Editor: Kẹo Mặn Chát

Khương Kiền ở bệnh viện với Trương Tự Lưu bốn ngày, giữa chừng phát bệnh hai lần, mỗi lần đều vô cùng đáng thương ôm lấy Trương Tự Lưu đầu gỗ khóc rất lâu.

Đến ngày thứ tư, các triệu chứng bệnh của Trương Tự Lưu thuyên giảm một chút. Khương Kiền tủi thân đến mức nằm sấp trên bả vai hắn vừa khóc vừa cười, khóc lóc xong lại phát bệnh, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi đan xen hỗn độn quấn chặt lấy cậu. Toàn bộ bả vai áo của Trương Tự Lưu đều là nước mắt, nước mũi, trông rất gớm guốc.

Khương Kiền nghẹn ngào vài tiếng rồi vội vàng bảo hắn thay quần áo, Trương Tự Lưu lấy quần áo bệnh nhân từ trong tủ quần áo, sau đó lập tức cởi bỏ lớp áo bên ngoài thay quần áo mới.

Lúc trước Khương Kiền từng nghe nói Trương Tự Lưu đâm dao vào tim, nên tò mò tiến lại gần, đột ngột thò tay vào trong vạt áo của hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh cho em sờ vết sẹo kia một chút."

Bàn tay lạnh buốt như băng giá chạm vào khiến Trương Tự Lưu cứng đờ cả người, hắn xoay người lại vén quần áo lên để lộ toàn bộ, lộ ra lồng ngực đầy sẹo và cơ thể chịu đựng hàng nghìn vết dao chém, nhìn thấy mà giật mình.

Khương Kiền càng nhìn càng buồn: "Khốn kiếp, không biết yêu thương bản thân gì cả."

Tuy rằng cậu cũng đã từng tự sát, nhưng nào dám cầm dao đâm vào người, cùng lắm là nuốt thuốc, nhảy lầu mà thôi. Chết kiểu này là sẽ chết ngay, còn bị dao đâm thì phải chịu vô vàn đau đớn.

Trương Tự Lưu ôm cậu vào trong lòng: "Tất cả đều đã qua rồi."

"Sau này em sẽ nhìn anh chằm chằm, anh đừng nghĩ đến việc làm mấy chuyện xằng bậy."

"Được..." Trương Tự Lưu đột nhiên cảm thấy đã lâu rồi mình không căng tràn sức sống như hiện tại. Hắn quan sát xung quanh, khắp nơi sáng sủa rõ ràng, giống như có một sức mạnh ngoan cường nào đó đang chống đỡ cho hắn, giúp hắn có thể phá tan trói buộc của nỗi sợ hãi và sự chán nản, sức mạnh ấy mềm mại ấm áp, làm cho cả người hắn được thư giãn thoải mái.

Hắn càng ngày càng cảm thấy mạch suy nghĩ của mình thông suốt hơn, tầm nhìn trong vắt rõ ràng như tan vào trong hồ nước yên ả, chưa bao giờ hắn cảm thấy con người xung quanh và sự vật lại hài hòa đến thế.

Nếu thật sự phải hình dung ra cảm giác lúc này, thì đó chính là cảm giác gặp lại ánh mặt trời.

Trương Tự Lưu cố gắng cảm nhận từng hơi thở của Khương Kiền, vùi thật sâu vào trong hõm cổ cậu, cọ xát đôi môi ấm áp lên làn da mịn màng giữa cổ cậu đầy lưu luyến. Hắn liên tục cọ xát, lực nhẹ tựa lông vũ lướt qua người cậu mang đến từng đợt ngứa ngáy.

Khương Kiền khàn giọng nói: "Hôn em một cái."

Trương Tự Lưu ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn cậu một cái, mặt mày vui sướng: "Đã lâu rồi anh không thoải mái như vậy."

Khương Kiền lau nước mắt: "Đây là chuyện tốt, nói không chừng năm sau anh có thể xuất viện, không uổng công em và dì tha thiết chờ đợi bao ngày."

"Mẹ anh đâu?"

"Mấy ngày nay em ở đây, dì về nhà nghỉ ngơi rồi."

"Em cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi cho khỏe, sắp tới có lẽ anh cũng sẽ không phát bệnh đâu."

Vừa hay đúng lúc ông anh điện tử và ông anh chọc mắt được thả về phòng, Khương Kiền được dịp chỉ trích bọn họ một trận, nghiến răng nghiến lợi: "Nhân lúc tôi không có ở đây, hai người bắt nạt anh ấy, thật không thể nói nổi."

Ông anh chọc mắt chính nghĩa nghiêm nghị giải thích: "Tôi là vì cảm thấy bất bình thay cho Tiểu Trương, người này động tới đôi mắt của cậu ấy."

"Anh thôi đi, tôi nói cho anh biết, anh ấy đã học quyền anh đấy, lần sau anh mà tới gần anh ấy là tôi bảo anh ấy đánh mấy người." Nói xong Khương Kiền lôi tấm hình chụp Trương Tự Lưu đang đánh một người đàn ông đã được cậu dùng thuật đổi đầu chỉnh sửa.

Ông anh chọc mắt: "..."

"Còn anh nữa, có mình anh sợ đồ điện tử, anh ấy không sợ, không cần anh lo lắng cho anh ấy." Khương Kiền chỉ tay vào ông anh điện tử, "Anh ấy học vật lý, rất nổi tiếng ở nước ngoài. Anh ấy có thể khống chế bức xạ của tất cả thiết bị điện tử. Chỉ cần anh không tới gần anh ấy thì anh ấy sẽ không gây nguy hại cho anh, nếu như anh còn làm như vậy..."

Ông anh điện tử lập tức sợ hãi nhìn thoáng qua Trương Tự Lưu, vô cùng lo lắng bất an nói: "Tôi... tôi hiểu rồi... Cậu bảo anh ấy đi đi."

Khương Kiền kéo tay Trương Tự Lưu rời đi, đến lúc cậu chuẩn bị đi về, vừa vặn gặp được mẹ Hạ Vân đang muốn dẫn Hạ Vân về nhà. Sang năm Hạ Vân vẫn phải tiếp tục quay lại nằm viện quan sát điều trị, nhưng có thể ra khỏi "ngục giam" này thì làm gì có bệnh nhân nào không vui.

"Anh Khương Kiền, tết em sẽ đến tìm anh chơi."

Mẹ Hạ Vân: "Chơi cái gì mà chơi? Con đang như thế này, không thể ra ngoài chơi được."

Hạ Vân lè lưỡi tỏ vẻ không vui, tuy rằng không cam lòng nhưng cô lại không thể làm gì khác, đành nói lời tạm biệt với Khương Kiền.

Khương Kiền: "Về nhà đừng làm loạn, phải nghe lời mẹ."

Hạ Vân bực bội lên xe nhà mình: "Biết rồi, phiền muốn chết."

.

Buổi tối về đến nhà, sau khi được ăn đồ ăn của mẹ Khương, Khương Kiền thoải mái đi tắm rửa.

Mẹ Khương rót cho cậu một ly sữa nóng: "Uống sữa trước, lát nữa uống thuốc sau."

"Cảm ơn mẹ." Khương Kiền nhận ly sữa.

"Tiểu Trương thế nào rồi?"

"Khỏe lắm, con cảm thấy chắc hẳn năm sau có thể xuất viện."

"Tết này con vẫn muốn đến đó à? Chúng ta còn chưa đi cảm ơn hàng xóm xung quanh một cách đàng hoàng đâu đấy."

Khương Kiền sợ xã hội: "..."

Buông tha cho con đi, đừng bắt con đi gặp ai đó.

Ngày nào mẹ Khương cũng thúc giục cậu sang nhà hàng xóm ngồi một chút. Mặc dù cậu rất cảm ơn bác gái hàng xóm đã cứu cậu ngày đó, nhưng cậu thật sự không muốn gặp người lạ, không muốn giao tiếp với người khác.

Mẹ Khương đành mua mấy túi bánh ngọt rồi xách cổ Khương Kiền đến từng nhà cảm ơn.

Bác gái nhét cho cậu đủ loại đồ ăn vặt và "ép" cậu ăn chúng, nhiệt tình như lửa: "Xuất viện thì tốt quá rồi, nhóc con đẹp trai, sau này không thể như vậy nữa, sẽ khiến mẹ cháu lo lắng đấy."

Bác trai thì rót cho cậu liều thuốc tâm hồn, luân lý đạo đức cùng với các loại đạo lý khác, bảo cậu sống thật khỏe mạnh, tương lai còn phải kết hôn sinh con.

Quá đáng sợ.

Tuy rằng các bác đều là những người tốt có lòng hảo tâm, nhưng cháu thực sự không thoải mái và không muốn giao tiếp xã hội.

Trên mặt cậu nở nụ cười tủm tỉm, nhưng sự khó chịu và nôn nóng trong lòng không có chỗ nào giải tỏa, cậu khóc không ra nước mắt.

Cuối cũng cũng vượt qua buổi giao tiếp xã hội với các bác trai bác gái, Khương Kiền mệt mỏi nằm trên sô pha trong nhà, điện thoại di động bỗng phát ra một tiếng "Ting".

Trương Tự Lưu: [Nhớ em!]

Khương Kiền nhìn thấy tin nhắn liền bật cười, vừa nhớ đến hắn thì đột ngột xuất hiện, thật kỳ diệu.

[Nhớ em mà chỉ gửi một tin nhắn?]

Trương Tự Lưu: [Nhớ em! Nhớ em! Nhớ em!]

Khương Kiền: [Trương Đầu Gỗ.]

Mẹ Khương ghét bỏ nhìn vẻ mặt rạng rỡ phơi phới của cậu, xen ngang vào: "Cùng mẹ đi siêu thị mua đồ sắm tết, đừng để người ta mua sạch."

Khương Kiền vâng một tiếng, rồi nói rõ với Trương Tự Lưu về chuyện phải đi ra ngoài, nhưng Trương Tự Lưu nói muốn treo máy trò chuyện.

Sau khi kết nối với tai nghe Bluetooth, Khương Kiền theo mẹ Khương đi siêu thị mua sắm. Trương Tự Lưu ở đầu dây bên kia điện thoại yên lặng nghe Khương Kiền nói chuyện với mẹ Khương, cảm giác vô cùng thần kỳ.

Nếu hắn có thể xuất viện, Khương Kiền cũng có thể đi siêu thị cùng hắn.

Có khi nào Khương Kiền sẽ quấn quýt lấy hắn đòi mua đồ ăn vặt không?

Hẳn là sẽ như vậy...

Quả nhiên, mẹ Khương lớn tiếng quát: "Con lấy nhiều khoai tây chiên làm gì hả? Bác sĩ nói con không thể ăn thứ này."

"Con mua cho mẹ cho chị với anh rể ăn."

"Dẹp đi, mẹ còn không biết con nghĩ gì à?"

"Mẹ thân mến, đợi chút con muốn mua một thùng kem về ăn."

"Con muốn mua sô cô la."

"Bánh quy..."

"Bánh quế cuộn..."

"Khương Kiền, con một vừa hai phải thôi!"

"Baidu nói có thể ăn kem."

"Được, mua mua mua."

Tất cả những nói lời hào hứng sôi nổi đều quanh quẩn bên tai, Trương Tự Lưu hơi cong khóe miệng lên, mở túi sôcôla nhỏ bỏ một viên vào miệng, tâm tình càng thêm vui vẻ thích thú.

Trong dịp Tết Nguyên đán, mẹ Khương mang theo Khương Kiền đến nhà cậu hai chúc tết, cưỡng ép cậu cố gắng ở chung với người khác, không được phép chạy trốn.

Càng ép ở chung như vậy, Khương Kiền càng cảm thấy sợ hãi. Cậu giống một con chim nhỏ bị lạc trong một nơi toàn bê tông cốt thép, không thể bay ra khỏi các tòa nhà cao tầng, còn bị tiếng người ồn ào ầm ĩ làm cho khiếp vía, luôn luôn thấy không thoải mái.

Gặp một người họ hàng nào đó, cậu đều giả vờ không biết, giả vờ không nhìn thấy người nọ. Cậu thực sự không muốn giao lưu, chỉ muốn ngồi đủ năm phút đồng hồ, uống một tách trà rồi chạy ngay lập tức.

Họ hàng luôn nhiệt tình tám chuyện của người khác, tranh nhau giới thiệu đối tượng cho cậu, nói chuyện sự nghiệp rồi lại nói chuyện quốc gia, cậu chỉ cần ngồi cười là được.

Đi thăm một vòng họ hàng, gần như đã tiêu hết tất cả sức lực của cậu. Về đến nhà, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi giống như vừa chạy xong một chặng marathon. Lần đầu tiên Khương Kiền cảm ơn ba mình đã bỏ rơi họ, ít nhất cậu không phải đến thăm họ hàng của ba mình.

Mẹ Khương nhìn cậu uể oải như vậy, lo lắng không thôi: "Nếu không ngày mai mẹ đến nhà dì con chúc tết, còn con đi tìm Tiểu Trương?"

"Thật sao?"

"Thật, nhìn con lừ đừ bơ phờ chẳng khác gì mẹ đang ép buộc con vậy."

"Thổ Quyên Nhi, hiếm khi mẹ lại hiểu lòng người như thế." Vừa dứt lời, một cuộn khăn giấy đập mạnh vào ngực cậu.

Mẹ Khương trừng mắt nhìn cậu: "Láo nháo."

Bà Diêu và Trương Tự Lưu ăn tạm bữa cơm tất niên trong bệnh viện.

Lúc không phát bệnh, Trương Tự Lưu miễn cưỡng có cảm giác ngon miệng, ăn gì cũng được. Cho nên bà Diêu tùy tiện ăn vài món với hắn, không lâu sau bà chạy ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.

Đây là Khương Kiền nhìn thấy trong vòng bạn bè, quả thật không ngờ tới luôn.

Nghĩ đến việc Trương Tự Lưu không được ăn ngon, Khương Kiền đi xếp hàng mua một phần lẩu đã nấu chín. Sau đó cậu ôm một nồi lẩu cà chua thịt bò lớn nhanh chóng bắt taxi chạy tới bệnh viện.

Hộ lý của bệnh viện tổ chức hoạt động vẽ tranh, viết thư pháp cho nhóm bệnh nhân không về nhà ăn Tết, Trương Tự Lưu đang cầm bút phóng chữ, trông rất nghiêm túc cẩn thận.

Khương Kiền lượn quanh hắn một vòng, nhìn chữ viết trên giấy vừa mạnh mẽ vừa có lực, là hai chữ "Khương Kiền". Cậu không nhịn được lên tiếng khen ngợi: "Ngài Trương viết đẹp thật đấy."

Trương Tự Lưu ngước mắt nhìn cậu, mỉm cười: "Quá khen, tên bạn trai tương đối dễ viết."

Khương Kiền đi đến chiếc bàn không ai dùng bên cạnh, Trương Tự Lưu mới chậm rãi đi tới, mở túi ra: "Thơm thật, món gì vậy? Một nồi lẩu thập cẩm."

Cậu đưa cho Trương Tự Lưu một cái bát nhựa: "Bệnh viện không cho dùng điện, nếu không em còn có thể cho anh ăn lẩu nóng hổi. Vị cà chua, em đã gọi rất nhiều thịt bò và thịt viên, trước đây ăn lẩu em thấy anh rất thích ăn thịt."

Khương Kiền nếm thử một miếng thịt bò, cảm thấy ăn cũng được.

Từ trước đến nay Trương Tự Lưu không có quá nhiều ham muốn về ăn uống, hắn thường xuyên ăn tạm món gì đó. Trước kia ăn Tết Nguyên Đán ở Anh, khắp nơi đều vắng vẻ, chỉ có phố người Hoa náo nhiệt nhộn nhịp hơn một chút. Nhưng hắn không thích không khí tụ họp ngày tết như thế này, nó giống như việc vây hắn vào trong bóng tối rồi để hắn đắm mình chìm vào những hồi ức đẹp đẽ hết năm này đến năm khác.

Ví dụ như lúc Khương Kiền bấp chấp gió lạnh chạy đến cửa nhà hắn trong đêm giao thừa pháo nổ vang trời, mang theo vẻ mặt ngây ngốc tặng kẹo mạch nha* cho hắn.

Ví dụ như tình cảnh chật vật khi hắn và Khương Kiền châm pháo đốt trong tiểu khu bị bảo vệ xua đuổi, vội vàng chạy trốn.

...

Khương Kiền gắp một đống thịt lớn nhét vào miệng, cảm thấy mỹ mãn mỉm cười với Trương Tự Lưu. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bao lì xì, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Tự Lưu.

"Cho em, năm mới vui vẻ."

Khương Kiền sửng sốt vài giây, giống như quay ngược lại đêm giao thừa lạnh giá năm lớp 10 ấy. Khi đó Trương Tự Lưu cũng cho cậu một bao lì xì như vậy, bên trong là thẻ kẹp sách có viết lời nhắn cùng với tiền mừng tuổi.

"Năm mới hàng năm, mong em vẫn ở bên anh trải qua cuộc sống bình dị này*."

Cậu tò mò mở ra, ngượng ngùng cười nói hệt như trước đây: "Em chưa chuẩn bị cho anh."

Trương Tự Lưu cũng trả lời tựa lúc đó: "Sang năm rồi lại chuẩn bị cho anh."

__________________

Chú thích:

*Gốc là 新的岁岁年年, 依旧与我碎碎念念, 岁岁年年 /suìsuìniánnián/ hàng năm, năm này qua năm khác và 碎碎念念 /suìsuìniànniàn/ ngoài nghĩa là cằn nhằn hay lời thì thầm thì còn mang nghĩa mong gặp được một người có thể sống cùng nhau trong cuộc sống, không cần phải đẹp, chỉ cần bình đạm là được.

Trong câu sử dụng từ đồng âm, thể hiện sự tiếp tục kéo dài của không gian và thời gian, thể hiện lòng trung thành với người yêu cũng như việc bên nhau trọn đời

*Kẹo mạch nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play