Một khi tin tức về cái chết của Ngô Gia Nghĩa được truyền ra, nó giống như ném một quả bom vào xã hội, dẫn đến sóng to gió lớn. Công chúng sinh ra đủ suy đoán về tội ác Ngô Gia Nghĩa đã làm, ban ngày các nhà truyền thông cũng ngồi xổm chờ ở gần công an Minh Đàm, thử thám thính một chút tin tức nội bộ.
Đầu tiên thành phố Minh Đàm phanh phui sự kiện “Lồng tối”, chưa đến nửa tháng, nhà giàu nhất Minh Đàm lại chết đột ngột trên đường. Trong xã hội xuất hiện nhiều lời đồn xôn xao, kết quả điều tra và giải quyết công bố muộn một ngày, thì sẽ lên men ra lời đồn đại tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Trong hoàn cảnh dư luận này, bộ phận cấp trên ra lệnh “Tình huống đặc biệt sử dụng cách đặc biệt”, yêu cầu công – kiểm – pháp[1] của thành phố Minh Đàm chung sức hợp tác, phải công khai kết quả điều tra vụ án lồng tối trong thời gian ngắn nhất. Đồng thời, hệ thống công – kiểm – pháp sau khi kết thúc điều tra sẽ tổ chức buổi họp báo chung, công khai kết quả điều tra và xét xử trước mặt toàn thể dân chúng.
[1] công an – viện kiểm sát – tòa án
Mấy ngày sau đó, các cuộc điều tra, bắt giữ và thẩm vấn những phần tử phạm tội liên quan đến vụ án lồng tối đã được tiến hành rầm rộ.
Ngô Vi Hàm thừa nhận sự thật phạm tội rằng hồi cấp ba mình từng tấn công t1nh dục Lâm Lang, Hứa Ngộ Lâm, cùng với cha mình từ xưa tới nay mượn quỹ từ thiện tự mình lợi dụng danh sách giúp đỡ, tìm kiếm đối tượng gây án, dùng phát trực tiếp với danh nghĩa nổi tiếng trên mạng để dụ dỗ phái nữ, ngược đãi phái nữ và cưỡng chế phục vụ t1nh dục. Giam cầm Hứa Ngộ Lâm, Từ Doanh Doanh và những cô gái định chạy trốn trong tầng hầm viện dưỡng lão đồng thời truyền thuốc bất hợp pháp.
Dựa vào danh sách Ngô Vi Hàm cung cấp, tất cả khách hàng của lồng tối đã bị cảnh sát khống chế, trong đó thậm chí bao gồm một bộ phận quan chức nhà nước. Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, ngoại trừ Trịnh Vịnh Niên, những người còn lại cũng đã thừa nhận hành vi phạm tội là tấn công t1nh dục thiếu nữ vị thành niên và trao đổi lợi ích bất hợp pháp với Ngô Gia Nghĩa.
Hai người quản lý lồng tối trước đó bắt được, là tòng phạm cũng có hành vi ngược đãi cu0ng hiep nạn nhân.
Phòng thí nghiệm lý hóa mất ba ngày, cuối cùng tìm được hàng mẫu có thành phần giống như loại thuốc được truyền vào dưới tầng hầm viện dưỡng lão trong tất cả thuốc của Dược phẩm Lâm Giang. Mà kỹ thuật viên phụ trách nghiên cứu cũng đã mở miệng thú nhận trong lúc tra hỏi, trong thời gian hơn hai mươi năm, hắn ta luôn nhận lệnh của Nhậm Hải và Ngô Gia Nghĩa, nghiên cứu phát minh và đổi mới loại thuốc có thể khiến con người lú lẫn trong lúc bất tri bất giác, cũng lợi dụng những cô gái trong tầng hầm viện dưỡng lão để thí nghiệm trên cơ thể người.
Ngoài ra, vẫn đang tiếp tục truy nã bắt giữ thành viên của tổ chức sát thủ phía sau Ngô Gia Nghĩa.
Mà về phần Mạnh Chiêu, bởi vì nổ súng bắn chết một sát thủ, ngoại trừ tham gia điều tra và thẩm vấn, suốt một tuần anh cũng đang tiếp nhận điều tra và tra hỏi của viện kiểm sát và thanh tra.
Chạng vạng tối, Mạnh Chiêu đi ra từ phòng thẩm vấn, vừa rảo bước tiến vào văn phòng điều tra tội phạm, Trình Vận đã tiến lên đón: “Anh Chiêu, ơn giời anh về rồi, kết quả điều tra thế nào ạ?”
“Không sao rồi, các em thì sao?” Mạnh Chiêu đi vào văn phòng, “Tài liệu của tổ chuyên án chỉnh sửa thế nào, đã nộp cho viện kiểm sát chưa?”
“Nội hết rồi anh,” Trình Vận đưa một xấp tài liệu đến, “Đây là kết quả điều tra của bên điều tra kinh tế.”
“Em chắt lọc điểm chính luôn đi,” Mạnh Chiêu hoạt động cái cổ mệt mỏi quá độ, “Anh viết báo cáo mấy chục nghìn chữ, mắt sắp mù luôn rồi.”
“Dạ,” Trình Vận lấy lại tài liệu, bắt đầu báo cáo tình huống cho Mạnh Chiêu, “Điều tra kinh tế đã làm rõ mạch mở rộng của tập đoàn Ngô thị từ ban đầu đến bây giờ, phát hiện công ty Văn Đỉnh của Chúc Văn Tú là bước đầu tiên để Ngô thị từ doanh nghiệp tư nhân bình thường mở rộng thành tập đoàn. Trong khoảng thời gian hai mươi năm sau, Ngô Gia Nghĩa lại chiếm đoạt một loạt các ngành công nghiệp như Hóa chất Cát Xương, Hậu cần Trại Đạt, Thương mại quốc tế Nam Anh, Cáp điện Hằng An, mới phát triển thành quy mô tập đoàn như bây giờ. Trong quá trình này, có một vài sản nghiệp tập đoàn Ngô thị thu mua hợp pháp, nhưng hai công ty Hóa chất Cát Xương và Thương mại quốc tế Nam Anh, có vẻ như rất giống quá trình Ngô Gia Nghĩa chiếm đoạt Văn Đỉnh.”
“Tổng giám đốc của hai công ty này đã lần lượt chết bệnh vào mười sáu năm trước và chín năm trước, trước khi chết bệnh cũng xuất hiện triệu chứng lú lẫn, tim đột nhiên ngừng đập. Nhưng vì lúc đó bệnh viện không kiểm tra ra nguyên nhân bệnh chính xác thành thử cũng không có ai nghi ngờ bệnh của họ do con người dẫn đến, cho nên không thể để lại chứng cứ gì…” Trình Vận thở dài.
“Thời gian đã lâu như vậy,” Mạnh Chiêu nói, “Không tìm được chứng cứ cũng bình thường.”
“Có điều, còn có một tin vui ngoài ý muốn!” Trình Vận nói, lại khôi phục vẻ ngoài tràn đầy sức sống.
“Chuyện gì?”
“Thiệu Kỳ tỉnh rồi, ý thức đã khôi phục!”
“Ồ? Em đã đến gặp cô ấy?” Mạnh Chiêu quay về phòng làm việc của mình, rót chén nước uống, “Bây giờ cô bé thế nào?”
“Em gặp rồi, cũng đã hỏi tình huống liên quan, cô gái này cũng rất dũng cảm, không cần khơi thông tâm lý đã nhớ lại và kể ra tất cả chuyện khi đó.” Trình Vận đi theo anh, “Thiệu Kỳ nói, Ngô Gia Nghĩa thật sự từng tấn công t1nh dục mình, nhưng ông ta chưa bao giờ đến lồng tối, mỗi lần đều có người đón em ấy đến một biệt thự vắng vẻ đợi Ngô Gia Nghĩa đến.”
“Chả trách trong giám sát lồng tối chưa từng xuất hiện Ngô Gia Nghĩa, lão cáo già này thật sự rất xảo quyệt.” Mạnh Chiêu đặt cốc nước trong tay xuống, “Vậy Ngô Gia Nghĩa không đeo mặt nạ?”
“Có đeo, giống với tình huống trước đó anh suy đoán, trong quá trình Thiệu Kỳ bị tấn công t1nh dục, từng kéo mặt nạ của Ngô Gia Nghĩa trong một lần giãy giụa kịch liệt, có lẽ cũng vì nguyên nhân này em ấy mới bị nhốt vào tầng hầm viện dưỡng lão và bị truyền thuốc.”
Mạnh Chiêu gật đầu, lại hỏi: “Còn mấy cô gái khác ở tầng hầm viện dưỡng lão, có dấu hiệu tỉnh lại không?”
“Có, mấy cô gái khác mặc dù bây giờ vẫn chưa không phục ý thức, nhưng trạng thái giống như Thiệu Kỳ trước đó, không lâu sau hẳn cũng có thể khôi phục ý thức, về phần Hứa Ngộ Lâm và Chúc Văn Tú… có lẽ vì thời gian truyền quá dài, vẫn không có dấu hiệu khôi phục.” Trình Vận nói đến đây thì nhớ ra gì đó, “Đúng rồi anh Chiêu, Chúc Duệ hỏi anh, khi nào anh ta có thể mang Chúc Văn Tú về Mỹ?”
“Tạm thời Chúc Văn Tú không thể đi.” Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát nói, “Trước tiên cần phải xem bà ấy có thể tỉnh lại không, phối hợp với chúng ta khôi phục sự thật năm đó.”
“Vậy còn Chúc Duệ?”
“Cũng không được, em thu hộ chiếu của anh ta.” Mạnh Chiêu suy xét một lát rồi nói tiếp: “Năm đó Trần Dục rốt cuộc tự tử như thế nào, trong quá trình điều tra và giải quyết vụ án này cảnh sát Nham Thành có làm tròn trách nhiệm hay không, có cần tiền hành truy cứu trách nhiệm không, những chuyện này đều cần anh ta phối hợp điều tra, ít nhất bảo anh ta đợi vụ án lồng tối hoàn toàn kết thúc lại nói.”
“Vâng.” Trình Vận gật đầu đáp, “Em đi làm ngay.”
Nhìn biểu cảm tràn đầy vui vẻ của Trình Vận, chán nản trong lòng Mạnh Chiêu cuối cùng giảm đi phần nào, anh thở phào một hơi: Đoạn đường bắt Ngô Gia Nghĩa này thật sự quá khó khăn, mặc dù Ngô Gia Nghĩa chết rồi, nhưng đối với họ và nạn nhân mà nói, tóm lại cũng không tính là một kết quả xấu, tất cả những điều này, cuối cùng sắp kết thúc rồi.
Ngày 03 tháng 06, một phiên tòa công khai và buổi họp báo chung được chú ý nhất vài chục năm nay ở thành phố Minh Đàm đã bắt đầu.
Trong phòng xét xử hình sự của Tòa án Nhân dân thành phố Minh Đàm, khu vực dự thính không còn chỗ ngồi, chật ních phóng viên đến từ các tạp chí lớn. Trên nền tảng phát sóng trực tiếp của Tòa án đám mây cũng tạo ra lượng người xem cao nhất kể từ khi đài thành lập, vô số nhân dân thành phố thông qua màn hình im lặng xem tất cả mọi chuyện.
Ngô Vi Hàm, người quản lý lồng tối và mười ba khách hàng của lồng tối bị cảnh sát tòa án đưa ra tòa, cúi thấp đầu, nương theo bước chân chậm mà hữu lực của thẩm phán và từng đợt âm thanh chụp ảnh dồn dập của các phòng viên, trong lòng họ rất rõ ràng khoảnh khắc xét xử sắp đến rồi.
Mặc dù hiện trường có rất nhiều người tụ tập, nhưng ngoại trừ âm thanh dày đặc của màn trập ra lại không hề có ai phát ra tiếng. Tòa án bình tĩnh trang nghiêm, quốc huy đỏ thẫm treo cao, quan tòa trang nghiêm nghiêm túc, không khí lúc này không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hỏng.
Cuối cùng quan tòa trước bàn xét xử cầm micro lên, giọng điệu không cao, cũng không có khí thế hào hùng, mà lại giống như sấm sét, xuyên qua hiện trường yên tĩnh: “Tiếp theo, tôi tuyên bố kết quả xét xử của mười lăm tội phạm có liên quan đến vụ án lồng tối 506 — “
“Ngô Vi Hàm, CEO của phát trực tiếp Vân Nha, từ cấp ba đã liên tục tấn công t1nh dục nhiều nữ sinh, ba năm trước đây thành lập lồng tối, tổ chức mại dâm nhiều thiếu nữ vị thành niên, bị kết án tù chung thân về các tội tổ chức mại dâm, tội cu0ng hiep, tội giam cầm phi pháp, tội giết người do sơ suất, tội cố ý giết người (chưa thành), hoãn lại hai năm chấp hành, tước đoạt quyền lợi chính trị chung thân, đồng thời tịch thu tài sản cá nhân;
“Trịnh Vịnh Niên, giám đốc Đài truyền hình Minh Tế, cu0ng hiep một số bé gái, và lợi dụng chức quyền để chuyển lợi bất hợp pháp, bị kết án hai mươi năm tù có thời hạn;
“Lý Vận Tài, chủ tịch Thiết bị Y tế Gia Ngân đã cu0ng hiep một số bé gái vị thành niên, bị kết án mười lăm năm tù có thời hạn về tội cu0ng hiep.”
“Lưu Sĩ Xương, chủ tịch Hậu cần Trại Đạt, cu0ng hiep một số bé gái, kết án mười lăm năm tù có thời gian về tội cu0ng hiep;
…
“Đồng thời, Ngô Gia Nghĩa chủ tịch tập đoàn Ngô thị, trước đây trong quá trình bị cảnh sát đuổi bắt đã tử vong tại chỗ vì tai nạn giao thông, nhưng vụ án lồng tối ảnh hưởng tồi tệ trong xã hội, vẫn truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật, tịch thu toàn bộ tài sản. Hơn hai mươi năm đến nay, Ngô Gia Nghĩa dựa vào Dược phẩm Lâm Giang nghiên cứu phát minh thuốc phi pháp, giết hại mấy chủ tịch doanh nghiệp, dùng cách này chiếm đoạt tài sản của người khác, thu mua doanh nghiệp của người khác nhằm mục đích mở rộng. Hơn nữa còn có hành vi phạm tội trái pháp luật với nhiều tình tiết vô cùng xấu xa như thuê người giết cảnh sát nhân dân Mạnh Tịnh, cu0ng hiep bé gái vị thành niên, bị kết án tử hình về các tội cố ý giết người, tội cu0ng hiep bé gái vị thành niên, tội giam cầm phi pháp, tội xâm chiếm tài sản…”
“Nếu không đồng ý với phán quyết của tòa án, bên nguyên, bị cáo cầm bản sao của bản án, trong vòng mười lăm ngày đưa ra kháng cáo với tòa án cấp cao hơn. Bây giờ kết thúc phiên tòa!”
Theo tiếng vỗ tay như sấm, thẩm phán đứng lên, thu lại tài liệu, chậm rãi rời khỏi ghế xét xử.
“Đến lượt anh rồi anh Chiêu.” Trình Vận vỗ Mạnh Chiêu đang ngồi bên dưới ra hiệu cho anh bước lên.
Mạnh Chiêu đứng dậy, chỉnh ngay ngắn cổ áo đồng phục, sải bước đi đến trước sân khấu, trang trọng chào theo nghi thức quân đội. Anh nhìn tất cả mọi người bên dưới, giọng nói chầm chậm mà có lực:
“Xin chào các công dân của thành phố Minh Đàm. Tôi là Mạnh Chiêu tổ phó của tổ chuyên án lồng tối lần này. Cảnh ngộ của các nạn nhân trong vụ án lồng tối khiến chúng tôi cảm thấy tiếc nuốt và đau lòng vô cùng. Tại đây, tôi muốn trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến tất cả nạn nhân và người nhà trong vụ án lần này, xin lỗi, là một cảnh sát nhân dân, tôi đã không thể bảo vệ tốt mọi người.” Mạnh Chiêu nói xong, quay mặt về ống kính cúi người một cái thật sâu.
“Hôm nay mọi người có thể ngồi ở đây, quan tâm phiên tòa này, tôi rất vui, ít nhất điều này chứng tỏ mọi người vẫn tin vào chính nghĩa, theo đuổi công lý, không quên ý định ban đầu của chúng ta.
“Chính nghĩa đến muộn cuối cùng có phải là chính nghĩa hay không? Dù là một cảnh sát, tôi cũng từng nghi ngờ sâu sắc về giá trị của chính nghĩa và công lý, chúng tôi vừa không có cách nào khiến người chết sống lại, cũng không có cách nào xóa đi mọi thứ từng xảy ra với người bị thương. Người sống cũng được, người bị thương cũng được, chính nghĩa đến muộn cùng lắm là để họ tin vào cái gọi là công lý sáng tỏ. Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi đều làm tê liệt bản thân, không dám nhìn thẳng vào vấn đề này.
“Nhưng mà, người bạn yêu quý của tôi nói với tôi rằng, nếu ngay cả sức mạnh để tin tưởng chúng ta cũng mất đi, sự sụp đổ về niềm tin và sự hoang vu về tinh thần có thể sẽ khiến họ mất đi một tia hy vọng còn sót lại.
“Sinh mạng mong manh, nó không chịu nổi sự làm hại của bất kỳ ai, sinh mạng cũng có ràng buộc, mỗi người cũng sẽ không chỉ sống vì mình, mà còn sống cho gia đình và bạn bè của họ. Chính nghĩa đến muộn không mang đến cứu rỗi, lại có thể khiến mỗi người tôn trọng sự mong manh và ràng buộc của sinh mạng.
“Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, chính nghĩa và công lý, dù muộn nhưng nhất định sẽ đến. Tại đây, tôi thay mặt cho cảnh sát Minh Đàm, xin hứa với mọi người, chúng tôi tôn trọng mỗi một sinh mạng, tôn trọng mỗi một phần ràng buộc, dùng móng vuốt sắc nhọn xé mở mỗi một chỗ tối tăm, khiến tất cả kẻ phạm tội trốn dưới vỏ bọc đạo đức giả sẽ nhận được xét xử và trừng phạt của chính nghĩa!”
Dứt lời, Mạnh Chiêu một lần nữa cúi người về phía tất cả mọi người. Tiếng vỗ tay như sấm trong phòng vang lên, kéo dài không thôi.
Buổi họp báo chung này chính thức kết thúc trong tiếng vỗ tay, cảnh sát tòa án áp giải tất cả phạm nhân bị kết án ra khỏi hiện trường buổi họp báo, truyền thông chen chúc tới vây quanh Mạnh Chiêu, đưa ra đủ loại vấn đề trong vụ án lồng tối với anh.
Mạnh Chiêu trả lời từng câu một, phỏng vấn kéo dài hơn nửa tiếng mới kết thúc, sau khi tất cả phóng viên rời đi, tầm nhìn trước mắt Mạnh Chiêu trở nên trống trải. Lúc này anh mới thấy rõ, ngoại trừ nhân viên công tác phụ trách thu dọn sau lưng đang bận rộn, tất cả người xem trên ghế dự thính đã rời đi, lúc này trong không gian rộng như thế chỉ có một mình Lục Thời Sâm ngồi đó, đang yên tĩnh nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt kia không khỏi khiến Mạnh Chiêu nhớ đến buổi chiều phúc thẩm lật lại bản án của Mạnh Tường Vũ, Lục Thời Sâm từng đứng ở ven đường tòa án, cũng nhìn anh chăm chú như vậy.
Lúc đó, Lục Thời Sâm cũng đang chờ kết quả tuyên án của Mạnh Tường Vũ giống anh sao?
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.
Anh đi về phía Lục Thời Sâm, duỗi một tay về phía hắn: “Đi thôi.”
Lục Thời Sâm giơ tay nắm lấy tay anh, đứng lên nói: “Ừ.”
Không cần nhiều lời, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Đã bước vào tháng sáu, vừa ra khỏi tòa án, ánh nắng sáng chói bắn thắng tới đây, ấm áp bao vây lấy hai người. Họ đi về phía ven đường, Chu Kỳ Dương lái xe tới, thò đầu từ trong cửa sổ xe ra gọi: “Anh Chiêu!”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm dừng bước lại, xe lái đến trước mặt hai người, Chu Kỳ Dương lại gọi một tiếng “Cố vấn Lục”, sau đó hỏi Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, xe anh đi sửa rồi đúng không, có muốn em đưa anh về nhà không?”
“Không cần.” Mạnh Chiêu nói, “Mau về nghỉ đi.”
Thấy Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi về hướng cục thành phố, Chu Kỳ Dương nâng giọng lên: “Các anh còn về cục thành phố à?”
Mạnh Chiêu quay đầu nhìn cậu cười một tiếng: “Về nhà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT