Mạnh Chiêu ném xấp tài liệu kia ra ghế sau: “Đưa cậu về nhà?”
“Đến nhà cậu đi.” Lục Thời Sâm nói.
“Đến nhà tôi làm gì?’ Mạnh Chiêu liếc hắn một cái, “Nhà tôi chỉ rộng bằng một cái phòng ngủ của cậu, cậu đến cũng không có chỗ bước chân.”
“Đến xem.”
“Đến nhà tôi, sau đó tôi lại đưa cậu về rồi tôi lại lái xe về?”
“Ừ.”
Mạnh Chiêu cảm thấy mình sắp bị Lục Thời Sâm đánh bại, phong cách nói chuyện của người này dường như nhất quán như thế. Mặc dù rõ ràng không có lý do gì cả, nhưng nói gì cũng lộ ra vẻ rất đương nhiên.
“Được thôi.” Anh không biết tại sao mình đồng ý.
Đúng giờ tan làm vào thứ sáu, cuộc sống về đêm ở thành phố rõ ràng náo nhiệt hơn những ngày làm việc khác.
Chỗ đậu ở bãi đỗ xe đã bị chiếm hết, còn có mấy chiếc không chen được vào lối nhỏ bên cạnh, muốn lùi xe cũng rất khảo nghiệm kỹ thuật. Mạnh Chiêu đang nhìn hình ảnh lùi xe và gương chiếu hậu để lùi xe, lúc này điện thoại của anh rung lên, có người gọi điện.
Mạnh Chiêu không rảnh nhìn xem là ai gọi điện tới, Lục Thời Sâm cúi đầu nhìn một cái: “Là Lư Dương, tôi nhấn loa ngoài nhé.”
“Nhấn đi.” Mạnh Chiêu vừa lùi xe vào không gian nhỏ hẹp vừa nói.
“Cảnh sát Mạnh.” Điện thoại kết nối, Lư Dương nói bên kia điện thoại.
Xe ổn định lùi lại, lúc này Mạnh Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nói đi.”
“Hôm nay tôi đến nhà của Lâm Lang, nhưng trong nhà cô ấy không có ai, hình như đã dọn nhà rồi, tạm thời tôi vẫn chưa tìm được nhà hiện tại của cô ấy. Nhưng tôi nghe hàng xóm xung quanh họ nói, hình như Lâm Lang mắc bệnh tâm thần, hồi cấp ba bệnh tình tăng thêm, thậm chí không tham gia thi đại học… Anh nói, có thể liên quan đến bạo lực học đường kia không? Họ còn nói, hồi cấp ba Lâm Lang có quen một người bạn trai, cũng bởi vì người bạn trai này, bệnh tâm thần của cô ấy mới nặng hơn…”
“Lư Dương.” Mạnh Chiêu ngắt lời cậu ta.
“Dạ, cảnh sát Mạnh anh nói đi, tôi đang nghe.”
“Những điều cậu nói cảnh sát sẽ đi điều tra,” Giọng nói của Lư Dương trong điện thoại nghe vào vô cùng nhiệt tình, Mạnh Chiêu có phần đoán không ra cậu ta thích vụ án này đến vậy. Tóm lại muốn đền bù sai lầm như cậu ta nói, hay là mượn cơ hội lại đăng một bản thảo đầy mánh lới để thu được sự chú ý, hoặc là có mục đích khác… Mạnh Chiêu nói ngăn cấm một cách rất uyển chuyển: “Vụ án này sẽ không cần cậu phí tâm nữa, viết tài khoản công chúng cũng không phải việc nhẹ nhõm, trở về làm công việc vốn có của mình đi.”
Ai ngờ Lư Dương này thật sự không hiểu lời bóng gió của anh: “Tôi không mệt đâu cảnh sát Mạnh, hơn nữa điều tra hai ngày nay, tôi cảm thấy phá án cũng rất thú vị, ngày mai tôi sẽ đến hỏi người bạn trai từng quen Lâm Lang hồi cấp ba kia, nói không chừng anh ta sẽ có manh mối, còn có địa chỉ sau khi dọn nhà của Lâm Lang…”
“Vậy tôi sẽ nói rõ hơn,” Giọng nói Mạnh Chiêu trầm xuống, “Lư Dương, dừng việc nhúng tay vào vụ án này, tôi không nói đùa với cậu, đây là mệnh lệnh, nghe hiểu không?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, ngày mai bắt đầu tiếp tục viết tài khoản công chúng của cậu, cậu dừng cập nhật mấy ngày rồi? Bỏ mặc công việc của mình không làm, đến nhúng tay vào công việc của cảnh sát, cậu muốn đoạt bát cơm với chúng tôi à? Nếu cậu thực sự muốn phá án, được, hệ thống công an luôn chào đón cậu đến đăng ký bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu thi đậu, tôi phụ trách điều cậu làm việc bên ngoài.”
“Tôi…” Giọng nói đối diện nghe vào không tình nguyện, “Được rồi.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng tút tút, Mạnh Chiêu nói thầm một câu: “Tra án đến mức nghiện rồi…”
“Cũng rất hung dữ.” Lục Thời Sâm ở bên cạnh bình luận.
Cơn giận này của Mạnh Chiêu vẫn chưa hạ xuống, lại bị câu này của Lục Thời Sâm làm nghẹn họng. Anh lườm Lục Thời Sâm: “Gì…” Nói còn chưa dứt lời, anh nhìn thấy Lục Thời Sâm cười một cái,
Nụ cười đó khó mà nhận ra, không có ý trào phúng, ngược lại giống như thật sự cảm thấy thú vị.
Gì vậy trời… Mạnh Chiêu thầm nghĩ, nổi cáu mà bên cạnh còn có người xem náo nhiệt. Nhưng không biết tại sao, cơn giận vừa rồi lại thuận xuống không giải thích được.
Xe dừng ở tiểu khu Dương Đình, Mạnh Chiêu tắt xe, tháo dây an toàn: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Anh đi phía trước, mở khóa cổng bằng thẻ ra vào, vừa đi về phía thang máy vừa nói: “Đến nhà tôi tham quan phải nộp vé vào cửa đó.”
“Nộp bao nhiêu?’ Lục Thời Sâm hỏi.
“Cậu xem rồi đưa đi,” Mạnh Chiêu đứng trước thang máy, nhấn phím đi lên, “Đều là bạn học cũ, tôi sẽ không lừa cậu, trăm nghìn tám mươi nghìn gì đó là được rồi. Nào giống như người bạn kia của cậu, lại đòi cậu một triệu?”
“Một triệu thì làm sao?”
“Một triệu thì làm sao?” Cửa thang máy mở ra, Mạnh Chiêu nhìn hắn một cái rồi bước vào, “Chuyện này cũng không thể cho đồng nghiệp kỹ thuật hình sự của chúng tôi biết, nếu không sẽ đi ăn máng khác làm hacker mất.”
Hai người đứng trong thang máy, Lục Thời Sâm thản nhiên nói: “Một triệu là lừa cậu.”
“Móa, tôi nói mà.”
“Tôi cũng không ngờ đội trưởng của đội điều tra tội phạm dễ lừa đến thế.”
“Đội phó, đừng thăng chức danh cho tôi, tôi đã nói sao có thể rao giá một triệu vẫn có tên coi tiền như rác đồng ý.”
Thế mà bị Lục Thời Sâm lừa một vố, thật sự là chủ quan. Nhưng chuyện này cũng không thể trách mình, Mạnh Chiêu thầm nghĩ. Muốn trách thì trách lần trước Lục Thời Sâm mua đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ ở tiệm thuốc, báo hại anh trong tiềm thức cảm thấy Lục Thời Sâm là người tiêu tiền như nước người ngốc lắm tiền.
Đứng trước cửa, Mạnh Chiêu nhập mật khẩu mở khóa, sau đó đẩy cửa ra để Lục Thời Sâm đi vào trước: “Xin mời, anh Lục.”
Lục Thời Sâm đứng trước cửa quan sát căn nhà của Mạnh Chiêu, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí rất đơn giản, mặc dù nhà không rộng nhưng nom lại hơi trống trải.
“Nhà này cậu mua?” Lục thời Sâm hỏi.
“Thuê đấy.” Mạnh Chiêu tìm một đôi dép lê từ trong tủ giày ném lên sàn nhà trước mặt Lục Thời Sâm.
Màu xám, kiểu dáng và kích thước của dép lê cho nam, Lục Thời Sâm đổi giày, lúc Mạnh Chiêu đóng tủ giày hắn chú ý đến bên trong còn có hai đôi dép lê cho nữ, hắn mở miệng hỏi: “Chỗ cậu thường xuyên có khách đến à?”
“Khách nào? Bạn tôi đều làm cảnh sát, mỗi ngày mệt như chó sao có thời gian đến làm khách,” Anh nhanh chóng nhận ra vấn đề của Lục Thời Sâm bắt nguồn từ đâu, “Cậu nói dép lê hả, nhà cậu tôi thỉnh thoảng tới đây chơi, đó là chuẩn bị cho họ.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp một tiếng đi vào phòng khách.
“Ngồi đi.” Mạnh Chiêu cũng thay giày đi vào.
“Có thể tham quan không?”
“Cũng chẳng có gì để tham quan,” Mạnh Chiêu đến phòng bếp lấy cốc rót nước, “Cậu muốn xem thì xem tự nhiên đi.”
Lục Thời Sâm cũng không khách sáo, lúc Mạnh Chiêu đặt cốc lên bàn trà đã thấy hắn đi vào phòng ngủ của mình.
Anh cầm cốc nước đi qua, dựa vào khung cửa.
Lục Thời Sâm đi đến trước bàn sách của Mạnh Chiêu, nhìn lướt qua sách trưng bày phía trên, tất cả đều là một vài loại sách điều tra tội phạm, còn có một số sách tài liệu liên quan đến giám sát vật chứng và pháp y. Ánh mắt hắn dừng lại ở một chỗ trên giá sách, giơ tay lên lấy quyển sổ ra.
Lục Thời Sâm mở quyển sổ kia ra, cúi đầu lật xem, sau đó cùng ngón tay rút tờ giấy ghi manh mối kẹp bên trong ra.
Có lẽ ánh mắt và góc nhìn trước mắt đều rất giống cảnh tượng giờ tự học buổi tối trong phòng học hồi cấp ba, Mạnh Chiêu nhìn bên mặt của Lục Thời Sâm từ phía sau, cảm thấy Lục Thời Sâm dường như không thay đổi gì cả, lại giống như thay đổi rất nhiều.
Khí chất kiêu ngạo lạnh lùng trên người Lục Thời Sâm không thay đổi, nhưng mười mấy năm trước Mạnh Chiêu nhìn thấy hắn sẽ sinh lòng chán ghét, bây giờ lại sinh ra một suy nghĩ muốn đến gần tìm tòi thực hư.
Thật sự không biết người thay đổi là Lục Thời Sâm hay bản thân anh. Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
“Lấy được khi nào?” Lục thời Sâm cầm tờ giấy kia hỏi.
“Mấy ngày trước,” Mạnh Chiêu dựa vào khung cửa, “Đợt trước thầy Chu trúng gió, là cô cho tôi tài liệu vụ án năm đó, tôi tình cờ phát hiện ở bên trong, ờ thì… Cảm ơn cậu, mặc dù chuyện đã qua hơn mười năm, bây giờ có vẻ hơi muộn.”
Lục Thời Sâm không nói gì, một lần nữa kẹp tờ giấy kia vào trong quyển sổ, sau đó lại trả nó về chỗ cũ.
Dường như người này vốn là như vậy, rõ ràng đã giúp mình một chuyện lớn như thế, nhưng chưa bao giờ nhắc đến. Mạnh Chiêu tỉnh bơ quan sát Lục Thời Sâm.
Sau khi Lục Thời Sâm đặt quyển sổ xuống, ánh mắt lại chuyển lên khung ảnh ở tủ đầu giường của Mạnh Chiêu, nhìn người phụ nữ bên trên: “Đây là mẹ cậu?”
“Đúng rồi, mẹ tôi đẹp đúng không?”
“Ừ,” Lục Thời Sâm nói, “Cậu giống mẹ.”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, “Đây là khen tôi trá hình hả?”
“Cha cậu đâu?’
“Cha tôi… lúc tôi vẫn chưa nhớ được chuyện họ đã ly hôn rồi, nghề nghiệp của mẹ tôi là cảnh sát, bận quá không lo cho gia đình được, cha tôi… đã ngoại tình, mẹ tôi là người dứt khoát, không nói gì thêm mà lựa chọn ly hôn với cha tôi.”
“Vậy mẹ cậu vẫn một mình nuôi cậu lớn?”
“Luôn một mình… có điều,” Mạnh Chiêu dừng một lát lại nói, “Không đợi nuôi tôi lớn bà ấy đã đi trước rồi. Năm đó mẹ tôi cũng là cảnh sát, lúc đuổi bắt tội phạm chạy trốn đã lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ, uy phong chứ?”
“Cho nên cậu mới lựa chọn làm cảnh sát?”
“Xem như thế đi.” Mạnh Chiêu nói. Tuy mẹ đã qua đời gần hai mươi năm, nhưng Lục Thời Sâm nhắc đến tấm ảnh này, Mạnh Chiêu không khỏi nhớ lại lúc chụp tấm ảnh, cảnh tượng người mẹ Mạnh Tịnh nắm tay anh đến công viên trò chơi.
“Nhớ đến bà ấy cậu có cảm giác gì?”
Mạnh Chiêu dừng một lát mới bật cười nói, “Vấn đề này hỏi rất… cậu chuyên môn đến đâm tim người ta đúng không?”
“Buồn lắm hả?”
“…” Nếu Lục Thời Sâm hỏi câu này vào mười hai năm trước, Mạnh Chiêu cảm thấy có lẽ mình đã vung nắm đấm tới, mà bây giờ anh chỉ cảm thấy chẳng còn lời gì để nói. Rốt cuộc cái tên Lục Thời Sâm này có hiểu thế nào là suy bụng ta ra bụng người không… “Cậu nói xem?”
“Bởi vì mẹ tôi cũng đã qua đời,” Lục Thời Sâm bình thản nói, “Nhắc đến chuyện này tôi cũng không cảm thấy buồn.”
Lần này, ánh mắt Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm giống như nhìn quái thai: “Cậu nghiêm túc?”
“Rất kỳ lạ sao?” Lục Thời Sâm nhìn anh một cái, “Nếu cậu không nhớ nổi mặt mũi của một người và chi tiết ở chung với cậu, người này đối với cậu mà nói giống như một người xa lạ, một người xa lạ đã qua đời, cậu có buồn không?”
Mạnh Chiêu ngày càng cảm thấy không thể tin: “Bà ấy là mẹ cậu, sao lại là người xa lạ?” Hỏi lời này ra, anh nhận thấy có phần không đúng, “Cậu nói cậu không nhớ rõ những chi tiết ở chung với bà ấy?”
“Ừ, không phải đã nói với cậu rồi à, sau trận tai nạn xe đó, tôi không nhớ chuyện trước năm mười tuổi.”
Mạnh Chiêu hơi kinh ngạc, mặc dù biết Lục Thời Sâm bị mất trí nhớ do căng thẳng sau vụ tai nạn xe cộ, nhưng lại không nghĩ rằng chuyện nghiêm trọng đến vậy. Lục Thời Sâm lại không mảy may nhớ mẹ hắn, Mạnh Chiêu không thể tưởng tượng được cảm giác này.
Sau mấy giây không có gì để nói, Mạnh Chiêu chuyển chủ đề: “Ngoại trừ phòng ngủ cũng không có gì để tham quan, đến phòng khách ngồi đi?”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng, đi theo Mạnh Chiêu đến phòng khách.
Hai người ngồi xuống ghế sofa, Mạnh Chiêu rót cho Lục Thời Sâm cốc nước đặt trước mặt hắn: “Lần này về nước rồi không tính quay lại à?”
Lục Thời Sâm uống một hớp nước, sau đó cầm cái cốc, ngón tay vuốt nhẹ chỗ quai cốc mấy lần: “Không chắc.”
