Đối mặt với vị hôn thê cũ của mình, cũng là thê tử kết tóc của hoàng thượng tương lai, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp. Trong trí nhớ của Thôi Mạch Chu, thật ra hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều về vị hôn thê cũ này.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ được vào thuở niên thiếu, lúc tan học trở về nhà, vì xuất phát từ lòng tốt của mình, hắn đã nhặt diều giúp một tiểu cô nương xinh đẹp. Khi đó nàng ấy đã xấu hổ nở nụ cười với hắn. Thôi Mạch Chu có khả năng chỉ cần gặp qua ai thì sẽ không quên người ấy nên sau này khi lớn lên, hắn vẫn có thể mơ hồ nhận ra nàng ấy.
Dòng thời gian qua đi, tình cảm phu thê nhiệt tình lúc ban đầu sẽ dần dần biến mất không còn nữa, hệt như dòng nước lã nhạt nhẽo vô vị. Lâu ngày, mối liên kết giữa hai người không phải là cơm áo gạo tiền thì cũng là những việc vặt trong cuộc sống. Kiếp trước, sau khi Cảnh Vương đăng cơ, Thẩm Hạm thân là Hoàng hậu chính cung vẫn luôn giúp đỡ bệ hạ. Bọn họ không hề giống người đời, qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng, cả hai vẫn ân ái như trước, cứ như rượu ngon trải qua một thời gian ủ thật lâu sẽ ngày càng trở nên nồng đậm vậy.
Mấy chuyện phá hết công đức như kiểu cướp thê tử của người bề trên tương lai này, Thôi Mạch Chu thật sự không làm được.
Thẩm Hạm đau lòng nhìn hắn: "Dữ Tu ca ca, Hàm Nhi quyết định tùy hứng một lần, cùng huynh rời khỏi Kinh thành để làm một đôi phú quý an nhàn."
Làn gió mát hiu hiu thổi bay cái oi bức của tiết trời ban ngày. Ở hồ nước cách đó không xa, thi thoảng tiếng ếch kêu vang vọng lại truyền đến. Mây trôi lơ lửng, cuối cùng vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc cũng dần dần xuất hiện. Ánh trăng tản ra như sương như tuyết, quyện vào mái tóc đen và đôi lông mày thanh tú của Thôi Mạch Chu. Làn gió khẽ lay động bộ y phục dài của hắn, tựa như chỉ chốc lát nữa thôi, hắn sẽ cưỡi gió bay đi mất.
Một cô nương như Thẩm Hạm cũng không khỏi cảm thán, tướng mạo của Thôi cửu lang thật sự rất xuất chúng.
Thôi Mạch Chu nở nụ cười kỳ quái: "Có lẽ Vương phi đã uống rượu, nếu không thì sao người lại say như thế này, còn nói ra những lời nhảm nhí như vậy."
"Vương phi cần biết, tại hạ Thôi Mạch Chu nay chỉ là một thân hèn mọn mang tội, không quyền không thế, càng không giàu sang phú quý. Dù cho là ai đi theo ta chăng nữa thì cũng phải chịu khổ, vất vả kiếm tiền mà thôi. Nếu người cảm thấy tại hạ có một túi da tốt, biết đọc mấy cuốn sách hay có chút tri thức, có chút tài hoa nên say đắm ta. Có một thứ gọi là dung nhan dịch lão, tuổi xuân trôi nhanh, nếu chỉ vì lý do nông cạn này thì đừng đánh đổi cuộc đời của mình."
"Đương nhiên, ta biết rõ Vương phi không phải người có suy nghĩ ham muốn những thứ nông cạn như vậy. E rằng người vẫn còn nhớ rõ mối hôn sự của chúng ta khi trước. Nhưng người không cần cảm thấy gả cho người khác là có lỗi với ta, Dữ Tu hiểu tâm ý của người. Hơn nữa, thiên hạ rộng lớn, nơi đâu cũng là đất của vua, chúng ta trốn đến đâu được? Người thực sự bằng lòng bỏ lại những vinh hoa phú quý của một Vương phi sao? Người thật sự có thể mặc kệ nhà họ Thẩm rơi vào tình huống bất lợi sao?"
Giọng nói của hắn rất bình thản, mỗi một chữ đều có đạo lý, bình thản như thể đang dùng bữa uống nước vậy. Nàng ấy nguyện ý bỏ lại hết tất cả vì hắn, nhưng hắn không hề lộ ra chút cảm kích hay vui sướng gì, toàn bộ đều là sự tình nguyện đến từ một phía của nàng ấy.
Trong lòng Thẩm Hạm chợt nguội lạnh, nàng ấy lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Nhưng Thôi Mạch Chu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không hề muốn dìu nàng ấy dù chỉ một chút.
Cũng không phải vì hắn máu lạnh, chỉ là vì hắn đã hết lòng rồi. Cách giúp nàng ấy tốt nhất chính là dẹp hết những quyến luyến của nàng ấy dành cho mình, hai người triệt để xóa sạch hết tất cả.
Vài con đom đóm khẽ điểm xuyết lên những cây đào trông rất đẹp, gió đêm ùa vào mặt khiến Thẩm Hạm tỉnh táo lại. Nàng ấy cắn đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt có chút nóng. Thẩm Hạm cảm thấy nhục nhã khi bị hắn từ chối nhưng sau đó, nàng ấy đã lập tức tỉnh táo trở lại khi nhận ra mình vừa kích động và bốc đồng nhường nào.
May thay, nàng ấy đã kịp thời kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, nếu không thì sẽ gây họa lớn mất.
Hai người đều thông minh, Thôi Mạch Chu đã cho nàng ấy bậc thang để leo xuống. Hắn khom mình hành lễ nói: "Tại hạ Thôi Mạch Chu đi nhầm vào nơi này đụng phải Vương phi, xin Vương phi thứ tội."
Thẩm Hạm nhìn hắn đầy ẩn ý, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên tiếng thét chói tai truyền đến. Tiếp theo đó là âm thanh của vật gì đấy vừa rơi xuống nước.
Khương Tuế Ngọc đang trốn tại một góc sau bụi cỏ để nghe lén, còn nghe một cách rất thích thú nữa. Nàng nghĩ thầm, tính cách của Thôi Mạch Chu này thật sự rất đỉnh, thảo nào độc giả rất thích nam phụ này.
Khương Tuế Ngọc đang thích thú nghe lén, bỗng nhiên nàng cảm nhận được có thứ gì đó ẩm ướt và dinh dính trên mu bàn tay của mình. Nàng nương nhờ ánh trăng sáng, cúi đầu nhìn một chút, một con ếch đang nằm sấp trên tay của nàng. Đôi mắt xanh to cỡ hạt đậu của nó phản chiếu lại ánh trăng, rất sáng, vừa hay đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với nàng.
Nàng bình ổn hô hấp của mình lại nhưng vẫn cảm thấy tóc gáy đã dựng đứng lên hết rồi.
Cả đời này, thứ nàng sợ nhất chính là động vật lưỡng tính như thế này, đặc biệt là mấy thứ như ếch nhỏ.
"Ộp~"
Con vật nhỏ vừa kêu một tiếng, suýt chút nữa tiễn nàng đi xa luôn rồi. Sắc mặt Khương Tuế Ngọc đột ngột thay đổi, nàng nhất thời hoảng sợ, hét lên đầy chói tai. Sau đó nàng hất con ếch đi, hoảng hốt chạy bừa vì muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi kinh khủng này.
Nào ngờ cái cây ở sát tảng đá bị nghiêng sang một bên, Khương Tuế Ngọc mất cân bằng. Hai tay của nàng quơ qua quơ lại trong khoảng không một hồi, sau đó ngã xuống ao.
Giọt nước bắn tung tóe khiến mấy con ếch nhỏ hoảng sợ chạy đi rồi nép mình vào những bèo sen.
"Có người rơi xuống nước!" Lính gác đêm của phủ hô to.
Khương Nghiễn đang rất thoải mái vì vừa giải quyết nỗi buồn xong xuôi, sau đó nàng ta nghe được tin có người rơi xuống nước. Có vẻ tình hình rất ầm ĩ lộn xộn, vô số người tụ tập lại bên cạnh ao để cứu người và xem náo nhiệt.
Cũng không biết là kẻ ngốc nhà nào bước đi không nhìn đường, tự nhiên lại rơi xuống nước.
Nhưng con người mà, ai ai cũng có tính hiếu kỳ cả, Khương Nghiễn đẩy đám đông ra để tiến lên phía trước. Nàng ta đang muốn cười nhạo kẻ ngốc đi không nhìn đường kia một chút, nhưng ngay giây kế tiếp, nàng ta không thể mở miệng cười nổi.
Ơ?
Đó không phải là Huyện chúa nhà mình sao?
Khương Nghiễn xông lên phía trước, kiểm tra từ đầu đến chân của Khương Tuế Ngọc một lần: "Huyện chúa, người không sao thì quá tốt rồi!"
"Ngươi câm miệng cho ta."
Từ lúc tồn tại trên cõi đời này đến giờ, Khương Tuế Ngọc chưa từng cảm thấy xấu hổ như bây giờ. Vốn dĩ đã đủ mất mặt rồi, nhưng nàng ta lại nói oang oang như cái loa lớn. Khương Nghiễn gọi tên nàng lớn như vậy, sợ người khác không biết nàng là ai à.
Vì để cứu nàng, cả người Thôi Mạch Chu đã ướt sũng. Mái tóc dài ướt nhẹp của Thôi Mạch Chu rũ trên vai, hắn ngoan ngoãn nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh. Từng giọt nước trên bộ y phục nhỏ xuống, từ từ đọng lại thành một vũng nước.
Gió đêm có chút lạnh, Khương Tuế Ngọc lạnh run đến mức phát sốt rồi. Nàng không nhịn được mà siết chặt chiếc áo choàng Khương Nghiễn vừa khoác lên cho mình khi nãy. Dường như chân nàng vẫn còn hơi đau, đau đến nỗi không thể nhấc lên được.
Nếu không quay về tắm nước nóng ngay thì sẽ bị cảm lạnh mất.
Không nghi ngờ gì nữa, tân lang cũng đã hoảng hốt. Cảnh Vương thân là chủ nhà nhưng khách khứa lại bị trượt chân rơi xuống nước. Sắc mặt hắn ta có chút phiền muộn, sợ rằng nếu tiếp đãi không chu đáo sẽ bị miệng lưỡi người đời nói ra nói vào.
"Người đâu, đưa Huyện chúa về phòng."
"Không cần, quấy rầy Vương gia nhiều quá rồi. Ta không muốn quấy rầy nhã hứng của các vị đây nữa, hồi phủ." Sau khi nói xong, nàng ngoắc ngón tay với Thôi Mạch Chu: "Ngươi qua đây."
Hắn nghe tiếng nàng gọi mình ở bên cạnh, khó hiểu nhìn nàng.
"Bế ta." Khương Tuế Ngọc dang rộng hai tay, ánh mắt ngay thẳng, không hề nhu mì một chút nào, quả thật là nhị thế tổ mà.
Có sức lao động miễn phí, sao nàng lại không cần chứ?
Trong giây lát, ai ai cũng có những suy nghĩ khác nhau, hoặc là ở sau lưng mắng nàng không có liêm sỉ, hoặc là ganh tỵ với sự may mắn của nàng, hoặc cười bảo nàng không biết câu nệ tiểu tiết.
Nhưng nàng không thèm để ý những thứ đó.
Thôi Mạch Chu hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần lại, hắn thoải mái ôm lấy eo nàng.
"Huyện chúa, đắc tội rồi."
Thôi Mạch Chu bước đi cẩn trọng hệt như tính cách của hắn vậy, không nhanh không chậm. Khương Tuế Ngọc rất hưởng thụ, nàng tùy ý đặt tay lên vai hắn.
Vóc người của Khương Tuế Ngọc hơi mảnh khảnh nên lúc bế không thấy nặng lắm.
Nhưng thứ khiến Thôi Mạch Chu không thể chịu được chính là Khương Tuế Ngọc không chịu nằm yên đàng hoàng, nàng cứ dùng ngón tay nhéo nhéo cánh tay hắn, còn không ngại khen ngợi một câu: "Ngươi cũng rất săn chắc nha."
Hắn cúi đầu ghé sát tai nàng nói: "Nếu Huyện chúa lại không thành thật thì tại hạ đây đành phải phạm thượng, mang Huyện chúa về lại cái ao đó."
Hèn gì trong kết cục của tiểu thuyết, hắn không hề cưới vợ, hung dữ như vậy, không thèm thương hoa tiếc ngọc một chút nào, phải độc thân suốt cả đời, đáng lắm.
Khương Tuế Ngọc bĩu môi, không dám chiếm tiện nghi của hắn nữa. Cuối cùng nàng cũng có phép tắc hơn một chút, nhưng hai tay vẫn ôm cổ hắn thật chặt, không chịu buông ra.
Bọn họ nhanh chóng ra khỏi phủ Cảnh Vương, hắn đưa nàng lên xe ngựa.
Nhưng mà Thôi Mạch Chu không vội lui ra ngoài: "Huyện chúa, lúc ở bên cạnh ao nước, người đã nghe được điều gì rồi?"
Ngọn đèn khẽ lay động, Khương Tuế Ngọc to gan lớn mật đối diện với hắn: "Ngoại trừ nghe thấy tiếng chim bìm bịp kêu thì chẳng lẽ còn thứ gì khác ta không được nghe sao?"
Hắn chăm chú liếc nhìn nàng, sau đó từ từ ra khỏi xe ngựa.
Mấy ngày sau, cơ thể của Khương Tuế Ngọc gần như đã hồi phục, không cần di chuyển bằng xe đẩy nữa. Trấn Ninh ty còn rất nhiều công vụ quan trọng phải xử lý, nàng không thể mượn cớ bị đau để tranh thủ thời gian lười nhác được. Vậy nên khoảng thời gian gần đây, nàng quyết định giải quyết hết những công việc mình chưa làm xong khi trước.
Lúc tiến cung gặp vua, Khương Tuế Ngọc trùng hợp gặp Cảnh Vương Phi Thẩm Hạm cũng tiến cung thỉnh an.
Gần đây, Thẩm Hạm không thể an lòng nổi. Thậm chí nàng ấy còn bắt đầu thấy hối hận, phiền muộn vì bản thân đã nhất thời kích động rồi làm ra chuyện bỏ trốn cùng người vô cùng ngu xuẩn đó. Nhất là sau khi nghe nói Huyện chúa Trường Nhạc rơi xuống nước, nàng ấy càng không thể yên giấc vì sợ Huyện chúa Trường Nhạc nghe thấy cuộc nói chuyện ngày hôm đó. Nếu một ngày nào đó sự việc này bại lộ thì không biết nàng ấy có giữ được thanh danh hay không.
Nhiều ngày trôi qua, nàng ấy không nghe thấy thứ gì nên quyết định ổn định tâm trạng lại.
Sau khi Khương Tuế Ngọc hành lễ với Thẩm Hạm, nàng vội vàng đi thẳng đến Tuyên Chính Điện. Thẩm Hạm như đang suy nghĩ điều gì đó, nàng ấy quay đầu lại nhìn nàng rồi rời đi.
Trong Tuyên Chính Điện, các vương công và đại thần đang thảo luận bí mật quân sự quan trọng với nữ hoàng. Khương Tuế Ngọc đợi khoảng thời gian một chén trà mới đến lượt nàng. Dạo này trên phố có tin đồn bệnh tình của Thái tử nguy kịch đã bị Khương Tuế Ngọc ép xuống. Thế nhưng Nữ hoàng vẫn chưa thỏa mãn nên gọi nàng đến bàn mấy chuyện.
Mặt trời đã ngả về Tây, sau khi rời khỏi Tuyên Chính Điện, nàng phát hiện có vị đại thần để râu ngắn đang chờ mình.
Khi nghe hệ thống giới thiệu ông ta chính là thúc phụ của nguyên chủ tên Khương Văn Đình, nàng mấp máy môi.
Phụ thân Khương Hành của nàng và Nữ hoàng là huynh muội ruột thịt cùng mẹ, nhưng Khương Văn Đình lại là con của vợ kế nên bọn họ không thân gì mấy.
Bởi vì Khương Tuế Ngọc là nữ nên từ lúc được sinh ra đến giờ, bọn họ chưa từng coi trọng nàng lần nào. Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, một nữ tử thì có thể làm nên chuyện lớn gì được? Sau khi Khương Hành qua đời, dòng họ lại bắt đầu bồi dưỡng Khương Văn Đình nên nàng càng không được hoan nghênh.
Mãi sau khi Nữ hoàng lên ngôi, bà đã phong tước vị Hầu cho nhà họ Khương. Lúc này, bọn họ mới phát hiện bản thân đã ngu xuân nhường nào. Sau nhiều lần muốn tạo quan hệ với Nữ hoàng nhưng không thành, bọn họ nghĩ rằng có thể ra tay từ chỗ Khương Tuế Ngọc để mượn hơi thân cận với Nữ hoàng hơn.
"Tứ nương, đã lâu con không trở về Hầu phủ rồi, tổ phụ của con vẫn luôn lẩm bẩm nhắc đến con. Vừa hay ngày mai được nghỉ, trở về Hầu phủ một chút đi." Khương Văn Đình nói.
Theo nàng biết, đại đa số người nhà họ Khương đều căm ghét Khương Tuế Ngọc, ước rằng nàng chết ở bên ngoài luôn đi, mãi mãi không trở về.
Nhớ nàng? Sao có thể chứ.
Nhưng Khương Tuế Ngọc vẫn phải nói vài lời khách sáo, nàng đáp: "Nếu tổ phụ đã gọi thì Tuế Ngọc không dám không vâng lời."
Giờ thì tùy cơ ứng biến thôi, trái lại nàng muốn xem xem bọn họ muốn làm gì.
Khương Văn Đình hài lòng gật đầu, xem ra gần đây tính tình của người cháu gái này đã bớt kiêu ngạo và hiểu chuyện hơn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT