Bóng đêm ngoài cửa sổ bao trùm cả thành phố. Đèn đường bên đường dần dần sáng lên, trước khi hoàng hôn hoàn toàn khép lại, nó đã thắp sáng thành phố Minh Đàm lên lần nữa.

Tấm ảnh cục trưởng Từ mặc đồng phục cảnh sát không gạt khỏi đầu Mạnh Chiêu được, nếu như là cục trưởng Từ, vậy động cơ ông ấy làm ra những chuyện này là gì?

Nếu cảnh sát Nham Thành từng có cấu kết với Ngô Gia Nghĩa, vậy trong hai mươi năm Ngô Gia Nghĩa ở Minh Đàm, liệu có dính đến cảnh sát Minh Đàm không?

Giờ phút này, tâm trạng của hai người đều hơi nặng nề. Trong lòng họ biết rõ, con đường về sau nhất định sẽ khó đi hơn trước.

Nhưng, cũng may mà có thể cùng nhau đi trên con đường này. Mạnh Chiêu thở phào một hơi.

Anh nhìn về phía Lục Thời Sâm, giữa lông mày Lục Thời Sâm vẫn xuất hiện vẻ chán nản. Trưởng bối kính trọng bị nghi ngờ, Mạnh Chiêu đã đủ buồn rồi, càng khỏi nói đến đối tượng nghi ngờ là cha mình… Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được, trong lúc đủ loại cảm xúc của Lục Thời Sâm lần lượt được đánh thức, tình cảm của hắn dành cho Lục Thành Trạch đường như cũng đang thức tỉnh.

Nhìn Lục Thời Sâm cau mày, Mạnh Chiêu có phần không đành lòng, suy nghĩ một lát anh an ủi: “Nói thật, cho dù nhìn thấy tấm ảnh cậu chụp, trong lòng tôi vẫn rất kháng cự nghi ngờ cục trưởng Từ, tôi tin cậu cũng như thế với bố cậu, cho nên trước đó cậu mới có thể vô thức lảng tránh vấn đề có liên quan đến bố cậu.”

Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.

Mạnh Chiêu nói tiếp: “Hôm nay tôi đến gặp giáo sư Chu Minh Sinh, thầy kể với tôi một vài chuyện cũ liên quan đến bố cậu, sau khi nghe xong, tôi cảm thấy bố cậu không giống như người có thể làm ra những chuyện này. Vả lại, nhìn từ chứng cứ hiện có, Chúc Duệ mới là người có hiềm nghi lớn nhất.”

Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Cậu điều tra được chứng cứ mới liên quan đến Chúc Duệ?”

“Ừ, hôm qua tôi và Tiểu Chu lại đến Nham Thành một chuyến,” Mạnh Chiêu đi đến trước sofa, lại ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Sâm, “Tìm được một quản lý cấp cao trước khi công ty Văn Đỉnh bị Ngô Gia Nghĩa thu mua, tìm hiểu được chuyện năm đó cũng không phải như Chúc Duệ nói. Chúc Duệ nói lúc đó mọi chuyện đều do Ngô Gia Nghĩa quyết định, nhưng trên thực tế, hầu như tất cả quyết sách đều do hai người họ cùng đưa ra, hai người cùng một giuộc, làm ra chuyện khất nợ tiền lương của nông dân.”

“Ngoài ra, Nhậm Bân đến Atlanta, đã lấy được máy tính của Chúc Duệ, tiếp theo chỉ cần có thể khôi phục lịch sử máy tính, chúng ta có thể lấy được chứng cứ xác thật, chứng minh người hai lần cung cấp tin tức cho Lư Dương đều là Chúc Duệ. Mà bản thân Chúc Duệ, gần đây cũng có hành tung kỳ lạ, luôn quanh quẩn gần biệt thự của Ngô Gia Nghĩa, không biết đang tìm đồ gì… Cho nên,” Mạnh Chiêu nói, đoạn vỗ vỗ mu bàn tay Lục Thời Sâm, “Trước tiên đừng quá bi quan, có lẽ tất cả suy đoán bây giờ của chúng ta là sai, tiếp theo sẽ xuất hiện chuyển hướng mới cũng chưa biết chừng.”

“Ừ,” Lục Thời Sâm gật đầu, lại hỏi, “Hai ngày nay em gái cậu sao rồi?”

“Không sao, nó và Lâm Lang tạm thời chuyển đến nhà cậu tôi ở. Nhưng tôi vẫn không hiểu rõ, đến cùng là ai đang theo dõi Tiểu Thù và xuất phát từ mục đích gì…”

“Nếu tôi không nhìn lầm, người kia chắc là mặt sẹo.”

“Lại là mặt sẹo? Người này đang bán mạng cho ai…” Mạnh Chiêu suy tư chốc lát rồi nói, “Nhìn như vậy, đêm đó đúng là hắn muốn theo dõi Mạnh Thù để đạt được mục đích dẫn tôi đến. Cậu ngăn tôi lại, có phải lo lắng tôi sẽ rơi vào bẫy giống mẹ tôi không?”

Lục Thời Sâm đáp: “Ừ.”

“Ngày đó quả thật tôi hơi kích động, cảm thấy mình quen thuộc cảnh vật xung quanh, trên người lại mang súng… Có điều, trước đó một mình cậu theo dõi mặt sẹo cũng rất nguy hiểm, cậu có nghĩ đến, một khi bị hắn phát hiện, cậu phải làm thế nào không? Hắn là sát thủ chuyên nghiệp được một tay Ngô Gia Nghĩa bồi dưỡng, không dễ đối phó vậy đâu.” Mạnh Chiêu nói xong, giơ tay phủ lên mu bàn tay Lục Thời Sâm, siết chặt ngón tay nắm lấy, nghiêng mặt sang nhìn về phía hắn: “Lục Thời Sâm, chúng ta quy ước ba điều đi.”

“Cậu nói đi.” Lục Thời Sâm cũng nhìn về phía anh.

“Thứ nhất, không được phép giấu giếm với nhau nữa.”

“Ừ.”

“Thứ hai, không được phép hành động một mình nữa.”

“Được.”

“Thứ ba,” Mạnh Chiêu nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Thời Sâm nói, “Không được phép nói chấm dứt ở đây nữa.”

Lần này, Lục Thời Sâm không lập tức lên tiếng. Hắn nhìn thẳng Mạnh Chiêu không hề chớp mắt, ánh mắt kia rất sâu, rất nặng.

Bị Lục Thời Sâm nhìn chăm chú như vậy, Mạnh Chiêu giật mình nhận ra ánh mắt này trong khoảng cách gần nặng đến mức nào, mới có thể khiến cho anh cách xa như thế, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như có trọng lượng đến từ Ngự Hồ Loan.

Hồi lâu, Lục Thời Sâm đến gần anh, hơi thở ấm áp và nụ hôn ướt át cùng nhau rơi xuống, Mạnh Chiêu nhắm hai mắt lại.

Lục Thời Sâm khẽ chạm vào bên mặt Mạnh Chiêu, hôn nhiều lần, mut môi anh.

Một lần nữa được bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc, Mạnh Chiêu có cảm giác mất mà được lại. Mấy tiếng trước đó, anh còn nghĩ rằng anh và Lục Thời Sâm thật sự sẽ dừng ở đây, không cách nào phủ nhận, suy nghĩ này khiến anh buồn bã, giày vò, ăn ngủ khó yên, đứng ngồi không yên.

Gì mà chấm dứt ở đây?! Nghĩ đến bốn chữ này, Mạnh Chiêu vẫn không thể bình phục nỗi lòng, anh gần như hung ác mà hôn đáp lại, cái hôn này trộn lẫn lo được lo mất và kiềm chế nóng nảy trong hai ngày qua của anh, chẳng có bao nhiêu dịu dàng, Lục Thời Sâm phối hợp với chiếc hôn thế tới hung hăng của anh như là nhường nhịn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play