“Thế là không có kế hoạch cho tương lai hả? Không giống tác phong của cậu.”
“Cậu hy vọng tôi ở lại không?” Lục Thời Sâm nhìn anh.
“Tôi?” Mạnh Chiêu bật cười nói, “Sao tôi có thể quyết định việc đi hay ở của nhân tài như cậu được.”
Mạnh Chiêu ý thức được Lục Thời Sâm nghiêm túc, ánh mắt hắn nhìn sang giống như thật sự đang chờ một đáp án, khiến Mạnh Chiêu vô thức né tránh ánh mắt của mình.
Bầu không khí có phần quái lạ, Mạnh Chiêu thử đổi sang giọng nói thoải mái: “Cậu muốn tôi lên kế hoạch nghề nghiệp cho cậu à? Theo cái nhìn của tôi, bên nào cho tiền lương cao thì đến bên đó thôi.”
Lục Thời Sâm cũng không lập tức lên tiếng, mấy giây sau hắn mới phát ra tiếng hừ rất thấp, giống như là cười một tiếng: “Ừ, có lý.” Nói xong hắn đứng lên: “Đi thôi.”
“Đi bây giờ? Không ngồi thêm một lát nữa hả?” Mạnh Chiêu đứng lên hỏi.
“Không được,” Lục Thời Sâm nói, “Trở về còn làm việc.”
Trên đường về hai người không nói lời nào, Mạnh Chiêu nhận ra hình như tâm trạng của Lục Thời Sâm không tốt.
Mãi cho đến Ngự Hồ Loan, trước khi đẩy cửa xuống xe, Lục Thời Sâm mới mở miệng nói câu: “Lần sau gặp nhau khi nào?”
Vấn đề này khiến Mạnh Chiêu nhất thời không kịp phản ứng: “Lần sau… lúc nào cũng được mà, cậu có việc thì liên lạc với tôi.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm nói xong đẩy cửa xuống xe, đi về phía tòa nhà số ba.
Lần sau gặp nhau khi nào? Mạnh Chiêu suy nghĩ câu hỏi khiến anh nhất thời không biết trả lời như thế nào, vấn đề này hỏi rất… có trình độ, ngay cả chính anh cũng không biết lần sao gặp Lục Thời Sâm khi nào. Sao Lục Thời Sâm muốn hỏi vấn đề này?
Nhìn bóng lưng vai rộng chân dài phía trước, Mạnh Chiêu nghĩ đến chuyện mất trí nhớ Lục Thời Sâm đề cập đến vào mười mấy phút trước.
Vốn cho rằng sự kiện xác suất nhỏ như mất trí nhớ chỉ xảy ra trong phim truyền hình, không ngờ thật sự bị Lục Thời Sâm gặp được. Nhưng… một người sau khi mất trí nhớ, thật sự sẽ không hề lưu luyến và có tình cảm với người mẹ đã qua đời ư?
Mạnh Chiêu không thể nào trải nghiệm cảm giác này, nhưng luôn cảm thấy nếu đúng như vậy, Lục Thời Sâm thật sự có chút đáng thương. Dù sao nhiều khi thứ ủng hộ anh bước tiếp, thật ra chính là những sức mạnh mẹ đã từng cho anh trong trí nhớ.
Cho đến khi Lục Thời Sâm đi vào cánh cửa tòa nhà số ba, Mạnh Chiêu mới thu hồi tầm mắt.
Điện thoại đặt ở bảng điều khiển rung lên một cái, cắt ngang suy nghĩ của anh, anh cúi đầu lấy điện thoại, có người gửi tin nhắn đến: “Không phải Chu Diễn.”
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, Mạnh Chiêu suy đoán đây cũng là điện thoại Internet, quả nhiên sau khi gọi lại, trong điện thoại xuất hiện một quảng cáo điện thoại Internet.
Không phải Chu Diễn, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm bốn chữ này trên màn hình, ý là Chu Diễn cũng không tham gia vụ bạo lực học đường kia?
Người gửi tin nhắn này cho mình là ai, là người hiểu rõ tình hình nào đó lương tâm trỗi dậy à… Anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc này lại có một tin nhắn đến: “Phiếu điểm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT