Nếu như đặt trong những bộ truyện bình thường khác, đối mặt với sự cám dỗ của năm triệu, nhân vật nữ chính với ý chí kiên định kia sẽ lắc đầu từ chối thẳng thừng. Còn nếu như trong các bộ sảng văn nữ phụ lật kèo vả mặt, nhân vật nữ chính không cầm tiền đi ngay, mà phải kiếm thêm lợi nhuận mấy trăm vạn mới phủi mông rời đi.
Thật không dám giấu giếm, Khương Tuế Ngọc nàng muốn chọn phương án thứ hai.
Hệ thống run rẩy co quắp ở trong góc, sợ hãi lỡ như đầu óc của ký chủ bị nước vào sẽ lập tức bán nam phụ đi, không có đối tượng nhiệm vụ thì tiêu đời thật sự.
Khương Tuế Ngọc nở nụ cười đầy âm mưu: "Thẩm nương tử có thể trả giá thế nào vì hắn?"
"Huyện chúa nói thử xem." Thái độ của Thẩm Hạm rất e dè.
"Yêu cầu của tại hạ cũng không nhiều lắm, chỉ cần năm triệu quan tiền." Khương Tuế Ngọc duỗi năm ngón tay ra.
"Năm triệu quan tiền, sao Huyện chúa không đi cướp đi?" Vẻ mặt của Thẩm Hạm lập tức thay đổi, tức giận nói, các ngón tay mất tự nhiên mà nắm chặt, cánh hoa bị vò nát, nước hoa màu đỏ chảy ra từ tay của nàng ấy. Năm triệu quan tiền cũng xấp xỉ với một nửa số tiền thuế của nước Tuyên, Huyện chúa thật sự thổi giá quá rồi.
Khương Tuế Ngọc đã dự liệu được phản ứng của nàng ấy, còn không nhanh không chậm bổ sung: "Chậc chậc, Thôi Mạch Chu còn được hưởng tiếng khen đệ nhất công tử ở Thượng Kinh, chẳng lẽ Thẩm nương tử lại cho rằng số tiền này của nương tử và Dữ Tu ca ca chẳng đáng giá?"
Thẩm Hạm giấu đi vẻ bất ngờ, lại quay về hình tượng thục nữ không chút sơ hở: "Tất nhiên không phải. Dữ Tu ca ca chính là một viên ngọc đẹp không tỳ vết, một quân tử đoan chính, là báu vật vô giá, năm triệu quan tiền làm sao có thể cân đo được giá trị của huynh ấy. Nhưng với Huyện chúa thì thật sự không thể trả nhiều tiền như vậy."
Nói cho cùng thì vẫn là nghèo.
Khương Tuế Ngọc rất khéo hiểu lòng người mà đòi thứ khác: "Đã vậy thì Thẩm nương tử có nguyện ý nhường vị trí Cảnh Vương phi ra không?"
Còn chưa nói dứt lời, Thẩm Hạm đã mở miệng bác bỏ ngay: "Không được!"
Mặc dù nàng ấy không thích Cảnh Vương, nhưng phụ thân của nàng ấy Thẩm Minh Hiên lại cực kỳ để tâm đến vị trí Vương phi này, tuyệt đối không cho phép nàng ấy làm bừa.
Đòi tiền thì không cho, muốn vị trí cũng không đổi, vậy thì không lải nhải đàm phán chi nữa. Đuổi ăn mày thì cũng phải cho chút tiền boa chứ.
"Thẩm nương tử à, xem ra hôm nay chúng ta không thể tiếp tục đàm phán nữa rồi, hẹn khi khác nhé."
Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường phố, người đến kẻ đi, dòng người kề vai nối gót nhau, liên tục có những âm thanh rao hàng, bánh hấp vừa ra lò, làn khói trắng bốc lên nóng hổi, mùi hương của chiếc bánh vừa chín theo gió rong chơi, mới nghe mùi thôi đã thấy thèm rồi.
[Leng keng! Thông báo nhiệm vụ mới: Cho Thôi Mạch Chu một bạt tai.]
Trên đường về phủ, hệ thống lại thông báo một nhiệm vụ có độ khó cao. Dựa theo nội dung của cốt truyện, Khương Tuế Ngọc huấn luyện trong cung, khi xuất cung đúng lúc bắt gặp Cảnh Vương và Thẩm Hạm đang cùng nhau ngắm hoa, đâm thẳng vào đôi mắt của nàng ta. Điều này đã khiến nàng ta dấy lên lòng ghen ghét đã tích góp từ lâu, bèn trở lại phủ Huyện chúa phải đi giày vò Thôi Mạch Chu còn chưa lành thương, nhưng tác giả chỉ quẹt vài nét bút thoáng qua mà thôi.
Trong sách ít khi miêu tả hình ảnh Khương Tuế Ngọc làm nhục Thôi Mạch Chu như thế nào, phần lớn nội dung trong sách đều xoay quanh tiến độ tình cảm của nam nữ chính, đợi đến khi nữ chính gặp nam phụ Thôi Mạch Chu thì hắn đã là Hắc Vương Bạch Thiết trong các vương rồi.
Hệ thống, tại sao lúc nào ngươi cũng cho ra mấy cái nhiệm vụ kỳ quái này vậy? Không thể đổi qua một cách bình thường để thúc giục nam phụ nổi dậy ư? Tát vào mặt hắn khuất nhục biết bao nhiêu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì sớm muộn gì người ta cũng đến đây giết ta.
[Ký chủ, cô quên rồi à, chúng ta là vai ác nha, phải có tinh thần chuyên nghiệp chứ.]
[Huống chi nhiệm vụ thứ nhất của cô đã thất bại, trừ mất 10 điểm, số điểm hiện tại của cô là -10, chỉ số may mắn là 0, chỉ số sức mạnh là 30, cô ngoại trừ có hệ thống vạn năng là tôi ra thì chỉ còn hai bàn tay trắng, đường về nhà của cô còn rất xa đó.]
Ha ha, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta về tình cảnh thảm thiết hiện tại nhé.
Ta có thể hỏi ngươi kết cục của người ký chủ trước đó của ngươi không?
[Anh ta rất tốt, sau khi cả đoàn nhân vật chính bị diệt, anh ta được chôn cất ở vùng đất trù phú phong thuỷ, cỏ mọc trên mộ còn cao hơn cả cô ấy.]
Khương Tuế Ngọc:...
Hệ thống đáng tin như heo đực có thể leo cây vậy, thời khắc quyết định đều phải dựa vào bản thân.
Sau khi về phủ, Khương Tuế Ngọc vội vã đi đến thư phòng, đóng cửa lại không cho ai vào.
Vì thế Khương Nghiễn đang đứng chờ ở ngoài cửa nhìn thấy chủ nhân nhà mình đột nhiên mở cửa thư phòng, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đến viện Thanh Phong của Thôi Mạch Chu. Nàng không khỏi than rằng tên hồ ly tinh Thôi Mạch Chu này quả nhiên có thủ đoạn.
Trong viện Thanh Phong, quản sự cười tủm tỉm đưa đến vài nô tỳ và thư đồng được dạy dỗ tốt, thái độ gần như hoàn toàn trái ngược với trước đây. Có thông tin hành lang là Huyện chúa ngày càng sủng ái Thôi lang quân, Thôi lang quân sẽ sớm trở thành nam chủ nhân trong phủ mà thôi, một quản sự nhỏ như ông ta đương nhiên phải cố gắng hết sức để làm chủ nhân hài lòng rồi.
Thôi Mạch Chu không chút sợ hãi. Hắn nhìn sang chỉ vào Khổng Kỳ không có chút nổi bật nào đang đứng trong đám người: "Tên Khổng Kỳ đúng không, để hắn lại đây, còn những người khác thì dẫn đi đi."
Quản sự vui tươi hớn hở thưa vâng, dẫn những người khác đi ra ngoài.
Sau đó chợt thấy Huyện chúa hùng hổ đi qua bậc cửa, đi thẳng đến phía hắn, Thôi Mạch Chu đứng dậy chào đón, chợt một cơn gió lạnh vút qua mặt, "Bốp" một tiếng, nụ cười của Thôi Mạch Chu cứng đờ trên khuôn mặt.
Cái tát này không đau cũng chẳng ngứa, cũng chẳng thể hiểu nổi.
Thôi Mạch Chu ngớ người một chốc, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, khó hiểu nhìn nàng, cố gắng kìm lại cảm xúc muốn đánh nàng tơi bời: "Huyện chúa làm gì thế?"
[Điểm tích lũy của ký chủ được 0, chỉ số may mắn được 15, đạt được võ công tuyệt thế - Thiết Đầu Công, chúc mừng kí chủ!]
Nghe được âm thanh điện tử của hệ thống, Khương Tuế Ngọc có chút vui vẻ không nổi.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của hắn, Khương Tuế Ngọc lại chột dạ không dám nhìn thẳng, chỉ vươn cánh tay vừa đánh hắn ra cho hắn xem rồi lại nhanh chóng rụt về.
Cho nên Thôi Mạch Chu chỉ nhìn thấy trên bàn tay trắng nón thon dài kia có vệt màu đen.
"Có muỗi, bị ta đập chết rồi." Vệt đen này là nàng đặc biệt dùng nước mực vẽ lên, nếu không nhìn kỹ có thể qua mắt được, Khương Tuế Ngọc gãi gãi mũi, sợ bị hắn nhìn thấu, có chút hoảng hốt, lại nhanh chóng đổi chủ đề khác: "Ta sai người đưa sách đến, ngươi đọc thế nào rồi? Ta muốn kiểm tra ngươi."
Nhắc đến hai thùng sách kia, Thôi Mạch Chu càng tức giận hơn, trên mặt vẫn đang nở nụ cười: "Sách đều được sắp xếp ngăn nắp cả rồi. Thứ mà Huyện chúa đưa đến tất nhiên là tốt, nhưng Dữ Tu đọc không hiểu, cũng không hiểu ý của Huyện chúa là gì."
Khương Tuế Ngọc như lạc vào biển sương mù, nàng đưa sách đến thì có ý gì cho được: "A, ta muốn nhìn thử xem thể loại đặc biệt nào có thể làm khó được Thôi đại tài tử."
Khương Tuế Ngọc ngồi nghiêm chỉnh thẳng lưng, rất có phong phạm của một đại sư, nói trắng ra thì là diễn. Nàng sai Lưu Thuận đưa sách lên lật xem vài trang, sau đó khuôn mặt lập tức không giữ nổi nữa.
Cái gì mà toàn là các loại thoại bản "Huyện chúa bá đạo và tiểu kiều phu", "Huyện chúa bệnh kiều say nắng ta" vậy, xấu hổ đến nỗi nàng muốn bốc hơi ngay tại chỗ, còn vài quyển có nội dung rất to gan, đọc khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, suýt nữa đã nhầm tưởng rằng mình đi lạc vào chợ hoa.
Thôi Mạch Chu âm thầm quan sát vẻ mặt của nàng, trông thấy sắc mặt của nàng liên tục thay đổi lúc đỏ lúc trắng, thân thiết đưa ly trà qua: "Nếu như Huyện chúa muốn ta học những thứ này thì cũng không phải là không thể..."
"Tuyệt đối không thể!" Khương Tuế Ngọc bỗng đứng bật lên, lập tức phủ quyết lời đề nghị "tốt bụng" của hắn.
Nếu như hắn học mấy thứ này, sẽ gây nguy hiểm đến "Một trăm linh tám cách mưu sát Huyện chúa", dù nàng có chín cái mạng cũng không sống nổi.
Thật không thú vị tẹo nào, Thôi Mạch Chu vuốt vuốt nếp gấp trên quần áo.
"Những cuốn sách này đều không hợp tiêu chuẩn, ta sẽ sai người đưa vài cuốn sách khác đến đây." Vừa dứt lời nàng lập tức quay người rời đi.
Ra bên ngoài túm kẻ cầm đầu Khương Nghiễn, lập tức mắng nàng ta một trận, Khương Tuế Ngọc hận rèn sắt không thành thép: "Kêu ngươi đưa sách cho Thôi Mạch Chu, sao ngươi lại đưa cái đống tạp nham kia qua vậy? Trong đầu ngươi toàn là phế liệu cả à!"
Khương Nghiễn oan ức khóc thút thít: "Ta trung thành tận tâm, trong đầu ta toàn bộ đều là Huyện chúa cả mà."
Ngươi còn nói lý của ngươi.
Khương Tuế Ngọc nghẹn họng, bỗng chốc không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng đành nhụt chí, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi tìm mấy cuốn sách hợp chuẩn chút rồi đưa qua, nghe cho rõ đấy, phải hợp chuẩn."
Khương Nghiễn gật đầu như giã tỏi: "Tiểu nhân hiểu rồi."
Đêm đến, ánh trăng bị mây đen che khuất, gió lạnh chợt nổi lên, một đợt mưa to ào xuống. Từng hạt mưa lớn như hạt đậu nành lạch cạch lạch cạch rơi trên cửa sổ.
Đèn hoa đùng một tiếng, ánh sáng rung rinh. Lưu Thuận đổ thêm dầu vào đèn, cọ nhẹ một cái, ngọn lửa đã lớn hơn.
"Lang quân, đêm đã khuya rồi, hãy nghỉ ngơi đi, đốt đèn đọc sách không tốt cho mắt đâu." Lưu Thuận khuyên nhủ.
Thôi Mạch Chu buông cuốn sách trong tay xuống, trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa đang nhảy múa, cười nói: "Nếu ngươi mệt thì đi nghỉ trước đi, ở đây có Khổng Kỳ hầu hạ ta rồi."
Liên tục ngáp vài cái, Lưu Thuận vốn đã buồn ngủ không mở nổi mắt, nghe thế cảm thấy vui vẻ, vậy nên cũng không từ chối, trước khi đi không quên nói: "Lang quân cũng mau nghỉ ngơi đi, ngủ trễ không tốt cho thận."
Thôi Mạch Chu: "..."
Tiếng dế kêu khe khẽ ngoài cửa sổ, hai tay Khổng Kỳ dâng lên một cuộn giấy.
Thôi Mạch Chu cầm lấy, bỏ tờ giấy vào một cái ly đổ đầy nước, một lát sau, tờ giấy vốn sạch bong đã hiện ra những dòng chữ, lại qua một lúc nữa, chữ viết và cả tờ giấy biến mất không thấy tăm hơi, quyện tan vào nước.
Ngày mai là ngày Khương Tuế Ngọc tế bái phụ mẫu, người nhà họ Lạc thế mà tuỳ tiện phái người đi ám sát, thú vị.
Phụ mẫu của Khương Tuế Ngọc được chôn cất ở huyện Lâm Dịch ngoại ô Thượng Kinh, từ Thượng Kinh đi đến Lâm Dịch đi đi về về ước chừng khoảng một ngày.
Lúc Khương Tuế Ngọc còn để tóc quả đào, huynh trưởng của nữ hoàng - Khương Hành đã cản một đao thay cho nữ hoàng trong một đợt ám sát, không thể qua khỏi. Không lâu sau đó, thê tử của Khương Hành vì quá đỗi ưu thương, bỏ lại đứa con gái Khương Tuế Ngọc còn thơ dại mà nối gót theo chồng.
Nữ hoàng vì muốn bù đắp và động viên Khương Tuế Ngọc nên đã phá lệ cũ, ban danh hào Huyện chúa cho nàng, còn đặc biệt cho xây một tòa phủ Huyện chúa tặng cho nàng khiến cho những người khác trong Khương gia nhìn đỏ cả mắt, hận không thể có phụ mẫu có thể chắn đao thay Quân thượng, phù hộ ban phước cho thế hệ sau này.
Phủ huyện chúa chuẩn bị không ít cho lần tế bái này, ngay cả nữ hoàng vì muốn bày tỏ niềm thương nhớ với ca ca và tẩu tẩu, đã viết một bài thơ cho người đã khuất, ban thưởng cho những người còn sống không ít đồ, tỏ bày tâm ý.
Quyển tiểu thuyết "Sau khi gả cho Vương gia tàn tật" này, Khương Tuế Ngọc đã đọc lâu lắm rồi, cho nên ngoại trừ có thể nhớ sơ qua cốt truyện thì hoàn toàn không nhớ rõ những chi tiết nhỏ nhặt khác.
Hôm nay chắc chắn sẽ không yên bình.
Hôm qua trời vừa mưa, trên đường lớn gồ ghề đều là nước bùn, sau khi rời khỏi Thượng Kinh, bánh xe bò đột nhiên chạy vào một vũng nước, sau đó bị hỏng, đành phải vào nghỉ ngơi chỉnh đốn tạm ở quán trà chuyên phục vụ khách vãng lai.
Chủ quán trà hơi cụp mắt, làm ra vẻ thành thật trung hậu, cực kỳ nhiệt tình mời đoàn người của Khương Tuế Ngọc ngồi xuống rồi bưng trà lên.
Sau khi Khương Nghiễn dùng châm thử độc xong, Khương Tuế Ngọc lấy cớ đang cực kì khát nước, bưng chén trà định rót vào miệng, ai ngờ đứa Khương Nghiễn ngu ngơ này lại đột nhiên hắt xì một cái vào người nàng, nước miếng văng khắp nơi.
Lập tức hết muốn ăn.
"Huyện chúa, thuộc hạ đáng chết, dám bất kính với ngài." Khương Nghiễn gấp đến mức sắp khóc, nàng ta cũng không biết tại sao mình lại bỗng dưng hắt xì nữa.
Trông thấy Khương Nghiễn định quỳ xuống xin tha, Khương Tuế Ngọc khẽ đỡ không cho nàng ta quỳ xuống. Thật sự không chịu nổi tôn ti lễ giáo thời phong kiến nữa mà, Khương Tuế Ngọc xua xua tay: "Thôi thôi, ta cũng đâu có mắng ngươi, khóc cái gì chứ, đừng để cho bổn Huyện chúa mất mặt."
Khương Nghiễn lập tức nghẹn nước mắt lại.
Lúc này đội cấm vệ quân mang túi nước đến đây giải vây: "Huyện chúa vẫn nên uống cái này đi, nước bên ngoài không an toàn."
Ông chủ quán trà trốn ở trong góc âm thầm cắn tay.
Ông ta hận, rõ ràng ông ta đã bôi thuốc cực kì độc ở miệng chén, rõ ràng suýt chút nữa Khương Tuế Ngọc đã chạm phải, sao có thể để nàng ta may mắn tránh được một kiếp chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT