Chuyện Khương Tuế Ngọc bị bắt vào ngục giam làm mọi người vô cùng sôi nổi và xôn xao. Người hận nàng đương nhiên sẽ vỗ tay tán thưởng, chẳng qua đa số những người còn lại đều lựa chọn im lặng mà chờ đợi quan sát tình hình.

Suy cho cùng lòng dạ của nữ hoàng sâu thẳm khó lường, ngày hôm nay ngươi vẫn đang hưởng thụ cẩm y ngọc thực phong quang vô hạn, không chừng một ngày nào đó lại bị giam vào ngục. Liệu Khương Tuế Ngọc có vì chuyện này mà mất hết toàn bộ vinh sủng và quyền thế hay không, mọi người vẫn chưa đoán được thái độ chính xác từ phía nữ hoàng.

Có nhà vui mừng cũng có nhà ưu sầu, so với tình trạng ảm đạm tiêu điều của phủ Huyện chúa, thì Vương Túc Mẫn lập tức trở thành nhân vật nóng bỏng tay ở Thượng Kinh. Trấn Ninh Ti tạm thời do sủng thần Vương Túc Mẫn thay mặt đảm nhiệm, đã có không ít quan lại quý tộc đến tâng bốc nịnh bợ. Nhưng Vương Túc Mẫn là một người thận trọng và cương nghị, không thừa cơ trục lợi mà nhận nhiều quà cáp hay vơ vét của cải, chưa từng để lại bất kỳ điểm yếu nào.

Trong Thiên Lao giam giữ toàn những nhân vật có tiếng tăm và từng lừng lẫy một thời. So với những ngục giam khác, thì Thiên Lao lại có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều.

Khương Nghiễn mua chuộc được quan binh cai ngục trong Thiên Lao, xách theo một hộp thức ăn vào thăm Khương Tuế Ngọc.

Khi nhìn thấy chủ nhân, Khương Nghiễn sốt ruột lo lắng mà hỏi: "Huyện chúa, người không sao chứ?"

Khương Nghiễn một lòng với nàng không rời bỏ, khiến nàng thật sự cảm động. Khương Tuế Ngọc vì không muốn làm cho Khương Nghiễn lo lắng, nên giả vờ thoải mái cười lên một cái: "Bổn Huyện chúa không sao, làm gì có ai dám chạm vào ta?"

Vừa nói vừa mở rộng hai tay xoay người một vòng, để tiện cho Khương Nghiễn nhìn thật rõ.

Đảo tầm mắt qua lại trên người nàng vài vòng, vẫn chưa phát hiện ra dấu vết bị tra tấn, vì vậy Khương Nghiễn mới chịu gạt bỏ đi tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng

"Huyện chúa, thuộc hạ lo cho người suốt một đêm, người có thể bình an không gặp chuyện gì xấu, thực sự là tốt quá." Rồi lại nghĩ tới chuyện gì đó, Khương Nghiễn vội vàng mở hộp thức ăn, lấy ra mấy đĩa điểm tâm nhỏ, đều là những món Khương Tuế Ngọc thích ăn: "Thuộc hạ chỉ sợ người ở Thiên Lao không được ăn ngon, đặc biệt dặn đầu bếp làm đấy ạ, người ăn nhiều thêm chút đi."

Từ khi đến thế giới này, Khương Nghiễn là người đầu tiên thật lòng quan tâm tới nàng, Khương Tuế Ngọc thấy sống mũi cay cay, ép mấy giọt nước mắt quê mùa chảy ngược lại vào trong, cầm điểm tâm lên đưa thẳng vào miệng.

"Vẫn là Khương Nghiễn ngươi hiểu ý bổn Huyện chúa, không uổng công trước đây ta thương ngươi."

Khương Nghiễn cười thẹn thùng, lộ ra hàm răng trắng. Đáng tiếc nụ cười chưa duy trì được bao lâu thì khuôn mặt lại bị cảm xúc nặng nề bao phủ, nàng ta không nhịn được lo lắng mà nói: "Huyện chúa, người cứ đợi mãi trong Thiên Lao cũng không phải cách hay, khi nào thì mới có thể ra khỏi Thiên Lao đây?"

"Bệ hạ sáng suốt như thần, có thể nhìn xa trông rộng, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ta. Ngươi đừng lo, chỉ ngủ ở đây vài ngày, sẽ không mất cân thịt nào đâu." Ngoài miệng Khương Tuế Ngọc vốn an ủi nàng ta, nhưng thực tế trong lòng nàng cũng đang mờ mịt không thấy đáy.

Trực giác nói cho nàng biết, chuyện của Tô Dịch Chương tuyệt đối không đơn giản như vậy. Bão táp đang ngấm ngầm ấp ủ, nhất định sẽ không hề nương tay mà muốn cuốn lấy từng viên đá từng hạt cát vào bên trong, rồi mang tất cả đi về hướng hủy diệt.

...

Đêm lạnh như nước, bên trong hoàng cung rộng lớn treo đầy đèn lồng. Ở điện Tuyên Chính, sắc mặt nữ hoàng vô cùng nghiêm nghị, áp lực nặng nề, làm cho đám quan đại thần đang báo cáo công tác trước điện hoảng sợ trong lòng mà cố gắng nín thở, chỉ sợ hơi lơ đễnh một chút sẽ khiến bệ hạ không vui, rớt mũ quan lúc này cũng không phải là chuyện lớn, nhưng nếu không đủ vận may, thì sẽ là chuyện lớn mất đầu.

Khó khăn lắm mới bẩm báo xong chuyện nước nhà, các đại thần thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui ra.

Ngọn đèn dầu rực rỡ, sáng đến mức khiến đôi mắt nữ hoàng cũng ngẩn ngơ mơ hồ, bà khẽ thở dài, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương của mình, sau đó vẫn ngồi yên lặng, như thể đã ngủ rồi.

Một bóng dáng mảnh mai phản chiếu trên mặt đất, bước chân của Thuần Vu Tịnh nhẹ nhàng từ tốn, cầm một chiếc áo khoác đang định khoác lên cho bà, lúc này nữ hoàng bỗng nhiên mở mắt. Thuần Vu Tịnh kinh ngạc trong giây lát, rồi lập tức trấn tĩnh lại, dịu dàng nói: "Bệ hạ nếu người mệt mỏi, sao lại không quay về tẩm cung nghỉ ngơi một lát? Cũng sẽ không làm lỡ chuyện lớn nào đâu. Xin bệ hạ coi trọng long thể."

Từng câu từng chữ của nàng ta đều tha thiết thành khẩn, nữ hoàng nghe xong trong lòng cũng bình tĩnh lại khá nhiều, giọng nói cũng dịu lại: "Mấy tháng gần đây nước Vệ đang rục rịch ngóc đầu dậy, trẫm thật sự khó mà an lòng, dĩ nhiên là phải ưu tiên chuyện nước nhà."

Thuần Vu Tịnh đã luyện tập thành công bản lĩnh nhìn mặt đoán ý từ sớm, thăm dò hỏi: "Có phải bệ hạ vẫn đang phiền lòng chuyện của Trường Nhạc Huyện chúa hay không?"

Nữ hoàng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng ta. Sắc mặt Thuần Vu Tịnh vẫn như cũ, dáng vẻ cung kính đứng một bên hầu hạ, mặc cho ánh mắt dò hỏi của nữ hoàng chậm rãi quan sát đánh giá mình.

Một lúc sau, nữ hoàng cười khẽ một tiếng: "Trẫm không biết là giao tình của ngươi và Trường Nhạc Huyện chúa lại sâu nặng đến vậy đấy."

Chuyện gì cũng không thể giấu được nữ hoàng, Thuần Vu Tịnh cũng không có ý định giấu giếm, đành thẳng thắn kể lại chuyện Trường Nhạc Huyện chúa đã có ơn cứu mạng đối với mình, cười nói: "Vi thần nào dám trèo cao mà có giao tình gì với Huyện chúa. Chỉ là ân cứu mạng của Huyện chúa vi thần không dám quên, cho nên mới cả gan bày tỏ một chút mong cầu trước mặt bệ hạ, xin bệ hạ tha tội."

Thái độ thản nhiên của Thuần Vu Tịnh vậy mà lại làm nữ hoàng giảm bớt cảnh giác, nữ hoàng không để tâm mà xua tay: "Ngươi là người có lòng biết ơn, trẫm rất vui mừng. Trẫm tha tội cho ngươi, cho phép người nói ra suy nghĩ trong lòng."

Thuần Vu Tịnh xuất thân nghèo hèn là do một tay nữ hoàng đề bạt lên, bà hiểu rõ nàng ta nhất, nếu không thì sao nữ hoàng có thể đặt nàng ta bên cạnh để bồi dưỡng đào tạo.

Thuần Vu Tịnh suy nghĩ một lát, rồi nói: "Vi thần thầm cho rằng, chuyện Trường Nhạc Huyện chúa sỉ nhục Tô Dịch Chương, khả năng xảy ra không lớn lắm. Đầu tiên, nếu Trường Nhạc Huyện chúa thật sự ham muốn nhan sắc của Tô Dịch Chương, thuốc đã có sẵn, nhất định phải che giấu làm đến mức thần không biết quỷ không hay, hà cớ gì mà lại gióng trống khua chiêng, khiến cho mọi người đều biết? Thứ hai, Trường Nhạc Huyện chúa là danh môn quý nữ, đã từng gặp vô số chàng trai tuấn tú khôi ngô, làm sao có thể to gan lớn mật mà cố tình nhúng chàm người bên cạnh bệ hạ chứ? Thứ ba, Trường Nhạc Huyện chúa là người có chí lớn, sao có thể chỉ vì một chút nam sắc mà cam lòng vứt bỏ công danh sự nghiệp lớn lao?"

Câu cuối cùng đã nói ra chính xác tiếng lòng của nữ hoàng. Khương Tuế Ngọc đã được nữ hoàng trông coi từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chỉ từng hồ đồ một lần duy nhất là chuyện với Cảnh Vương, ngoài ra thì cũng không còn lỗi lầm nào có thể soi mói.

Con gái nhà họ Khương từ nhỏ đã không bằng lòng đi trên con đường bình thường, luôn có khát vọng lớn, đặc biệt là đối với quyền lực, thưởng thức thử một chút nam sắc thì không sao, nhưng nếu nói chỉ vì nam sắc mà từ bỏ dã tâm của mình, thì quả thật khá khó xảy ra. Nữ hoàng là vậy, Khương Tuế Ngọc cũng là vậy.

Nữ hoàng hài lòng mà cười: "Ngươi vậy mà lại nhìn thấu."

"Chi là suy đoán nông cạn của vi thần thôi, bệ hạ cứ coi như là chuyện cười mà nghe một chút." Thuần Vu Tịnh bày ra khuôn mặt kính cẩn vâng lời.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vội vàng từ ngoài điện truyền tới, một tên nội thị vẻ mặt hoảng loạn, tiến vào xong thì chần chờ một lát, mới nói: "Bệ hạ, Cố cô nương nhà Trung Dũng Bá đã qua đời."

Sau khi nữ hoàng kinh ngạc một lúc, thì vội hỏi: "Chuyện này là thế nào?"

Thì ra, ngày hôm qua sau khi Cố Khanh Dung trở về phủ Trung Dũng Bá thì bắt đầu sốt ngay lập tức, nôn mửa tiêu chảy không ngừng, hơi thở dần yếu đi. Dưới tình thế cấp bách Trung Cần Bá đệ trình thẻ bài vào cung, xin phùng ngự ở Thượng Dược Cục đến khám và chữa trị nhưng không làm được gì, cuối cùng Cố Khanh Dung không gắng gượng nổi nữa.

"Nguyên nhân chết của Cố cô nương đã tra được chưa?" Thuần Vu Tịnh hỏi.

Ánh mắt nội thị trốn tránh, rõ ràng đang lo ngại gì đó, sau đó mới cắn răng một cái, rồi nói: "Thị nữ Thuý Yên bên cạnh Cố cô nương đã khẳng định vô cùng chắc chắn rằng Trường Nhạc Huyện chúa là người mưu hại."

Nữ hoàng nhíu mày, khó hiểu mà nói: "Tại sao lại liên quan đến Huyện chúa?"

"Hồi bẩm bệ hạ, hôm qua Trường Nhạc Huyện chúa tặng cho Cố cô nương một hộp Ngọc Dung Cao, sau khi Cố cô nương dùng thì trên người lập tức xuất hiện tình trạng lạ. Phùng ngự đã phát hiện kịch độc bên trong Ngọc Dung Cao, nếu bôi lên da thịt, chất độc sẽ xuyên thấu qua da, thấm vào lục phủ ngũ tạng, làm người ta suy kiệt mà chết."

Thuần Vu Tịnh im lặng nghe hết lời kể của nội thị, sau đó hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Trường Nhạc Huyện chúa và Cố cô nương không thù không oán, vì động cơ gì mà hãm hại Cố cô nương?"

Nội thị cũng rất hoang mang: "Nghe Thuý Yên nói rằng, Huyện chúa nhớ mãi không quên Cảnh Vương điện hạ..." Nói tới đây, giọng nói lập tức nhỏ xuống.

Cách nói này thật sự rất gượng ép, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

Bởi vì Trường Nhạc Huyện chúa cầu mà không được với Cảnh Vương điện hạ, nên vẫn luôn ghen ghét đố kỵ với Cố Khanh Dung là đối tượng sắp gả cho Cảnh Vương, vì vậy lén hạ độc trong Ngọc Dung Cao.

Có lẽ những sự trùng hợp này đã vượt mức bình thường, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng Khương Tuế Ngọc, nữ hoàng và Thuần Vu Tịnh không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.

Hai người đều là kẻ khôn khéo, sao có thể không nhìn ra ý đồ bên trong. Chiêu trò hãm hại quá rõ ràng thì sẽ phản tác dụng khiến người ta bắt đầu cảnh giác mà suy nghĩ sâu xa.

Ngược lại cũng không thể phủ nhận, chứng cứ đã đặt ở đó, dưới những áp lực từ bên ngoài, dù thế nào đi nữa thì nữ hoàng cũng phải giam Khương Tuế Ngọc vào ngục trước, điều tra rõ sự thật, cho Trung Dũng Bá, cho quần thần một câu công đạo.

******

Khương Nghiễn chưa đi được bao lâu, bên trong Thiên Lao lại rơi vào tĩnh lặng.

Khương Tuế Ngọc đắp chăn mỏng lên, hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu cuồn cuộn những suy nghĩ ngổn ngang. Vì sao Tô Dịch Chương lại muốn hãm hại nàng? Hoặc có thể nói là, rốt cuộc là ai đã sai khiến Tô Dịch Chương hại nàng? Mục đích hại nàng là gì?

Trong lòng có rất nhiều băn khoăn, nàng có hơi nôn nóng, không hề cảm thấy buồn ngủ. Cho nên khi có người lặng lẽ mở cửa phòng giam, rón ra rón rén mà tới gần nàng, Khương Tuế Ngọc lập tức bật người dậy, dễ như trở bàn tay mà bắt gọn kẻ hành hung.

Khương Tuế Ngọc bóp chặt mạch máu của hắn ta, ép hỏi: "Nói, ai phái ngươi tới?"

Vậy mà dám hành hung ngay trong Thiên Lao, địa vị của tên chủ mưu dĩ nhiên sẽ không thấp.

Bị tấn công làm cho không kịp trở tay, đôi mắt của kẻ hành hung lóe lên một ánh nhìn hung ác, bỗng nhiên hắn ta từ trong miệng dùng ám khí bắn ra một cây kim bạc, đâm thẳng vào bả vai Khương Tuế Ngọc.

Không ngờ trên kim bạc có tẩm độc, cánh tay Khương Tuế Ngọc tê dại từng cơn, đau buốt thấu xương từ bả vai lan tràn ra khắp bốn phía xung quanh, lúc này nàng bắt đầu suy yếu, ý thức dần trở nên mơ hồ, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra khiến lưng áo ướt đẫm.

Đúng ngay lúc này, kẻ hành hung thừa dịp nàng không phòng bị mà tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nàng, quay ngược con dao trên tay, đánh ngất nàng. Khương Tuế Ngọc hoàn toàn mất đi ý thức, mềm nhũn mà ngã xuống đất. Hắn ta dùng một tay khiêng người lên, rồi đi ra ngoài.

Mọi thứ đều đã hoàn thành thuận lợi, chỉ tiếc là, giữa đường lại gặp phải vật cản đường.

Hắn ta dừng bước, khuôn mặt căng thẳng, thận trọng đối mặt với người kia.

Cả buổi sáng Thôi Mạch Chu cứ cảm thấy tâm trạng không yên, dứt khoát tới thẳng Thiên Lao nhìn một cái, sau đó thì gặp ngay tình huống trước mắt: Khương Tuế Ngọc bị người ta khiêng trên vai, không rõ sống chết ra sao.

"Thả người xuống." Thôi Mạch Chu bình tĩnh nói.

Chỉ có hắn tự biết, trong lòng mình vốn đã nổi dậy sóng gió mãnh liệt từ sớm.

Kẻ hành hung lại dùng thêm vài cái ám khí, Thôi Mạch Chu nhanh nhạy chặn lại từng cái một. Không lâu sau, Thôi Mạch Chu đã chiếm được thế thượng phong, chỉ cần dùng vài chiêu đã chế ngự được kẻ xấu.

Vốn định giữ cho hắn ta sống sót bắt về làm tù binh, ai ngờ kẻ hành hung tự mình cắn nát túi độc giấu sau răng, uống thuốc độc tự sát.

Ngồi xổm xuống, Khổng Kỳ duỗi tay dò xét mạch đập của hắn ta. Không ngoài dự đoán, hắn ta đã hoàn toàn không còn nhịp tim, Khổng Kỳ hết cách đành lắc đầu với Thôi Mạch Chu, ý muốn nói với Thôi Mạch Chu là kẻ xấu đã chết.

Dưới tình huống như vậy, Thôi Mạch Chu đâu còn tâm trí nghĩ ngợi chuyện chết sống của kẻ xấu, nhìn thấy hơi thở của Khương Tuế Ngọc dần trở nên yếu ớt, tim hắn gần như sắp ngừng đập.

Bế Khương Tuế Ngọc lên, hắn vội vàng lên ngựa tốt, chạy nhanh về Thôi phủ.

Bởi vì Thôi Văn Nhượng là bạn chí cốt của Mạnh thần y đã mắc bệnh nặng lúc còn ở nơi lưu đày, nên ông ta chỉ có thể nán lại kinh thành, ở tạm Thôi phủ, trị bệnh cho Thôi Văn Nhượng.

Thôi Mạch Chu không còn cách nào, chỉ có thể mặt dày cầu xin Mạnh thần y cứu giúp.

Tuân theo lòng nhân ái của người làm y, Mạnh Tân Vân đương nhiên không có cách nào từ chối không chữa.

Ông ta đút cho Khương Tuế Ngọc một viên thuốc, sau khi đã đảm bảo được tính mạng cho nàng, thì để Thôi Mạch Chu vận công giúp nàng loại bỏ những chất độc bên trong cơ thể.

Thôi Mạch Chu làm theo, cắt một đường nhỏ ngay vết kim đâm trên bả vai của Khương Tuế Ngọc, để có thể thuận tiện đẩy chất độc ra ngoài. Trong chốc lát, quả thật có máu đen chảy ra từ miệng vết thương.

Nhưng chất độc còn sót lại quá mạnh, nếu không loại bỏ sạch sẽ, chỉ e là Khương Tuế Ngọc sẽ bị đe dọa tới tính mạng. Không còn cách nào khác, Thôi Mạch Chu đành mặc kệ cấm kỵ to lớn giữa nam và nữ, kéo cổ áo nàng xuống, dự định giúp nàng hút độc ra ngoài.

Sau khi uống viên thuốc, Khương Tuế Ngọc đã chậm rãi hồi phục được ý thức, yếu ớt mở mắt ra, đập vào tầm mắt là hình ảnh Thôi Mạch Chu đang giúp nàng hút máu độc ra ngoài.

Khương Tuế Ngọc lập tức cảm thấy như thể bị sét đánh trúng, rất không có tiền đồ mà tiếp tục ngất thêm một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play