"Rác rưởi! Đều là lũ vô tích sự, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!" Ninh Vương với vẻ mặt dữ tợn, cầm lấy chén trà trên mặt bàn mà ném về phía người đang quỳ ở dưới, âm thanh "loảng xoảng" vang lên, chiếc chén sứ tinh xảo rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước nóng bên trong lập tức bắn tung tóe ra xung quanh, tạo thành một dòng nước nhỏ ngoằn ngoèo chảy trên mặt đất.

Người đang quỳ ở phía dưới đỏ cả mặt vì bị nước nóng bắn vào nhưng đến cả rên rỉ cũng không dám, chỉ liên tục dập đầu nhận sai, cầu xin tha thứ.

"Tìm cho ta, Khương Tuế Ngọc nhất định không thể sống. Những người còn lại cũng xử lý sạch sẽ cho bổn vương! Nếu không." Ninh Vương nhíu mắt lại tựa như một con sói độc ác chực chờ tấn công: "Ngươi cũng không cần trở về nữa."

Hắn ta lên tiếng đáp lại rồi lui ra.

Lạc Minh Sướng tiến vào từ cửa sau, cười nói: "Vương gia cần gì phải tức giận như vậy."

Ninh Vương thấy người đến là hắn ta, hừ lạnh một tiếng, nói thẳng luôn vào vấn đề: "Bên Phương Khánh Sơn kia bàn bạc xong xuôi rồi?"

Nếu muốn đoạt lại giang sơn của nhà họ Lý, Ninh Vương cho rằng người làm nên việc lớn thì không chú ý vào những chuyện tầm thường. Hắn ta từng nhiều lần phái người đi thăm dò thái độ của nhà họ Phương. Rốt cuộc, nhà họ Phương bị giáng chức, địa vị xuống dốc không phanh. Nhà họ Phương vốn đã quen thói cao cao tại thượng làm sao có thể chịu đựng được sự chênh lệch này.

Rắn chết vẫn còn nọc, nhà họ Phương tuy rằng không được như trước, nhưng giữa các phe phái thế lực khó gỡ rắc rối trong triều đình vẫn có một vị trí thuộc về nhà họ Phương.

"Ta làm việc, Vương gia cứ yên tâm. Khuyên can mãi rồi lão già kia cuối cùng cũng nhả ra, thái độ cũng đã thay đổi. Nói cho cùng, ai mà không thích quyền thế?" Lạc Minh Sướng cười châm chọc.

Phương Khánh Sơn tuy già rồi nhưng dã tâm lại không hề giảm, vẫn muốn đưa nhà họ Phương trở lại thời kì huy hoàng như trước.

Vào đông, sáng sớm tinh mơ, một lớp sương trắng kết tầng trên đám cỏ khô héo. Chỉ cần thoáng hà hơi một cái, một làn khói trắng sẽ lập tức bay ra ngoài không khí.

Từ trên lầu cao của Vấn Nguyệt lâu mà trông, Thuần Vu Tịnh nhìn xuống dưới lầu vờn quanh như ngọc thanh hà, tựa một mặt nạ bằng ngọc phủ lên quang cảnh xung quanh, trên người nàng, vẻ nữ tính cùng anh khí giao hòa.

Không lâu sau, một nam một nữ bước lên.

Người tới là Thôi Mạch Chu.

Hắn chắp tay hành lễ, nói: "Thuần Vu tự thừa đã đợi lâu rồi."

Nghe tiếng, Thuần Vu Tịnh xoay người đáp lễ, nhanh chóng nở cười: "Ta cũng vừa tới không lâu."

Tầm mắt chạm đến nữ tử ăn mặc như tỳ nữ phía sau hắn, ánh mắt nàng ta khẽ thay đổi nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Sau khi ngồi xuống, trên chiếc bàn dài trước mặt có đặt một bầu rượu đã được hâm nóng, than trong bếp lò bùng lên những tia lửa nhỏ, ngẫu nhiên sẽ phát ra một tiếng bốp rất nhỏ.

Rót một ly rượu rồi uống, sự ấm áp từ bụng tản ra khắp cơ thể, đuổi đi khí lạnh, chân tay bị gió đông thổi cóng cũng dần dần ấm áp lên.

"Tiểu tỳ nữ" muốn rót đầy ly cho Thuần Vu Tịnh thì lại bị Thuần Vu Tịnh cười ngăn lại: "Vi thần không dám làm phiền Huyện chúa."

"Tiểu tỳ nữ" Khương Tuế Ngọc cười ngượng ngùng, trở lại bên cạnh của Thôi Mạch Chu.

Mục đích hôm nay Thôi Mạch Chu mời nàng ta tới Vấn Nguyệt lâu cuối cùng cũng rõ, hóa ra là vì Trường Nhạc huyện chúa. Tầm mắt của Thuần Vu Tịnh lưu chuyển trên người của Thôi Mạch Chu cùng Khương Tuế Ngọc, bình tĩnh giấu đi sự kinh ngạc trong lòng.

Ở Thượng Kinh, trên phố có rất nhiều suy đoán về yêu hận tình thù giữa Thôi Mạch Chu và Khương Tuế Ngọc, hơn nữa có không ít phiên bản.

Lưu truyền rộng nhất chính là hai loại. Một là Trường Nhạc huyện chúa di tình biệt luyến Thôi Mạch Chu, cho nên mới cường đoạt Thôi Mạch Chu về phủ. Nhưng lại bởi khoảng thời gian trước Khương Tuế Ngọc si mê Cảnh Vương nên xảy ra tranh chấp với Cảnh Vương trắc phi tương lai Cố Khanh Dung, nghe đồn là còn tìm cách giết người, vậy nên dĩ nhiên không ai tin lời đồn rằng hai người bọn họ yêu nhau.

Hai là Trường Nhạc huyện chúa cùng Thôi lang quân như nước với lửa, hận không thể bắt đối phương sớm ngày đi gặp Diêm Vương.

Lần này may mắn thấy được sự thân mật giữa hai người bọn họ, Thuần Vu Tịnh nghĩ lời đồn trên phố thật sự không thể hoàn toàn tin tưởng.

Thấy Thôi Mạch Chu nói chuyện với Thuần Vu Tịnh, Khương Tuế Ngọc tự cho là thần không biết quỷ không hay, trộm rót cho mình hai ly rượu cho đỡ thèm.

Không ngờ được là, Thôi Mạch Chu lại có thể một công đôi việc, nói chính sự nhưng vẫn để ý nàng.

"Cơ thể nàng vẫn chưa bình phục, không được phép uống rượu nữa, cẩn thận lại làm tổn thương sức khỏe. Ta kêu người mang một ly trà nóng tới cho nàng." Thôi Mạch Chu nghiêng người nói nhỏ, chặn ngang giữ tay nàng lại.

Không đạt được mục đích Khương Tuế Ngọc mất hứng mà bĩu môi: "Chàng sao lại quản rộng hơn cả phụ thân ta vậy."

Thôi Mạch Chu mặc kệ nàng, chỉ yên lặng đem rượu dịch đến trước mặt mình, không cho nàng đụng vào nữa.

Sự mập mờ giữa hai người khiến người đứng xem Thuần Vu Tịnh không thể nhìn được nữa.

Nàng ta ho nhẹ một tiếng, chủ động nói: "Huyện chúa mạo hiểm muốn gặp ta, hẳn không phải là chỉ tới Vấn Nguyệt lâu thưởng tuyết uống rượu đơn giản như vậy nhỉ?"

Ý tứ chính là, có chuyện gì thì mời nói thẳng.

Khương Tuế Ngọc ngồi thẳng lưng: "Tự thừa đúng là một người thẳng thắn, ta cũng không vòng vo nữa. Ta có một chuyện muốn nhờ tự thừa giúp truyền đạt lại cho bệ hạ..."

