Các bạn nhỏ tụm năm tụm ba trông mong ở cổng trường nhà trẻ Kim Linh, bạn nhỏ Nghiêm Kiều đứng ở đằng trước nhất hết nhìn đông lại ngó tây, hai ba bạn nhỏ đứng phía sau đang líu ríu nói chuyện.

“Lần trước bạn ấy nói bạn ấy có một cái gọt bút chì máy bay to thế này,” Một bé gái trong đó khoa tay trước ngực, “Kết quả chẳng phải, chỉ bé thế này. Nghiêm Kiều nói dối.”

“Nghiêm Kiều, bạn thừa nhận đi, hai chú đẹp trai của bạn ở đâu ra? Sao bọn tôi chưa bao giờ nhìn thấy.”

“Tớ gặp rồi.” Bé gái đứng bên cạnh Nghiêm Kiều kéo cô bé là bạn của Nghiêm Kiều, cũng là bạn ngồi cùng bàn của cô nhóc, lúc này rặt vẻ nghiêm túc làm chứng cho Nghiêm Kiều, “Thật sự rất đẹp trai.”

“Hứ, hai người cùng một bọn.” Có người khinh thường nói.

Nghiêm Kiều không lên tiếng, ngậm miệng nhìn về nơi xa. Buổi sáng bố Nhậm nói là buổi tối bố có việc nên nhá nhem tối chú Tiểu Mạnh và chú Tiểu Lục sẽ đến đón cô bé, bố Nhậm sẽ không nói dối.

Nghiêm Kiều thừa nhận chuyện liên quan đến “Gọt bút chì máy bay” là cô bé nói dối, lúc ấy nam sinh ngồi trước cô bé cười nhạo bé dùng tay gọt bút chì, Nghiêm Kiều giận lên rồi nói dối. Sau đó bố Nhậm tìm kiếm khắp các trang thương mại điện tử, còn dẫn cô bé đến cửa hàng lưu niệm của bảo tàng hàng không vũ trụ thành phố Minh Đàm, cũng không thể giúp Nghiêm Kiều làm tròn lời nói dối này, cuối cùng chỉ có thể mua một cái gọt bút chì máy bay kích thường bình thường để cho đủ số.

Sau lần đó, trong lớp có mấy người lén lút nghị luận sau lưng Nghiêm Kiều là “Đồ nói dối.”

Trưa hôm nay, bạn học bàn sau nhắc đến nhà mình có một chú hàng xóm rất đẹp trai, Nghiêm Kiều tiếp lời cô bé kia, nói rằng sau khi tan học sẽ có hai chú rất đẹp trai đến đón mình, mấy người xung quanh lập tức ra chiều không tin, điều này khiến lòng tự trọng của Nghiêm Kiều bị tổn thương. Cô bé biết, bây giờ mình là một người chỉ biết nói dối trong mắt họ.

Chỉ có Hạ Miên ngồi cùng bàn sẽ đứng về phía mình vô điều kiện, Nghiêm Kiều không thể để bạn cùng bàn Hạ Miên bị mắng là “Đồ nói dối” với mình được.

“Mấy cậu cứ chờ xem.” Nghiêm Kiều nói như vậy.

Vừa tan học, cô gái ghế sau đã chủ động kéo Nghiêm Kiều chạy đến cổng trường, mấy người buổi trưa cũng nhanh chóng theo sau, các cô bé chờ vạch trần sự thật Nghiêm Kiều nói dối lần hai.

“Một chú đẹp trai tôi còn tin, sao có thể có hai người? Nghiêm Kiều à, bố tôi đã nói với tôi, chém gió cũng phải chú ý phương thức cơ bản.” Nói xong lời này, xung quanh vang lên tiếng cười ha ha.

Nghiêm Kiều không lên tiếng, cô bé nhìn về phía xa, bỗng nhiên hơi lo lắng, lỡ như chú Tiểu Mạnh và chú Tiểu Lục lâm thời có việc, lại tìm người khác đến đón cô bé thì phải làm sao? Cô bé bị nói là “đồ nói dối” cũng không sao, nhưng Hạ Miên…

“Mẹ tôi đến rồi.” Nữ sinh ngồi bàn sau bước ra một bước, “Nghiêm Kiều, tôi không đợi bạn nữa, nhất định bạn đang nói dối.”

“Đến rồi!” Nghiêm Kiều vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng nói.

Theo tầm mắt của Nghiêm Kiều, mấy người xung quanh đều nhìn sang – một chiếc xe con màu đen dừng sát ở ven đường, ngay sau đó hai bên cửa xe bị đẩy ra, hai người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe.

“Đó là hai chú mà tôi nói.” Nghiêm Kiều nhìn đằng sau một cái, hỏi một cách tràn đầy tự tin, “Tôi không nói dối chứ?”

Mấy người sau lưng nhìn hai người đàn ông kia, nhất thời á khẩu không trả lời được. Cho dù khiếu thẩm mỹ chưa thành hình, lúc này mấy bạn nhỏ cũng tỉnh táo nhận ra rằng lần này Nghiêm Kiều nói thật –  đó đúng là hai chú rất đẹp trai.

Bước xuống xe, Mạnh Chiêu vừa chờ Lục Thời Sâm vòng qua từ bên ghế lái, vừa dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Nghiêm Kiều.

Không đợi ánh mắt anh quét đến chỗ Nghiêm Kiều, Nghiêm Kiều đã nhanh chân chạy về phía hai người.

“Chạy chậm thôi,” Mạnh Chiêu cúi người, trên mặt nở nụ cười, “Đừng ngã.”

Lục Thời Sâm cũng đi tới, trông Nghiêm Kiều rất vui, một tay cầm tay Lục Thời Sâm, một tay cầm Mạnh Chiêu, quay đầu nói to, “Hạ Miên, tớ đi nhé.”

“Bai bai,” Hạ Miên vẫy tay với Nghiêm Kiều.

Mà mấy bạn nhỏ đứng xung quanh Hạ Miên, lúc này đều yên lặng nhìn về phía Nghiêm Kiều.

Mạnh Chiêu cảm thấy có gì đó là lạ, lúc mở cửa xe cho Nghiêm Kiều, anh nhìn thoáng qua mấy bạn nhỏ kia, hỏi cô bé: “Bạn của con đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn các chú.” Nghiêm Kiều tự giác thắt dây an toàn.

Mạnh Chiêu ngồi vào ghế phụ lái, Lục Thời Sâm khởi động xe, “Nhìn bọn chú làm gì?”

“Nhìn các chú đẹp trai.”

“Các còn thế mà nhìn nhan sắc?” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Nghiêm Kiều, đầy hứng thú tán gẫu với cô bé. Bình thường Nghiêm Kiều là bạn nhỏ lạnh lùng, hôm nay hiếm khi thấy cô bé có tâm trạng tốt.

“Tất nhiên,” Giọng điệu Nghiêm Kiều bình tĩnh, “Hứa Đạt Hinh ngồi sau con, mỗi lần mẹ nó đến đón nó, nó đều chạy nhảy ra cổng trường, nếu như là bố nó đến đón, nó sẽ lê chầm chầm cúi đầu đi ra. Bởi vì mẹ nó giống tiên nữ, nhưng bố nó trông như con gấu.”

Mạnh Chiêu nghe vậy cười ra tiếng, Lục Thời Sâm lái xe cũng cười một tiếng.

“Vậy chú và chú Tiểu Lục ai đẹp trai hơn?” Mạnh Chiêu cố ý trêu Nghiêm Kiều.

Ai ngờ Nghiêm Kiều không mắc câu, “Hôm nay ai cho phép con ăn kem thì người đó đẹp. Chú Tiểu Mạnh ơi, hôm nay con có thể ăn kem không?”

“Không thể.” Mạnh Chiêu nói. Buổi sáng Nhậm Bân cố ý dặn dò, gần đây Nghiêm Kiều bị lạnh dạ dày, nhất định không thể cho cô bé ăn lạnh.

Nghiêm Kiều chuyển sang Lục Thời Sâm: “Chú Tiểu Lục ơi, hôm nay con có thể ăn kem không?”

