẩm bẩm nói: "Bên cạnh còn có một noãn phòng a."