******

Năm tháng như thoi đưa, thấm thoát đã đến cuối năm. Dựa theo thường lệ, đêm giao thừa sẽ tổ chức cung yến, mời hoàng thân quốc thích cùng các đại thần vào cung uống rượu.

Thôi Mạch Chu vốn là không có tư cách tham gia cung yến, thế nhưng phía trên lại có vị phụ thân quyền cao đức trọng, nên hắn theo phụ thân tới.

Khương Tuế Ngọc đã sớm cải trang giả dạng thành cung nữ trà trộn vào bên trong yến hội, thỉnh thoảng châm trà rót nước cho các vị quý nhân.

Đèn trong cung đình chiếu sáng, trên bàn đặt ly vàng chén ngọc, hổ phách quỳnh tương, cao lương mỹ vị, rực rỡ đủ loại, tất cả được trưng bày trước mặt.

Sau khi nữ hoàng giá lâm, theo quy tắc mà nói vài lời sau đó kính rượu mọi người, mọi người đáp lễ, tất cả đều uống một hơi cạn sạch, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.

Sau đó nhã nhạc vang lên, một đám vũ nữ đeo dải lụa màu rực rỡ nhẹ nhàng đi vào, mua vui cho các tân khách, không khí yến hội ngày càng tốt hơn.

Nhưng vào lúc này, Ninh Vương lại đột nhiên đứng dậy, giơ ly rượu hướng về phía nữ hoàng xa xa kia, chúc: "Ta kính bệ hạ một ly, bệ hạ vất vả lo lắng cho quốc gia đại sự, chịu nhiều gian lao cực nhọc rồi. "

Nữ hoàng cười cười: "Ninh Vương có lòng rồi."

Ninh Vương xúc động nói: "Dung nhan bệ hạ vẫn chẳng thay đổi, vẫn oai hùng toả sáng như trước, làm thần không khỏi nhớ tới hình ảnh hoàng huynh cùng bệ hạ phu thê hòa hợp từ nhiều năm trước. Bệ hạ chấn hưng thanh danh của nước Tuyên, dẹp yên chiến loạn tứ phương, ưu khuyết điểm thiên thu, nếu hoàng huynh ở dưới suối vàng mà biết, tất nhiên sẽ hết sức vui mừng."

Vốn là cảnh tượng quân thần hòa thuận nhưng sau đó phong cách biến đổi, Ninh Vương càng nói càng không thích hợp. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng, tiếng nhạc du dương trong bữa tiệc cũng đều ngừng lại.

Ở đây không ít người đều đã nghe qua một lời đồn đại, tiên đế là bị kim thượng giết chết. Lời đồn đại này tuy rằng bị triều đình đè ép xuống nhưng vẫn không thể ngăn cản dân chúng truyền miệng nhau. Càng là điều cấm kỵ thì càng hấp dẫn, mọi người càng tò mò.

"Ninh Vương, ngươi say rồi." Nữ hoàng sắc mặt dần tối sầm: "Người đâu, dẫn Ninh Vương đi nghỉ ngơi."

Sau khi nữ hoàng lên ngôi, tất nhiên là không tránh được một cuộc giết chóc. Chỉ cần là người ngăn cản bà, bất luận là vương công đại thần, bà cũng không chút lưu tình mà trừ bỏ.

Lên ngôi rồi, mấy tên nho sử gia cổ hủ lại không quen bà là một nữ tử xưng đế, chỉ ghi lại sự tàn bạo của bà ở trên sử sách, còn châm biếm bà hoang dâm lại chẳng có tài cán gì. Rốt cuộc muốn hủy diệt một nữ tử, phương thức tốt nhất chính là trước tiên chửi bới danh dự của nàng ta, lại từng bước một xâm chiếm làm tan rã ý chí của nàng ta, khiến nàng ta tự mình diệt vong.

Nhưng bà nếu dám vì thiên hạ gây ra sai lầm lớn, mạng cũng có thể không cần, thì sao lại cần phải quan tâm đến cái thứ hư danh không quan trọng kia?

Từ xưa đến nay, có bậc đế vương nào mà trên tay không dính máu? Máu trên tay hoặc là của huynh đệ ruột thịt, hoặc của trung thần bằng hữu, hoặc là của lê dân bách tính, có vô tội cũng có không vô tội, người làm việc lớn không thể quan tâm toàn bộ những thứ đó được.

Mọi người đều biết danh háo sắc mềm yếu lại không có năng lực gì của Ninh Vương, vì thế lực uy hiếp đối với nữ hoàng cũng không quá lớn, nếu không hắn ta cũng sẽ không thể bình an phú quý mà sống đến hiện giờ.

Ninh Vương vùng vẫy, thoát ra khỏi trói buộc của nội thị, cười lạnh nói: "Bệ hạ bây giờ là muốn diệt khẩu sao? Giết một mình ta, chẳng lẽ có thể lấp kín được miệng lưỡi của thiên hạ?"

"Hoàng huynh chết như thế nào, bệ hạ hẳn là rõ ràng hơn ta! Ngài thật tàn nhẫn, hài cốt của hoàng huynh còn chưa tàn, ngài còn muốn tiếp tục đối phó với huynh đệ còn sót lại của huynh ấy sao?" Ninh Vương từng câu từng chữ, nói dõng dạc hùng hồn, lòng đầy căm phẫn.

Thái tử yếu ớt, vốn là đang không thoải mái vì gió lạnh, nghe xong những lời này thì cảm xúc trở nên kích động, càng không thể chịu nổi, ho khan dữ dội, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Tình cảnh lập tức trở nên rối loạn, nữ hoàng và Cảnh Vương đều lo lắng nhìn thái tử, sợ hắn ta sẽ xảy ra điều bất trắc gì đó.

"Hoàng huynh, huynh không sao chứ? Thuốc đâu, mau lấy thuốc tới!" Cảnh Vương cũng không thèm quan tâm phong độ của mình nữa.

Thái tử phi có vẻ đã quen với tình huống như vậy, vẫn trấn định lập tức phái người kêu y quan. Tiểu Quận chúa Lý Nguyệt Tương nhìn phụ thân khó chịu như thế nhưng lại không thể làm được gì, lo lắng đến nước mắt lưng tròng.

Y quan không dám chậm trễ, rất nhanh đã đến, đưa thuốc cho thái tử. Một hồi lâu sau, thái tử mới từ từ thở chậm lại.

Nhưng thái tử cũng không muốn được người đỡ đi nghỉ ngơi, đẩy người đang dìu ra, hắn ta lảo đảo xông lên trước, mặt đầy bi thương, gấp không chờ nổi mà chất vấn nữ hoàng: "Mẫu hoàng, lời của hoàng thúc là sự thật sao?"

Nữ hoàng giấu một tia thất vọng xẹt qua trong đáy mắt, trầm giọng nói: "Đây không phải những gì con nên hỏi."

Ngược lại phân phó người bên cạnh dẫn hắn ta trở về Đông Cung.

Hắn ta cuối cùng bị bị mẫu thân bảo vệ quá tốt, thật sự quá yếu rồi.

Làm người đứng xem, Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu nhìn trò khôi hài trước mắt này mà tâm tình trở nên phức tạp.

Giải quyết xong việc của thái tử, nữ hoàng mới xoay người tập trung đối phó Ninh Vương, tầm mắt dừng ở trên người hắn ta tỉ mỉ quan sát, như là muốn một lần nữa nhìn thật kỹ hắn ta: "Ngươi ngụy trang rất khá, trẫm thiếu chút nữa đã bị hình tượng không có tài cán gì của ngươi lừa gạt."

"Bệ hạ, là do ngươi quá coi thường ta." Ninh Vương đột nhiên quăng ly ngọc trong tay đi, nói năng có khí phách.

Tiếng bước chân lộn xộn dần dần đến gần, quân sĩ mặc áo giáp, cầm trong tay trọng kiếm ùa vào giữa yến hội, hóa ra là quân Vũ Lâm.

Nhóm quyền quý cho rằng quân Vũ Lâm là tới dẹp loạn, sao biết quân Vũ Lâm vốn dĩ phải một lòng trung thành lại rút kiếm hướng về phía của nữ hoàng.

Cầm đầu là Sầm Dự tiến lên một bước, đắc ý nói: "Binh mã của Ngũ thành rất nhanh sẽ có thể chiếm lĩnh Thượng Kinh, bệ hạ, số mệnh của ngài đã hết."

Nhóm lang quân quý nữ nhát gan bị trận chiến trước mắt làm cho sợ hãi tới mức hét lên thất thanh.

Ngay thời khắc nguy cấp này, Vương Túc Mẫn đúng lúc hệt như Cập Thời Vũ*, dẫn vệ quân của Trấn Ninh Ti tiến đến hộ giá.

*Cập Thời Vũ: là hiệu của nhân vật Tống Giang trong Thủy Hử, người đời gọi ông là Cập Thời Vũ (mưa đúng lúc) vì ông có thể cho người khác sự ủng hộ kịp thời nhất, khéo léo nhất ngay trong những lúc họ khó khăn nhất.

Vương Túc Mẫn phong trần mệt mỏi, trên áo choàng còn dính máu, hiển nhiên là vừa trải qua một trận ác chiến, hắn ta quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt cung kính nói: "Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội."

"Ái khanh không cần đa lễ."

Nữ hoàng đang muốn đi xuống đỡ Vương Túc Mẫn đứng dậy, không ngờ hắn ta lại lấy ra một con dao vô cùng sắc bén từ trong tay áo ra, đáy mắt tràn ngập sát khí, đột nhiên hướng ngực bà mà đâm tới.

"Bệ hạ cẩn thận!"

Khương Tuế Ngọc từ bên cạnh vọt ra, nhanh chóng nhấc chân đá một cái, đá bay con dao trên tay của Vương Túc Mẫn xuống đất.

Mà nữ hoàng cũng phản ứng rất nhanh, né thân đi, may mà trên con dao không hạ độc, trên cánh tay bà chỉ bị rạch một vết rách nông.

"Bắt lấy nghịch tặc!" Nữ hoàng che miệng vết thương lại, phẫn nộ quát.

Tình hình lập tức thay đổi, quân Vũ Lâm lúc đầu đang cầm kiếm hướng về phía nữ hoàng, bỗng nhiên dứt khoát giết chết phản quân bên cạnh, ngược lại hướng kiếm về phía Ninh Vương.

Ninh Vương cùng Sầm Dự cực kỳ hoảng sợ, dưới tình huống hoảng loạn mà không thể chọn lựa, chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng: "Mau bảo người mai phục bắn tên!"

Trong nháy mắt, vô số mũi tên bay tới như mưa trong không trung.

Quân Vũ Lâm cùng vệ quân của Trấn Ninh Ti cẩn thận bảo vệ cho nữ hoàng, vung kiếm chặt đứt mũi tên sắc nhọn đang bay tới.

Đan lưới rất kĩ nhưng vẫn để lọt cá, một mặt Thôi Mạch Chu muốn che chở cho phụ thân và người trong nhà, một mặt muốn tự bảo vệ mình, hoàn toàn không có cách gì phân thân được, không chú ý tới một mũi tên đang trực tiếp phóng tới phía sau lưng hắn.

Chờ đến lúc hắn nhận ra thì đã muộn.

Đúng thời khắc nguy cấp này, Khương Tuế Ngọc lại dũng cảm quên mình nhào về phía hắn mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên dài cắm vào thân thể nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play