Lục Thời Sâm lái xe, giọng điệu bình thản nói: “Trừ kem ra, con còn muốn ăn gì?”

Nghiêm Kiều nghiêm túc suy nghĩ: “Tamagoyaki[1]. Loại có thêm pho mát, giăm bông và sốt mayonnaise ấy ạ.”

[1]

“Lát nữa mua cho con.”

Nghiêm Kiều gật đầu: “Vậy vẫn là chú Lục đẹp trai hơn.”

Mạnh Chiêu lắc đầu cười một tiếng. Không nhìn ra, Lục Thời Sâm lại rất có thiên phú chăm con nít.

Ai dè Nghiêm Kiều lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng Tamagoyaki là bố Nhậm làm cho con, không phải mua. Chú Tiểu Lục, chú biết làm không?”

Đương nhiên Lục Thời Sâm không biết làm, hắn chỉ biết phát động “Năng lực tiền giấy”, nhưng trước mắt “Năng lực tiền giấy” rõ ràng không có hiệu quả.

Mắt thấy Nghiêm Kiều ngồi ghế sau rặt vẻ chờ mong, mà một giây sau Lục Thời Sâm sắp ngay thẳng thừa nhận “Không biết”, Mạnh Chiêu vội vàng cứu trận, quay đầu nhìn Nghiêm Kiều nói: “Tất nhiên, chú Tiểu Lục của con biết tuốt.”

Lục Thời Sâm nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu giơ tay đụng chân Lục Thời Sâm một cái.

Dù sao cũng không thể khiến kỳ vọng của con nít tan vỡ được. Tamagoyaki đúng không? Theo cách hiểu của Mạnh Chiêu, tài nấu nướng của Nhậm Bân cũng chỉ thế, trước khi nhận nuôi Nghiêm Kiều cũng chưa vào bếp được vài lần, Nhậm Bân có thể làm được, chứng tỏ cũng không có gì khó.

Hai người dẫn theo Nghiêm Kiều đến siêu thị gần Ngự Hồ Loan, mua nguyên liệu làm Tamagoyaki, Nghiêm Kiều tràn đầy phấn khởi ôm một túi đồ ăn vặt to đùng ra khỏi siêu thị.

Về đến nhà, Nghiêm Kiều ngồi trên mặt thảm ở phòng khách xếp các khối lego gỗ lại với nhau, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi vào phòng bếp nghiên cứu hướng dẫn cuộn trứng gà.

Trí thông minh của hai người cộng lại hơn ba trăm, nhưng lại có phần luống cuống tay chân với hướng dẫn Tamagoyaki nhìn như đơn giản này.

“Cuối cùng đã cuộn xong một cái.” Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Lục Thời Sâm bưng bát, đang định đổ tiếp trứng vào trong chảo thì Mạnh Chiêu bảo: “Khoan đã, nếm thử xem có mặn không?”

Động tác của Lục Thời Sâm dừng lại, nhìn Mạnh Chiêu dùng đũa gắp một miếng trứng cuộn nhỏ nếm thử: “Thế nào?”

“Được phết.” Mạnh Chiêu lại dùng đũa gắp một miếng đưa tới bên miệng Lục Thời Sâm, “Anh thử xem.”

Lục Thời Sâm há miệng ăn, nuốt xuống sau đó gật đầu: “Cũng được.”

“Nhưng hơi ngọt, mà mấy đứa trẻ hình như đều thích ăn ngọt, về sau chúng ta tự làm ở nhà có thể không thêm pho mát và sốt mayonnaise.” Mạnh Chiêu vén tay áo lên bả vai, “Nào tiếp tục.”

Bạn nhỏ Nghiêm Kiều hoàn thành một cánh của mô hình máy bay, ngửi thấy mùi thơm của trứng gà từ phòng bếp bay tới, cô bé để cánh trong tay xuống, đi tới cửa bếp.

Qua cửa sổ kính, cô bé nhìn thấy cảnh chú Tiểu Mạnh và chú Tiểu Lục nếm trứng cuộn.

Hai người ấy thế mà đang lén ăn Tamagoyaki đã làm xong, Nghiêm Kiều đặt tay lên cửa kính, vừa định đẩy cửa ra đi vào, đôi mắt lại trợn to – cô bé nhìn thấy chú Tiểu Lục ăn hết miếng Tamagoyaki rồi lại gần hôn một cái lên môi chú Tiểu Mạnh.

Chú Tiểu Mạnh cười nói câu gì đó, trên mặt chú Tiểu Lục hình như cũng nở nụ cười, sau đó hai người tiếp tục làm Tamagoyaki.

Bạn nhỏ Nghiêm Kiều bình tĩnh trước sau như một đứng sau cửa kính, động tác trên tay dừng lại, vài giây sau, cô bé quay lại phòng khách ngồi trên thảm tiếp tục lắp cánh còn lại.

Khi cánh còn lại cũng đã lắp xong, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Nghiêm Kiều quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chú Tiểu Mạnh bưng Tamagoyaki đi tới, sờ lên đầu cô bé: “Ăn đi, nếm thử xem có giống bố Nhậm của con làm không?”

Ba người ngồi trước bàn ăn, Nghiêm Kiều ăn Tamagoyaki, nhìn chú Tiểu Lục bóc vỏ hộp đồ ăn ship.

“Ngon không?” Mạnh Chiêu nhận lấy bộ đồ ăn Lục Thời Sâm đưa tới, hỏi Nghiêm Kiều.

Nghiêm Kiều gật đầu, nhìn Lục Thời Sâm, lại nhìn Mạnh Chiêu.

Thấy Nghiêm Kiều đối diện quan sát mình và Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu hỏi: “Lại nhìn gì đấy?”

Nghiêm Kiều nuốt một miếng Tamagoyaki xuống: “Con biết quan hệ của hai chú là gì.”

“Hả?”

“Hai chú giống như Cừu Vui Vẻ và Cừu Lười.” Nghiêm Kiều nói với giọng điệu chắc chắn.

“Là sao?” Mạnh Chiêu không hiểu gì, “Cừu Vui Vẻ và Cừu Lười có quan hệ gì?”

“Chúng nó là một đôi.”

Mạnh Chiêu: “…” Anh và Lục Thời Sâm đúng là một đôi, nhưng chuyện này liên quan gì đến Cừu Vui Vẻ và Cừu Lười? Anh chưa xem phim hoạt hình này, nhưng nếu như nhớ không lầm…

“Cừu Vui Vẻ và Cừu Lười đều là cừu đực đúng không?”

Nghiêm Kiều gật đầu, nhìn hai người đối diện nói như chuyện đương nhiên: “Không phải hai chú cũng đều là nam à?”

Logic này thực sự là… Không tìm ra lỗi sai được.

Nghe vậy, Lục Thời Sâm cũng nhìn thoáng qua Nghiêm Kiều.

Mạnh Chiêu hơi suy nghĩ lộn xộn: “Cừu Vui Vẻ và Cừu Lười biến thành một đôi khi nào?”

Nghiêm Kiều lại nuốt một miếng Tamagoyaki: “Mỗi lần Cừu Lười gặp phải nguy hiểm thì Cừu Vui Vẻ đều sẽ đến cứu nó.” Thoạt nhìn Nghiêm Kiêu là học giả cấp mười của cp Vui Lười, lại liệt kê ra mấy chi tiết chứng minh quan điểm của cô bé, Mạnh Chiêu nghe mà ngây người.

Anh một lời khó nói hết: “Đây đều do con tự phát hiện?”

Nghiêm Kiều gật đầu, lại nói: “Còn có một ít và chị Tiểu Thù nói cho con biết.”

Thảo nào cách giải thích của Nghiêm Kiều giống y hệt Mạnh Nhã Thù, đây chẳng phải là Mạnh Nhã Thù dạy hư trẻ con rồi… Mạnh Chiêu hơi đau đầu: “Đừng nghe nó nói mò, Cừu Vui Vẻ và Cừu Lười chỉ là bạn thân.”

Nghiêm Kiều trông có vẻ thất vọng, một lát sau lại hỏi: “Vậy chú và chú Tiểu Lục cũng chỉ là bạn thân ạ?”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau, không trả  lời thẳng: “Vấn đề này, chờ con lớn rồi sẽ nói cho con biết.”

Nghiêm Kiều bĩu môi, nhỏ giọng càu nhàu: “Con đã lớn rồi.”

Chín giờ tối, Nhậm Bân tới đón Nghiêm Kiều về nhà.

Trên xe Nghiêm Kiều đã hơi buồn ngủ, sau khi về nhà, cô bé ngồi trên sofa mở TV lên, chờ Nhậm Bận đun nóng sữa cho mình. Cầm điều khiển từ xa đang đổi kênh nửa chừng thì mí mắt Nghiêm Kiều đã híp lại, dựa vào sofa bắt đầu ngủ gật.

Nhậm Bân bưng sữa bò đi đến phòng khách, Nghiêm Kiều nghe tiếng bước chân, cố gắng mở mắt ra ngồi dậy. Trên TV đang chiếu phim thần tượng, Nhậm Bân thoáng nhìn gương mặt của nam nữ chính lại gần nhau, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh, sau đó đưa cốc cho Nghiêm Kiều: “Uống xong mau đi rửa mặt rồi đi ngủ.”

Nghiêm Kiều nhận sữa uống, Nhậm Bân đi rót một cốc nước, rồi vừa uống nước vừa cầm điều khiển từ xa đổi sang kênh thiếu nhi.

Ai biết Nghiêm Kiều uống sữa xong, nói một lời giật gân: “Bố Nhậm ơi, hôm nay con nhìn thấy chú Tiểu Lục và chú Tiểu Mạnh đang hôn môi.”

Nhậm Bân vừa uống một ngụm nước, nghe vậy suýt nữa phun ra, tưởng là mình nghe lầm, ho khan nói: “Khụ khụ… khụ… con nói gì? Họ đang làm gì?”

Nghiêm Kiều tưởng bố Nhậm không nghe rõ, vẻ mặt bình tĩnh nói kỹ càng một lần nữa: “Hôn môi trong phòng bếp, con trộm nhìn thấy.”

Lần này Nhậm Bân hoàn toàn mất bình tĩnh.

Trong đầu anh ta hiện lên mấy hình ảnh cố vấn Lục và đội trưởng Mạnh ở chung, vốn anh ta là trai thẳng, chỉ cảm thấy hai người là quan hệ bạn bè thân thiết. Mặc dù có khi anh ta cũng cảm thấy quan hệ hai người thân thiết đến mức hơi khó tin…

Tâm trạng Nhâm Bân phức tạp, suy nghĩ lộn xộn.

Hồi lâu anh ta mới ổn định lại cảm xúc, nói với Nghiêm Kiều, “Mau đi rửa mặt đi ngủ.”

Nghiêm Kiều gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa đi đến nhà vệ sinh.

“Khoan đã, Kiều Kiều ơi,” Nhậm Bân gọi Nghiêm Kiều lại, đi tới ngồi xổm trước mặt cô bé, “Chuyện này, con nói với bố Nhậm là được rồi, đừng nói với người khác nhé.”

“Cũng không thể nói với Hạ Miên ạ?”

“Tốt nhất là đừng. Đây là bí mật giữa con và bố Nhậm,” Nhậm Bân duỗi ngón út với cô bé, “Móc tay được không?”

Nghiêm Kiều lộ vẻ mất mát, cô bé đang tính sáng sớm mai sẽ chia sẻ tin tức này với Hạ Miên mà, nhất định Hạ Miên sẽ cảm thấy rất hứng thú với tin tức này. Nhưng lưỡng lự một cái, cô bé vẫn móc tay với bố Nhậm.

Mười mấy phút sau, nhìn Nghiêm Kiều rửa mặt xong, đi về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại. Nhậm Bân cầm lấy thuốc lá và bật lửa, đẩy cửa ra đi xuống lầu – bây giờ anh ta cần gấp hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play