Khương Dịch được gả cho Tuyên Văn Đế làm vợ từ khi còn trẻ, lúc đó ông ta chỉ là một tên hoàng tử không được đế vương sủng ái. Sau khi thành thân, họ cũng từng có một khoảng thời gian mặn nồng hạnh phúc, luôn kính trọng nhau khiến người khác cực kỳ hâm mộ. Vào thời điểm đó, bà cẩn thận, từng bước làm tròn nghĩa vụ của một người vợ hiền, sợ rằng chỉ cần có một sai lầm nhỏ, nỗ lực của bọn họ đều sẽ tan tành mây khói.
Sau khi Tuyên Văn Đế đăng cơ, bà cũng danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu. Khi đó, đế hậu hoà hợp tốt đẹp, tình cảm sâu sắc, cũng có thể coi là một giai thoại của Thượng Kinh.
Nhưng sau đó, tất cả đều thay đổi.
Tuyên Văn Đế bước sang tuổi trung niên, nhưng phong thái cùng dung nhan không giảm, song cả ngày lại luôn lo lắng hào hoa phong nhã sẽ mất đi, say mê việc tìm ra cách để trường sinh bất lão. Ông ta triệu tập nhân tài khắp thiên hạ để tu luyện đan dược, hành tẩu giang hồ, hiếm khi hỏi đến chuyện triều chính.
Thái tử còn nhỏ tuổi nên Khương Dịch một bên vừa phải quản lý việc vặt trong lục cung, một bên lại phải gánh vác gà mái gáy lúc rạng đông (1). Áp lực từ các quần thần, xử lý đống tấu chương chồng chất như núi, cả tinh thần lẫn thể xác bà đều mệt mỏi.
(1) Gà mái gáy lúc rạng đông: ý chỉ người phụ nữ can thiệp vào chính trị
Nếu trong tương lai, tình cảm của Tuyên Văn Đế vẫn luôn đạm bạc thì thôi, nhưng không thể ngờ rằng, ông lại nhớ mãi không quên Lạc quý phi trẻ tuổi xinh đẹp, đây rõ ràng chính là sự mỉa mai lớn nhất đối với hoàng hậu.
Trong một đêm mưa gió, Tuyên Văn Đế ân ái triền miên cùng Lạc quý phi đang có thai. Cùng lúc đó, đứa nhỏ của bà thì sốt cao không giảm, hơi thở thoi thóp. Bà ôm lấy thân thể của đứa con đang dần dần lạnh đi, nhìn cung điện trống trải vắng lặng, cảm thấy hoang mang vô cùng.
Nhìn khuôn mặt cùng nhúm tóc mai bạc phơ hai bên thái dương trong chiếc gương đồng, dung nhan như đã không còn là của chính mình, sự ghê tởm sâu sắc bắt đầu lan tràn. Khương Dịch chán ghét bản thân mình như vậy, lại càng căm hận Tuyên Văn Đế thay lòng đổi dạ hơn.
Bà cố gắng chờ đợi, mong mỏi đến ngày con trai của mình có thể nở mày nở mặt, trở thành người kế thừa đại nghiệp, nhưng không ngờ Tuyên Văn Đế lại vì Lạc quý phi mà phế truất bà, thậm chí nâng đỡ con trai của Lạc quý phi lên làm Thái tử.
Bà có thể bao dung cho việc bên người ông có nữ tử khác, nhưng nếu ông muốn động vào địa vị cùng con cái của bà, Khương Dịch bà tuyệt đối không khoanh tay chịu trói.
Quý Vô Phong là sư huynh của Mạnh Tân Vân, tuy ông ta là người tu đạo, nhưng y thuật lại ngang tài ngang sức với Mạnh Tân Vân.
Trong nhiều năm qua, ông ta ghi nhớ các vị y giả từ bi, chăm sóc người bị thương theo lời răn dạy của sư môn. Chính vì vậy, khi nghe thấy lời đại nghịch bất đạo của Khương Dịch, ông ta kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Ông ta cứ nghĩ Khương hoàng hậu đến tìm ông ta là mong ông ta có thể khuyên nhủ bệ hạ đừng dùng đan dược nữa, đâu ngờ rằng bà lại muốn giết người.
"Hoàng hậu, người không thể làm chuyện này!" Quý Vô Phong dùng giọng điệu thành khẩn mà khuyên nhủ.
Nhưng Khương Dịch đã bị ép đến bước đường cùng rồi thì nào có kiên nhẫn nghe ông ta khuyên bảo, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Nghe nói trên dưới sư môn của Quý đạo trưởng đều là người có y thuật cao siêu. Các thế hệ có bàn tay kỳ diệu, y thuật của Quý đạo trưởng thì càng không ai có thể sánh bằng, chắc hẳn có thể dễ dàng né tránh tai mắt của Thái y viện. Bổn cung không có nhiều kiên nhẫn để nghe đạo trưởng nói dài dòng, đạo trưởng sẽ không làm bổn cung thất vọng chứ?"
Bà đang lấy sư môn để uy hiếp ông ta.
Quý Vô Phong không còn cách nào, đành phải đáp ứng bà.
Khi tiếng chuông tang của hoàng thành vang lên, trong thành khắp nơi đều là màu trắng, sinh mệnh của Quý Vô Phong cũng lặng yên mà kết thúc.
Khương Dịch quỳ gối bên cạnh long sàng, hờ hững nhìn người đang nằm trên kia, vị phu quân ngày nào còn tình chàng ý thiếp, giờ phút này đã nằm yên không nhúc nhích.
Không có đau khổ như trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Phẫn nộ cùng đau khổ theo cái chết của ông ta mà dần dần tiêu tan. Yêu hận chớp mắt trở nên vô nghĩa, đối với bà mà nói, đó chỉ là mây bay che mờ mắt mà thôi. Không ai có thể ngăn cản bước chân của bà, không còn ai có thể ngăn cản dã tâm của bà.
Thắng làm vua, đó là quy tắc vĩnh viễn không thể thay đổi, trở thành một tuần hoàn lặp đi lặp lại trong vương quốc này.
Phiên ngoại của Thuần Vu Tịnh.
Nàng ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tổ tiên từng là danh gia vọng tộc.
Nàng ta vừa sinh ra đã không được kỳ vọng. Ở trong mắt gia đình, nàng ta chỉ là một đứa thất bại. Cho nên những điều tốt đẹp đều thuộc về huynh trưởng Thuần Vu Khang, kể cả có là thứ mà Thuần Vu Khang không cần, nàng ta cũng không thể chạm vào. Bọn họ luôn xúc phạm nàng ta bằng những lời lẽ ác ý, hơn nữa không ai nghĩ rằng điều đó là sai.
Thuần Vu Khang trời sinh không có thiên phú học tập, mỗi ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, nhưng người nhà vẫn coi hắn ta như châu như bảo.
Còn Thuần Vu Tịnh bận rộn cả ngày, chân không kịp chạm đất, vẫn bị bọn họ chỉ thẳng mũi mắng mỏ. Dần dà, trong thôn đồn thổi nàng ta chỉ là một kẻ lười biếng ăn bám gia đình.
Mỗi khi nhìn thấy Thuần Vu Khang có thể đọc sách biết chữ, trong lòng Thuần Vu Tịnh lại sinh ra ghen tị.
Nhưng đọc sách biết chữ là chuyện quá mức xa xỉ, nói chung chỉ là chuyện mà con trai nên làm, còn con gái cho dù có đọc nhiều sách cũng chỉ hoàn toàn uổng phí, cuối cùng chẳng phải vẫn bị nhốt trong bốn bức tường, thành thật giúp chồng dạy con hay sao?
Thuần Vu Tịnh không cam tâm, chẳng lẽ bởi vì nàng ta sinh ra là nữ tử thì phải chịu thua kém người khác sao?
Không, nàng ta tuyệt đối sẽ không cam chịu.
Mỗi khi hoàn thành xong công việc đồng áng, nàng ta sẽ lén đi đến trường tư thục, ngồi bên cửa sổ lén nghe tiên sinh giảng bài, kể cả sau khi bị phát hiện rồi bị chế giễu nàng ta cũng không quan tâm.
Chỉ cần Thuần Vu Khang lười biếng và không muốn đọc sách, nàng ta sẽ chủ động giúp hắn ta chép sách viết chữ.
Sau đó, gia đình buộc nàng ta phải gả cho một tên què tướng mạo xấu xí, tính tình kì lạ, nghe nói hắn ta còn mắc bệnh về đường sinh dục.
Trời sinh tính cách và sự nổi loạn của Thuần Vu Tịnh quá lớn, nàng ta sẽ không để cho cuộc đời của mình chìm vào bóng tối như vậy. Vì thế, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, nàng ta trộm lấy một chút tiền trong nhà, bôn ba lưu lạc, trải qua thật nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng nàng ta cũng đến được Thượng Kinh.
Nàng ta đã từng cảm thấy tự ti, đã từng cảm thấy tuyệt vọng, Thượng Kinh to lớn như thế lại không có chỗ cho nàng ta dung thân.
Cũng may ông trời không phụ người có lòng, nàng ta vẫn thấy được một tia sáng.
Nữ hoàng lên nắm quyền, cho phép nữ tử làm quan, thời đại thuộc về bọn họ cuối cùng cũng đã đến.
Sau khi mặc quan phục được nhiều năm, những người gọi là cha mẹ huynh đệ tìm đến cửa, lấy tội danh bất hiếu để chèn ép nàng ta. Nhưng nàng ta sớm đã không còn là Thuần Vu Tịnh mặc người ức hiếp nữa.
Nàng ta lấy lễ nghĩa chu toàn tiếp cha mẹ cùng huynh trưởng vào trong phủ như trùng hút máu, sẵn sàng làm bất cứ điều gì bọn họ yêu cầu với thái độ tôn trọng. Dần dà, không ai ở Thượng Kinh không biết nàng ta là người hiếu thảo.
Sau đó, có tin đồn rằng Thuần Vu Khang thiếu một món nợ cờ bạc khổng lồ, biến mất không còn tăm hơi, phụ thân Thuần Vu Tịnh đột quỵ vì tức giận, mẫu thân nàng ta cũng ốm đau nằm liệt giường, không thể gặp người.
Người ngoài chỉ biết thở dài, cười nhạo nhà bọn họ không có phúc, chưa hưởng phúc được mấy ngày đã ra nông nỗi này.
Bọn họ đều là những con sói đơn độc tuyệt vọng, không bao giờ nhận thua, cũng không bao giờ cầu xin lòng thương xót, quan sát thời cơ, chờ cơ hội phản công.
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT